Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 222

Lại ngồi một hồi, hai người Hà nhị thúc cùng Thôi Thiết Trụ đi ra: “Tân Đồng, chúng ta đã thương lượng xong rồi.”
Tống Tân Đồng ừ một tiếng: “Hà nhị thúc các ngươi tính thế nào?”
“Chúng ta tính cùng nhau chia ra.” Hà nhị thúc nói.


Quyết định này như Tống Tân Đồng đã đoán trước, trừ Hà nhị thúc ra, gia cảnh mấy người còn lại cũng không phải rất tốt, nghĩ một lần có thể chia bạc ra 3 lượng 400 văn, kia thế nhưng có thể để được tiền công 3 tháng rưỡi, ai không muốn chứ?


Tống Tân Đồng gật đầu: “Nhưng các ngươi sẽ rất vất vả, phải làm liên tục.”


“Không có việc gì, mọi người cũng chỉ vất vả một tháng này, làm cũng chỉ có đến tháng 11 mới có thể làm nữa.” Hà nhị thúc nói: “Trong xưởng đây còn thiếu chút đồ mài, chúng ta thương lượng về nhà lấy một ít qua đây, mặc dù không so được với đồ nghiền của ngươi, nhưng cối đá trong nhà vẫn có thể.”


“Vậy được rồi, các ngươi thương lượng được rồi liền đi.” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, lại nói: “Hay là các ngươi phải lượng sức mà làm, đừng tổn thương thân thể.”
“Tân Đồng yên tâm đi.” Hà nhị thúc nói xong liền cùng Thôi Thiết Trụ về nhà chuyển cối đá.


Thu bà bà hí mắt nhìn bóng lưng Hà nhị thúc bọn họ: “Những người này kiếm được bạc càng nhiều, nội tâm càng nhỏ, cũng không biết phân một chút cơ hội cho các thôn dân khác.”


Làm công cho xưởng trừ chừng 20 người chế tạo miến ra, nhân viên còn lại toàn bộ đều là mời thôn dân trong thôn, trong thôn hơn tám mươi hộ, Tống Tân Đồng cũng tận lực nhà nhà thỉnh một người đáng tin, nhưng việc quá ít, còn có rất nhiều thôn dân cũng không gặp may.


“Nếu như những người này sau này không nhớ kỹ ân tình của ngươi, lão bà tử mắng chết bọn họ.” Thu bà bà hừ một tiếng: “Tân Đồng ngươi cũng là quá thiện tâm, lúc trước bọn họ cũng có nhiều nhà không có giúp nhà các ngươi.”


“Còn có vài người đều là người đã giúp nhà chúng ta.” Tống Tân Đồng lại bồi thêm một câu: “Mọi người cũng chưa từng đắc tội ta, ta có thể giúp mọi người đều giúp đi? Mọi người đều giàu có mới tốt, nếu là ta chỉ biết bản thân giàu có, bị người khác đỏ mắt theo dõi làm sao?”


“Nói cũng phải.” Thu bà bà gật gật đầu: “Lúc trước còn có người nói mát, nhưng bây giờ người tới đây làm giúp một tháng cũng thể kiếm ít một lượng thì liền không có ai nói, có vài không thể đến làm, người khác đều nói các nàng phẩm tính không tốt.”


“Ngươi nghĩ như vậy là tốt.” Thu bà bà rất nhanh gọt khoai lang hư: “Mấy ngày nay thời tiết lại nóng, Tân Đồng ngươi ra cửa nhưng cẩn thận chút, đừng trúng thời tiết nóng.”
Tống Tân Đồng ừ một tiếng: “Ta đều đi chỗ râm mát, còn căng dù.”


“Đã lâu trời cũng không mưa, nếu không phải là trong núi chúng ta không thiếu nước thì hoa màu dưới đất cũng không chăm sóc được.” Thu bà bà oán trách thời tiết: “Nóng đến chảy mồ hôi.”
“Ở trong núi còn rất tốt, lại không thiếu nước gì.” Tống Tân Đồng cười nói.


“Phải thật đụng khí trời đại hạn hai ba năm không mưa, chúng ta ở trong núi cũng vô dụng, như cũ không có nước.”
“A?” Tống Tân Đồng không có trải qua thời tiết thiên tai đại hạn đại úng: “Ta không có nghe ở chỗ chúng ta có hạn hán a.”


“Mấy chục năm gần đây thái bình, không có thiên tai gì. Có điều mấy chục năm trước đại hạn một lần, lần đó hạn ba, bốn năm, thiếu nữa không sống sót được.” Thu bà bà nói: “Lúc đó ta cũng còn nhỏ, đại khái mấy tuổi, chết rất nhiều người.”


Thu bà bà thở dài một hơi, bà chính là sắp sống không nổi nữa thì bị bán, vận khí bà tốt, bị người bán đến Đào Hoa thôn còn có rễ cây ăn được, nếu như đi về phía nam biên (biên giới phía nam), dự đoán càng sống không nổi.


Tống Tân Đồng nhìn Thu bà bà rơi vào trong hồi ức, quấy rầy bà thì không tốt, ngửa đầu nhìn nhìn mặt trời sắp đến buổi trưa: “Sắc trời không còn sớm, ta đi về trước.”
Đi tới được nửa đường thì lại gặp phải Tống Thanh Tú bưng chậu gỗ.


