Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 42: Tiểu nhân quấy phá

Edit: Mạc Thiên Y

“Mẹ, đại tẩu nói không sai!” Vương Lục Lang liếm mặt, rất chi là đắc ý nói: “Nhị ca bây giờ ấy mà rơi vào ổ bạc hưởng phúc, cũng không thể để huynh ấy quên mất chúng ta được, con thấy, mẹ, ngày mai mẹ phải đến Liễu gia kia, đòi nhị ca ít tiền trở lại, đòi hai trăm, không! Phải năm trăm lượng bạc.”

“Cái gì? Năm trăm lượng?” Bì thị bị dọa đến nhảy dựng, đời này mụ được nhìn thấy nhiều bạc nhất cũng chỉ là một trăm lượng bạc mà năm đó Vương Thất Lang được uỷ thác mà thôi, lúc này nghe thấy công phu sư tử ngoạm của con trai út, tất nhiên là tâm can run rẩy rồi.

“Mẹ, mẹ có biết gì không!” Vương Lục Lang giương đầu, hai mắt sáng lên nói: “Con cũng đã nghe ngóng, Liễu gia đúng là rất có tiền, ở mỗi trấn Long Tuyền thôi cũng đã mở ba tiệm vải rồi. Năm trăm lượng bạc thì nhằm nhò gì?”

“Đúng đấy!” Điền thị bên cạnh cũng tham lam nuốt nước miếng, không ngừng xoa xoa hai tay: “Mẹ, mẹ cũng đừng quên, Nhị Lang chú ấy có được ngày hôm nay còn không phải dựa vào chúng ta đồng tâm hiệp lực nâng đỡ sao, bây giờ chú ấy sống tốt rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện báo đáp lại mới phải chứ!”

Bì thị nghe hai người ngươi một lời ta một lời khuyến khích, quả tim sớm đã bị gác lên lửa nóng, càng nghe càng càng thấy bọn họ nói rất đúng, gần như là ngay lập tức, quyết định sáng sớm ngày mai phải đến Liễu gia một chuyến mới được!!

Điền thị và Vương Lục Lang hiển nhiên vui mừng quá đỗi. Hai người liếc nhau, trong lòng bắt đầu tính toán đùng đùng loạn đả. Điền thị nghĩ bụng, đơn giản là làm thế nào leo lên được cành cao, vơ được số bạc nhiều nhất. Trong lòng Vương Lục Lang ngoài thỏi bạc trắng bóng ra, còn băn khoăn một chuyện khác, đó là làm cách nào tóm được con đĩ nhỏ Tô Tuệ Nương kia vào trong ngực. Ừm, chuyện này phải cùng nhị ca thương lượng một chút mới được, huynh ấy chắc chắn sẽ giúp mình.

Quả nhiên, ngày thứ hai, Bì thị dẫn theo Vương Lục Lang, hai người hứng khởi lên thị trấn, Điền thị bế Vương Bảo Nhi đứng trước cửa sân nhìn theo bóng dáng họ xa dần, trong lòng đúng là hâm mộ phải biết.

“Anh cũng thật là, cứ nhất định không cho tôi đi theo!” Điền thị đầy oán trách lẩm bẩm: “Tôi còn chưa từng thấy nhà giàu sang trông thế nào đâu!”

“Giàu sang giàu sang, các người chỉ biết giàu sang! Cái tâm tư kia cũng chui vào trong mắt rồi!” Vương Đại Lang tức giận nói: “Nhị Lang đã tới ở rể nhà người khác, nó không cần tổ tông không cần cha mẹ, về sau gặp lại cũng không phải là người nhà chúng ta, các người làm gì cứ phải xấn đến? Có còn cần mặt mũi nữa hay không?”

“Mặt mũi có thể làm cơm ăn hay có thể làm ra bạc xài sao?” Bì thị nhướn mắt nhổ một tiếng: “Anh đúng là đồ đần, Nhị Lang người ta bây giờ phát đạt rồi, phải nên đi bấu víu chớ, mắc mớ gì phải xa cách. Cùng là huynh đệ nhà họ Vương, nhìn Lục Lang kia kìa, đó mới gọi là thông minh đấy!”

Bàn về công phu miệng, Vương Đại Lang đâu thể nói lại thị ta, sắc mặt không khỏi tím tái, hừ nặng một tiếng xoay người đi vào nhà. Điền thị hãy còn đứng đó cằn nhằn: “Người thường đi chỗ cao nước thời chảy chỗ thấp, anh không vì bản thân, cũng nên suy tính vì Bảo Nhi chứ, anh không muốn con nó được ăn ngon, mặc đẹp? Sống cuộc sống giàu sang vẻ vang à?”

Cánh tay vén màn của Vương Đại Lang cứng đờ, trong tiếng cằn nhằn khó nghe của Điền thị, đi vào phòng.

“Đại Lang huynh đệ, cậu làm sao vậy?”

