Tu La Thất Tuyệt

Chương 31: Thử hùng tài - Lão tăng thách đấu

Bách Nhẫn đại sư đánh lâu không thắng, nếu thời gian kéo dài, về tuổi tác mình sẽ gặp bất lợi nên quyết tâm đưa hết tinh hoa võ học và công lực trong sáu mươi năm khổ luyện dồn vào những chiêu quyết định để đánh bại đối phương.

Bộc Dương Duy cũng đang dốc hết tâm lực lên cây Xích Thủ kim trượng nghênh chiến.

Ngoài võ công, trượng pháp, cả hai đều dùng bộ pháp thượng đẳng võ lâm là Tu La bộ và Đạt Ma bộ, mắt ngưng chú đối phương, cố tìm ra chỗ sơ hở của địch để công kích.

Về mặt này Bách Nhẫn đại sư có nhiều hy vọng hơn, vì xét về kinh nghiệm thì đối phương kém xa mình.

Mặc dù vậy, ngoài hai trăm chiêu vẫn không ai thực sự giành được ưu thế.

Cao thủ hai phái đứng ngoài vô cùng sốt ruột, nhưng mắt vẫn không rời hai đối thủ.

Trong Diễn Võ đường đã bắt đầu sẩm tối, sau đó ánh sáng ban ngày thay bằng ánh sáng đèn.

Rất ít người để ý thấy sáu tên đệ tử Thiếu Lâm xách đến mười hai ngọn đèn lồng treo lên các vách tuờng.

Cũng rất ít người phát hiện ra Bách Khuyết hòa thượng sau khi điều trị xong vết thương ở vai đã quay lại sảnh đường ngồi vào chỗ của mình không một tiếng động, đưa mắt thù hận nhìn sang Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân nhưng không thấy đối phương nhìn trả, mới hướng lên trường đấu.

Chỉ sau chốc lát, cuộc kịch chiến đã thu hết tâm trí lão ta.

Lại thêm trăm chiêu nữa qua đi...

Trên trán hai đối thủ đã lắm tấm mồ hôi, nhưng cuộc đấu vẫn không kém phần kịch liệt.

Đại Lực Tôn Giả quay sang Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân hỏi :

- Theo đại hiệp thì ai sẽ thắng trong trận đấu này?

Vị Đường chủ tin tưởng nói :

- Thắng lợi vĩnh viễn thuộc về Lãnh Vân bang!

Đại Lực Tôn Giả vỗ vai Ngô Nam Vân gật đầu cười, tỏ ý tán thành.

Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên lẩm bẩm :

- Nếu đấu với lão hòa thượng đó, mình gắng lắm cũng cầm cự được năm mươi chiêu mà thôi!

Đại Lực Tôn Giả tiếp lời :

- Đâu phải chỉ riêng mình ngươi? Đến lão phu đây, chỉ e không qua được trăm chiêu...

Cũng là vị tông sư, được mệnh danh là Quan Đông đệ nhất cao thủ mà hạ thấp mình như thế, đủ thấy cả hai đối thủ giữa trường đấu được công nhiên thừa nhận là đệ nhất, đệ nhị trông võ lâm rồi!

Tuy nhiên, nếu lúc khác Đại Lực Tôn Giả sẽ không nói thế, và thực chất lão không coi mình kém như vậy.

Chẳng qua Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên vừa bị bại nên lão nói ra điều đó để an ủi đồ đệ thôi.

Nhưng Thất Sát Kiếm lại không tán thành :

- Sao Cách tiền bối lại nói thế? Qua hai cuộc đấu mà nhận xét, tiền bối mà đấu với Bách Nhẫn hòa thượng ba trăm chiêu không phải là vấn đề! Du hộ pháp ít nhất cầm cự ngoài trăm chiêu!

Đại Lực Tôn Giả gật đầu, cười nói :

- Đúng đúng! Đại Nguyên đừng đánh giá thấp mình! Ngươi chỉ mới thua một trận mà đã mất hết hào khí như vậy là không tốt đâu!

Ba người nói chuyện nhưng mắt vẫn chăm chú quan sát cuộc chiến. Không ai muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào của cuộc đấu trăm năm khó gặp được một lần này.

Đối với những cao thủ nhất lưu, việc được xem một trận đấu đỉnh cao cũng gần giống như lấy được pho bí kíp võ học, đối với mình hết sức có lợi.

Trong thiên hạ thiếu gì người muốn tìm ân sư, chỉ xem nguời khác đấu võ mà có nhất thân võ học, đó là chuyện thường.

Đặc biệt những người thông minh đĩnh ngộ thì càng bổ ích.

Trong sảnh đường lúc đó giống như chỉ tồn tại Bộc Dương Duy và Bách Nhẫn đại sư với kim trượng tung hoành và kình phong ầm ầm như giông bão.

