Tư Quân Nhập Mộng Truyện Full

Chương 13

CHƯƠNG 13

«Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?»

.

Dung Lạc giận tím mặt: “Buông ra.”

“Phư ——” – Trầm Tiềm Nhiên đột nhiên nổi hứng trêu y, hai tay siết chặt, thầm thì bên tai y: “Dung Lạc, ngươi bằng lòng hôn ta một cái, ta liền thả ngươi, còn giúp ngươi chạy thoát nữa, ngươi thấy sao?”

Dung Lạc hoàn toàn không muốn nhiều lời với hắn, cười khẩy: “Xảo ngôn, lệnh sắc[1], tránh ra!”

Lời vừa dứt, Dung Lạc liền bất ngờ vung tay tấu một quyền thẳng vào mặt hắn.

Lần này Trầm Tiềm Nhiên không tránh được, hắn lới lỏng tay, Dung Lạc vùng thoát.

Đám người phía sau thấy tình thế bất thường liền ồ ạt xông lên.

Con ngõ nhỏ hỗn loạn tiếng đánh lộn.

Chẳng rõ là ăn bao phát đá vào bụng, cũng chẳng nhớ được mình đã đấm bao nhiêu đấm vào mặt chúng.

Kết quả là một người chẳng địch lại số đông, có một gã hô to: “Giữ lấy y, đừng để y chạy!” – Dung Lạc tức thì bị một người bên chúng tóm được.

Bấy giờ Trầm Tiềm Nhiên cũng có thể gượng dậy dựa vào tường.

Lấy tay lau vết máu nơi khóe miệng, mặt hắn lại chẳng buồn bực hay tức giận, chỉ quay lại cười cười với gã thế tử: “Đúng là thất sách, tính tình Dung Lạc thật là khó nhằn.”

“Chẳng phải ta đã bảo ngươi cách xa y một chút đấy sao, ngươi còn không tin,” – thế tử thẹn quá hóa giận, sửa sang lại xiêm y xộc xệch trên người, gã “ha hả” cười – “Người dám đến trước mặt cha ta tố cáo ta cũng chỉ có mình y thôi đấy.”

Dung Lạc chẳng nhớ mình đã khiến An Nam vương gia cho gã nếm mùi đau khổ lúc nào, cũng chẳng thèm suy nghĩ nhiều, chỉ hướng về phía gã mà “phi” một tiếng: “Huống Tử Tuần, ngươi có trò gì hay ho thì cứ mang ra, Dung Lạc ta cóc sợ!”

“Là ngươi nói đấy nhé!”

Thế tử nhếch mày, quay lại hỏi Trầm Tiềm Nhiên: “A Tiềm, ta biết ngươi rất có hứng thú với thằng nhóc con này, chỉ có điều là không biết là loại hứng thú nào?”

Trầm Tiềm Nhiên khẽ nhíu mày, cười: “Thế tử nói loại nào thì là loại đó.”

Thế tử nhìn Dung Lạc, cười âm hiểm: “Tốt, nếu đúng là ngươi có hứng thú ấy, vậy ta cũng không ngại cho ngươi nếm thử chút đỉnh.”

**

Ngày đã xế.

Sắc trời dần tối, mùi thức ăn thơm ngát bắt đầu lan tỏa ra dưới mỗi mái nhà.

Từ Tịch Diễn đứng trước cửa y quán, nhìn nhìn ngó ngó con đường dài vắng lặng trước mắt, lầm bầm: “Đã trễ thế này rồi mà một người cũng chưa về là sao?”

A Thải bưng đồ từ trong đi ra, đặt bát đũa lên trên bàn, ngẩng đầu nói với Từ Tịch Diễn: “Tịch Diễn ca, đừng ngóng nữa, công tử vừa mới về, bảo có là chuyện, chúng ta cứ ăn trước, đừng đợi người.”

Từ Tịch Diễn kỳ quái đi vào: “Công tử không nói là chuyện gì à?”


A Thải lắc đầu : “Không.”

“Vậy công tử có nói gì khác hay không?”

A Thải thuận miệng đáp: “Công tử chỉ hỏi ta là Dung Lạc đã về hay chưa thôi.”

