Tư Lệnh Và Trung Khuyển

Chương 10

Lúc tỉnh lại, Du Tĩnh Đức thấy mình đang ở nhà Trần Nghiệp Ân.

Là Trần Nghiệp Ân cứu cậu.

Du Tĩnh Đức cảm kích cậu ta, nhưng trong lòng lại vội vàng suy nghĩ một chuyện khác

Từ lúc cậu bị thương, Sở Hoa tới thăm cậu, Cho Linh tới thăm cậu, A Liên cũng tới thăm cậu, duy chỉ có Cố Thanh Nhượng, từ đầu tới cuối chưa từng xuất hiện.

Người ngoài không biết, cậu nhớ đến chuyện xảy ra trước khi bị thương, cậu không trách tư lệnh, tư lệnh bảo cậu chết cậu cũng nguyện ý chết, chẳng qua cậu cảm thấy không yên.

Trần Nghiệp Ân ở bên cạnh nhìn cậu vội vã, không hiểu cậu đang gấp cái gì “Cậu làm gì vội vàng muốn đi gặp Cố tư lệnh? Còn đang bị thương đâu.”

Du Tĩnh Đức cúi thấp đầu, nắm chặt nắm tay “Tôi muốn gặp ngài.”


Trần Nghiệp Ân còn thật coi cậu như bạn, không có biện pháp, nhún nhún vai, cũng không nói thêm cái gì, buổi tối liền phái người đi thông báo cho Cố Thanh Nhượng. Cậu ta cũng chỉ thử như vậy một lần, kết quả Cố Thanh Nhượng lại tới thật, Trần Nghiệp Ân nhìn gương mặt của Cố Thanh Nhượng trong bóng đêm càng lộ rõ vẻ tái nhợt, trong lòng rụt rè, gãi đầu một cái, chỉ vào căn phòng của Du Tĩnh Đức, nói “Cố tư lệnh, cần tôi dẫn ngài qua đó không?”

“Không cần, cảm ơn.” Cố Thanh Nhượng lắc đầu một cái, hắn tự mình chuyển xe lăn, mặt nở một nụ cười, Trần Nghiệp Ân cứ như vậy nhìn bóng lưng của hắn, bỗng nhiên thấy hắn dừng lại “Trần công tử.”

“A.” Trần Nghiệp Ân ngẩn người.

Cố Thanh Nhượng quay đầu cười với cậu ta một cái “Tĩnh Đức thích cậu, là cái loại thích giữa nam với nữ.”

“Cái gì?!” Trần Nghiệp Ân ngoáy ngoáy lỗ tai của mình “Tôi nghe lầm?!”

Cố Thanh Nhượng không để ý đến cậu ta nữa, chậm rãi đi tới phòng Du Tĩnh Đức, vừa mở cửa nhìn một cái, thấy người nọ đang đắp chăn nằm trên giường, hắn vỗ giường một cái, vén chăn lên, lại thấy người đang nằm trong chăn trợn tròn mắt, ngẩn người.

“Không ngủ được?”

“Tư, tư lệnh?!” Du Tĩnh Đức mất một lúc, lập tức bật người dậy, mở to hai mắt kinh ngạc mà nhìn Cố Thanh Nhượng “Là thật sao? Thật sự là tư lệnh sao?”

“Đương nhiên là thật sự.”

“Là thật sự?” Du Tĩnh Đức si ngốc nhìn hắn, hung hăng nhéo bản thân một cái, lúc này mới chắc chắn những gì cậu nhìn thấy là thật sự, hốc mắt của cậu lập tức đỏ hoe, gần như muốn khóc “Tôi còn tưởng rằng lại nằm mơ…”

Rồi sau đó cả người cậu chấn động một cái, trí nhớ lúc trước giống như thủy triều vọt tới trong đầu, cậu vểnh môi, chỉ cảm thấy vết thương lại mơ hồ đau đớn, nhưng không dám hỏi nhiều.

Cố Thanh Nhượng gần như là biết cậu đang suy nghĩ cái gì, cười nói với cậu “Tôi biết cậu khẳng định nghĩ không ra, tại sao tôi lại làm như vậy với cậu.”


Du Tĩnh Đức cúi đầu, cảm giác bất an càng lúc càng lan tỏa trong lòng “Tôi không muốn biết.”

