Tu La Thất Tuyệt

Chương 13: Tử lý hồi sinh - Nhu tình thâm ý

Một con suối trong veo chảy quanh co giữa khu rừng tùng xanh ngắt. Bên bờ suối cỏ hoa tươi tốt, tỏa hương thơm ngát.

Một thiếu niên nằm bất động trên đám cỏ, bộ bạch y loang lổ máu đã khô cứng lại, khuôn mặt tuấn tú trắng nhợt, không biết chàng ta đã chết hay chỉ ngất đi?

Ánh nắng mai chiếu xuống những giọt sương lung linh trên ngọn cỏ, cả bộ bạch y đã nhàu của thiếu niên cũng đẫm sương, chứng tỏ chàng đã nằm đó từ rất lâu.

Chợt từ trong rừng thông xuất hiện một bạch y thiếu nữ hướng tới thiếu niên nằm bất động kia.

Thiếu nữ chừng mười tám mười chín tuổi, cực kỳ xinh đẹp, đôi môi thanh tú, đỏ thắm như đón anh đào, làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn đen thẳm dưới hàng mi dài cong như rặng liễu, tấm thân uyển chuyển như đang múa theo từng bước đi.

Khó mà dùng bút lột tả hết vẻ đẹp của thiếu nữ, chỉ nên nói gọn rằng đó là một giai nhân tuyệt sắc!

Trong tay thiếu nữ cầm một lẵng hoa rất đẹp, đi tung tăng trong đám cỏ, bước chân nhún nhảy trông rất đáng yêu.

Đột nhiên nàng phát hiện thấy thiếu niên, giật mình dừng bước, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Ngập ngừng một lúc, hình như tính hiếu kỳ thắng sự sợ hãi, nàng bước lại gần chăm chú nhìn thiếu niên rồi cúi xuống, thoạt tiên sờ mạch chàng, khẽ lắc đầu rồi phanh những chỗ áo rách xem các vết thương, sau đó chẳng quản gì người thiếu niên đầy máu tanh tưởi, nàng bế thiếu niên lên rồi quay lại đi nhanh vào rừng.

Thật khó mà tin được một thiếu nữ yếu nhược mảnh mai như thế mà bế một người nặng hơn mình trên tay mà có thể đi nhanh như thế.

Chỉ chớp mắt, bóng bạch y khuất trong rừng thông.

* * * * *

Bộc Dương Duy tỉnh lại, thấy mình nằm trong một căn phòng trang nhã, chăn nệm trắng tinh, phông màn, rèm cửa cũng một màu trắng muốt, hầu như mọi vật trong phòng thoang thoảng tỏa hương.

Chàng kinh dị nghĩ thầm :

- Làm sao mình lại ở trong căn phòng khuê nữ thế này? Chẳng lẽ sau khi ngất đi được một nữ nhân cứu về đây?

Đang nghĩ, chợt thấy hai thiếu nữ mới mười sáu mười bảy tuổi, vận y phục nha hoàn bước vào, một cô bưng trên tay chén thuốc còn bốc khói, mỉm cười một cách tự nhiên nói :

- Công tử tỉnh rồi! Gia tiểu thư cũng đoán công tử sắp tỉnh nên sai bọn tỳ nữ tới đây phục vụ.

Bộc Dương Duy chống tay định ngồi dậy nhưng đau quá rên lên một tiếng.

Hai tỳ nữ kinh hãi la lên :

- Công tử đừng động đậy! Làm như thế là chúng tôi bị tiểu thư trách mắng đấy!

Nói xong nhẹ nhàng đỡ chàng nằm xuống gối.

Bộc Dương Duy hỏi :

- Không biết tiểu thư của hai cô tên gọi là gì? Đôi bên chưa hề quen biết mà tại hạ được cứu chữa chăm sóc thế này, thật áy náy không yên!

Hai tỳ nữ nhìn nhau nhưng không ai trả lời.

Bộc Dương Duy lại hỏi :

- Tại hạ không đi được. Hai cô nương có thể nhắn tiểu thư tới đây cho tại hạ nói một câu cảm tạ không?

Một tỳ nữ cười đáp :

- Bây giờ công tử cứ uống chén thuốc này đi rồi nghỉ một lúc, gia tiểu thư sẽ đến.

Nói xong một cô đỡ chàng ngồi dậy, cô kia trao cho Bộc Dương Duy chén thuốc giúp chàng uống xong, lấy khăn lau mặt mũi sạch sẽ rồi đặt chàng nằm xuống như cũ, cúi chào lùi ra khỏi phòng.

