Tư Nhân Cảnh Khuyển

Chương 1-1: Một đôi giày da 1

[Ape: tác giả dùng ‘đôi giày da’ để chỉ số chương a~~~]

– Ngươi, ngươi muốn làm cái gì, ngươi không cần lại đây a!

Nữ nhân với mái tóc cuộn sóng từng bước lùi lại, trước mặt nàng, một nam nhân mang mũ lưỡi trai đang dần dần tiến lại, vành nón che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, lại không che dấu nụ cười dữ tợn mang theo tiếu ý nơi khóe miệng.

Nữ hầu gái cước bộ hoảng sợ, rốt cuộc lảo đảo vài cái rồi chật vật ngã về phía sau, đôi chân mềm nhũn vô pháp chống đỡ cho nàng bò dậy lần nữa, theo bản năng chống tay xuống đất từng chút một thối lui về phía sau. Nhưng thật phí công giãy dụa.

Một bàn tay vươn lên cổ nữ nhân, dễ dàng đem nàng đẩy ngã xuống đất, như gọng kìm chậm rãi siết chặt cổ nàng. Tứ chi nữ nhân bắt đầu run rẩy, nàng liều mạng sờ soạng chung quanh, ý đồ muốn bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

– Dừng!

Từ kẽ răng nữ nhân phát ra một chữ, lực đạo trên cổ nháy mắt tan nát. Chỉ thấy trên mặt đất có một chùm ánh sáng chiếu đến, đối với người trên sofa cẩn thận mà nghiên cứu.

– Đèn pin.

Hắn duỗi tay ra. Đem đèn pin mini được gắn trên xâu chìa khóa cầm lấy.

Nương theo ánh sáng của đèn pin chiếu lên sofa, nhìn mặt đất, ánh mắt người bên cạnh sáng lên, lập tức truy vấn.

– Lăng đội trưởng, có phát hiện gì không?

– Chúng ta đã đoán đúng, nơi này chính là hiện trường vụ án thứ nhất. Người trước khi chết đã bị té ngã, sau đó bắt lấy sofa mượn lực chạy trốn, tại tay vịn của ghế vẫn còn lưu lại vết trầy.

Đội trưởng trẻ tuổi quay đầu:

– Gọi người pháp y đến đây, kiểm tra thành phần của đầu gỗ trên sofa cùng với móng tay người chết trên vụn gỗ xem có giống nhau hay không?

Tiểu Lưu nghe hắn phân phó liền gọi cho đồng sự:

– Nếu hai người nhất trí xác nhận như vậy thì lần này chứng cứ vô cùng xác thực. Lăng đội trưởng, kỹ xảo biểu diễn thật tuyệt vời, nếu không làm cảnh sát thì nên đổi nghề làm diễn viên điện ảnh đi.

Lăng Tranh trợn mắt nhìn gã

– Ta tới đây phá án, ai thèm diễn với ngươi?

– Hắc, ta xem vài phim trinh thám, thần thám đều nhập vai hung thủ, dùng đôi mắt của hung thủ mà nhìn, qua vài cái liền biến mình thành kẻ bị hại.

– Nhập vai hung thủ là vì muốn biết thủ pháp gây án,  còn mô phỏng người chết là để tìm kiếm bằng chứng gây án, nếu chỉ dựa vào liên tưởng mà có thể phá án, vậy còn cần đến cảnh sát làm cái gì? Viết như trên Internet là được rồi.

– Cũng là.. – Tiểu Lưu gãi gãi đầu dưới lớp mũ – Bất quá Lăng đội trưởng ngươi cũng đủ chuyên nghiệp rồi, còn về chuyện tóc giả kia, muốn nói là vì phá án, ta thấy hình như đây không phải lý do chính. Ngươi có hay không là….?


– Ngươi biết cái gì? – đối phương chưa kịp nói xong đã bị hắn chặn miệng – Tóc của nữ nhân hay bị rụng đây đó, thường trở thành manh mối phá án, ta muốn là hung thủ, tuyệt đối sẽ không tìm nữ nhân lắm tóc mà ra tay.

Nói xong hắn kéo tóc giả trên đầu xuông ném cho Tiểu Lưu.