Vương Đại Lang ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp Tề Phương đang quan tâm nhìn gã. Không biết sao, một cảm giác vừa mỏi mệt vừa chua xót chợt dâng lên trong đầu gã, nếu ban đầu hai người bọn họ thật có thể…

“Phương tỷ…” Tất cả thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành một tiếng gọi này, ánh mắt hai người nhanh như chớp chạm vào nhau, thật lâu không biết nói gì.


Long Tuyền Trấn, Như Ý Phường.

Tô Tuệ Nương chau mày thắc mắc. “Không mua? Tại sao?”

Lão chưởng quỹ béo kia không còn ân cần như mọi ngày, chỉ phất phất tay, lạnh nhạt nói: “Không mua chính là không thu, cô đến tiệm khác đi!”

Tô Tuệ Nương nghe vậy nhìn chưởng quỹ một cái thật sâu, không nói một lời nào, xoay người đi ra ngoài.

Đợi nàng đi xa rồi, một bóng người từ sau tiệm đi tới, không phải Vương Nhị Lang kia thì là ai vào đây?

“Cô gia, theo như phân phó của ngài, người đã bị tôi đuổi đi rồi!”

“Ừm! Chuyện này ông làm tốt lắm.” Vương Nhị Lang phe phẩy cây quạt vàng trong tay, mặt đầy đắc ý.

Một nhà già trẻ Tô Tuệ Nương kia toàn dựa vào tay nghề thêu thùa của thị nuôi sống, chỉ đợi chặt đứt con đường tài lộ này, tao xem bọn bây còn lộng hành thế nào? Vương Nhị Lang giơ tay lên sờ sờ trán mình, phía trên vẫn còn lưu lại vài cái lỗ, nghĩ tới việc mình nằm trên giường chịu những tội vạ kia, trong lòng Vương Nhị Lang không cầm được hận ý.

Bước ra từ Như Ý Phường, Tô Tuệ Nương lại đi đến những tiệm vải khác, kết quả nhận được lại là đều bị từ chối mua. Nàng vốn thông minh, vừa thoáng nghĩ đã gần như sáng tỏ những lắt léo trong đó. Không hề tức giận hoặc mắng mỏ, Tô Tuệ Nương vẫn bình tĩnh dạo phố rồi đến thư quán đưa cho Tô Văn vài thứ, rồi sau đó về nhà.

Vương Nhị Lang nếu trông cậy vào chiêu này là đã có thể làm bọn họ chết đói, thì tính toán này xem như nhầm rồi. Tô Tuệ Nương là người xử lý việc nhà rất có đường lối, hơn nữa lúc trước làm đồ cưới cho Trần gia được hơn hai trăm lượng bạc, cho dù không làm gì cả, cũng không lo chết đói.

Lúc về đến nhà không thấy Vương Thất Lang đâu cả, hỏi Lâm thị, Lâm thị cũng nói không biết. Tô Tuệ Nương nhướn mày, trực tiếp đi rửa tay nấu cơm. Lúc Vương Thất Lang trở về trên mặt có dính bọt nước, Tô Tuệ Nương hỏi cậu bé đã làm gì, cậu bèn ngọt ngào trả lời: “Trời nóng, ra sông bơi một lát.”

Ăn cơm xong, Tô Tuệ Nương liền đi đến vườn rau trong sân, đầu xuân thím Ba từng cho nàng một số dưa mầm, Tô Tuệ Nương thử trồng, bây giờ đã đơm hoa kết trái. Dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy trong một mảng xanh mướt, mười mấy quả dưa bở vừa vàng vừa to lười biếng nằm trên mặt đất, nhìn qua đặc biệt khiến người ta chảy nước bọt. Tô Tuệ Nương hai mắt cười đến là cong cong, nàng hái liền một lèo mười quả, cắt ra, móc bỏ hạt dưa bên trong, cùng Lâm thị, Vương Thất Lang ăn. Dưa này quả nhiên là vừa ngọt vừa mềm, vào miệng tan ra, ăn ngon đến mức rụng lưỡi. Bọn họ một hơi ăn hết ba cái, mãi đến khi cái bụng no căng tròn, mới chịu từ bỏ. Ngày hôm sau Tô Tuệ Nương đem số dưa còn dư lại chia cho thím Ba và Chị Quế Hoa, ngẫm nghĩ một lúc bèn đưa cho Tề Mai Mai một quả, tiểu cô nương kia lanh lợi, cho con bé thứ gì cũng không bị rơi vào tay người khác.

“Dì Tô, dì cẩn thận một chút, Vương Lục Lang đang có ý đồ với dì đấy!” Tề Mai Mai nhanh chóng rỉ tai Tô Tuệ Nương nói một câu.

Trên mặt Tô Tuệ Nương bất động thanh sắc, khẽ gật đầu.

Tề Mai Mai nhét dưa vào trong áo, cong lưng vội vã rời đi.