Hai canh giờ trôi qua mà mọi người vẫn giữ nguyên vị trí của mình, không ai xê dịch lấy một phân.

Thời gian càng trôi qua, chúng tăng phái Thiếu Lâm lại càng sốt ruột lo lắng.

Bởi công bình mà nói, trường văn đấu vừa qua, Ngọc Diện Tu La biểu diễn khinh công trác tuyệt hơn.

Nếu bây giờ Bách Nhẫn đại sư nếu không thắng, Ngọc Diện Tu La sẽ giành chiến thắng chung cuộc.

Khi ấy muốn lấy lại thể diện chỉ còn cách dốc toàn lực tiêu diệt đối phương, giữ kín nổi nhục này không để truyền ra giang hồ nữa thôi...

Nhưng liệu có làm được việc đó không?

Nghĩ tới đó, không chỉ bọn đệ tử thuộc các bối phận chữ Vô, Liễu mà ngay cả vị cao tăng Không Trần lão thiền sư và ba vị bối tử Bách cũng rất lo lắng.

Bách Thiện đại sư vừa mới trị thương xong trở lại Diễn Võ đường nhìn sang Bách Hối hòa thượng hỏi :

- Sư đệ! Nghe nói võ công của Ngọc Diện Tu La đang sợ nhất là kiếm pháp Ảo Kiếm Độc Nhẫn Thức, không biết có phải vậy không?

Bách Hối đại sư gật đầu :

- Không sai! Nhưng không phải tên là Ảo Kiếm Độc Nhẫn Thức mà gọi là Tu La Thất Tuyệt. Người ta nói rằng cho đến nay chưa ai thắng nổi kiếm pháp thần kỳ này. Ngay cả Hắc Sa đảo Ba Hào cũng chỉ cầm cự được ba bốn chiêu...

Lão thở dài nói tiếp :

- Tội nghiệt này do một mình lão nạp gây ra làm cho bổn môn phải chịu sự phiền phức thế này...


Bách Khuyết đại sư ngắt lời :

- Sư đệ đừng nói thế! Trong giang hồ đã bàn tán phân phân về hành động ngông cuồng của Ngọc Diện Tu La và bọn người Lãnh Vân bang. Cho dù không có chuyện của sư đệ, phái Thiếu Lâm của chúng ta cũng sẽ tới tìm hắn, không để tiểu tử đó lộng hành, coi các phái chẳng ra gì như vậy được!

Bách Hối nghe nói thế chỉ thở dài không đáp, nhưng trong ánh mắt và vẻ mặt tái hiện nổi khổ tâm vô bờ bến.

Bởi vì nếu trong trận đấu này, Phương trượng sư huynh không thắng thì Thiếu Lâm tự sẽ phải chịu nổi nhục lớn nhất từ mấy trăm năm nay không sao tẩy xóa được.

Khi đó, chẳng những Bách Hối bị đệ tử đồng môn chỉ trích mà trong quãng đời còn lại, lão sẽ bị lương tâm giày vò không lúc nào yên.

Từ lâu lão đã coi mình là kẻ tội đồ, hai năm nay chỉ sám hối vì tội đã tham gia tấn công Lãnh Vân bang ở Quỷ Sầu cốc nhằm mục đích cướp đoạt bảo vật, mà bây giờ còn gây thêm tai họa tày trời đối với bổn môn, khi đó tội nghiệt gánh sao cho hết?

Nhưng chuyện đã xảy ra ba mươi năm trước, còn biết sao?

Lão lại buông tiếng thở dài, nhìn lên đấu trường.

Lúc này tình cảm của vị Thiết Chuởng Hoa Vũ – Bách Hối đại sư này rất phức tạp.

Đương nhiên lão mong muốn Phương trượng của mình thắng, nhưng lại sinh ra sự mâu thuẫn là thầm lo cho Bộc Dương Duy bị bại!

Ba năm trước ở Lưu Sa trang, tuy lão đã tận mắt chứng kiến bằng hữu là Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang bị giết dưới kiếm Ngọc Diện Tu La, chính mình cũng bị thương nhưng lão không hề oán hận.

Bởi suy cho cùng Bộc Dương Duy đã hạ thủ lưu tinh.

Xưa nay trong giang hồ, ngay cả phái Thiếu Lâm cũng thế, có cừu hận không dễ bỏ qua.

Có thể nói Hoài Giang ngũ kỳ đóng vai trò không nhỏ trong cái chết của Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị, người đứng đầu trong Hoài Giang ngũ kỳ và cũng là kẻ duy nhất còn sống sau chiến dịch đó ắt là một trong những nhân vật hàng đầu để truyền nhân Độc Thủ Ma Quân và người của Lãnh Vân bang tìm đến trả thù.

