Tư Nhân Cảnh Khuyển

Chương 6-2: Sáu đôi giày da 2

Bác chủ: Còn nhớ rõ lần trước ta nói ở trong tháng máy tiểu cảnh sát nhìn chằm chằm ta không? Hôm nay ngoài ý muốn ta phát hiện hắn có giấu ảnh có chữ ký của ta, còn có ảnh trên weibo của ta, làm không tốt sẽ bị hắn chú ý. Nếu ngươi xem đến, liền ‘chi’ một tiếng đi.

–ảnh ký tên! vì sao có ảnh ký tên?!

—Trả lời: Đồng sự cùng tổ của hắn hỏi ta, bất quá đối phương không chịu nói là muốn giúp ai, ta cũng là ngẫu nhiên phát hiện ra.

–làm không tốt đã yên lặng chú ý ngươi thật lâu nga, có hay không mang một loại cảm giác bị thị gian?

–trọng điểm của ta là ảnh có chữ ký. Xin ảnh có chữ ký!

–Xin ảnh có chữ ký +1!

— chi chi chi chi chi ta đến mang theo phiền phức, thuận tiện xin ảnh có chữ ký +10086!

Bác chủ: Hôm nay ở trong thang máy ta bị một đồng sự nhìn chằm chằm chân ta thật lâu, quá thất lễ, xem bộ dáng hắn rất soái cho nên không cùng hắn so đo.

–nga yêu? làm không tốt là đồng sự của ngươi?

–rất soái có bao nhiêu soái?! No photo say hammer!

–nhất định là kiềm lòng không đậu liền………. Ai nha, không được nói nữa.

–đồng sự? cũng là cảnh sát a? cảnh phục X2 không thể hoàn mĩ hơn.

—Trả lời: Không sai, là cảnh sát, bất quá hắn mặc thường phục.

–nếu đã soái như vậy thì mau xuống tay a!

—Trả lời: Ta không ra tay với hắn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, thực phiêu lưu.

Mấy nội dung trước đó thì không quan trọng. Lăng Tranh hừ lạnh đóng di động lai, ngươi không theo ta so đo, ta càng muốn so đo với ngươi.


******

Án mới chưa có giải quyết nhưng trong cục vẫn khen ngợi không ngớt là đại hội vẫn đúng hạn được tiến hành. Lăng Tranh là đối tượng trọng điểm được khen thưởng lần này, dưới sự dẫn dắt của hắn, tổ trọng án liên tục giải quyết những vụ án lớn quan trọng. Cục trưởng tai hội nghị tán dương không ít.

Đại hội kết thúc, tiếp đến là chúc mừng, ngưỡng mộ, nói không ngừng cố gắng không dứt. Tiểu Lưu khen ngợi cũng nhân cơ hội trêu chọc nói.

– Lăng đội trưởng mặc cảnh phục thật sự rất soái a!

– Bớt vuốt mông ngưa, ngươi cũng không phải chưa từng thấy quá. – Lăng Tranh không để mình bị xoay vòng vòng.

– Thật mà, ta nói thật. Cảnh phục của Tần cảnh cũng rất soái, nhưng mỗi ngày đều xem thì cũng thấy chán. Nhưng Lăng đội trưởng ngươi thình lình mặc, làm cho ngươi bỗng trở nên toả sáng, ngươi không biết vừa rồi có rất nhiều tiểu cô nương nhìn ngươi không chớp mắt.

– Dẹp ngươi đi, nói nhiều ta cũng sẽ không cho ngươi nghỉ.

– Hắc, ta ăn ngay nói thật mà, đừng đem ta nghĩ làm như vậy vì hiệu quả và lợi ích nha.

Nữ nhân viên duy nhất của tổ trọng án tiến vào.

– Ngượng ngùng quấy rầy các vị một chút, phải thu tiền, thỉnh tự giác nộp.

Nói xong, nàng còn vươn tay ra, sợ bọn họ không đưa.