Tô Tuệ Nương đứng đó nhìn theo bóng lưng tiểu cô nương, dần dần, một đôi tay hung hăng siết chặt thành quả đấm.


“Nhị ca, rốt cuộc huynh có chịu giúp đệ hay không?”

Trấn Long Tuyền, trong Liễu phủ, nửa đêm canh ba, Vương Nhị Lang và Lục Lang không ngủ được, hai anh em say mèm.

“Đệ thích cô ả xấu kia chỗ nào?” Vương Nhị Lang mặt đỏ ngầu, đánh nấc nói: “Nhị ca nói cho đệ biết, huynh bây giờ không phải là người tầm thường nữa rồi, tiền, không là vấn đề! Đệ, muốn cái hạng gì mà không được, cần quái gì con đàn bà góa xúi quẩy kia?”

“Nhị ca, đệ chỉ muốn nó!” Vương Lục Lang hai mắt sáng loáng, thở hổn hển mà hừ hừ nói: “Cô ả kia không giống những người khác, tính tình thế mà quyết liệt khiến lòng người ngứa ngáy không thôi! Nhị ca huynh là anh ruột của đệ, giúp đệ đệ đạt thành tâm nguyện này đi mà!”

Vương Nhị Lang hàm tiếu liếc gã một cái, lắc đầu, ngoài miệng lại nói: “Ừm, đệ đã muốn nữ nhân kia như vậy, ca sẽ giúp đệ lần này, có điều Tô Tuệ Nương kia không xứng làm thê tử của đệ…”

“Đệ đệ chỉ là muốn chơi nó chút thôi, cho làm thiếp là được.”

“Hừ, đó cũng hời cho con tiện nhân kia rồi!” Vương Nhị Lang rầm rì nói: “Vả lại cần gì phiền phức như vậy, đệ tìm một cơ hội chiếm lấy thân thể nó, đến lúc đó gạo nấu thành cơm rồi, còn không phải muốn chơi thế nào thì chơi sao!”

Vương Lục Lang nghe vậy quả nhiên rất động tâm, hễ nhớ tới gương mặt trắng mịn, vòng eo thon thả kia của Tô Tuệ Nương, cũng đã hưng phấn cả người rồi, gã lom lom nhìn Vương Nhị Lang, vội hỏi: “Nhị ca tốt à, gạo sống này, làm sao nấu thành cơm chín đây?”

“Xem tiền đồ của đệ kìa!” Vương Nhị Lang khinh thường chê cười một tiếng, sau đó ngoắc ngón tay, kề tai gã nhỏ giọng thầm thì: “Như thế, như thế…”

Nghe lời ca ca nói, Vương Nhị Lang lập tức lộ ra vẻ mặt sáng tỏ, hai huynh đệ liếc nhau, đồng thời phá lên cười.

Để lại một nha hoàn thanh tú “hầu hạ” đệ đệ, Vương Nhị Lang đạp trên ánh trăng mờ ảo trở về viện tử của mình, vừa mới đẩy cửa phòng ra một cái chén sứ men xanh đã vỡ choang bên chân hắn. Vương Nhị Lang giật mình, mặt vặn vẹo toan phát giận, lại thấy người ném là Liễu Hoàn, không khỏi đem toàn bộ lời nói nén ngược trở lại.

“Nương, nương tử, sao thế, sao lại tức giận như vậy? Là… ức, là oán vi phu về trễ ư?” Vương Nhị Lang lộ vẻ mặt cười cợt, bước chân lảo đảo tiến tới cạnh Liễu Hoàn, chu mỏ, muốn hôn lên mặt thị.

Liễu Hoàn uốn éo người không chịu, chỉ nghe thị ta ung dung nói: “Vừa rồi là thiếp thân không cẩn thận trượt tay, thiếu chút nữa ném trúng lang quân, thật là xin lỗi nha.”

Lúc này Liễu Hoàn bận cái yếm mỏng, tóc đen xõa tung, bầu ngực sữa cực lớn rung rinh trước ngực, nhìn mà khiến Vương Nhị Lang miệng đắng lưỡi khô, nhớ tới lúc đặt nữ nhân này trên giường, bộ dáng đong đưa, trong lòng không khỏi nổi lên tà hỏa hừng hực.

“Nương tử ngoan, vi phu biết là nàng không cẩn thận, sao lại trách nàng chứ…” Vừa nói vừa gấp không dằn nổi đè lên người Liễu Hoàn.

Lần này đối phương không trốn, ngược lại lộ ra vẻ mặt xuân tình.

Một đêm tung hoan, vật lộn đến tận tờ mờ sáng mới ngừng lại.

Vương Nhị Lang uống không ít rượu, vừa giằng co một phen như vậy. Lúc này đã sớm buồn ngủ, nhắm mắt lại liền ngủ lăn quay.

Lúc này, Liễu Hoàn vẻ mặt ửng hồng phủ trên ngực gã sâu kín nói: “Nhị Lang, chàng làm phụ thân tức giận đó!”