Tư Nhân Cảnh Khuyển

Chương 12: Kết thúc

– Chẳng lẽ ta một lời thành sấm, tổ trọng án thật sự có nội gián, mà nội gián này chính là…… ngươi? – Tần Vanh nhẫn cười trêu ghẹo người trước mặt đang chật vật.

– Đủ rồi. – Lăng Tranh bộ mặt đen ngòm – Đều là do miệng quạ đen của ngươi.

– Bị oan uổng thành nghi phạm, cảm giác thế nào?

– Ngươi so với ta càng có kinh nghiệm hơn. – Lăng Tranh trào phúng nói.

– Chậc chậc. – Tần Vanh lắc lắc đầu.

– Thực xin lỗi. – thiếu nữ đi tới trước mặt Lăng Tranh, không khỏi phân trần khom người chào – Là ta hiểu lầm ngươi.

– Không không không. – Lăng Tranh vội vàng xua tay – Ngươi làm không sai, ngươi như vậy rất bình tĩnh, lại dũng cảm, là nữ sinh thân thủ lại tốt, thật sự là quá khó có được, ta muốn đại biểu cảnh sát cảm tạ ngươi mới đúng.

– Khụ. – phía sau truyền đến tiếng khụ cố ý phát ra, Lăng Tranh sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nguyên lai người nào đó còn có thể ghen a.

– May mắn hôm nay cùng vụ án thứ ba phát sinh đều có ta làm nhân chứng cho hắn. – Tần Vanh cũng cười đi tới – Không thì Lăng cảnh quan liền vì ngươi làm chứng biến thành chuyện lớn.

Lăng Đang cũng rất là ngượng ngùng.

- Chẳng lẽ ta một lời thành sấm, tổ trọng án thật sự có nội gián, mà nội gián này chính là...... ngươi? - Tần Vanh nhẫn cười trêu ghẹo người trước mặt đang chật vật.

- Đủ rồi. - Lăng Tranh bộ mặt đen ngòm - Đều là do miệng quạ đen của ngươi.

- Bị oan uổng thành nghi phạm, cảm giác thế nào?

- Ngươi so với ta càng có kinh nghiệm hơn. - Lăng Tranh trào phúng nói.

- Chậc chậc. - Tần Vanh lắc lắc đầu.

- Thực xin lỗi. - thiếu nữ đi tới trước mặt Lăng Tranh, không khỏi phân trần khom người chào - Là ta hiểu lầm ngươi.


- Không không không. - Lăng Tranh vội vàng xua tay - Ngươi làm không sai, ngươi như vậy rất bình tĩnh, lại dũng cảm, là nữ sinh thân thủ lại tốt, thật sự là quá khó có được, ta muốn đại biểu cảnh sát cảm tạ ngươi mới đúng.

- Khụ. - phía sau truyền đến tiếng khụ cố ý phát ra, Lăng Tranh sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nguyên lai người nào đó còn có thể ghen a.

- May mắn hôm nay cùng vụ án thứ ba phát sinh đều có ta làm nhân chứng cho hắn. - Tần Vanh cũng cười đi tới - Không thì Lăng cảnh quan liền vì ngươi làm chứng biến thành chuyện lớn.

Lăng Đang cũng rất là ngượng ngùng.

- Đều do tập kích của ta nhân cùng Lăng cảnh quan bộ dạng rất giống, lúc ấy lại là buổi tối. Bất quá ta đều đem các ngươi ném qua vai, ngã về phía sau, cảm giác thể trọng hắn so ngươi hơn một chút, vóc dáng khả năng cũng muốn hơi khác một chút ít.

- Cám ơn ngươi, lời đối chứng của ngươi với chúng ta rất hữu dụng.

Lăng Đang lễ phép gật đầu.

- Đây là ta phải làm.

- Tin tức tốt đây. - pháp y thở hồng hộc chạy vào văn phòng tổ trọng án - Từ hiện trường phát hiện trên chủy thủ có dấu vân tay của kẻ tình nghi, kết quả so sánh cũng có rồi.

Tần Vanh cùng Lăng Tranh trao đổi một ánh mắt.

Hệ thống kiểm tra đo lường vân tay đã từ kho vân tay khổng lồ bên công an tìm ra, tiếp theo dự định muốn tìm kiếm mục tiêu.

- Nghi phạm từng bị Phân cục Trị an nhiễu loạn công cộng bắt, bất quá rất nhanh nộp tiền bảo lãnh rồi thả ra ngoài.

Pháp y gõ vài cái trên bàn phím, một hình ảnh cao thanh mang theo khí thượng hiện ra.

Mọi người tại hiện trường nghẹn họng nhìn trân trối.

- Nguyên lai thật sự có người có thể cùng một bộ dạng giống nhau.

- Lăng đội trưởng, ngươi xác định hắn không phải song bào thai ca ca hoặc là đệ đệ ngươi thất lạc nhiều năm?

- Nói hưu nói vượn, ta chỉ có một muội muội.

- Làm rất tốt.

Một thanh âm chặn ngang tiến vào, mọi người quay đầu, phát hiện là Trần cảnh trưởng đến, phân phân chào hỏi.

- Đã có mục tiêu, liền nhanh chóng đi tìm người.

- Báo cáo. - một tiểu cảnh viên xuất hiện tại tổ pháp chứng - Vừa phái cảnh khuyển truy lùng nghi phạm hạ lạc, tại đường sắt phụ cận mất dấu mục tiêu, hoài nghi nghi phạm rất có khả năng đã nhảy lên xe lửa trốn thoát.

