Tư Lệnh Và Trung Khuyển

Chương 7

Du Tĩnh Đức đứng ngồi không yên, đợi nửa ngày, vẫn không thể chờ được tư lệnh trở lại.

Rốt cuộc vẫn là không nhịn được đi tới rạp hát của Cho tiểu thư, kết quả đến nơi đó, người ta nói cho cậu, tư lệnh đã đón Cho tiểu thư đi đâu đó.

“Đón đi?” Du Tĩnh Đức lạnh mặt lặp lại một lần.

“Đúng vậy…” Người nọ nhìn biểu tình của cậu, trong lòng run rẩy.

Du Tĩnh Đức nhắm chặt hai mắt, chân mày nhíu chặt, sắc mặt âm trầm, dường như đang cực lực khắc chế cái gì, một lát sau, cậu chậm rãi mở mắt ra, mặt không thay đổi, hỏi “Biết tư lệnh đưa Cho tiểu thư đi đâu không?”

“Không biết.”

Du Tĩnh Đức gật đầu một cái, nắm chặt nắm tay, rời đi, một bộ khí thế hung hăng, để cho người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng cậu muốn đi tìm người trả thù.


Buổi sáng hôm nay vẫn còn nắng chói chang, đến buổi chiều mây đen đã giăng đầy, Du Tĩnh Đức đi bộ qua từng cái ngõ hẻm, đi qua một quán rượu, đi qua một vườn lê, một đường đi ánh sáng ảm đạm, trầm muộn khiến cho cậu không thở nổi. Cậu không có tìm được Cố Thanh Nhượng, cũng không có tìm được Cho tiểu thư.

Hai người thật giống như là cùng bốc hơi khỏi nhân gian.

Lúc đi qua lầu xanh, mùi thơm của son phấn đập vào mặt, Du Tĩnh Đức lớn lên anh tuấn cao lớn, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người, còn có cô gái ngã nhào vào trong ngực cậu, dùng một đôi ánh mắt quyến rũ, hỏi “Bộ dạng thật đẹp trai a, muốn tới phòng của em ngồi một chút không?”

Du Tĩnh Đức cố nén khó chịu, hỏi “Cô có nhìn thấy Cho Linh cùng với Cố Thanh Nhượng hay không?”

Cô gái kia đầy mặt kinh ngạc “Anh nói là Cho tiểu thư của rạp hát thành phố cùng với Cố tư lệnh bị què chân sao? Hai người bọn họ làm sao có thể đến địa phương này được?”

Du Tĩnh Đức lập tức biến sắc mặt, gầm nhẹ, nói  “Không cho phép nói tư lệnh bị què!”

Cô gái “chậc” một tiếng đẩy cậu ra “Không nói thì không nói, vốn chính là như vậy còn không để người ta nói…” Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên nghe phòng bên cạnh truyền tới tiếng rên rỉ cao cao thấp thấp, cô gái cười hì hì một cái “Ai nha, bọn họ thật đúng là, còn sợ người ta không biết họ đang làm gì.”

Dừng một chút, cô gái ranh mãnh cười với Du Tĩnh Đức một cái “Anh tới đây tìm hai người kia, chẳng lẽ, họ cũng từng ở đây làm chuyện y như vậy? Quần áo cởi sạch, ôm nhau, ngươi hôn hôn ta, ta hôn ngươi một cái, kêu không ngừng?”

Sau đó Du Tĩnh Đức không nhớ bản thân cậu đi như thế nào.

Lúc cậu thất hồn lạc phách về đến nhà, sắc trời cũng đã trễ lắm rồi, trên đường té lộn nhào một cái, nơi đó vừa vặn bị người tạt nước, khiến cho cả người cậu chật vật không khác gì một con chó hoang rơi xuống nước. Cậu không tìm thấy tư lệnh, cảm thấy thống khổ, nếu cậu tìm được tư lệnh, thấy tư lệnh cùng với Cho tiểu thư thật sự làm những chuyện thân mật gì đó, chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến hốc mắt cậu đỏ lên.

Cậu nóng nảy, không an lòng mà suy đoán Cố Thanh Nhượng cùng với Cho Linh đã làm những gì, càng tưởng tượng vẻ mặt càng hoảng hốt.


Rồi sau đó cậu xa xa liền nhìn thấy tư lệnh ngồi trên xe lăn lẳng lẳng đứng ở cửa, trong lòng cậu giật mình, bước nhanh chạy tới, chỉ cảm thấy một ngày có âm u, có lạnh lẽo thế nào cũng trở nên tươi sáng.

Nhưng mà cậu còn chưa kịp cao hứng, liền nhìn thấy Cho Linh từ trong nhà đi theo Cố Thanh Nhượng đi ra.

Du Tĩnh Đức cả người cứng đờ, mặt không thay đổi nhìn Cố Thanh Nhượng cùng với Cho Linh, cậu đứng ở một góc nhỏ xa xa, không dám bước ra nửa bước.

Cậu nắm chặt nắm tay, ánh mắt vững vàng cố định trên gương mặt Cố Thanh Nhượng.

Cố Thanh Nhượng đang cười.

Du Tĩnh Đức nhìn hắn, biểu tình trên mặt thật giống như sắp khóc đến nơi.

Từ lúc tư lệnh bị hư chân đến nay, tư lệnh rất ít khi cười với người khác, Du Tĩnh Đức còn tưởng rằng —

Cậu đã độc chiếm nụ cười của tư lệnh.


Du Tĩnh Đức từ bên trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, nghi ngờ nhíu nhíu mi, cậu làm sao có thể có loại suy nghĩ này?

Độc chiếm?

Cách đó không xa, Cho Linh đã sớm nhìn thấy Du Tĩnh Đức đang đứng trong góc, nàng cười một cái với Cố Thanh Nhượng đang ngồi trên xe lăn “Sĩ quan phụ tá nhà ngài, ánh mắt kia chẳng khác gì muốn giết người, muội còn tưởng rằng cậu ấy thích ngài, cậu ấy cũng dùng loại ánh mắt này nhìn người khác sao?”

“Đại khái là cậu ấy thích nhìn người bằng ánh mắt đó đi.” Cố Thanh Nhượng cụp mắt, bất đắc dĩ nói “Về phần thích tôi, trước kia tôi cũng từng cho rằng như vậy, cho đến gần đây mới phát hiện, thật ra thì tất cả đều là ảo giác.”

Nếu không phải ánh mắt đó hàm chứa sự ghen tị, hắn làm sao có thể hiểu nhầm?

Kết quả, nếu đã là hiểu nhầm thì đành vậy thôi.