Nhưng lần ấy ở Lưu Sa trang, Ngọc Diện Tu La đã tha không giết Thiết Chưởng Hoa Vũ, mắc dù lúc ấy chàng muốn lấy mạng đối phương chỉ là việc trở bàn tay mà thôi.

Trong giang hồ mấy ai tỏ ra khoan dung như thế?

Vì thế sau khi từ Lưu Sa trang trở về một thời gian, Thiết Chưởng Hoa Vũ quyết định nhập vào Phật môn, một lòng giam mình sám hối trong một tiểu Phật đường.

Về sau còn nghe tin Ngọc Diện Tu La đả thương Thiên Lôi Tẩu Mã Lượng, bị Bang chủ Cái bang Giang Bắc Lãnh Diện Cái Thường Công Minh và Bang chủ Hắc Kỳ bang Ma Vân Chu Bạch Anh liên hợp suất lãnh tinh tráng của hai bang phục kích tiêu diệt.

Lúc đó có nhiều tin nói rằng Ngọc Diện Tu La đã bị giết, còn người của hai bang thiệt hại nghiêm trọng.

Nghe tin, Bách Hối càng hối hận nhiều hơn.

Đến khi biết Bộc Dương Duy không chết mà trùng hưng lại Lãnh Vân bang, tiêu diệt ác đảng Hắc Sa đảo và hai phái Cái bang Giang Bắc cùng Hắc Kỳ bang, Bách Hối trở nên khâm phục vị thiếu niên trẻ tuổi tài ba này.

Vừa rồi thái độ của Bộc Dương Duy, lão hiểu rằng chàng sắp xóa bỏ oán thù, thầm thở phào vì nổi thông khổ của mình giảm đi phần lớn, và lương tâm thanh thản hơn trước nhiều.

Không ngờ hai vị sư huynh Bách Khuyết và Bách Thiện lăng nhục đối phương làm hy vọng hòa bình vừa lóe lên đã tắt ngấm.

Lão cảm thấy bổn môn có lỗi, chính vì thế mà sinh ra mâu thuẫn trên.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nhịp độ trận đấu cũng dần chậm lại.

Cuối cùng hai đối thủ thu thế đứng cách nhau hơn một trượng chú mục nhìn đối phương.

Trong sảnh đường lặng đi một lúc, nhưng không phải là sự bình lặng vì cuộc chiến kết thúc mà là sự im lặng nặng nề trước cuộc chiến sắp trở thành khốc liệt hơn.

Bộc Dương Duy và Bách Nhẫn đại sư đứng lặng nhìn nhau một lúc rồi cùng quát to một tiếng rồi nhảy xổ vào nhau.

Hai cây kim trượng quyện qua đánh lại kịch liệt hơn bao giờ hết, tuy trên mặt hai người không thấy sát cơ nhưng chừng như họ bắt đầu liều mạng.

Mọi người biết đây là giai đoạn đỉnh điểm, vô cùng khốc liệt nhưng không kéo dài lâu.

Lúc đó hai người đấu hơn năm trăm chiêu, tinh hoa võ học đã dốc tận, bây giờ chỉ còn dựa vào sự sáng tạo của từng người để tạo ra kỳ chiêu mới.

Lúc ấy tuy ngoài trời đầy gió tuyết nhưng gần ba chục người có mặt trong sảnh, mặt ai nấy đều ướt mồ hôi, mắt mở to nhìn vào đấu truờng, đầu óc căng thẳng tột độ.

Ba bốn chục chiêu trôi qua mà tưởng chừng dài vô tận.

Bây giờ hầu hết chúng nhân không để ý đến chiêu thức nữa mà chỉ mong cho cuộc đấu nhanh chóng kết thúc, bất luận kết quả thắng bại thế nào.

Bởi vì ai nấy đều quá căng thẳng, tựa hồ muốn ngã xuống ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Lại đi qua hai ba chục chiêu nữa, cuối cùng vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa rồi hai nhân ảnh tách nhau ra.

Mấy chục người kinh hãi la lên một tiếng.

Trong trường đấu, cuộc kịch chiến đã thực sự kết thúc.

Bách Nhẫn lảo đảo lùi lại, tay kéo lê cây Thiện Hành Trượng, mồ hôi ướt đẫm mặt chảy ròng ròng thành từng đường xuống tấm áo cà sa, miệng thở hổn hển, ngực nhô lên hạ xuống đứng xa nhìn cũng thấy rõ.

Thiện Hành Trượng biểu tượng cho quyền lực của phái Thiếu Lâm mà vị Phương trượng kéo lê như thế đủ thấy hai tay đã không còn chút sức lực nào.