– Lần sau đừng có cười ghê tởm như vậy nữa.

– Ai.. – Tiểu Lưu vô tội tiếp được cái đồ vật này nọ bay đến, nhỏ giọng nói thầm – Ta cũng vì nhập vai cùng ngươi mới cười a.

Xử lý xong mọi chuyện, Lăng Tranh về đến nhà thì trời cũng đã khuya. Vừa mở cửa liền thấy trong bóng đêm, một thân ảnh rón rén đi qua, nghe được tiềng mở cửa, người nọ cước bộ như bị kiềm hãm nhưng mà vẫn ôm hi vọng bản thân may mắn không bị phát hiện.

– Lăng.Tiểu.Tranh!

Thân ảnh sát tường cứng đờ, Lăng Tranh bật đèn, ánh sáng liền bao phủ lấy toàn bộ căn phòng, một nữ hài trẻ tuổi hiện ra. Rõ ràng thời tiết âm áp mà mặc một kiện quần áo len. Nàng hiển nhiên là mới từ bên ngoài trở về, trên người còn mang theo hàn khí đặc trưng cho mùa này vào ban đêm, bởi vì không thích ứng được ánh sáng đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt lúc đèn được bật liền nhanh chóng giơ tay lên che khuất.

Yên lặng một lát, nữ hài tử cương ngạnh quay đầu nhìn:

– Hắc hắc, ca, hôm nay ngươi không cần ngủ lại cảnh cục à?

– Ngươi có hay không ước gì mỗi ngày ta đều ngủ lại cảnh cục? Đã trễ thế này, ngươi là một nữ hài tử nhà thì không ở mà chạy lung tung bên ngoài là sao? Tháng trước ta có nhìn thấy một nữ sinh trang điểm giống như ngươi, bây giờ ngươi có biết nàng đang ở đâu không?

Nữ hài lắc đầu cười.

– Ở đâu?

– Nhà xác a.

Lăng Tiểu Tranh thân mình chấn động. Nàng biết ca của nàng sẽ không lấy loại chuyện này ra mà hù nàng đâu, nàng không phải nói tai này lọt tai kia, nhưng nghĩ đến chuyện đã xảy ra, muốn hay không thì cũng đã diễn ra rồi. Không giống thường ngày, nàng trong lòng thở dài.

– Ca, ta biết sai rồi, về sau sẽ không về quá muộn. Ta trở về ngủ đây, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi.

– Khoan đã!

Lăng Tranh từ sớm đã nhìn ra thái độ khác thường của muội muội có điểm không thích hợp, quyết đem chuyện vừa rồi nói rõ, liền gọi nàng lại. Hắn bước đến trước mặt đối phương. Mới vừa rồi còn tưởng Lăng Tiểu Tranh che mặt vì ánh sáng thình lình xuất hiện nhưng sự thật thì làm sao che giấu được hỏa nhãn kim tinh của hình cảnh.

Lăng Tranh chế trụ cổ tay của muội muội, chậm rãi kéo xuống, sắc mặt của hắn càng ngày càng nghiêm túc. Lăng Tiểu Tranh cúi đầu, nghiêng mặt, cũng không dám ngẩng lên xem sắc mặt của ca ca.

– Làm sao thế này? – hắn dùng âm thanh bình tĩnh hỏi.

Lăng Tiểu Tranh quanh co nửa ngày.

– Cùng bằng hữu đi chơi nhưng quá muộn, cửa khóa nên đành trèo tường…

– Mặt?

– Không phải.. – ánh mắt nàng lóe lên –.. không cẩn thận đụng phải nhánh cây.

Lăng  Tranh từ trong túi lấy ra bản tường trình.

– Bằng hữu nào? Ở đâu? Mặt tường nào?

Lăng Tiểu Tranh mở to hai mắt nhìn.

– Ca, ngươi sẽ không đi theo dõi chứ?

– Như thế nào? Không thể sao? Ta làm sao biết ngươi có phải nói thật hay không?