Từ Tịch Diễn lại hỏi: “Lẽ nào công tử không đi cùng Dung Lạc ư?”

A Thải suy nghĩ một chút: “Không.”

“Trời, sao ngươi không nói sớm!” – Từ Tịch Diễn trợn trừng mắt: “Sáng nay hai người còn cùng ra ngoài, nếu Dung Lạc không có chuyện gì thì giờ này phải về rồi chứ?”

Lúc này A Thải mới giật mình “A!” lên, mồm há hoác: “Nói vậy… liệu có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”

Từ Tịch Diễn cau cau mày: “Rất có khả năng.”

Chưa nói xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân đột ngột.

Hai người đồng loạt quay đầu lại, vui mừng reo: “A! Công tử!!”

“Sư phụ, người đã về!”

Mộ Phù Sanh gật đầu, lại như vội vàng lắm, đứng ngoài cửa không vào, chỉ nắm chặt tay dựa lên khung cửa nhìn trong phòng một lượt: “Dung Lạc vẫn chưa về?”

Hai đứa đứng trong phòng nghệt ra, liếc nhau: “Chưa…”

Mặt Mộ Phù Sanh trầm xuống.

Từ Tịch Diễn thấy vẻ mặt khác lạ của hắn thì vội hỏi: “Sư phụ, sao người khẩn trương thế, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Mộ Phù Sanh nói: “Ta đã tới hỏi người của An Nam vương phủ, họ nói sáng nay thế tử ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về.”

A Thải nghe, mặt trắng nhợt.

Từ Tịch Diễn không hiểu hỏi: “Làm sao thế?”

Mộ Phù Sanh không đáp, mày nhíu chặt, nhìn về phía A Thải: “A Thải, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi biết chuyện Dung Lạc giấu ta đúng không?”

Đem kể hết từ đầu tới cuối trong thời gian non nửa chén trà, A Thải ngồi một bên nhìn Mộ Phù Sanh vẫn im lặng nãy giờ, lòng run như cầy sấy.

Nó chưa bao giờ thấy công tử như thế, tuy trông công tử vẫn như thường ngày, có gặp mặt cũng kiệm lời, nhưng giờ đây toàn thân công tử toát ra thứ hàn ý khác hẳn với bình thường.

Rụt cổ dè chừng, A Thải dè dè dặt dặt mở mồm: “Công, công tử, chuyện, chuyện là như vậy, ta không cố ý giấu người, ta cũng định kể cho công tử nghe, chỉ là dạo này bận quá, không có cơ hội… Còn nữa, Dung Lạc cũng bảo ta không được nói cho công tử biết, còn bảo y tự giải quyết được, vì thế nên…”

Mộ Phù Sanh cau mày lắc đầu: “Tất cả đều phải trách ta, đáng ra ta phải chủ động hỏi, là ta sai.”

A Thải không ngờ hắn lại nói thế, vội im lìm.

Trầm mặc một hồi, Mộ Phù Sanh đột nhiên đứng dậy: “Ta ra ngoài tìm người, ngươi ở lại đây đừng đi đâu, vạn nhất Dung Lạc trở về cũng dễ phối hợp.”

A Thải vội đuổi theo: “Công tử đừng đi, Vương thúc với Tịch Diễn ca đã ra ngoài tìm rồi, công tử vẫn chưa ăn gì cả, hay ăn chút gì trước đã?”

Mộ Phù Sanh nhìn lướt qua nó: “Ta ăn không vô” – đoạn cất bước ra ngoài.

A Thải thấy mà không thốt thành lời.

**

Mộ Phù Sanh đã ra ngoài hơn nửa canh giờ, người vẫn chưa trở về.

A Thải đứng ngoài cửa lo lắng chờ mong.

Lại qua một lúc lâu, chợt phía đầu đường vang lên tiếng bước chân dồn dập, dường như có người đang vội vã chạy tới đây.

Dáng người lờ mờ, A Thải nhìn không rõ, chạy lên trước mấy bước, hô gọi thăm dò: “Công tử?”

Đến gần mới nhận ra đó là một nam tử áo gấm, mắt dài thon, mặc dù trông đúng là dáng phong lưu, song khóe miệng gã lại tím bầm, trông như là mới vừa ẩu đả một trận.