Bộc Dương Duy cũng lùi lại mấy bước nhưng đã đứng vững, thần thái uy nghiệm nhưng sắc mặt trắng bệch lại, không khác gì chiếc áo da cáo đang mặc trên người, hai vai run run, tay cầm cây Xích Thủ kim trượng cũng run lên.

Rõ ràng chàng cũng đang trong trạng thái thoát lực nghiêm trọng.

Hai đối thủ đứng cách nhau hai trượng, mỗi người tự vận công điều tức để phục hồi lại chân lực.

Qua thời gian chừng một tuần trà, hai đối thủ nhìn nhau, ánh mắt hoàn toàn không có chút gì thù địch, tựa hồ như trước đó họ không hề trải qua một cuộc chiến kinh hồn.

Cuối cùng Bách Nhẫn đại sư đưa tay hợp chưởng, cất giọng run run nói :

- Bộc Duơng... thí chủ... lão nạp vô cùng khâm phục... trước tuyệt học... vô song... của thí chủ... Đó hoàn toàn... không phải lời... khách sáo mà... xuất phát từ... đáy lòng...

Bộc Dương Duy hai tay ôm cây Xích Thủ kim trượng để trước ngực đáp :

- Đại sư thần công tuyệt thế, mỗi chiêu thức phát ra đều huyền ảo vô song.

Qua cuộc ấn chứng võ công này tại hạ mới thấu hiểu vì sao mấy trăm năm nay Thiếu Lâm được tôn xưng là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm giang hồ...

Chàng dừng một lúc, chợt hỏi :

- Bây giờ cuộc đấu đã kết thúc, không biết về thắng bại, đại sư bình phẩm thế nào?

Hơn hai chục tăng nhân Thiếu Lâm tự và ba vị khách vừa rồi thấy hai người đã bình phục lại, tỏ ra thân thiện với nhau như thế, trong lòng bớt lo rất nhiều.

Nay nghe Bộc Dương Duy hỏi câu này, mọi người lập tức trở nên căng thẳng.

Lời bình phẩm của vị Phương trượng Thiếu Lâm sẽ là kết luận về sự vinh nhục của phái Thiếu Lâm, cũng tương tự như Lãnh Vân bang.

Thần kinh của mỗi người đều căng lên như sợi dây đàn. Mồ hôi đẫm trán chảy xuống mặt nhưng không ai lau, ngưng thần nhìn vào Bách Nhẫn đại sư.

Phải!

Lời vị Phương trượng Thiếu Lâm sắp nói chính là lời tuyên cáo cho sự hưng vong của cả một bang một phái!

Bách Nhẫn thở ra mấy hơi, mắt nhìn Bộc Duơng Duy với cái nhìn đầy nghị lực, không chút tư tâm, nhưng hàm chứa sự bi thương, môi run run một lúc mà chưa nói ra đuợc.

Bộc Dương Duy cười nói :

- Đại sư, để tại hạ kết luận công bằng hơn...

Bây giờ thì cả hai người cùng tranh nhau nói :

- Thí chủ thắng rồi!

- Đại sư thắng rồi!

Cả hai câu cùng phát ra đồng thời không biết hai nguời có nghe được lời của nhau không, nhưng nhìn nhau đầy cảm kích.

* * * * *

Mọi người nghe cả Bộc Dương Duy lẫn Bách Nhẫn đại sư tranh nhau giành phần bại về mình thì ngơ ngác không hiểu ra sao, nhưng cũng cảm thấy trong lòng dịu đi rất nhiều.

Dù sao thì câu đó cũng làm giảm bớt sự căng thẳng hành hạ mỗi người trong suốt hai canh giờ qua.

Dư âm của hai đấu thủ còn chưa dứt thì nghe vang lên giọng nói, tuy không lớn nhưng làm chấn động màng tai của tất cả những người có mặt trong Diễn Võ đường - Bách Nhẫn không thua, Bộc Dương thí chủ cũng không bại!

Mấy chục nguời cùng quay lại nhìn, cả Bách Nhẫn đại sư và Bộc Dương Duy cũng không ngoại lệ.

Người vừa mới nói đó là Không Trần lão thiền sư, sư thúc của Phương trượng Thiếu Lâm.

Vị này nói tiếp :

- Vừa rồi hai người đã đấu hơn sáu trăm ba mươi chiêu. Chiêu cuối cùng Bách Nhẫn dùng Tay Thiên Hiển Phật, còn Bộc Dương thí chủ thi triển chiêu Hồng Hoang Thúc Thúc đánh lùi nhau...

Vị cao tăng Thiếu Lâm bình phẩm một cách cụ thể và rõ ràng khúc triết như thế, đương nhiên phải đang tin.

Bởi vì trong sảnh đường ai có thể gọi tên hai chiêu cuối cùng của hai đấu thủ?

Ngoài ra ai có thể điếm tuờng tận là cuộc đấu đã diễn ra trong sáu trăm ba mươi chiêu?

