Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 228

“Đi nhà chúng ta làm giúp?” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ nói: “Sợ là không được, nương ngươi bà ta dữ, nếu như ngươi đi nhà ta làm giúp thì khẳng định bà ta tìm ta náo.”
Vạn A Hương thất vọng cúi đầu, sau khi suy nghĩ một chút lại hỏi: “Vậy ngươi có thể mua ta hay không?”


“Mua ngươi?” Tống Tân Đồng này liền không rõ, người tự do tốt đẹp không làm, nhất định phải bán mình làm nô?


“Nương ta muốn Hoa Hỉ Thước bán ta cho người làm tiểu thϊế͙p͙, ta không muốn, ta …” Vạn A Hương quỳ xuống về phía Tống Tân Đồng: “Ta càng chọc tức nương ta, chờ bà tốt rồi, nhất định bà sẽ đánh chết ta.”


Tống Tân Đồng rất nhanh liền đoán được hôm qua Diệp Quế Hoa là tức mà sinh thì hơn nửa là sau khi nghe Vạn A Hương nói không muốn, Diệp Quế Hoa đuổi theo đánh đuổi Vạn A Hương rồi ngã lúc đó.


“Hoa Hỉ Thước về thôn?” Tống Tân Đồng nhớ năm ngoái Hoa Hỉ Thước đi thị trấn rồi vẫn liền chưa về thôn, thế nào một chút lại về?


“Ân, mấy ngày trước vụng trộm về.” Vạn A Hương vội vàng nói: “Hình như bà ta chuyên môn giúp người đem nữ nhi bán đi hưởng phúc, bà ta còn nói bà ta đã cùng vài hộ trong thôn đều nói giá tốt rồi.”


“Cái gì?” Tống Tân Đồng nghe xong lập tức nhăn mày lại: “Trong thôn bây giờ cũng có thể khá hơn rồi, sao còn có người bán khuê nữ.”
“Bọn họ nghe tỷ ta đi hưởng phúc, cũng muốn để nữ nhi trong nhà đi hưởng phúc.” Vạn A Hương nức nở nói: “Ta không muốn đi hưởng phúc.”


Tống Tân Đồng cảm thấy kỳ lạ: “Hưởng phúc còn không tốt? Sao không muốn a?”
“Bà ta và người mang tỷ ta đi không giống nhau, không giống như là người tốt.” Vạn A Hương nói: “Ta không thích bà ta, rất xấu xa.”


Tống Tân Đồng mấp máy môi, nàng cũng không rõ làm sao Hoa Hỉ Thước leo lên loại làm ăn này, lại nghĩ đến thanh danh của người này ở trong thôn cảm thấy là không quá đáng tin: “Vậy ngươi liền trốn một chút, đừng để cho bọn họ bắt được ngươi.”


“Hoặc là ngươi đi nhà thôn trưởng, nói cho thôn trưởng đi.”
“Thôn trưởng sẽ quản?” Vạn A Hương vừa nghĩ tới Diệp Quế Hoa, sắc mặt lại trắng bệch.


“Ngươi nói cho thôn trưởng rằng Hoa Hỉ Thước bà ta dụ nương ngươi muốn bán ngươi đi, liền hỏi thôn trưởng hắn một chút là có phải Hoa Hỉ Thước đã qua sự cho phép của quan phủ hay không, nếu như không có thì bà ta chính là mẹ mìn, có thể bắt Hoa Hỉ Thước đi báo quan.” Tống Tân Đồng nghĩ kế cho nàng.


“Thực sự có thể?” Trong mắt Vạn A Hương lộ ra vài tia mong chờ.
“Đi thử sẽ biết.” Tống Tân Đồng dừng một chút, lại nói: “Ngươi đi hỏi thử các cô nương các xem, nếu là có người không muốn đi, liền cùng đi tìm thôn trưởng.”


“Được, vậy giờ ta liền đi.” Vạn A Hương vội cõng gùi lên, nói một tiếng cảm ơn với Tống Tân Đồng liền chạy.


Nhìn bóng lưng nhỏ gầy rất nhanh đã chạy không thấy, Tống Tân Đồng nhún vai cười cười, quả thật là có chủ ý, nếu như đổi lại là tỷ nàng Vạn A Kiều, nhất định là nhẫn nhục chịu đựng, khóc xong rồi bị bán.
Chờ Tống Tân Đồng về đến nhà, đã giờ Dậu một khắc.


Lục mẫu còn ở trong sân làm quần áo không ra, Lục Vân Khai vẫn đọc sách ở thư phòng như trước, Tống Tân Đồng cũng lười quấy rầy họ, liền đi vào phòng bếp thổi lửa nấu cơm.


Đem gạo vo sạch bỏ vào nồi to, lại đem nước vo gạo giữ lại để một bên, để lát nữa dùng rửa mặt gội đầu, mặc dù không biết có hữu hiệu không, nhưng không có mỹ phẩm, dùng cái này xem như an ủi tâm lý cũng tốt.


Tống Tân Đồng đem củi đã chặt bỏ vào bếp lò, thế lửa nhanh chóng bùng lên. Từ khi nàng gả qua đây, củi lửa trong nhà liền bị Đại Nha bao, hơn nữa các học sinh cách mỗi mấy ngày sẽ tặng chút củi qua đây, phòng chất củi lại càng chồng chất lại chồng chất, xem ra dùng đến vào đông cũng có thể.


Lại chờ nhánh cây tùng cùng cỏ trong rừng ở chuồng gà bên kia khô rồi thì lại liền lấy một chút về cất, còn lại liền toàn bộ đặt ở chuồng gà bên kia.
Lửa trong lò đốt càng bùng cháy mạnh, làm cho trên người càng cảm thấy nóng.