– Ai nha ca. – gặp đối phương nhất quyết truy vấn không tha, Lăng Tiểu Tranh đành phải giở chút trò mèo – Ngươi xem ta không phải là không có việc gì sao? Chút vết thương này qua hai ngày liền khỏi, ngài cũng đừng so đo. Lại nói, ngươi có thể bắt được nó? Hảo, ta mệt rồi, muốn về phòng. Ca, ngươi ngày mai không phải muốn đi làm sớm sao? Đi ngủ sớm một chút a. Yêu ngươi nhất~

Nàng vừa nói vừa đẩy lão ca của mình ra, một bước thật nhanh trở về phòng ngủ, phanh một tiếng khép cửa lại, cài chốt, lúc này mới thở phào một hơi.

Lăng Tranh không nề hà, đóng cửa lại, trong lòng cũng thở dài. Có phải hay không gần đây hắn đã quá bận rộn với công tác mà sơ sót giáo dục cùng quan tâm muội muội?

Nghĩ đến mấy tuần liền có nhiều vụ nữ hài tử chết oan uổng, so với Lăng Tiểu Tranh thì độ tuổi cũng xấp xỉ nhau, song thân nhận xác khóc đến choáng gục bên thi thể, cảnh tượng đó còn hiện rõ trước mắt hắn. Hắn muốn có thể đem hung thủ vạch trần trước pháp luật nhưng cũng không thể khiến cho những sinh mệnh trẻ tuổi đã chết kia sống lại.

Lăng Tranh yên lặng đứng trước cửa phòng muội muội một lát, lúc này mới xoay người trở về phòng mình.

Ngày hôm sau, người làm bên kiểm nghiệm đi ra, chứng thực cho thấy móng tay người chết được phát hiện bên trong vụn gỗ cùng với người nằm trên sofa có thành phần giống nhau, vết trầy hoàn toàn ăn khớp. Chứng cứ rành rành, hung thủ chỉ có thể cúi đầu nhận tội. Vốn tưởng rằng khi vụ án chấm dứt có thể thả lỏng một chút, nào ngờ chưa đến nửa giờ sau, di động mọi người trong tổ trọng án không hẹn mà cùng reo lên.

Người báo án là một chủ nhà cho thuê phòng, gã cho thuê một căn nhà trên lầu hai của chung cư. Theo ngày được viết trong bản hợp đồng cho thuê, sáng nay theo thường lệ, gã đến quét tước phòng ốc, ngay thời điểm đó liền phát hiện người thuê nhà đã chết tại nơi này.

– Ngươi phát hiện thi thể lúc nào?

– Chín giờ mười lăm, ta đều đến vào lúc đó để quét tước. – chủ nhà đáp.

– Kia, người chết vào thời điểm nào?

– Đêm qua… có một người đến tìm hắn. Như thường lệ, tám giờ sáng ta đến phòng hắn gõ cửa, không nghe tiếng đáp, ta còn cho rằng hắn đã đi. Ai ngờ vừa mở cửa liền nhìn thấy hắn ngã ngay chỗ đó.

Lăng Tranh vừa lên lầu hai liền nhăn mi lại. Hiện trường vụ án tuy được kéo đường cảnh giới nhưng có không ít người vây quanh, đều nhón người rướn cổ nhìn vào trong phòng mà xem náo nhiệt, thậm chí còn có cả máy quay phim của phóng viên.

– Là sao thế này? – Lăng Tranh hỏi.

– Buổi sáng khi phát hiện thi thể, có kinh động đến khách thuê cách vách rồi bên tòa soạn báo cử phóng viên đến, chắc là có người đến báo. Chung quy đều là do.. hiếu kỳ vụ án mà thôi. – người phụ trách cảnh viên chần chờ nói, cẩn thận lựa chọn từ ngữ thích hợp.

Lăng Tranh bất mãn quét mắt nhìn đám người.

– Nếu là hiện trường vụ án tối qua, kia người người đều khả nghi, đưa toàn bộ bọn họ qua một bên mà lấy lời khai đi.

Sau khi xử lý một đám người không liên quan, Lăng Tranh đứng ở cửa, rốt cuộc cũng minh bạch tại sao cảnh viên lại gọi là ‘hiếu kỳ’.

Cách giường không xa, một nam nhân trần trụi cuộn mình ngã xuống đất, hai tay bị trói ra phía sau, làn da xuất hiện vài vết thương khả nghi.