“Cô nương, cẩn thận.” Đại Nha nhận ra Tống Thanh Tú, cho nên cẩn thận đề phòng nàng ta.
“Không có việc gì.” Tống Tân Đồng nhìn đường nhỏ bên dòng suối có thể cho xe ngựa qua: “Cũng không phải đồ mập, đường rộng thế còn không đi không qua đi?”


Tống Thanh Tú nghe được câu này, tức thì liền oán hận trừng Tống Tân Đồng, nhìn trên người Tống Tân Đồng mặc quần áo xinh đẹp, đáy lòng nàng ta liền hận chết, tú tài ca ca nàng ta không còn, bây giờ Vạn Xuân Nguyệt các nàng đều cho nàng ta mắt trắng, đều tại Tống Tân Đồng, nếu không phải nàng, nàng ta có thể mặc quần áo mới như thế, ở tòa nhà lớn như vậy, còn có thể gả cho tài tử phong lưu làm nương tử.


Hiện tại, cái gì cũng không có, đều là Tống Tân Đồng tiện nhân kia khắc không còn!”
Tống Thanh Tú càng nghĩ càng hận, hận không thể ăn thịt Tống Tân Đồng!
“Trừng cái gì mà trừng, trừng nữa ta móc mắt ngươi!” Đại Nha quát.


Tống Thanh Tú hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi hận Tống Tân Đồng: “Ngươi chớ đắc ý, nhị ca ta qua hai năm nữa còn có thể thi lại, còn có thể thi đỗ tú tài.”


“Liên quan gì đến ta?” Tống Tân Đồng cảm thấy đầu óc Tống Thanh Tú quả thực có bệnh: “Ngươi cho là mắt ngươi rất đẹp à? Trừng lớn như vậy, y như mắt trâu, khó coi chết được.”


“Ngươi…” Tống Thanh Tú chỉ vào Tống Tân Đồng: “Ngươi thật quá đáng, ta nhưng là đường muội ngươi.”


“Đường muội? Ngươi tính là em họ gì của ta.” Tống Tân Đồng liếc mắt đánh giá gương mặt phổ phổ thông thông của ả, xuy một tiếng: “Trước đây ta liền cảm thấy kỳ quái, vì sao ta và Đại Bảo bọn họ nhìn rất đẹp, sao toàn gia các ngươi lại khó coi chứ! Ta hiện tại rốt cuộc biết nguyên nhân, bởi vì chúng ta căn bản không có quan hệ huyết thống, nãi nãi ngươi vì nghiền ép cha ta, cố ý che giấu lâu như vậy, cho nên ngươi tính là em họ gì của ta chứ.”


Tống Thanh Tú không biết chuyện này: “Cái gì không phải? Ngươi không nhận nãi nãi ruột, còn nguyền rủa chúng ta, ngươi sẽ bị sét đánh.”


“Ta có thể bị sét đánh không ta không biết, nhưng ta biết nhà các ngươi đã gặp báo ứng!” Tống Tân Đồng nhìn gương mặt này của Tống Thanh Tú liền phiền chán: “Tránh ra, chó ngoan không cản đường!”


“Ngươi tiện nhân, ngươi mới là chó! Tiện chủng.” Tống Thanh Tú hô to định cầm chậu gỗ đập về phía Tống Tân Đồng, thấy cảnh đó, Tống Tân Đồng vội né sang bên cạnh.
Đại Nha lập tức qua ngăn cản, thoáng cái đem Tống Thanh Tú đẩy mạnh vào ruộng lúc bên cạnh.


Tống Thanh Tú lăn vào trong ruộng bị bao cả đống bùn đất, quần áo giặt sạch trong chậu cũng rớt vào khắp nơi: “Ô ô ô … nương….”
Tống Tân Đồng nhìn bộ dáng nhếch nhác của Tống Thanh Tú, nhàn nhạt cười cười: “Đại Nha, động tác của ngươi cũng quá… dịu dàng.”


“Cô nương, vậy lần sau ta nặng tay thêm chút.” Đại Nha dừng một chút: “Nếu không nô tỳ lại đạp hai cước.”
“Tống Tân Đồng ngươi tiện nhân, ngươi hϊế͙p͙ người quá đáng, ngươi được chết tử tế…” Tống Thanh Tú chửi ầm lên: “Ngươi cả đời không sinh được nhi tử…”


Nghe mắng chửi của ả ta, Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, còn chưa có động tác, Đại Nha đã tiện tay đem một đống nước bùn toàn bộ tạt vào mặt, còn có trong miệng Tống Thanh Tú.


“Oa… ô ô…” Tống Thanh Tú lập tức khóc rống lên, âm thanh lớn đến chấn làm cho chim sẻ trong rừng trúc đều phành phạch bay đi.
Tống Tân Đồng nhìn cái mặt bùn bẩn của Tống Thanh Tú: “Đem cái mồm sạch sẽ chút cho ta, lần sau cũng không chỉ ăn chút bùn nhẹ như vậy đâu.”


Nói xong vỗ vỗ nước trên người, ghét bỏ nói: “Trong nước này có phải mới tưới phân hay không a? Thật thối, ta phải nhanh về nhà tắm rửa, đổi bộ quần áo sạch, thật buồn nôn.”