– Nga. – Tiểu Lưu nhắc nhở hắn, từ trong ví tiền lấy ra vài tờ phiếu đưa qua – Đêm nay mở tiệc, thuận tiện chúc mừng sinh nhật Tần cảnh. 

Lăng Tranh cũng giao tiền của mình cho nữ cảnh viên, đối phương giơ giơ tiền trong tay.

– Ta thay nam thần cám ơn các ngươi.

– Thiết, đúng là hoa si. – đợi nàng đi, Tiểu Lưu lắc đầu – Chúng ta cũng đi thôi?

– Đợi ta lấy bao.

Tiểu Lưu nhìn thấy hắn mang bao đến, hiếu kỳ hỏi:

– Khó có dịp thấy người lấy bao, bên trong là cái gì a?

– Ngươi không cần biết.

– Không lẽ là quà sinh nhật? Có cảm giác ngươi cùng Tần cảnh rất gần gũi.

Lăng Tranh dùng dư quang liếc gã.

– Có sao?

– Đương nhiên là có, ngươi mỗi ngày không có việc gì đều kiếm cớ chạy lên lầu, chính ngươi cũng không nhận ra?

– Nhìn không ra ngươi cũng quan sát cẩn thận.

Tiểu Lưu đắc ý vỗ ngực.

– Ta là ai a.

– Nếu đã có tinh thần như thế thì đi điều tra án mạng đi, cả ngày làm chuyện bát quái. – Lăng Tranh không chút lưu tình tạt gáo nước lạnh, Tiểu Lưu cũng chỉ có thể ô ô ô.

Không thể nghi ngờ thọ tinh Tần Vanh cùng công thần Lăng Tranh hôm nay trở thành nhân vật chính của bữa tiệc, bị những đồng sự của cục thay phiên oanh tạc. Lúc này đây, Tần Vanh bày ra công lực sâu không thấy đáy, ai kính rượu y đều không có cự tuyệt nhưng thẳng đến người trong phòng đều nằm xuống, y mơ hồ mới có men say.

Bên dưới, tình huống của Lăng Tranh không tốt như vậy. Rượu qua ba tuần liền hơi say, sau dứt khoát dựa cả người lên Tần Vanh, miệng lại cười cười nói nói không biết cái gì.

Trong cục miễn cưỡng có vài người còn thanh tỉnh, Tiểu Lưu tinh thần chống chọi an bài cho một đám người về nhà. Nhìn đến Lăng Tranh thì thấy hắn nề hà ôm Tần Vanh không chịu buông.

– Ngươi uống say đến mức này, định làm gấu túi sao?

Tần Vanh thấy Lăng Tranh có chút chống đỡ không nổi, Lăng Tranh lại không chịu buông, đành nói.

– Ngươi về nghỉ ngơi trước, Lăng đội trưởng cứ để ta lo.

– A? Có thể chứ? – Tiểu Lưu có điểm lo lắng – Tần cảnh ngươi uống cũng không ít.

– Ngươi xem ta không phải còn thanh tỉnh sao? Yên tâm đi.

Y đã nói như vậy, Lăng Tranh lại mang bộ dáng kia, Tiểu Lưu cũng chỉ có thể nghe lời y, hai người đi được vài bước, Lăng Tranh bắt đầu nhao.

– Bao, bao của ta đâu!

Tiểu Lưu tức giật đem cái bao nhét vào lòng hắn.

– Uống say đến thế mà cũng không quên được cái bao !

Lăng Tranh lấy được bao liền im lặng, ngoan ngoãn treo người lên Tần Vanh, tùy ý để y đem ra ngoài.

Không có biện pháp, Tần Vanh đành nói ra địa chỉ nhà mình, đem kẻ say đến bất tỉnh nhân sự là Lăng Tranh về nhà y, mất thật nhiều sức lực mới mang được hắn lên lầu. Lăng Tranh cước bộ tập tễnh, cả người không xương cốt hướng Tần Vanh mà dựa, khí tức ấm áp mang theo hơi cồn phả vào cổ đối phương, làm cho Tần Vanh tâm viên ý mã*.