Bởi một lẽ đơn giản là ngoài vị cao tăng này, không ai đủ khả năng nhận rõ chiêu thức.

Từ khi Không Trần lão thiền sư mới vào, Bộc Dương Duy đã nhận đây là một cao nhân võ công xuất chúng, nay nghe câu đó lại càng ngưỡng phục bội phần.

Bây giờ mọi ánh mắt không tập trung vào trường đấu nữa mà hướng cả vào lão thiền sư.

Bộc Dương Duy nhìn sang Bách Nhẫn đại sư nói :

- Kết luận đó của lệnh sư thúc, tại hạ rất cảm kích vì thấy mình còn chưa xứng đáng...

Bách Nhẫn đại sư như sư thúc nói mới biết chiêu vừa rồi Bộc Dương Duy dùng gọi là Hồng Hoang Thúc Thúc. Đại sư nhớ rõ tình cảnh lúc ấy, mình phát mười mấy chiêu nhưng đối phương tránh được, trong lúc đó đối phương phát chiêu Hồng Hoang Thúc Thúc thì mình lại không tránh được đành phải thi triển chiêu tối hậu là Tây Thiên Hiển Phật liều mạng nghênh tiếp với ý lưỡng bại câu thương.

May mà Bộc Dương Duy tránh đi đồng thời giảm bớt mấy thành công lực, nếu không lão đã bị trọng thương rồi.

Có lẽ ngay cả Không Trần sư thúc cũng không nhận ra điều này, nhưng nếu xét một cách công bình thì Bách Nhẫn đại sư hiểu rằng mình đã bị bại.

Lão cảm kích nghĩ thầm :

- Bộc Dương thí chủ đã cao thượng bỏ qua chuyện đó để cứu vãn thanh danh của mình và phái Thiếu Lâm, nếu mình không nói rõ ra thì không phải với lương tâm, nhưng mặt khác lại không thể nói rõ! Thôi thì mình nhận với Bộc Dương thí chủ mình thừa nhận từ đáy lòng cùng với sự cảm kích là được...

Nghĩ đoạn lại chấp tay hợp thập nói :

- Bộc Dương thí chủ quả là người nhân hậu nghĩa khí, đầy lượng bao dung. Lão nạp xin đại diện cho phái Thiếu Lâm tỏ lòng cung kính...

Bộc Dương Duy vội ngắt lời :

- Đại sư đừng nói thế!

Hai tăng nhân đến dìu Bách Nhẫn đại sư trở lại chỗ ngồi.

Qua trận đấu kịch liệt và kéo dài, lúc này mọi sư đã qua, vị Phương trượng không còn gắng sức đuợc nữa, trở thành một lão tăng già nua yếu nhược không còn hào khí...

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân và Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên vội vàng chạy ra định đỡ lấy Bộc Dương Duy, chàng lắc đầu cười nói :

- Bổn tọa không sao đâu, còn có thể đi được!

Nói xong đưa Xích Thủ kim trượng cho Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên rồi còn đường hoàng quay lại chỗ ngồi.

Chờ Bộc Dương Duy yên vị xong, Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành ghé vào tai chàng nói :

- Bộc Dương bang chủ! Cuộc chiến vừa rồi quả là trăm năm hiếm thấy. Chỉ riêng chừng đó thôi là chuyến đi này của lão phu vào Trung Nguyên quá đầy đủ ý nghĩa rồi!

Bộc Dương Duy chỉ cười không đáp.

Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên cười nói :

- Sư phụ đừng về vội! Rồi sẽ còn được chứng kiến những kỳ tích khác nữa!

Đại Lực Tôn Giả cuời hô hô đáp :

- Rất tốt! Chỉ cần ngươi đủ sức cưu mang, sư phụ thậm chí không trở lại Quan Đông nữa!

Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên nói :

- Có gì mà không được chứ?

Bộc Dương Duy và Thát Sát Kiếm Ngô Nam Vân để ý nhìn sang dãy bàn đối diện, thấy Không Trần lão thiền sư ghé tai Bách Nhẫn đại sư nói thầm mấy câu.

Chỉ thấy vị Phương trượng nhíu chặt đôi mày bạc trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu.

Nhưng lão thiền sư dường như rất kiên trì bảo vệ ý kiến của mình nói thêm mấy câu nữa.

Bách Nhẫn đại sư do dự một lúc lâu, cuối cùng thở dài cất giọng miễn cưỡng :

- Sư thúc đã muốn thế...

Lão đứng lên nhìn Bộc Dương Duy bằng ánh mắt thiểu não, ngập ngừng nói :

- Bộc Dương thí chủ... số là...

Bộc Dương Duy đã đoán ra mấy phần, cũng đứng lên cười nói :

- Đại sư có việc gì xin cứu cho biết, nếu có khả năng đến đâu, tại hạ xin gắng sức!

