Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 73: Tô Văn trúng cử

Edit: Mạc Thiên Y

Tô Văn là được người dìu xuống xe ngựa, Tô Tuệ Nương cùng Lâm thị đã sớm nóng lòng chờ ở cửa lập tức nghênh đón. Không nói gì nhiều cả, Tô Tuệ Nương bảo người đem ra bát súp nàng tự tay nấu. Tô Văn mặt mũi tiều tụy uống, lại dưới sự ép buộc của tỷ tỷ dùng chút đồ ăn loãng, rồi sau đó vào phòng, ngã lăn ra ngủ. Giấc ngủ này liền ngủ thẳng tới sắc trời tối mịt.

“Thiếu gia, tiểu thư đã sai người đun nước tắm cho ngài” gã sai vặt bên cạnh cậu lấy lòng nói: “Ngài đi tắm rửa đi, cho khoan khoái một chút.”

Nghe được là an bài của tỷ tỷ, bên khóe miệng Tô Văn hiện lên ý cười, gật gật đầu.

Tắm rửa xong rồi thay một thân quần áo mới, Tô Văn không trở về phòng mà thẳng đường đến phòng Tô Tuệ Nương. Cậu biết mẹ và chị bây giờ nhất định đang chờ gặp. Quả đúng thế, Tô Văn vừa vén rèm cửa lên, đã nhìn thấy trên giường hai người đang ngồi thảo luận.

“Văn nhi…” Lâm thị đứng lên trước, có chút kích động nghênh đón. Trên mặt bà còn mang theo phần nào do dự, biểu tình muốn hỏi lại không dám.

Tô Văn cười cười, nói với mẫu thân và tỷ tỷ: “Hết thảy hoàn hảo.”

Tô Tuệ Nương nghe lời này cũng cười, bảo Tô Văn ngồi xuống.

“…Nhờ có tỷ tỷ suy nghĩ chu toàn” Tô Văn như nhớ lại gì đó: “Trong trường thi quả thật là chỗ nào cũng bất tiện… Ban ngày còn may, buổi tối ấy mà lạnh khủng khiếp, lại còn có muỗi, cả một lớp dầy đặc, khiến ai nấy ngủ không yên. Tỷ tỷ cho đệ nước xua muỗi thế là có đất dụng võ tuy nói có chút mùi thơm, nhưng mà đặc biệt dùng tốt… Vải dầu cũng có đất dụng võ, có một ngày đổ mưa nhỏ, trong trường thi có rất nhiều nóc lều của gian thi bị dột… bài thi cũng bị làm ướt… vải dầu che lên nóc lều…”

Tô Tuệ Nương cùng Lâm thị cứ như vậy mỉm cười nghe Tô Văn ở nơi đó thao thao bất tuyệt kể chuyện trong trường thi. Không ai cố ý hỏi Tô Văn thi thế nào, dù thế nào đi nữa cậu cũng đã làm hết sức mình rồi, về phần kết quả, cũng chỉ nghe theo mệnh trời, chẳng phải sao?

Kết quả thi hội ít nhất cũng phải sau một tháng mới có, mà trong khoảng thời gian này Thượng Kinh cũng đang tại thời điểm sóng lớn cuộn trào, đồng thời các thí sinh đang nôn nóng đợi chờ thành tích, trong tối cũng tránh không khỏi có rất nhiều hành động nhỏ, thăm dò khắp nơi, nơi nơi mở tiệc chiêu đãi, kéo bè kết phái, trong nhất thời cả Thượng Kinh có thể nói là sôi trào như nước đun.

Tô Tuệ Nương lại đề nghị với Tô Văn, hy vọng cậu yên ổn ở nhà, đừng có rêu rao khắp nơi như những kẻ khác. Đối với điều này, Tô Văn tỏ vẻ đồng ý. Cậu biết tỷ tỷ là vì tốt cho cậu, bây giờ chưa có thành tích, nếu không đậu thì không cần nhiều lời, nhưng nếu là thi đỗ, vậy thì khó tránh khỏi sẽ khiến người khác lưu lại một loại cảm giác thiếu kiên nhẫn dễ bị kích động, bất lợi đối với phát triển sau này. Tóm lại một câu nói, yên ổn náu trong nhà, hết thảy chờ khai bảng rồi nói sau.

Cứ thế, thời gian lại qua nửa tháng.

Một ngày nọ, sắc trời vừa tỏ, là lúc ban mai. Một bóng người xuất hiện ở trước cổng sau Tô gia.

Tô Tuệ Nương chờ ở đó đã lâu, đi đến nghênh đón.

“Tô tỷ tỷ…” Người nọ khẽ khom người, hành đại lễ.

Chính là Lữ Trĩ không thể nghi ngờ.

Chỉ thấy thị một thân vải bố đã giặt đến trắng bệch, trên tay khoác tay nải, bộ dạng khẩn trương lo lắng.

Tô Tuệ Nương nhẹ giọng thở dài, cũng không nói gì thêm, hai người trực tiếp lên xe ngựa.

