Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 24

Tống Tân Đồng nhìn Tạ thẩm rời khỏi sau đó quay người trở về phòng đã nhìn thấy Đại Bảo và Tiểu Bảo giống như hai cái cọc gỗ đứng bên cạnh giỏ, nhìn chằm chằm vào cái giỏ không nháy mắt.
“Hai đứa làm gì?” Tống Tân Đồng kinh ngạc hỏi.
“Đề phòng cướp.” Tiểu Bảo giòn tan nói.


“…” Tống Tân Đồng không nói gì, “Chủ ý của ai?”
Tiểu Bảo lập tức chỉ vào Đại Bảo, không chút khách khí mà bán đứng hắn.
Tống Tân Đồng chống nạnh, nhìn Đại Bảo chờ cậu giải thích.
“Tỷ, người lại nợ tiền.” Đại Bảo giơ tay, vẻ mặt không đồng ý nhìn nàng.


“Tiểu bất điểm đệ biết cái gì, cho dù cho Tạ thẩm hai trăm tám mươi văn tiền, tỷ cũng vẫn có thể kiếm bốn năm trăm văn.” Tống Tân Đồng nhìn vẻ mặt gian nan tính nước cờ của Đại Bảo, “Hắc tiểu tử, tính không ra đi? Chiều hôm qua tỷ dạy hai đứa học số có nhớ không?”


Không chờ Đại Bảo trả lời, Tiểu Bảo lập tức giòn tan giành nói trước: “Có.”
“Một, hai, ba, bốn,…” Tiểu Bảo nhanh nhẹn đếm tới năm mươi lăm.
Tống Tân Đồng nâng nâng hàm dưới, “Sau đó thì sao? Không nhớ rõ?”


Tiểu Bảo vò đầu bứt tai, rất không có ý tứ nói: “Đệ không nhớ rõ.”
Tống Tân Đồng quay đầu nhìn Đại Bảo, nhíu mày hỏi: “Đệ thì?”
“Năm mươi sáu.” Đại Bảo không kiêu ngạo không nóng nảy trả lời.


“Ai, không tệ.” Tống Tân Đồng sờ sờ vò đầu Đại Bảo, sau đó lại sờ sờ Tiểu Bảo vẫn đang nhìn mình, “Vì khen thưởng các đệ, tối nay cho hai người các đệ mỗi đứa một cái trứng gà.”
“Tỷ, nhà của chúng ta không có trứng gà.” Đại Bảo bà quản gia nhỏ này lập tức nói.


Tống Tân Đồng ngây ra một lúc, “Không sao, tỷ vào trong thôn mua hai quả.”
“Không cần tỷ, đừng phí tiền.” Đại Bảo nói, “Sau này chúng ta có tiền nuôi gà đẻ trứng ăn.”


Tiểu Bảo mặc dù rất muốn ăn, nhưng vẫn biết trong nhà nghèo, không thể tiêu xài phung phí, phụ họa lời Đại Bảo: “Không thể tiêu xài phung phí.”


Tống Tân Đồng nửa ngồi xổm trước mặt hai cậu, đưa tay nhéo nhéo hai má Đại Bảo, “Trứng gà cũng chỉ hai văn tiền một quả, tỷ vẫn mua được, hơn nữa tỷ đã nói ra miệng, bất kể thế nào đều phải làm được, nếu không chính là lừa gạt các đệ, làm người phải có chữ tín, chuyện đã đáp ứng nhất định nhất định phải làm được, nếu như không thể làm được…”


Tiểu Bảo giành nói trước: “Đó chính là đồ lừa gạt.”
Đại Bảo trắng mắt liếc nhìn Tiểu Bảo một cái, sau đó nhìn Tống Tân Đồng: “Thế nhưng không đồng dạng.”
“Sao lại không đồng dạng?”


“Người là tỷ của chúng ta, ta cũng biết trong nhà không có trứng gà, cho nên không ăn cũng không sao.”