Người nọ nhìn thấy A Thải, vội hỏi: “Ngươi là người của Mộ gia y quán đúng không, kia… Mộ Phù Sanh có nhà hay không?”

A Thải đáp: “Công tử không có nhà, đã ra ngoài tìm người rồi…”

Người nọ lại hỏi: “Thế các đại phu khác đâu?”

“Đều đi rồi.”

Đối phương vô cùng bồn chồn sốt ruột, nhíu mày, xoay người bước đi: “Sao lắm kẻ không ở nhà thế không biết, tìm khắp mấy nơi rồi, hôm nay đám đại phu đều chết sạch rồi hay sao?”

Gã vừa xoay người, A Thải mới nhìn thấy trong lòng gã đang ôm chặt một người.

Người đó đang túm chặt lấy vạt áo mình, không ngừng thở dốc, thần trí mơ hồ.

Nhìn kỹ một lúc mới nhận ra đó là Dung Lạc, A Thải thất kinh la lên: “Dung Lạc!?”

Trầm Tiềm Nhiên khựng lại, có phần ngoài ý muốn quay lại: “Các ngươi biết nhau ư?”

A Thải lúng túng gật đầu: “Y là người của chúng ta.”

“Người của các ngươi?” – Trầm Tiềm Nhiên ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu y quán, lại cúi đầu nhìn Dung Lạc đang nằm trong lòng mình, “Hắn không phải người Nam Nhạc ư?”

A Thải chạy lại gần: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, sao y lại thành thế này?”

“Giờ không lúc nói chuyện này, nếu y là người của các ngươi, vậy lập tức ra ngoài tìm đại phu về đây,” – Trầm Tiềm Nhiên nhìn nó, như cười như không mà bổ sung: “Cho ngươi thời gian một nén nhang, phải nhanh lên, bằng không lát nữa y có chuyện gì thì ta không đảm bảo đâu…” – nói rồi ôm Dung Lạc vào y quán.

A Thải nghi hoặc đầy lòng, song cũng biết không thể chần chừ, nó xoay người lập tức đi tìm Mộ Phù Sanh.

Thân vừa quay, một người đập ngay vào mắt nó.

A Thải bị hù giật bắn người, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện ra người muốn tìm đã ở ngay trước mắt, nó lập tức thở phào một hơi.

Lúc nhìn lại mới phát hiện ra phía sau còn có cả một đám người, những người đó đều mặc đồng phục tôi tớ trong một nhà quan chức, tay cầm theo đèn ***g có chữ An Nam vương phủ, cử chỉ đúng mực, không ồn ào, cung kính đứng phía sau.

A Thải thừ người, rồi chợt nhớ ra chuyện chính, nhanh nhảu thưa thốt với Mộ Phù Sanh: “Công tử, Dung Lạc đã về!”

Mộ Phù Sanh như đã biết từ trước, nghe thấy cũng không đáp lấy một lời, sắc mặt âm trầm, phất tay áo nhanh chóng bước vào bên trong.

A Thải sững sờ.

Vừa rồi quýnh quáng không để ý mà túm ống tay áo công tử, hình như thấy có gì đó không bình thường, giờ hồi tưởng lại nó mới nhớ, vừa nãy bàn tay dưới ống tay áo của công tử… hình như đang run lên.

Trầm Tiềm Nhiên đang ngồi trong phòng, gã muốn đặt Dung Lạc vào ghế cho y tự ngồi, ai ngờ vừa buông tay, Dung Lạc lại dính chặt lên người gã không buông.

Trầm Tiềm Nhiên bất đắc dĩ cúi đầu cười, lại ôm lấy y: “Khi đó ta đã bảo ngươi rồi, ngươi chỉ cần cho ta hôn một ngụm là ta sẽ nghĩ cách mang ngươi đi, ngươi lại chẳng tin ta, giờ thì bám chặt ta thế này, ngươi nói xem, phải thế nào mới được đây hả?”

“Phải làm gì cũng không liên quan đến ngươi.” – phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp.

Trầm Tiềm Nhiên theo tiếng quay đầu.