“Đa tạ Tô tỷ tỷ giúp đỡ, tiểu muội thật sự chẳng biết báo đáp bằng cách nào.” Lữ Trĩ giương mắt lên, tình chân ý thiết nói.

Tô Tuệ Nương quay sang thị cười cười, trong lòng lại có loại cảm giác vận mệnh trêu người, nàng mấp máy miệng, mở miệng nói: “Chỗ Thượng cung cục đã chào hỏi xong cả rồi, muội vào đó rồi thì tìm một ma ma họ Mã, bà ấy sẽ giúp muội ghi danh. Trong cung đình không thể so với nơi khác, sau khi muội vào đó rồi nhất định phải cẩn thận làm việc.”

Lữ Trĩ nghe xong vẻ cảm kích trên mặt càng nồng đậm, khóe mắt nổi lên ánh lệ, nức nở nói: “Tỷ tỷ cứu muội ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, muội thật sự phải..”

“Được rồi, không cần phải nói điều này đâu.” Tô Tuệ Nương do dự một chút, giơ tay lên vỗ vỗ cánh tay Lữ Trĩ.

Kỳ thật nói tới chuyện này, trong lòng Tô Tuệ Nương là có tư tâm. Nếu không phải nàng biết Lữ Trĩ trước mắt ngày sau sẽ có một ngày lên như diều gặp gió, nghĩ đến kể cả đối phương có đáng thương cách mấy, gả cho nam nhân có không vừa lòng đến đâu chăng nữa, Tô Tuệ Nương cũng tuyệt đối không tiện đưa tay giúp. Sở dĩ nàng đồng ý, đơn giản cũng là hy vọng đối phương có thể nhận một món nợ ân tình của nàng, dầu gì Tô Văn sau này hy vọng đi đường làm quan, nàng không thể không vì nhà mình suy nghĩ nhiều hơn chút. Dù sao kể cả không có mình, Lữ Trĩ ngày sau cũng nhất định phải tiến cung, việc nàng làm cũng bất quá là thuận nước đẩy thuyền thôi.

Tô Tuệ Nương một lần rồi một lần tự nhủ, trong lòng cuối cùng không còn bất an như trước nữa.

Rất nhanh xe đã đi tới cửa Hoàng thành, sau khi Lữ Trĩ nói tạ ơn lần nữa, mang trên mặt vẻ kiên định sáng rọi, đứng dậy xuống xe. Dõi theo bóng lưng xa dần của thị, trong lòng Tô Tuệ Nương thật sự có loại tư vị nói không thành lời.

Lữ Trĩ này cũng không phải “người tốt.” Thật sự! Mấy chục năm sau, nữ nhân này sẽ nắm giữ chính quyền cả Đại Thụy, thị ta dùng người thiên vị,  ** hậu cung, gây họa thiên hạ. Không biết có bao nhiêu người đã chết trên tay thị, nhưng mà ngày hôm nay, thị lại được chính mình tự tay đưa vào trong cung, trong lúc nhất thời, trong lòng Tô Tuệ Nương thật sự có thể nói là ngũ vị tạp trần.

“Cô nương, chúng ta về chứ ạ?” Đột nhiên, sư phụ đánh xe ở bên ngoài hỏi một tiếng.

Tô Tuệ Nương hồi thần lại, thở dài một tiếng: “Trở về thôi!”

Thời gian chờ đợi bao giờ cũng khó khăn, ngay cả Tô Văn cố gắng muốn bản thân xem như không khác gì trước kia, nhưng loại thấp thỏm bất an này vẫn không tự chủ được nổi lên. Tô Tuệ Nương thấy vậy cũng không nói thêm gì, dù sao đây cũng là lẽ thường tình. Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày, cái ngày yết bảng rốt cục vẫn phải tới. Sáng sớm, người cả nhà đều tỉnh dậy, nhìn nhau phát hiện hốc mắt đối phương đều có chút thâm, Tô Tuệ Nương mím môi nở nụ cười, không khí lập tức liền thả lỏng, trên mặt Lâm thị lộ ra nụ cười, Tô Văn gãi gãi đầu.

Ba người ngồi trên cái bàn tròn trong phòng khách, Mộc Hương cùng Hoắc Hương đã bày xong chén dĩa.

Bữa sáng hôm nay là cháo loãng kèm thêm bánh bột. Cháo có hai loại, cháo gà xé và cháo gạo kê, bánh thì là bánh bột ngô, nghe mùi đặc biệt thơm, ngoài ra còn có bốn món dưa cải, hai nguội hai nóng. Cả nhà cơm nước xong xuôi, trong ánh mắt kỳ vọng của mẫu tỷ, Tô Văn dẫn theo gã sai vặt ra cửa.

“Ông trời Bồ Tát phù hộ, cho Văn Nhi nhà chúng ta trúng cử!” Lâm thị chắp tay trước ngực, đang cuồng nhiệt mà cầu nguyện.

Tô Tuệ Nương: “…”

Nếu mà cầu nguyện hữu dụng ——

“Ông trời Bồ Tát phù hộ, cho đệ đệ của con trúng cử!”