Vị Phương trượng nói tiếp :

- Nguyên là... tệ sư thúc rất ngưỡng mộ thần công của thí chủ... nên muốn... thử vài chiêu...

Chỉ cần thể nghiệm từ mình mà ra, sau cuộc kịch chiến gần ngàn chiêu đã sức cùng lực kiệt, sau một hồi vận công mới khôi phục được ba bốn phần.

Vừa rồi tình trạng của Bộc Dương Duy có khá hơn, tuổi trẻ lại càng mau lại sức, nhưng bây giờ tối đa chỉ phục hồi lại sáu bảy thành công lực mà thôi.

Trong tình trạng đó nếu lại tiếp tục thách chiến là sự bất công, thậm chí bị coi là thủ đoạn.

Đừng nói vừa rồi Bộc Dương Duy đã cao thượng tỏ lòng bao dung cứu vãn thanh danh của vị Phương trượng và cả phái Thiếu Lâm, mà cho dù hai bên thực sự bình thủ đi nữa, với thân phận Chưởng môn nhân của một phái lơn nhất võ lâm, Bách Nhẫn đại sư nhận thấy mình đề xuất yêu cầu đó là sự tự hạ nhục, bất chấp đạo lý.

Bởi thế lúc đầu lão đã từ chối.

Nhưng dù Bách Nhẫn đại sư là Chưởng môn nhân, nhưng Không Trần là trưởng bối, làm sao có thể khăng khăng từ chối?

Cuối cùng lão đành phải miễn cưỡng đứng lên yêu cầu.

Bộc Dương Duy lúc ấy chỉ mới phục hồi được sáu bảy thành công lực, nếu muốn phục hồi lại hoàn toàn thì cần phải mất khá nhiều thời gian nữa.

Tuy biết rằng yêu cầu như vậy là không chính đáng, nhưng với bản tính cao ngạo, chàng không muốn cự tuyệt.

Nhưng chưa kịp trả lời thì Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân ấn chàng ngồi xuống, đứng phắt lên nói :

- Đại sư là tôn sư của một môn phái lớn nhất giang hồ, xưa nay được tôn xưng là lãnh tụ võ lâm, được các nhân sĩ khắp nơi trọng vọng. Uy danh như thế, làm sao Bang chủ chúng tôi vừa đấu qua hai trận gần ngàn chiêu mà đại sư còn mở miệng thách chiến? Chẳng lẽ nói không biết ngượng hay sao?

Câu chất vấn rất gay gắt nhưng đúng tình lý làm cho Bách Nhẫn đại sư không biết trả lời sao.

Còn hai vị giám viện Bách Khuyết và Bách Thiện thêm lần nữa nhìn vị Hình đuờng chủ Lãnh Vân bang bằng ánh mắt thù địch.

Bách Khuyết vừa định phản ứng thì Đại Lực Tôn Giả đã đứng lên cất giọng oang oang nói :

- Hôm nay lão phu mới được mở rộng tầm mắt về chiến thuật Xa Luân Chiến của phái Thiếu Lâm lợi hại tới mức nào! Bởi chỉ trong vài canh giờ, đây đã là lần thứ ba quý phái áp dụng chiến thuật đó! Đại hòa thượng! Sư thúc của ngươi ngồi nhàn định tiếp Bộc Dương bang chủ vừa qua hai trận kịch đấu gần ngàn chiêu xin để lại sau, bây giờ lão phu với ngươi, mỗi người đều đã từng qua một trận chiến, hãy xuất truờng đánh một trận! Như thế mới công bình.

Tuy những lời của Đại Lực Tôn Giả có ý xúc phạm nhưng vì đều đúng lý nên Bách Nhẫn đại sư không thể bác bỏ, thậm chí lão không tỏ ra tức giận.

Bởi vì trong thâm tâm lão đã không tán thành việc lợi dụng đối phương gặp khó khăn để xuất thủ.

Chợt thấy Không Trần lão thiền sư đứng lên, trước hết hướng sang Phương trượng Thiếu Lâm chắp tay hợp thập rồi nhìn Bộc Dương Duy và ba vị đồng hành, chậm rãi nói :

- Đã thật vàng thì không sợ lửa. Tin rằng Bộc Dương bang chủ sẽ không làm lão nạp thất vọng.

Nguyên Không Trần lão thiền sư trong mấy chục năm qua rất ít khi xuất hiện trong các sự vụ của Thiếu Lâm tự thậm chí có rất nhiều đệ tử Thiếu Lâm chưa từng gặp lão.

Gần ba chục năm nay, vị cao tăng này tiềm tu ở một Phật đường nhỏ phía sau Tàng Kinh các, cơm chay hàng ngày có người mang đến, chính Không Trần đề nghị cứ ba ngày mang cho mình một bữa cơm là đủ.