Tống Tân Đồng đứng dậy đi khỏi cửa bếp lò ngồi vào trên ghế nhỏ bắt đầu làm nấm, không nhiều loại nấm, phần lớn là nấm thông thường, một chum có rất nhiều mũ, mỗi mũ đều rất lớn.


Từng mảnh từng mảnh lại xé thành vài miếng nhỏ, để lát nữa xào ăn hoặc là thêm vào canh xương vài miếng, tăng chút vị tươi mới.


Chuẩn bị nấm xong, Tống Tân Đồng lại đi phòng bên cạnh cầm thịt với dưa chuột ra, đợi lát nữa làm gỏi dưa chuột, mấy ngày nay khẩu vị nương cũng không tốt lắm, làm chút rau trộn thanh đạm trái lại càng hợp khẩu vị.


“Ta còn tưởng rằng là nương ở phòng bếp.” Lục Vân Khai nhìn dao trong tay Tống Tân Đồng: “Ta tới giúp nàng.”
“Chàng biết sao?” Tống Tân Đồng cũng không tin Lục Vân Khai biết thái rau.


“Thử xem.” Lục Vân Khai lấy dao trong tay Tống Tân Đồng qua, lại đem thịt đã rửa loay hoay một chút, thử cắt một dao, kết quả bởi vì không đưa tay giữ tịt, thịt thoáng cái trượt đi.”
Tống Tân Đồng nhẹ nhàn nhíu mày: “Tay trái phải ấn nó, nó mới không trượt.”


Lục Vân Khai ấn nàng nói mà làm: “Là cắt thế này?”
Tống Tân Đồng nhìn thịt heo cắt dày như ngón cái, không nhịn được bật cười lên: “Không nghĩ đến cũng có chuyện Lục tú tài không am hiểu.”
Lục Vân Khai lúng túng cười cười: “Vậy ta lại cắt một dao?”


“Một dao đâu đủ, chàng xem nương cắt đều đặc biệt mỏng, một khối này của chàng ít nhất còn có thể cắt mười dao.” Tống Tân Đồng ánh mắt hơi chút ghét bỏ nhìn khối thịt thật dày kia: “Nếu như ăn hơi thô lỗ một chút, rất dễ mắc cổ họng.”


“…” Lục Vân Khai ghé mắt nhìn thê tử thập phần ghét bỏ chính mình, lại khô cằn nói: “Ta lại cắt mấy cái thì tốt rồi.”
“Vậy chàng tiếp tục, cẩn thận đừng cắt vào tay đấy.” Tống Tân Đồng ôm cánh tay liền bình tĩnh nhìn khối thịt kia, nàng liền muốn xem, hôm nay hắn có thể cắt tốt hay không.


Lục Vân Khai đứng thẳng thân thể, cầm dao phay nhìn Tống Tân Đồng: “Nương tử, không bằng chúng ta đánh cuộc?”
“Đánh cuộc cái gì?” Tống Tân Đồng nghiêng đầu, rất hứng thú hỏi.
Lục Vân Khai nói: “Nếu ta có thể cắt tốt, vậy trong nhà mua liền mua hai người hầu thϊế͙p͙ thân hầu hạ.”


Tống Tân Đồng bĩu môi: “Vậy nếu chàng thua vẫn là ấn theo lúc trước đã nói được?”
Lục Vân Khai gật đầu, lúc trước đã nói là chờ bụng nàng lớn hơn chút nữa, thật sự không động nổi nữa thì lại để Vương thị qua đây giúp đỡ làm cơm.


Tống Tân Đồng nhìn khối thịt dày cỡ ngón cái trên bàn kia, không tin lắm là đao thức hai hắn có thể cắt tốt được, lúc đang muốn gật đầu, Lục mẫu đi đến, nhìn Lục Vân Khai đang cầm dao đối với Tống Tân Đồng, lập tức nổi giận, cấp tốc đoạt dao đặt lên bàn, khoa tay múa chân mắng: “Vân Khai, con đang làm gì? Lại thế nào cũng không thể cầm dao.”


Lục Vân Khai vội giải thích: “Nương, con chỉ là muốn giúp Tân Đồng thái rau.”
“Thái rau sao có thể lấy dao đối với Tân Đồng?” Sắc mặt Lục mẫu cực kỳ không dễ nhìn, để hắn vội vàng xin lỗi.


Lục Vân Khai bất đắc dĩ cười, nhìn thê tử còn vẻ mặt ủy khuất, chỉ phải nói: “Nương, thật không phải là như người nghĩ đâu.”
“Không phải như vậy là loại nào?” Lục mẫu quay người kéo tay Tống Tân Đồng, vỗ nhè nhẹ: “Tân Đồng, để con chịu ủy khuất.”


Tống Tân Đồng thấy nếu không nói gì thì không có cách nào xong việc, vội giải thích: “Nương, tướng công không có hung dữ với con, hắn chỉ là muốn giúp con thái rau.”
“Thực sự?” Lục mẫu không quá tin tưởng.


“Thực sự nương.” Tống Tân Đồng chỉ vào miếng thịt Lục Vân Khai cắt: “Nương, người xem thịt tướng công cắt, thật buồn cười.”
Lục mẫu nhìn miếng thịt dày cỡ ngón cái cũng không nhịn được bật cười lên: “Hắn nơi nào biết cắt cái gì, sợ là ngay cả rau trong vườn cũng không nhận ra hết.”


Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai: “Tướng công chàng không phải nói rau trong vườn phía sau là chàng trồng sao?”
Lục Vân Khai bị vạch trần nháy nháy mắt: “Ta …. Tưới nước.”