– Giấy tờ tùy thân của người chết vẫn còn. Trần Cương, 42 tuổi, hình chụp đúng là của hắn… – cảnh viên tại hiện trường một bên hướng hắn báo cáo, một bên đưa ra giấy chứng minh thư được phong bế kỹ.

– Mấy thứ này phát hiện ở đâu?

– Ở cửa, cùng quần áo và giày xếp chồng lên nhau, thực chỉnh tề.

Lăng Tranh lập tức đi đến chỗ thi thể, pháp y đang ngồi xổm một bên khám nghiệm tử thi, thấy Lăng Tranh đến, chủ động mở miệng nói.

– Người chết tử vong không quá mười hai giờ, phỏng đoán thời gian từ vong là từ mười đến mười hai giờ đêm hôm qua, không phát hiện có vết thương trí mạng, nguyên nhân tử vong không xác định, nghi là…

– Vết thương đó chưa đủ rõ ràng? – Lăng Tranh chỉ vào từng vệt máu ứ đọng sau lưng người chết, hỏi.

Bị đánh gãy lời nói, pháp y khinh thường nâng mi mắt.

– Nghiêm túc mà nói thì cái này coi như ngoại thương, nhưng dù có lạt muội lăn sàng đan* đi nữa, kết quả cũng không sai biệt.

Lăng Tranh thối lui một bước, đút tay vào túi quần.

– Cái kia là thứ gì?

– Chỗ nào

Lăng Tranh rút tay ra khỏi túi quần.

– Nơi đó.

Pháp y liếc mắt nhìn theo hướng hắn chỉ, chỗ đó có một vết bẩn màu trắng.

– Hình như là tinh dịch, đã lấy mẫu để kiểm chứng.

– Kia không phải là DNA ?


– Ngươi biết rõ là ai sao ? – pháp y hỏi lại.

Lăng Tranh đi hai vòng quanh hiện trường, cuối cùng đi đến cửa sổ, Tiểu Lưu thừa dịp này đến bên pháp y, gã đam mê mấy thứ bát quái này nọ, pháp y vừa vặn là một người tuyệt vời có thể cung cấp cho gã mấy chuyện bát quái. Hai người ngồi gần nhau, đem bí mật mới phát hiện ra mà nói.

– Có phát hiện mới ? – Tiểu Lưu đè thấp âm thanh hỏi.

Pháp y quay đầu xem xem Lăng Tranh có chú ý bên này không rồi mới nói :

– Đội trưởng các ngươi không dùng lạt muội lăn qua sàng đan, ngay cả liên sàng đan cũng chưa lăn qua tốt.

Trên mặt Tiểu Lưu mang biểu tình phấn khích :

– Làm sao thấy được ?

– Vừa rồi ta cùng hắn có nói qua chuyện này, mỗi hành động của hắn chứng tỏ đối với đề tài này hắn đang gặp khó khăn. Lui về sau ý nghĩa lảnh tráng, tay đút vào túi quần chứng tỏ hắn luôn cất giấu bí mật, hiện tại hắn rời khỏi, hiển nhiên là không nghĩ ra cách tiếp tục vấn đề.

Tiểu Lưu tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm đội trưởng nhà mình, vừa vặn đối phương xoay người, đem biểu tình kỳ lạ giấu vào đáy mắt.

– Biểu tình đó của ngươi là gì ?

Tiểu Lưu lau mặt, nháy khôi phục dàng vẻ nghiêm túc.

– Không có.

– Chủ nhà còn ở đây không ?

– Ở ngoài cửa.

Chủ nhà một lần nữa bị gọi lại.

– Ngươi nói người chết tối hôm qua, có bạn đến thăm ?

– Đúng.

– Một người ?

– Một người.

– Không có người khác đến tìm hắn ?

Chủ nhà xoa xoa tay.

– Ta đi thu tiền nhà cách đây hai tầng lầu. Có người muốn thuê phòng, ở bên ngoài có thể gọi điện thoại cho ta, ta đem chìa khóa đến, đưa xong ta liền trở về thì thấy hắn đang kéo một người, ta cũng không rõ nữa.

– Nơi này không có máy theo dõi ngoài hành lang sao?