Trong thời gian đó, lão thiền sư cứ tu khổ hạnh như vậy, có khi hàng mấy năm không xuất hiện trong tự lần nào.

Đối với việc xảy ra trong giang hồ, lão lại càng ít quan tâm, không hỏi mà cũng không muốn nghe mọi việc phát sinh bên ngoài.

Vì lý do gì mà một người có bối phận cao như thế, không quan tâm đến chuyện bổn môn cũng như chuyện khác trong giang hồ, trong khi Bộc Dương Duy vừa giao chiến với Huyết chỉ Thiết Đảm Bách Không hòa thượng và Chưởng môn Bách Nhẫn đại sư, chân lực bị tiêu tán gần hết, bỗng dưng lại muốn thách chiến?

Chẳng lẽ đó là một cách ám hại lấy danh nghĩa là cuộc thách đấu công bình?

Thực ra Không Trần thiền sư có lý do của mình.

Bộc Dương Duy chậm rãi đứng lên, cười nói :


- Chỉ nhìn qua cũng biết lão thiền sư tu vi đạt tới mức xuất thần nhập hóa. Chỉ sợ tại hạ có dốc hết võ nghệ và công lực ra cũng không chịu nổi một chiêu của lão thiền sư.

Không Trần cười nói :

- Bộc Dương thí chủ đừng khách khí như thế! Lão nạp sống thừa đã ngoài trăm năm mà không làm được việc gì nên chuyện Phật lý chậm hiểu, võ học không thành, đã thế lòng trần vẫn còn chưa dứt, lại còn có thói hư thích tranh chấp cao hạ với người khác. Thật đang thẹn! Thật đáng thẹn!

Trong khi lão nói, những nếp nhăn chằng chịt trên mặt lại càng hằn sâu, vết lỏm trên hai đỉnh môn càng sâu xuống, nhìn không ra vẻ nghiêm trang, trái lại trông rất hoạt kê!

Bộc Dương Duy hỏi :

- Không biết lão thiền sư chọn hình thức tỉ đấu thế nào?

Không Trần vẫn giữ vẻ nghiêm trang nói :

- Lão nạp đã mấy chục năm hầu như không hoạt động nên gân cốt đều cứng lại cả, không thể cùng thí chủ thi thố khinh công. Mặt khác, qua gần nghìn chiêu đấu, thí chủ bị tổn hao chân khí quá nhiều, không thể kịch chiến nữa rồi. Theo ý lão nạp thì thế này...

Lão dừng lại một lúc lại tiếp :

- Lão nạp có luyện một thứ khí công, muốn cùng đấu với Lục Di khí công của thí chủ. Nếu được thí chủ chấp thuận thì chúng ta sẽ đấu trận thứ hai...

Bộc Dương Duy nghĩ thầm :

- Vị thiền sư này đề xuất cách đấu này là hợp lý, có thể chấp nhận được.

Lại hỏi :

- Xin lão thiền sư cho biết trường đấu thứ hai?

Không Trần nói :

- Lão nạp muốn dùng Kim Cương Phục Ma tam thiên thức đấu với Tu La Thất Tuyệt của thí chủ!

Bách Nhẫn đại sư nghe sư thúc nói đã biết ngay lão định dùng Đạt Ma khí công để đấu với Bộc Dương Duy.

Đạt Ma khí công là một trong những loại thần công thượng thừa nhất trong bảy mươi hai công phu của bổn phái được truyền lại từ thời Đạt Ma lão tổ.

Trong Thiếu Lâm phái thì trong cả lục đại đệ tử thì chỉ có một mình vị Không Trần thiền sư đã luyện tới chín thành hỏa hầu, còn hơn cả Chưởng môn nhân tiền nhiệm.

Còn nói về trường đấu thứ hai, Kim Cương Phục Ma tam thiên thức là một trong số mấy thứ võ công trấn sơn của bổn phái rất khó luyện nhưng uy lực rất lớn.

Bách Nhẫn đại sư sợ chàng bị sư thúc giết chết.

Nói như vậy là thực tâm, vì bây giờ lão đã coi Bộc Dương Duy là một ân nhân, mặt khác nếu chàng bị giết ở đây thì lão sẽ ân hận suốt đời, thêm nữa phái Thiếu Lâm cũng không tránh được tai tiếng là dùng thủ đoạn xa luân chiến để hạ sát đối phương.

Theo vị Phương trượng nhận định thì võ công của sư thúc là rất cao, chỉ trừ khinh công là mình do luyện nhiền còn có thể sánh kịp, những thứ thần công còn lại đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa.