- Nhanh chóng thông tri các ngành có liên quan, không thể để hắn ta chạy trốn - Trần cảnh trưởng thâm ý nhìn Lăng đội trưởng - Nếu người kia không trở lại, liền tuyên bố lệnh truy nã toàn quốc, đem ảnh chụp nghi phạm truyền tin.

- Vâng!

Lăng Tranh:

-...... Đợi đã, này không ổn a!

******

Vụ án giết người liên hoàn Hồ Sóc phá được đã hơn nửa năm, xã hội trị an lại khôi phục ổn định, nhưng mà Lăng cảnh quan lại vẫn buồn rầu.

- Muốn hay không ngày sau ta vẫn phải đi. - Lăng Tranh đứng ngồi không yên đối với người thản nhiên ngồi trên sô pha, thái độ cùng hắn hoàn toàn tương phản, Tần Vanh đề nghị nói.

- Ngươi đã đáp ứng, nói cho muội muội ngươi thừa nhận quan hệ hai ta.

- Ta đã hối hận.

- Cũng đã muộn. - Tần Vanh đứng lên, ở trong phòng đi hai vòng, cuối cùng đứng ở cửa phòng ngủ của hắn - Muội muội ngươi lúc nào trở về a?

- Không biết. - Lăng Tranh cam chịu nói - Làm không tốt nàng hôm nay sẽ không trở lại.

- Không trở lại cũng không sao a, chúng ta còn chưa ở nhà ngươi làm qua, ta cũng muốn xem giường ngủ của ngươi mềm hay không a.

Tần Vanh không chút khách khí nằm lên giường Lăng Tranh, duỗi cả người ra thành một chữ “Đại”.

Lăng Tranh tâm sinh tạp niệm.

- Mỗi lần tại nhà ngươi đều là ngươi ở mặt trên, tại nhà ta mà nói phải đến phiên ta ở mặt trên.

- Ngươi muốn ở mặt trên? - Tần Vanh chớp mắt – Được thôi, đến a.

Lăng Tranh không nghĩ tới y có thể dứt khoát đáp ứng, có điểm không tin.

- Thật sự?

- Ngươi nói đúng, giữa nam nhân phải công bình nha. - Tần Vanh hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay - Đến, ta cho tiểu xử nam khai khai trai.

Tiểu xử nam khó chịu nhào tới, cúi đầu nhìn khóe miệng cười của người nọ thấy thế nào cũng có âm mưu xấu xa.

- Ngươi sẽ không lại muốn đùa giỡn ta đi?

- Muốn làm thì làm nhanh, không làm thì dẹp.

Lăng Tranh gan lớn đem chế phục của y cởi ra...... Không cởi được, nút thắt rất chắc.

Hắn đành phải kiên nhẫn mở từng cái.

- Cả ngày ăn mặc trói buộc như vậy cũng chịu được.

- Ngươi vô nghĩa thật.

Lăng Tranh biết điều im miệng, nút thắt cuối cùng giải khai, Lăng Tranh nghĩ nghĩ đến trình tự ngày thường của Tần Vanh, hữu mô hữu dạng cúi đầu đi cắn cổ y.


- Ha ha ha ha tốt a. - Tần Vanh nhịn không được nở nụ cười - Đừng nháo.

Lăng Tranh căm giận ngồi dậy, biểu tình khó chịu.

- Được rồi. - Tần Vanh vừa cười vừa nói - Ngươi tới đi, lần này ta cam đoan không cười.

Lăng Tranh không hề để ý tới bất cứ hành vi nào của y, cúi đầu một ngụm cắn lên hầu kết đối phương. Tần Vanh thật đúng là nói được thì làm được, không cười. Y nuốt nuốt nước miếng, hầu kết trong khoang miệng Lăng Tranh lăn lăn một vòng.

Lăng Tranh liếm cắn tạo ra hai dấu răng nhợt nhạt, đầu lưỡi tiếp tục xuống phía dưới, chuẩn bị cùng đối phương tiến thêm một bước xâm nhập tiếp xúc.

Cửa phòng ngủ bị một phen đẩy mở ra.

- Ca, ngươi không phải nói hôm nay Tần cảnh quan muốn đến đây sao? Người đâu......?

A!!!!!!!!

- Chính là như ngươi đã thấy, ta biết đối với ngươi có điểm đả kích lớn, thế nhưng - Tần Vanh xấu hổ cúi đầu - Ta đã là người của ca ca ngươi, hi vọng ngươi có thể chúc phúc chúng ta.

Lăng Tiểu Tranh lôi khăn tay, nước mắt lưng tròng lui vào trong sô pha.

- Ca, nguyên lai ngươi chính là tình địch ngực phẳng của ta!

[Ape: nhớ dai u003d))) “tình địch ngực phẳng”, bật ngón cái cho vị tiểu cô nương này~]

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khó nhịn.

- Không thể tưởng được cuối cùng chúng ta thật sự trở thành người một nhà, kết cục đúng như ta mong muốn, nhưng vì cái gì đoán không được cái tình huống này!

Về phần Lăng Tranh, hắn còn đang trong trạng thái hóa đá chỉ sợ còn không biết, tiếng cười to này của Lăng Tiểu Tranh sẽ trở thành ác mộng cả đời của hắn.

Về sau, phàm là hắn khi ở mặt trên, liền sẽ tự động tấu vang ở bên tai......

Bác chủ: Tiểu cảnh sát đã có, tiểu cảnh khuyển còn có thể xa sao?

Chương kết thúc - HOÀN.