Nhìn bộ dáng hiểu chuyện của Đại Bảo như vậy, Tống Tân Đồng bật cười hôn cậu một chút, “Tỷ có bạc cho nên có thể đổi tiền mặt. Sau này Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng cần như vậy, nhận lời của người khác, tìm cách cũng phải làm được, quân tử nói lời thì phải giữ lời, biết không?”


“Kia rất khó làm được phải không?” Tiểu Bảo mơ hồ hỏi.


“Vậy đệ trước lúc đáp ứng cần phải cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu như đệ làm không được thì vì sao lại đáp ứng người khác đây?” Tống Tân Đồng giải thích, “Tất cả đều phải lượng sức mà làm, không thể tùy tiện đáp ứng chuyện đệ làm không được.”


“Ân.” Tiểu Bảo sờ soạng nửa ngày trong túi áo, lấy ra một khối kẹo bạc hà, thập phần không nỡ để vào trong tay Đại Bảo, ” Ca ca, lúc trước đã đáp ứng cho huynh nửa khối đường, hiện tại đệ liền cho huynh.”


Đại Bảo nhìn đường được bao kín trong giấy gói kẹo, khuôn mặt nhỏ nhắn lão thành cũng dần dần lộ ra ý cười, đưa tay nhận lấy kẹo bạc hà, cẩn thận từng li từng tí đem giấy gói kẹo xé mở, viên đường thanh thanh mùi kẹo bạc hà lộ ra bên trong.”


Tiểu Bảo nhìn chăm chăm viên đường không rời mắt, “Ca ca, huynh chia đi.”
Đại Bảo liếc mắt nhìn Tiểu Bảo một cái, sau đó cầm viên đường lên dùng sức bẻ, rang rắc một tiếng, một phân thành hai, chẳng qua bởi vì cậu sức lực nhỏ nên phân chia không đều lắm, một đoạn dài, một đoạn ngắn.


Tiểu Bảo liếc nhìn không chớp mắt vào phân nửa kẹo bạc hà dài hơn một chút, không tự chủ chép chép môi.
Tống Tân Đồng nhìn một màn này, cảm giác buồn cười thật sâu, chẳng qua cũng không nói lời nào, chỉ là mắt lạnh nhìn hai người bọn họ.


Tiểu Bảo cả nhận được tầm mắt của nàng, rất nhanh nhạy quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó tầm mắt né tránh nhìn về phía Đại Bảo, có chút không cam lòng nói: “Ca ca, đệ nhỏ hơn người, đệ muốn khối nhỏ.” Nói xong liền lấy khối kẹo bạc hà nhỏ.


Đại Bảo đem thu lại khối kẹo nhỏ, đem khối kẹo to đưa cho Tiểu Bảo, “Cái này của đệ.”
Tiểu Bảo lăng lăng nhìn keo bạc hà bị nhét vào lòng bàn tay, sau đó vui vẻ cười rộ lên, “Cảm ơn ca ca.”


Tống Tân Đồng mỉm cười nhìn hai người huynh hữu đệ cung, mở miệng cắt ngang hai người bọn họ, “Đại Bảo đệ không thích ăn kẹo sao?”
“Thích.” Đại Bảo thành thật gật đầu, “Đệ là ca ca, Tiểu Bảo là đệ đệ, ca ca nên nhường đệ đệ.”


Đại Bảo và Tiểu Bảo là thai song sinh, Tiểu Bảo sinh sau nên thể cốt yếu nhược một chút, nhiều khi trong nhà đều chiếu cố Tiểu Bảo trước cho nên tạo thành ý nghĩ này của Đại Bảo, vạn sự đều chiếu cố đệ đệ trước. Nhưng thông tuệ sớm như vậy, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, đáy lòng Tống Tân Đồng nhẹ thở dài.