Bộc Dương Duy tuy võ công trác tuyệt, xứng đáng được coi là thiếu niên kỳ tài trong suốt trăm năm qua, nhưng nội lực không thể sánh nổi với Không Trần đã tu luyện tám chín mươi năm.

Hơn nữa chàng vừa mới bị thương, công lực còn lại trên dưới một nửa, kinh nghiệm giang hồ còn ít nên trong mười phần hy vọng thắng chỉ dành cho Bộc Dương Duy chỉ được một phần mà thôi.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân tuy không nghĩ một cách chủ quan như Bách Nhẫn đại sư, nhưng không biết Không Trần là một vị cao tăng, Bang chủ lại vừa qua một trận khổ chiến, chưa lấy lại sức lực nên hy vọng thắng rất ít.

Tuy biết vậy nhưng thân là thuộc hạ không thể ngăn cản được.

Nay Bộc Dương Duy đã nhận lời thách đấu, còn biết làm gì được nữa?

Hai đối thủ từ từ tiến vào trường đấu.

Trong khi Diễn Võ đường đang căng thẳng thì có bốn vị hoàng y hòa thượng bước vào.

Bốn người đó là Vô Quả đại sư phụ trách Như Lai điện, Vô Đặng đại sư phụ trách Đạt Ma điện, Vô Hậu đại sư phụ trách Kim Cương điện và Vô Duyên đại sư phụ trách Tri Khách sảnh.

Bốn người này mỗi người cầm trên tay một sợi dây đồng và một chiếc đũa tre.

Họ bước vào sảnh đường thì dừng lại chăm chú nhìn Không Trần lão thiền sư và Bộc Dương Duy đứng giữa đấu trường.

Hai người đứng cách nhau chừng hai trượng, hai tay cùng đưa lên phía trước, mắt nhìn nhau chằm chằm, từ tâm chưởng phát ra bốn luồng khí màu sắc khác nhau.

Bộc Dương Duy phát ra khói màu lục và bạch, còn Không Trần thiền sư màu hồng và tím.

Bốn luồng khói bay ra rất chậm, ban đầu chỉ mờ nhạt mấy sợi lơ thơ, sau đó đậm dần...

Khoảng cách hai trượng chẳng bao xa, chỉ sau chốc lát bốn luồng khói bắt đầu hòa vào nhau.

Những tiếng nổ đầu tiên vang lên rầm rì như tiếng sấm xa.

Màu khói đậm dần lên, đã thấy rõ sự chuyển động của chúng từ lòng bàn tay đẩy tới cụm khói lớn hòa cả bốn sắc màu lẫn lộn.

Tiếng nổ vang lên càng lớn.

Đụn khói hỗn độn tỏa ra xung quanh tạo thành áp lực rất lớn lan tỏa khắp Diễn Võ đường.

Chúng nhân trong sảnh cảm thấy huyết mạch căng lên, kình khí áp tới ngực buộc phải vận công kháng cự.

Sau một lúc, cả không gian sảnh đường rộng lớn chìm trong khói không nhìn thấy gì.

Không còn quan sát được gì cả, hơn nữa tất cả các cao thủ trong sảnh đều toát mồ hôi, cố sức vận công để kháng cự lại áp lực càng lúc càng lơn đè lên ngực muốn tức thở.

Bộc Dương Duy cảm thấy áp lực từ phía đối phương ập tới mình giống như cả ngọn núi đè lên ngực, phải thi triển công phu Thiên Cân truỵ bám chặt hai chân xuống đất, tận lực vận khí đan điền, thi triển Lục Di khí công đến cực hạn vừa hộ thân vừa đẩy sang công địch.

Trong màn khói u ám, vẫn có thể thấy Không Trần thiền sư đứng nguyên vị trí, thần thái uy nghiêm, mắt sang như điện, hai tay vẫn đưa phía trước...

Qua thời gian chừng một tuần trà.

Cả hai đối thủ dường như đã dốc toàn lực, ánh mắt không còn thần quang sáng quắc như trước nữa, mồ hôi đẩm ướt toàn thân.

Bộc Dương Duy bị áp lực quá mạnh, tựa hồ như người muốn bị xẻ làm đôi...

Chàng nhĩ thầm :

- Nếu cứ tiếp tục vận Thiên Cân Trụy, chỉ một lúc nữa ngực mình sẽ bị Đạt Ma khí công đánh vỡ nát, còn thu hồi Thiên Cân Trụy sẽ lập tức bị thổi bay như cọng lá trước dông bão, thừa nhận thất bại...

Trong tình cảnh này chỉ có thể chọn một trong hai giải pháp ấy mà thôi.

Bộc Dương Duy hiểu rằng trong những cuộc đấu sinh tử thế này, chỉ cần kém đối phuơng một chút công lực đủ thất bị rồi, huống hồ mình chỉ còn lại sau bảy thành chân lực?