Mộ Phù Sanh đứng bên cửa, mắt nhìn chằm chằm Dung Lạc đang nằm trong lòng gã, nét mặt thờ ơ, nhưng ngữ khí kia lại chẳng để ai dám đả động.

Trầm Tiềm Nhiên nhìn về phía đám người theo sau hắn, tức thì nổi hứng: “Ngươi là Mộ Phù Sanh?”

Mộ Phù Sanh đứng lại, quay về phía đám người theo sau: “Người đã tìm được, các vị vất vả rồi.”

Nam tử đi đầu cung kính nói: “Chúng ta đều phục vụ ý chủ nhân thôi, Mộ công tử khách khí.”

Mộ Phù Sanh gật đầu: “Đêm nay không tiện chiêu đãi, không giữ các vị, ngày khác nhất định đăng môn bái phỏng.”

Đối phương khom người hành lễ với hắn: “Vậy xin cáo từ” – nói rồi lại khom người về phía Trầm Tiềm Nhiên, xong xuôi mới dẫn người ly khai.

Trầm Tiềm Nhiên nheo con mắt hẹp dài, hứng thú dạt dào nhìn Mộ Phù Sanh từ trên xuống dưới: “Kia chẳng phải là gia phó của An Nam vương phủ sao? Từ bao giờ họ lại để ngoại nhân điều phái thế nhỉ. Nhìn không ra, ngươi còn có bản lĩnh này.”

Mộ Phù Sanh không để ý lời xỏ xiên của gã, nói: “Đa tạ Trầm công tử mang Dung Lạc bình yên trở về, phiền ngài thả người xuống.”

Trầm Tiềm Nhiên nhìn ra hắn có chút tâm tư với Dung Lạc, tay ôm chẳng buông, khiêu khích cười: “Sao ngươi biết ta mang y ‘Bình an trở về’?”

Mộ Phù Sanh lập tức nhíu mày.

Trầm Tiềm Nhiên càng lúc càng thấy thú vị: “Ngươi đứng nóng, không phải ta không muốn thả y xuống, mà là tự y muốn kề cận ta đó chứ.” – đoạn cố ý lới lỏng tay.

Dung Lạc khó chịu rên rỉ ư hừ, lại sán đến người gã một chút, tay vẫn giữ chặt vạt áo, trán lấm tấm từng hàng mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt hồng ửng.

Bệnh trạng này, Mộ Phù Sanh vừa nhìn đã rõ, sắc mặt biến đổi: “Xuân dược?”

Trầm Tiềm Nhiên bất ngờ vô cùng: “Mộ thần y lợi hại.”

“Dùng từ lúc nào, ăn bao nhiêu?”

“Khoảng cỡ một móng tay, đã ăn chừng non nửa canh giờ.”

Mày Mộ Phù Sanh nhíu lại càng chặt.

“Nếu ta nhớ không nhầm thì… thuốc này vô giải dược.” – Trầm Tiềm Nhiên nhướn mày: “Ta vẫn còn tính là chính nhân quân tử, nếu không phải vì sợ Dung Lạc hận ta, nhất định ta sẽ dùng phương thức của chính mình giúp y rồi…”

Vẻ mặt Mộ Phù Sanh sa sầm.

Trầm Tiềm Nhiên ngừng lại một chút, quan sát vẻ mặt hắn, lại cười đầy tà khí: “Như vậy, Mộ thần y, đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”


Gã đang nói, Dung Lạc trong lòng lại rên rỉ, dường như đang khó chịu vô cùng, rồi lại nức nở đứt quãng: “Nóng, nóng quá…”

Rốt cuộc Mộ Phù Sanh cũng mất kiên nhẫn, tiến lên: “Phải làm thế nào ta tự hiểu, không phiền người khác quan tâm.”

Khí thế lạnh lùng lãnh đạm kia, đôi phượng mâu phiếm sắc tím kia, khiến người khác nhìn mà sợ hãi.

Trầm Tiềm Nhiên giật mình, thoáng thất thần, người trong lòng đã bị một đôi tay ôm đi.

