Tự Mình Đa Tình

Chương 44: Khi cặn bã bắt đầu bị ngược - 2

Tề Tiêu ngây người một lát, lập tức kéo cánh tay Yến Như Vân qua để kiểm tra trạng thái của hắn, nhưng Yến Như Vân lại xoay người sang một bên né tránh, giọng tràn đầy ác ý: “Đi!”

Lòng Tề Tiêu nóng như lửa đốt, Yến Như Vân còn tùy hứng như vậy, lúc này có chút tức giận, lạnh lùng nói: “Ngươi câm miệng cho ta!”

Thân thể Yến Như Vân cứng đờ, không biết lại động tới chỗ nào, lập tức thở gấp gáp vài tiếng, vừa vội vừa ảo não nói: “Sư tôn, ta cũng không phải là……”

“Câm miệng!” Tề Tiêu lại quát một tiếng, đưa tay nắm lấy cái tay đang che trên mặt của Yến Như Vân, linh khí từ lòng bàn tay hắn theo gân mạch xâm nhập đi vào di chuyển khắp nơi, trong lòng càng thêm kinh hãi ——

Linh khí trong cơ thể Yến Như Vân đã loạn thành một đoàn, giống như chia ra vô số cỗ trái đâm phải xiên bên trong gân mạch của hắn, và trong vô số cổ linh khí này, tựa hồ…… trộn lẫn một chút ma khí!

“Ách……” Yến Như Vân bỗng nhiên khom lưng, cánh tay bị Tề Tiêu nắm hướng về phía trước cong lên.

Linh khí của Tề Tiêu khi đi đến linh mạch dưới vai của Yến Như Vân thì bị cắt đứt, một mùi máu tươi nhàn nhạt truyền vào xoang mũi của Tề Tiêu, trong lòng hắn run lên, thu tay lại đỡ lấy Yến Như Vân, cảm giác như chạm vào một mảnh vừa lạnh vừa ẩm ướt, hắn để người dựa trên vai mình, lại ném một tờ Chiếu Minh Phù lên không trung, giơ tay vừa thấy, trong tay một mảnh đỏ tươi.

Là máu!

Tề Tiêu thật sự hoảng sợ, đỡ thân thể Yến Như Vân chậm rãi nằm xuống ở trên giường, lấy một lọ thuốc từ trong túi trữ vật, đổ ra một viên, đút cho Yến Như Vân.

Yến Như Vân từ đầu đến cuối đều dùng tay che mặt, giống như cực kỳ sợ hãi sẽ bị Tề Tiêu nhìn thấy cái gì, viên thuốc này Tề Tiêu không cách nào đưa vào được, lập tức bất chấp tất cả, dùng sức kéo mở tay Yến Như Vân ra, Yến Như Vân ngăn cản không nổi, lập tức quay đầu sang chỗ khác, viên thuốc sắp đến bên miệng liền lướt qua gò má.

“Ngươi cản cái gì!” Tề Tiêu lần đầu tiên thấy Yến Như Vân bướng bỉnh như vậy, vừa ngầm oán hắn bị thương không chịu xin giúp đỡ ngược lại trốn ở trong phòng tự mình chịu đựng, nếu không phải hắn cố ý xông vào, một thân bị thương thành ra thế này, Yến Như Vân định xử lý như thế nào?

Rất nhiều nghi vấn không ngừng ngoi lên trong đầu—— Yến Như Vân từ lúc trở về đến nay, mấy lần không thấy tung tích, có phải đều tới nơi mà hắn không nhìn thấy một mình vượt qua vết thương chồng chất như vậy hay không?


Là ai làm hắn bị thương thành ra như vậy, thời điểm hắn biến mất, đã đi nơi nào?

Không, bây giờ không phải là lúc nghĩ tới những thứ này.

Tề Tiêu ngồi bên mép giường, một tay bóp cằm Yến Như Vân buộc hắn há miệng ra, cứng rắn đem viên thuốc kia đẩy mạnh vào trong miệng hắn.

“A……”

Yến Như Vân đau đến phát run, đầu tuôn đầy mồ hôi lạnh, Tề Tiêu lập tức cảm thấy dùng sức bóp cằm hắn quả thực là tội không thể tha thứ, lập tức buông lỏng tay, dịu giọng, nói: “Nuốt thuốc xuống đi, nghe lời, sau đó ta sẽ giúp ngươi vận chuyển linh khí trong cơ thể.”

Mồ hôi lạnh chảy vào khóe mắt, dưới ánh sáng do Chiếu Minh Phù chiếu rọi, đôi đồng tử của Yến Như Vân tựa như bị bao phủ bởi một tầng thủy quang, nhìn đặc biệt đáng thương, nhưng lời nói ra lại cực kỳ đáng giận: “Không…… Ta không cần……”

Tề Tiêu không hiểu Yến Như Vân vì sao lại chống cự hắn như vậy, trong lòng nổi lên từng trận ghen tuông, nửa là giận dỗi hắn nửa là tự trách mình, hung ác nói: “Ngươi ghét ta cũng không sao, ngươi kêu ta một tiếng sư tôn, ta không thể thấy chết mà không cứu!”

Dứt lời tóm chặt lấy tay của Yến Như Vân, mặc kệ hắn giãy giụa, phóng xuất linh khí tiến vào trong linh mạch của hắn.