Tiểu Bảo đang ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ kẹo bạc hà, đột nhiên nghe thấy lời Đại Bảo, mặt đột nhiên trướng đến đỏ bừng, xấu hổ nhìn kẹo bạc hà đã ɭϊếʍƈ qua trong tay, hàng mi hơi rung động, đáy mắt ánh lệ, “Tỷ, đệ sai rồi.”
Tống Tân Đồng ngốc một chút, “Đệ sai rồi?”


“Ân.” Tiểu bảo thút tha thút thít đáp lời, “Đệ nên tặng cho ca ca, không nên cướp với ca ca.”
“Tiểu Bảo, đệ không có cướp của ta, ta nguyện ý tặng cho đệ.” Đại Bảo đi qua ôm Tiểu Bảo, học người lớn động tác nhè nhẹ vỗ đầu Tiểu Bảo, “Không cho phép khóc.”


“Đệ không khóc.” Tiểu Bảo míp miệng đem nuốt nước mắt nín lại, “Sau này đệ cũng sẽ nhường ca ca, không vậy nữa.”
Tống Tân Đồng đem cả hai tiểu tử cùng ôm vào, “Được rồi được rồi, hai đứa đều là bé ngoan, tỷ thật cao hứng.”


“Đệ cũng cao hứng.” Tiểu Bảo lập tức gào thét.
Tống Tân Đồng hỏi: “Đệ cao hứng cái gì?”
“Tỷ cao hứng, Tiểu Bảo liền cao hứng.” Tiểu Bảo cười lộ ra miệng đầy răng sữa nhỏ.


“Được rồi, tỷ muốn đi nhà Lý đại gia một chuyến, đợi một lát trở về, các đệ hảo hảo đợi ở nhà, đừng chạy khắp nơi biết không?” Tống Tân Đồng dặn dò hai tiểu tử, sợ bọn họ lại cùng Cẩu Đản Nhi đi ra bờ sông.


Tiểu Bảo nói: “Nhưng bọn đệ hẹn đi bên dòng suối chơi với Cẩu Đản Nhi rồi.”
Tống Tân Đồng che trán, thực sự là lo lắng cái gì thì tới cái đó.
“Tỷ vừa nói người phải có chữ tín, không thể nuốt lời mà…Béo.” Tiểu Bảo suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ đến một chữ ‘béo’


“A, còn có thể nói thành ngữ bốn chữ a? Học với ai?” Tống Tân Đồng không nhớ rằng mình đã dạy hai người bọn họ.
Đại Bảo vui rạo rực nói: “Xuân Thụ dạy.”
Tiểu Bảo vội gật đầu phụ họa nói: “Xuân Thụ rất lợi hại.”


“Vậy sau này hai đứa phải nỗ lực đọc sách, tranh thủ lợi hại giống Xuân Thụ mới được.” Tống Tân Đồng nói.
Hai người đều gật đầu thật mạnh: “Ân”


Kết quả cuối cùng chính là, Tống Tân Đồng trước tiên mang theo hai người đi nhà Thu bà bà tìm Cẩu Đản Nhi, sau đó mới chậm rì rì đi tới nhà Lý đại gia ở cửa thôn.


Điều kiện Lý gia tốt hơn so với Tống gia không ít, còn chưa đi tới gần là có thể nghe thấy tiếng gà gáy, sân bên ngoài còn trồng hai bụi cây táo, cành lá sum suê, phồn vinh thịnh vượng.


Hỏi qua Lý gia đại nương mới biết, Lý đại gia còn thay người chở hàng không có ở nhà, nàng đặt trước chỗ trống với hai cái giỏ cùng Lý đại nương, lại thấy nhà nàng nuôi chừng mười con gà bèn lại mua năm cái trứng gà mới rời khỏi Lý gia, kết quả đi không bao xa, ở chỗ sau một tảng đá lớn bên dòng suối nghe thấy một thanh âm lang thang ngả ngớn: “Hà gia muội muội, đến trò chuyện cùng ca ca.”