Giây phút chờ đợi bao giờ cũng đặc biệt khiến người sốt ruột, tại lúc Tô Tuệ Nương uống hết chén trà thứ chín, Lâm thị gần như đạp phẳng nền đất trước cửa, từng trận tiếng vang huyên náo như có như không vang lên, Tô Tuệ Nương cố giỏng tai, đứng phắt dậy, quay sang Mộc Hương bên cạnh vội hỏi: “Em có nghe thấy tiếng chiêng trống không?”

Mộc Hương ra sức lắng nghe, lát sau gật đầu: “Tiểu thư, thật giống như là có ạ!”

“Mau, mau ra cửa xem sao…” Tô Tuệ Nương trên mặt là kinh hỉ không nhịn được nữa, liên tục đẩy tiểu nha đầu bên cạnh.

Mộc Hương nghe vậy lập tức hóa thành con khỉ, như một làn khói chạy biến ra ngoài, Tô Tuệ Nương hít sâu một hơi, trong mắt toàn bộ đều là trông đợi.

Quả nhiên, kèm theo tiếng chiêng trống ngày càng vang dội kia, Mộc Hương như thể xù lông, hớt hải chạy về, trên mặt đều là phấn khích, cô hét lớn: “Tiểu thư, tiểu thư, thiếu gia nhà chúng ta trúng rồi, người báo tin mừng đến…”

“Ôi chao, phu nhân, ngài làm sao vậy…” Bên này mới dứt lời, bên kia Lâm thị trợn mắt một phen hôn mê bất tỉnh, Tô Tuệ Nương thấy thế trong lòng quả thật vừa bực mình vừa buồn cười, vội vàng nhấn huyệt nhân trung cho Lâm thị, vừa phân phó Hoắc Hương đi mời đại phu.

Cứ thế loay hoay một phen, vừa đưa Lâm thị vào phòng, bên ngoài liền có một đám người tràn vào.

Đi đầu là bốn năm nha dịch trên người mặc áo quan, một người trong đó trong tay còn cầm tờ bảng vàng, hướng về phía Tô Tuệ Nương ý cười đầy mặt mà chắp tay nói: “Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, Tô lão gia của quý phủ đã trúng Nhị giáp hạng thứ mười bảy.”

Tô Tuệ Nương nghe vậy quả nhiên vui mừng quá đỗi, cầm lấy bảng vàng trong tay y nhìn tới nhìn lui, quả nhiên thấy tên Tô Văn trên đó.

“Chúc mừng phu nhân…”

“Cử nhân lão gia về sau khẳng định có thể cao thăng từng bước…”

“Văn Khúc Tinh hạ phàm a…”

Trước mắt một đám người như một làn khói vây quanh, toàn bộ lớn tiếng chúc mừng, trên mặt ai nấy đều là hâm mộ và nịnh hót, Tô Tuệ Nương mím môi, vung tay lên: “Mộc Hương, thưởng —— “

“Dạ!”

Trong tiếng trầm trồ khen ngợi rầm trời của mọi người, Mộc Hương đem ra một giỏ lớn tiền đồng đã chuẩn bị từ trước đó, những người vây xem kia chờ chính là giờ phút này, rào rào vây tới. Tô Tuệ Nương đặc biệt phát riêng bạc cho mấy gã nha dịch kia, mỗi người hai lạng, xem như lấy lộc, mấy gã nha dịch được lợi, bèn nói rất nhiều lời tốt lành. Bởi còn muốn đi “mò” tiếp vài khoản, à không, là phải đi báo tin mừng cho nhà tiếp theo, cho nên cũng không ở lâu, cười hì hì rồi đi.

“Tiểu thư, thiếu gia mới phái A Cát về báo tin, thiếu gia bị vài đồng môn kéo lại, tạm thời chưa về được.” Mộc Hương vẻ mặt vui vẻ ở bên tai Tô Tuệ Nương báo tin.

Tô Tuệ Nương gật gật đầu: “Được rồi, ta đã biết.”

Thân thể Lâm thị cũng không đáng ngại, chẳng qua là quá mức kích động dẫn đến ngất trong thời gian ngắn thôi, lúc này người đã thanh tỉnh lại, nhưng hai mắt lại trợn thẳng, lôi kéo quần áo Tô Tuệ Nương, run giọng hỏi: “Trúng rồi? Văn nhi trúng thật rồi ư?”

Tô Tuệ Nương cầm tay bà, cười nói: “Đứng thứ 17 Nhị giáp, đệ đệ thật sự trúng rồi ạ!!”

Trên mặt Lâm thị lướt qua thần sắc thoắt vui thoắt buồn, sau một lúc lâu, bưng mặt khóc ròng: “Hu hu hu… trúng, trúng rồi… lão gia à, Văn Nhi nhà chúng ta trúng rồi a… ông ở dưới ấy biết được cũng có thể nhắm mắt rồi.”

Tô Tuệ Nương thấy bà khóc đến thương tâm, trong lòng cũng không kiềm được ưu tư, nàng biết, Lâm thị kỳ thật rất rất không dễ dàng.

May thay, trời xanh có mắt.

Tô gia nhà họ đã có người kế tục rồi.