“Sư tôn…… Không cần……”

Linh khí của Tề Tiêu bị cản trở, trong thức hải dường như thấy được có thứ gì đó đang ngủ đông trong linh mạch của Yến Như Vân, đang ngo ngoe rục rịch có ý định đem tất cả linh khí Tề Tiêu đều đánh giết.

Giọng Yến Như Vân ẩn nhẫn mà khắc chế, gương mặt trắng nhợt trở nên dữ tợn, sợ hãi vô cùng, liều mạng muốn rút tay ra, nhưng lúc này hắn có thương tích trong người, căn bản không phải là đối thủ của Tề Tiêu, bị người đè xuống dễ như trở bàn tay, thân thể không ngừng run rẩy, sống lưng căng đến muốn đứt gãy.


“Sư tôn…… Đi……”

Tề Tiêu đã bỏ qua Yến Như Vân một lần lúc hắn đang bị thương, có thể nào lại lặp lại lần thứ hai? Nếu còn như vậy, hắn thật sự không xứng làm một sư tôn!

Tề Tiêu lập tức quyết định chắc chắn, linh khí quanh thân tăng mạnh hơn nữa, tất cả đều ùa vào trong cơ thể Yến Như Vân, linh khí cuồn cuộn tức khắc cắn nuốt hết thảy từng luồng linh khí mạnh mẽ đâm tới lúc nãy, ngay tại lúc này, cơ thể Yến Như Vân trào ra một tia ma khí, tựa như dây leo bám vào linh mạch quấn quanh đi lên, sắc mặt Yến Như Vân tái nhợt, bàn tay đột nhiên siết chặt, lực đạo to lớn cơ hồ muốn bóp nát tay của Tề Tiêu.

Mùi máu tanh càng ngày càng nồng, Tề Tiêu nhăn mày lại, ngay lúc hắn định ngưng chuyển vận linh khí đi xem xét miệng vết thương trên người Yến Như Vân, lực đạo trên tay bỗng nhiên buông lỏng ——

“Yến Như Vân!” Tề Tiêu kinh ngạc nhìn về phía người nằm ở trên giường, chỉ thấy người đã hôn mê bất tỉnh.

Ma khí sôi trào mãnh liệt, từ bên trong linh mạch gào thét mà qua, hấp thu toàn bộ các linh khí khác, ngay cả linh khí Tề Tiêu đưa vào cũng bị cắn nuốt hơn phân nửa, hắn vội vàng rút tay, lòng bàn tay đau xót, lật tay vừa thấy, đã bị ma khí đốt đến huyết nhục mơ hồ.

Hoa văn màu đen bò trên nửa bên gương mặt tái nhợt của Yến Như Vân, thì ra…… Vừa rồi không phải hắn bị hoa mắt.

Tề Tiêu lòng còn sợ hãi nghĩ tới cổ ma khí xâm nhập trong cơ thể hắn, duỗi tay sờ hoa văn trên mặt Yến Như Vân, vừa chạm vào bỗng thấy đau xót, nháy mắt hiểu ra —— hoa văn màu đen này thế mà chính là cụ tượng hóa của ma khí!

Tại sao trong cơ thể Yến Như Vân lại có ma khí?

Ngay lúc hắn còn đang nghi hoặc, hoa văn màu đen lại giống như thuỷ triều từ trên mặt Yến Như Vân rút xuống, không được mấy hơi, rút lui sạch sẽ, hô hấp hỗn loạn bởi vì thống khổ của Yến Như Vân cũng dần dần bình ổn trở lại.

Tề Tiêu bị cảnh tượng quỷ dị này làm cho rúng động, cho đến khi mùi máu tanh thổi qua chóp mũi, hắn mới nhớ tới trên người Yến Như Vân còn có vết thương, vội kề sát vào người cởi đai lưng của Yến Như Vân ra, chạm vào một vùng ẩm ướt trên áo đen, thân mình dừng lại, khẽ cắn môi, tay dùng sức thêm một chút, kéo vạt áo ra, một mảnh đỏ tươi nhất thời đập vào mi mắt!

Đầu Tề Tiêu oanh một tiếng, cổ họng giống như bị vật gì chặn làm cho nghẹn lại, khiến người buồn nôn lại khó nôn, đưa mắt nhìn về phía vạt áo đen đang cầm trên tay, màu máu trên đầu ngón tay bị Chiếu Minh Phù ánh vào hiện lên sắc cam đỏ.

Hắn hít sâu một hơi, sử dụng cả hai tay, mỗi tay nắm một bên hướng về hai bên dùng sức xé mở, âm thanh vải lụa bị xé vang lên một tiếng “xoát”, hai cái huyết động ở vị trí hai bên xương bả vai của Yến Như Vân bại lộ trong không khí, chung quanh huyết động có một ít huyết vảy cũ đã ngưng kết, hiện tại miệng vết thương lần thứ hai bị nứt toạc ra, từng tia từng tia ma khí quấn quanh ngăn cản miệng vết thương khép lại, máu tươi cuồn cuộn chảy ra ngoài……

Trách không được…… Trách không được linh khí hắn đưa vào trong cơ thể Yến Như Vân lúc đầu khi di chuyển đến bả vai thì bị đứt đoạn.

Khóe mắt Tề Tiêu muốn nứt ra, là ai! Là ai xuyên thủng xương bả vai của Yến Như Vân?!