Tư Nhân Cảnh Khuyển

Chương 2-2: Hai đôi giày da 2

Tiểu Lưu trước khi ra ngoài có đi rửa tay, vào thang máy mà tay vẫn chưa khô thì gặp Tần Vanh.

– Tần cảnh, ngươi đi ra ngoài a?

– Ân. – Tần Vanh nhìn tay gã – Toilet của lầu các ngươi đã sửa xong?

– Sửa? – Tiểu Lưu mở to hai mắt nhìn – Khi nào hư?

Tần Vanh có chút đăm chiêu, gật gật đầu.

Tiểu Lưu bị biểu tình của y làm cho khó hiểu.

Bên này tạm thời không đề cập đến, bên kia Lăng Tranh nhận được thông báo đã liên hệ được với người nhà nạn nhân đến nhận thi thể. Lăng Tranh lại lấy một tấm ảnh, không đợi đến khi đi tới nhà xác thì nghe thấy một trận tê tâm liệt phế từ bên trong truyền ra.

Hắn kiên nhẫn đợi bên ngoài một lát mới đi vào, dùng hết khả năng trầm giọng đối với người nhà bọn họ nói.

– Các vị, ta hiểu cảm giác lúc này của mọi người, vì người thân trong nhà qua đời mà tiếc thương…

Trần thái thái nắm lấy tay Lăng Tranh.

– Ngươi là cảnh sát trưởng phụ trách vụ án này sao? Lão công của ta chết thảm như vậy, ngươi phải giúp chúng ta lấy lại công đạo.

Lăng Tranh sửng sốt.

– Chết thảm như vậy?

– Hôm nay trên mạng truyền ra, buổi sáng ta còn cùng hắn thảo luận vì cái nghiệt chướng gì mà chết thảm như vậy, buổi chiều các ngươi liền thông báo chúng ta đến nhận xác. Đồng chí cảnh sát, ngươi có thể hiểu được cảm giác của ta sao? A? A?

– Ân, ân.

Lăng Tranh bất đắc dĩ gật đầu phụ họa lời nói của nàng, thật vất vả trải qua trận kích động này, hắn mới thăm dò hỏi.

– Là như thế này, chúng ta hiện đang trong bước đầu của quá trình điều tra, kết quả cho thấy tiên sinh không phải chết vì bị giết…

– Không phải bị giết? Ngươi muốn nói là lão công ta tự sát sao? Ta tin được sao? Theo ta thấy.. bộ dáng kia của lão công, như thế nào có thể là tự sát? Thật vớ vẩn, ta yêu cầu khám nghiệm tử thi một lần nữa!

Lăng Tranh vươn hai tay giúp nàng trấn an.

– Ngươi trước tiên đừng quá kích động. Ý ta nói, khả năng tiên sinh nhà ngươi chết ngoài ý muốn. Xin hỏi, trước kia tim của hắn có mang tiền sử bệnh không?


Trần thái thái bán tính bán nghi nhìn hắn.

– Lần kiểm tra sức khỏe trước, bác sĩ có nói qua trái tim hắn không được tốt lắm, bảo hắn không cần làm việc quá sức. Vài năm qua cũng không có xảy ra chuyện gì.

– Nguyên nhân tử vong của tiên sinh là do nhồi máu cơ tim cấp tính, bất quá nguyên nhân cụ thể còn phải chờ điều tra làm rõ, nếu muốn mau phá án, hi vọng ngươi có thể phối hợp với cảnh sát chúng ta trả lời một ít vấn đều.

Trần thái thái rốt cuộc cũng ngồi xuống, tay không ngừng lau nước mắt.

– Lão công ta quan hệ bên ngoài cũng rất đơn giản, bằng hữu của hắn ta đều biết, cơ bản đều là đồng nghiệp, chưa từng có người nào đó không đứng đắn ghé qua.

– Xin hỏi đêm trước hắn không có về nhà ngủ sao?

– Thi thoảng hắn sẽ tăng ca, công tác của hắn đôi khi rất bận rộn.

– Hôm qua hắn cũng nói thế với ngươi sao?

Trần thái thái gật đầu, nghĩ đến cuộc điện thoại giữa trưa hôm qua, lại lâm vào bi thương.