[*Tâm viên: Tâm như con vượn nhảy nhót lưng tưng.

Ý mã: ý như con ngựa chạy lăng quăng đây đó.

Ý nói ý nghĩ của con người chuyển biến rất nhanh.]

Hai người cuối cùng cũng vào cửa, Tần Vanh ném hắn lên sô pha, mệt đến mức tựa như vừa hoàn thành bài thi thể chất.

Trong lúc mơ ngủ, Lăng Tranh cuối cùng cũng tìm được vị trí thoải mái, xoay người chìm vào giấc ngủ, Tần Vanh đứng bên cạnh nhìn nửa ngày cũng không biết.

Tần Vanh nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng cười nhạo một tiếng.

– Nếu không phải………, ta hiện tại liền đem ngươi làm.

Y lấy từ trong ngăn tủ ra một tấm chăn đắp cho Lăng Tranh, sau đó đi tắm, muốn thanh tẩy cảm giác say.


Từ phòng tắm đi ra, nhớ tới hôm nay chưa cập nhật tin hàng ngày, lấy di động gõ bùm bùm.

[Ape: quánh muốn nát cái bàn phím =))  không sao, anh giàu mà~~]

Bác chủ : Tiểu cảnh sát hôm nay ngủ ở nhà ta, làm thân sĩ thật đúng là không dễ dàng.

Đăng xong cũng không quản có phản hồi hay không, ném điện thoại sang một bên rồi đi ngủ.

Trong phòng rốt cuộc cũng an tĩnh, chỉ còn lại âm thanh tíc tắc của đồng hồ.

Ánh trăng tràn vào phòng khách, nhu hòa hai má Lăng Tranh. Một lát sau, chỉ thấy người nguyên bản đã ngủ say trên sô pha động một chút, đôi mắt chậm rãi hé mở, ánh trăng nhất thời hóa thành hai vết đốm màu đen, phóng đến đôi đồng tử màu đen sáng sủa, có thể thấy người này đã thanh tỉnh cỡ nào.

******

Lăng Tranh xác định Tần Vanh đã ngủ, từ trên sô pha ngồi dậy, cái bao của hắn vẫn còn bị hắn gắt gao ôm trong lòng.

Lăng Tranh nhìn xung quanh, đã thích ứng với ánh sáng, nhanh chóng đi đến tủ giày ở gần cửa.

Trong tủ giày đặt ba đôi chỉnh tề, một đôi thể thao. Trời tối mà giày còn là màu đen gây cho hắn không ít khó khăn, may mà hắn nhớ rõ đôi giày da kia, trong bóng đêm dùng xúc giác từng chút một cảm nhận có phải hay không chính là đôi mình muốn tìm.

Từ lần xem weibo của Tần Vanh, Lăng Tranh liền không thể bình tĩnh, vô luận sử dụng thủ đoạn gì cũng muốn đem người này bắt được. Về phần phải giải thích thế nào vật chứng phi pháp có được, hắn hoàn toàn không nghĩ đến.

Có ! Lăng Tranh rốt cuộc cũng tìm được ảnh chụp của đôi giày kia, vết giày ở hiện trường cùng vết giày cùng một loại.

Hắn tay chân lanh lẹ đem đôi giày mới trong bao đặt vào vị trí cũ. Vì phòng ngừa đối phương phát hiện đây là giày mới, hắn lúc trước còn đạp vài cái.

Làm xong, thần không biết quỷ không hay đem giày của Tần Vanh cất vào trong bao, lòng đắc ý vô cùng.

Ta xem ngươi còn chạy được không ?

Hắn chuẩn bị trở về tiếp tục giả bộ ngủ, mới quay đầu, nụ cười trên khóe miệng đông cứng.

Dưới ánh trăng sáng, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn ôm tay đang đứng trước cửa phòng, cũng không biết đã đứng ở nơi đó bao lâu rồi.

[Ape : tiêu em rồi em ơi~~~~~~~~]