Mộ Phù Sanh đoạt Dung Lạc trong tay Trầm Tiềm Nhiên, thuận thế ôm vào lòng: “Đêm đã khuya, tiểu quán phải đóng cửa, trông Trầm công tử như bị ngoại thương, phiền ngươi tới nơi khác.”

Nói rồi không để ý tới gã, rảo bước vào trong.

**

Đạp cửa phòng ngủ, đặt Dung Lạc lên giường, Mộ Phù Sanh đứng bên cạnh suy tư.

Xuân dược, vị ngọt, ẩn hương quế nhạt, gần giống rượu nguyên chất, là loại trợ dược mà đám người giàu có dùng để tăng hứng thú khi hành phòng.

Mộ Phù Sanh đã từng thấy trong sách y thuật, đa phần thứ thuốc này đều chứa chất gây mê, trộn thêm cả dược tính của một loài hoa, có thể làm thần chí mê thất, xen lẫn một lượng độc tố nhỏ.

Rất nhiều người không biết, chỉ vì thú vui nhất thời mà dùng một lượng lớn. Nếu quá liều lượng, rất dễ gây chết người.

Gã thế tử An Nam này lại ép Dung Lạc ăn thứ dược này, đúng thật càn rỡ.

Có lẽ vì mọi chuyện đến quá đột ngột, đến nỗi lòng Mộ Phù Sanh không sao ổn định nổi, mặc dù hắn đã đọc qua rất nhiều y tịch, khám chữa cho vô số ca bệnh, song, đối với tình huống này, Mộ Phù Sanh lại nghĩ đi nghĩ lại, nát óc rồi mà hắn vẫn thúc thủ vô sách.

Phương pháp duy nhất hắn nghĩ đến, cũng chỉ là ép y nôn ra.

Nghĩ rồi, Mộ Phù Sanh liền đi chuẩn bị, nhưng chưa kịp đi, góc áo hắn đã bị Dung Lạc nắm chặt.

Mộ Phù Sanh đành quay lại: “Tiểu Lạc, ta biết ngươi khó chịu, ta đi nghĩ cách giúp ngươi, ta sẽ trở về nhanh thôi, ngươi cố gắng chịu đựng một chút.”

Dung Lạc không nghe, nắm chặt góc áo hắn.

Chỉ nghĩ đến chuyện người đi mất, y đã chịu chẳng nổi.

Cảm giác này quá mức xa lạ, cả cơ thể y trống rỗng, phảng phất như tất cả bị hao mòn, bị hút cạn, đầu óc hỗn loạn, chỉ mong có thứ gì nhét vào lấp đầy sự trống trải ấy, bụng còn bị một luồng khí nóng xộc lên, nhưng y có cố thế nào cũng không đẩy đi được.

Toàn thân nóng nức từng trận như dậy sóng, Dung Lạc hừ nhẹ, tay vươn lên ôm cổ Mộ Phù Sanh: “Nóng, nóng…”

Mộ Phù Sanh bị quấy nhiễu cũng dần không ổn định được hô hấp, hắn bất đắc dĩ gỡ tay Dung Lạc: “Tiểu Lạc, ngươi còn như vậy, ta không thể an tâm làm việc được…”

Dường như Dung Lạc đã hoàn toàn mất ý thức, tay y buông cổ Mộ Phù Sanh, rồi lại ôm thắt lưng hắn, lẩm bẩm nói gì đó không rõ.

Mộ Phù Sanh bị ôm không thể cục cựa, chỉ đành ghé gần lại nghe tiếng nỉ non của y: “Là ta không chú ý cơ thể, khó chịu lắm… ngươi đừng giận, xem bệnh cho ta đi, …dược, trong viện có đủ loại… ngươi muốn dùng, cũng không cần mua…”

Mộ Phù Sanh giác như trái tim hắn bị vật gì đó bóp nghẹt, dằn lòng chẳng đặng mà kéo y ôm trọn trong lòng.

¤_____________

1. Xảo ngôn lệnh sắc.

Xảo ngôn: Chỉ những người nói nhiều, ngôn từ xảo trá.

Lệnh sắc: Chỉ những người có bề ngoài diêm dúa, ăn mặc xa hoa lộng lẫy, coi trọng vẻ ngoài.

.