Lăng Tranh tiếp nhận khăn tay từ nữ đồng nghiệp đưa cho nàng.

– Đêm qua ngươi ở đâu?

– Ta với con gái ở nhà. – nói đến con gái, Trần thái thái lại nức nở – Nó còn không biết chuyện này, muốn ta phải nói sao với nó đây…

– Ngươi làm nghề gì?

– Nhân viên công vụ.

– Bình thường có đam mê thứ gì?

– Viết văn, câu cá, còn có bóng đá… Đương nhiên chỉ xem, hắn là người thành thật, hứng thú đam mê rất đơn giản.

Lăng Tranh trầm ngâm một chút.

– Tiên sinh hắn có nghề phụ nào không, tỷ như mua bán trang phục linh tinh?

– Không có, tính cách hắn trung thực như thế cho nên hắn sẽ không làm thế đâu.

– Kia, xin hỏi ngươi có từng xem qua di động của hắn?

– Đương nhiên không có, vợ chồng chúng ta rất tôn trọng lẫn nhau, chưa bao giờ nhìn lén điện thoại người kia.

Lăng Tranh đem ảnh chụp mang theo đưa cho nàng.

– Đôi giày này của tiên sinh?

Trần thái thái liếc mắt nhìn, phủ nhận nói:

– Không phải, đây không phải là phong cách của hắn, ta xác định đôi giày này không phải của hắn.

Tiễn người nhà nạn nhân về cũng đã qua giờ tan ca, bất quá thời điểm này đối với Lăng Tranh vẫn còn sớm. Trải qua chuyện ngày hôm qua, Lăng Tranh quyết định tận dùng nhiều thời gian về nhà bồi muội muội.

Khi hắn về nhà, đúng như Lăng Tranh dự đoán, nàng chưa có trở về. Vừa định gọi điện, cửa liền mở.

Lăng Tiểu Tranh nhìn ca ca cũng đang kinh ngạc giống mình.

– Di? Ca hôm nay sao về nhà sớm thế? Không cần tra án?

– Ngươi đây là? – Lăng Tranh nhìn từ đầu đến chân, tựa như thấy một người lạ – Ngươi như thế nào đột nhiên ăn mặc như thế?

Lăng Tiểu Tranh vẫn mặc váy như thường, bất quá váy dài đến đầu gối, tóc nhuộm đủ màu sắc được nhuộm đen trở lại, tóc thả tự nhiên còn xảo diệu che đi vết thương nơi thái dương.

Càng khó xử hơn là khuôn mặt gấu trúc của nàng đã không còn, thay vào đó là đôi mắt to tròn long lanh xinh đẹp. Tuy rằng kiến thức Lăng Tranh chỉ biết mỹ phẩm trang điểm là thứ trang sức trang nhã nhưng không thể phủ nhận Lăng Tiểu Tranh không trang điểm bây giờ trở nên thuận mắt hơn.

– Thế nào? Nhìn được chứ? – Lăng Tiểu Tranh đứng trước mặt ca ca mình làm dáng.

– Được.

Lăng Tranh thành thực nói, bất quá đây là muội muội của hắn, dù lúc trước trang điểm như quỷ hắn cũng không thấy xấu.

Được khen ngợi, Lăng Tiểu Tranh cười.

– Có phải cảnh sát các ngươi đều thích như thế này?

Lăng Tranh sâu sắc bắt lấy mấu chốt của câu hỏi.

– Có ý tứ gì? Ngươi có bạn trai mới? Đối phương là cảnh sát?

Lăng Tiểu Tranh không tán thành, khoát tay.

– Cái gì a? Mấy người trước kia cũng không phải bạn trai ta đâu, ca, ngươi đừng có đi ra ngoài ăn nói lung tung hủy hoại thanh danh của ta, nhất là trong cảnh cục đó!

Lăng Tranh trong lòng trợn mắt, trước kia cùng nam sinh tay trong tay đi chơi cũng không có nói với hắn những lời này.

– Đó là ai?

Lăng Tranh làm cảnh sát đã lâu, thẩm vấn tội phạm so với cai ngục còn thuần thục hơn, ngay cả muội muội nhà mình cũng kiềm lòng không đậu mà dùng thuật ngữ nghề nghiệp.