“Không được, tôi hiện tại đến tìm cậu, chính là muốn cùng ngươi nói chuyện này.” Cố Thanh Nhượng thở dài, nói “Cậu hắn nên nhìn ra được, tôi cố ý.”

Du Tĩnh Đức lạnh cả người, không kìm lòng được mà run cầm cập “Tư lệnh, tại sao phải làm như vậy…”

Sắc mặt Cố Thanh Nhượng có vẻ vui vẻ “Tĩnh Đức, bắt đầu từ hôm đó, cậu tự do.”

“Tư lệnh, tôi không hiểu…”

“Sao? Tôi đã nói như vậy, cậu vẫn không hiểu sao?” Cố Thanh Nhượng biểu tình kinh ngạc, bất đắc dĩ không thể làm gì khác ngoài việc lại giải thích một phen “Cậu nói chân của tôi vì cứu cậu mới trở nên như vậy, cậu luôn đem hai từ báo ân treo ở trên môi, cậu không phiền, nhưng tôi lại rất phiền, cậu biết, người như tôi thỉnh thoảng luôn làm những chuyện như vậy, chuyện không thích làm tuyệt không miễn cưỡng chính mình, tự mình làm việc mình thích, cho nên…”

Hắn dừng một chút, nghi hoặc nhìn sắc mặt trắng bệch của Du Tĩnh Đức “Cậu sao rồi? Thôi vậy, bây giờ quá muộn, tôi phải nói xong chuyện này rồi trở về, cậu nhìn hiện tại, lúc ấy, nếu viên đạn kia trúng vào tôi, phỏng chừng tôi cũng không sống được đến bây giờ, nhưng cậu lại chặn viên đạn đó lại, Tĩnh Đức, là cậu cứu tôi. Một mạng đền một mạng, Tĩnh Đức, cậu không nợ tôi nữa.”

Cố Thanh Nhượng khẽ thở dài, nói “Chúng ta có thể coi như là hòa nhau.”

Vừa dứt lời, Du Tĩnh Đức run rẩy ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt tràn ngập trong mắt, gần như muốn rơi.


“Tư lệnh, ngài chơi xấu.”

“Đúng vậy, tôi chơi xấu.” Sắc mặt Cố Thanh Nhượng bỗng dưng lạnh lẽo, giọng nói âm trầm “Thậm chí, cậu có thể nói tôi cố ý phạm tội giết người cũng được.”

Hắn dùng ánh mắt tàn nhẫn là nhìn Du Tĩnh Đức “Cho Linh bị người của Thanh bang vừa ý, tôi biết hôm nàng cùng với Sở Hoa kết hôn, kiểu gì bọn họ cũng sẽ cho người tới quấy rối, tôi bảo cậu qua đó, là cố ý. Lúc ấy, tôi thậm chí còn nghĩ, tình nguyện để cậu chết, tôi thiếu nợ cậu, tôi cũng sẽ không để cậu nợ tôi. Cho nên, sau này cậu không nên tới tìm tôi nữa.”

“Tư lệnh, ngài làm như vậy là không được, ngài chơi xấu.” Du Tĩnh Đức run rẩy đứng dậy, vết thương vì vậy mà chảy máu, nhưng có thể bản thân cậu cũng không nhận ra, đôi mắt nhìn chăm chú vào Cố Thanh Nhượng, sắc mặt tái nhợt không khác gì quỷ “Tôi không thừa nhận, tôi không thừa nhận! Tư lệnh, tôi còn chưa báo ân xong, tôi không thể rời khỏi ngài!”

Vừa nói, cậu không để ý tới cơn đau truyền tới từ chỗ bị thương, nhăn mặt, run rẩy quỳ xuống bên người Cố Thanh Nhượng, nắm lấy tay của hắn, sắc mặt giống như sụp đổ, nhìn hắn “Tư lệnh, ngài không thể bỏ tôi lại, cầu ngài, đừng bỏ tôi lại.”

Nhưng mà, sắc mặt Cố Thanh Nhượng lại không có cảm xúc, gỡ từng ngón từng ngón tay của cậu ra.

“Tôi trải qua rất nhiều chiến trường, giết rất nhiều địch, cứu rất nhiều người, nếu bàn về báo ân, cậu thậm chí còn chưa được xếp vào hạng chót. Chuyện này, chẳng lẽ cậu không hiểu sao?”