– Chính là, chính là. – Lăng Tiểu Tranh nhỏ giọng – Ca, có phải trong cục các ngươi có một người gọi là.. cảnh sát Tần Vanh a?

Khóe mắt Lăng Tranh thoáng giật.

– Ngươi hỏi hắn làm cái gì?

– Hắc hắc, người ta hiện tại là fan của hắn a.

Lăng Tranh khinh thường..

– Ngươi biết cái gì về hắn mà đòi làm fan?

– Ta biết, hắn là cảnh sát chi tinh nha, ta lên mạng xem tư liệu của hắn rồi, bộ dáng rất soái, công phu lại hảo, còn có làm việc nghĩa rất hăng hái…

Lăng Tranh nghe được, khó hiểu, tin tức đều lấy từ đó?

Lăng Tiểu Tranh dùng khuỷu tay chọc a chọc lão ca nhà mình.

– Ca, ngươi giúp ta xin chữ ký của hắn được không?

Lăng Tranh trong đầu hiện lên một suy nghĩ là Tiểu Trương cùng chín mươi chín cách xin chữ ký của Tần Vanh.

– Không được. – hắn một mực lắc đầu.

– Năn nỉ mà~~~

– Bọn ta đều là đồng nghiệp, lấy bộ dáng gì mà xin chữ ký? Chuyện mất mặt như vậy ta mới không làm.

– Nói là vì giúp ta muốn a.


– Kia cũng không được.

– Ca~~~

– Không bàn nữa.

– Hừ, xem như ta không có một anh trai làm cảnh sát. – Lăng Tiểu Tranh tức giận về phòng.

Lăng Tranh thấy đau đầu, hắn chỉ muốn về sớm để cùng muội muội bồi dưỡng cảm tình, kết quả lại thành ra thế này đây.

Sáng hôm sau hai huynh muội cùng mở cửa phòng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi nửa ngày, Lăng Tiểu Tranh mới ra trước, ngạo kiều hừ một tiếng, xoay người đóng cửa.

Lăng Tranh thêm đau đầu. Trên đường đi làm, đến cái giao lộ kia, Lăng Tranh nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp của Tần Vanh trên bảng thông báo, thật muốn vẽ vài thứ lên mặt của y.

Cho đến kia xe phía sau bấm kèn inh ỏi, Lăng Tranh mới phản ứng lại thì thấy đèn đã chuyển xanh. Cứ như vậy vừa đi vừa miên man suy nghĩ, đến cổng lớn thì vừa vặn đụng phải Tiểu Trương.

Lăng Tranh chủ động mở miệng chào hỏi.

– Tiểu Trương a…

– Lăng đội trưởng.

– Ngày hôm qua ngươi nói muốn giúp bạn gái xin chữ ký của Tần cảnh ?

– Đúng rồi.

– Đã đi đến đâu rồi ?

– Còn chưa đi đến đâu cả.

– Khụ. – Lăng Tranh có chút mất tự nhiên ho khan một tiếng – Có thể hay không lấy giúp ta.

– Cái gì ? – Tiểu Trương còn tưởng mình nghe nhầm.

Lăng Tranh lặp lại một lần nữa.

– Ta nói là, có thể hay không thuận tiện xin ký giúp ta một chữ.

– Nga, nga…. Không thành vấn đề, a ha ha ha ha. – Tiểu Trương đông cứng vài giây sau đó bắt đầu cười to – Ta biết rồi, bạn gái của Lăng đội trưởng cũng muốn phải không? Đều là nam nhân cho nên ta hiểu được mà.

Lăng Tranh cũng vô tâm không giải thích không phải bạn gái mà là em gái, cười cười bỏ đi.

Giây phút này trong lòng Tiểu Trương tràn ngập mâu thuẫn : Trong cảnh cục ai cũng biết Lăng đội trưởng là người độc thân, mà Lăng đội trưởng độc thân lấy bạn gái làm cớ xin chữ ký Tần cảnh. Không biết có nên đem tin tức kinh bạo này nói cho Tiểu Lưu hay không ?