Chừng nửa khắc sau, một bạch y thiếu nữ bước vào phòng.

Vừa lướt mắt nhìn qua, Bộc Dương Duy đã sửng sốt nghĩ thầm :

- Thiếu nữ này đẹp quá! Mình chưa bao giờ gặp nữ nhân nào đẹp như thế bao giờ... Quả là tiên nữ giáng trần!

Bắt gặp ánh mắt của chàng, thiếu nữ thoáng đỏ mặt lên, một lúc mới nhoẻn miệng cười hỏi :

- Tối qua công tử ngủ có ngon không?

Bộc Dương Duy trấn tĩnh lại đáp :

- Cám ơn cô nương đã quan tâm, tại hạ ngủ được.

Dừng một lúc, lại hỏi :

- Có phải cô nương đã cứu tại hạ đưa ngoài rừng vào đây chữa trị không?

Bạch y thiếu nữ gật đầu :

- Vâng! Sáng qua tôi ra rừng hái hoa, tình cờ gặp công tử người đầy máu nằm bất tỉnh bên bờ suối nên... dìu về đây chữa trị.

Bộc Dương Duy lại hỏi :

- Đây là...

Thiếu nữ đáp :

- Đây là nơi ở của tôi và sư huynh, sư tỷ. Vì không kịp dọn dẹp nơi khác nên tôi tạm để công tử trong phòng này...

Bộc Dương Duy cảm kích nói :

- Tại hạ chỉ là một kẻ lỗ mãng trong giang hồ, được cô nương cứu mạng đã là đại phúc, nay lại để trong khuê phòng này, tại hạ vô cùng áy náy bất an...

Nói xong chống tay định ngồi dậy.

Thiếu nữ vội ngăn lại :

- Công tử nằm yên đi! Thương thế mới hơi biến chuyển được một chút, đừng cử động nhiều!

Nàng ngước đôi mắt hiền dịu nhìn chàng hỏi :

- Công tử quý tính đại danh là gì?

Chàng tự cười thầm :

- Mình định gặp cô ta hỏi tên mà tự dưng quên mất, thật là đoảng!

Liền đáp :

- Tại hạ là Bộc Dương Duy. Cô nương có thể cho biết phương danh không?

Thiếu nữ nhẹ giọng đáp :

- Tôi tên là Bạch Thúy Bình, nhưng mọi người gọi là Bạch Nhạn.

Bộc Dương Duy lại hỏi :

- Cô nương vừa nói là sống ở đây với lệnh sư huynh và sư tỷ, dám hỏi lệnh sư là vị cao nhân nào?

Bạch Thúy Bình đáp :

- Gia sư là Thanh Liên sư thái.

Bộc Dương Duy à một tiếng nói :


- Thì ra cô nương thuộc Hoa Sơn phái, Thanh Liên sư thái là bậc tiền bối danh chấn giang hồ, nhưng nghe nói lệnh sư ẩn cư đã nhiều năm...

Nghe nói đến sư phụ, khuôn mặt diễm lệ của Bạch Thúy Bình chợt ảm đạm hẳn đi, nước mắt ứa ra.

Bộc Dương Duy kinh dị hỏi :

- Cô nương sao thế? Chẳng lẽ tại hạ nói câu nào chạm đến nỗi thương tâm của cô nương?

Bạch Thúy Bình lắc đầu, lấy khăn lau nước mắt rồi u uẩn nói :

- Năm năm trước, gia sư đi đến Thiểm Tây, vì thấy bọn lục lâm thủ hạ của tên Minh chủ lục lâm Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ hoành hành bạo ngược nên đã xảy ra xung đột với tên ma đầu đó. Nhưng Cửu Chỉ Ma võ công cao cường, lại có người đông thế mạnh nên trong cuộc kịch chiến đó, gia sư bị chúng đánh trọng thương nội phủ.

Nàng dừng một lúc rồi lại tiếp :

- Gia sư tự vận công trị thương về được tới nhà, nhưng sau đó thương thế lại phát tác, không chữa được bị bán thân bất toại, võ công bị mất.

Bộc Dương Duy phẫn hận nói :

- Tên ma đầu đó thật đáng chết... Nhưng Công Tôn Vô Kỵ Cửu Chỉ Ma đúng là người đông thế mạnh, muốn báo thù thật không dễ...

Bạch Thúy Bình thở dài đáp :

- Gia sư nghiêm cấm huynh muội chúng tôi không được trả thù.

Bộc Dương Duy hỏi :

- Sao thế?

Bạch Thúy Bình đáp :

- Tuy không hỏi nhưng đoán rằng gia sư sợ huynh muội chúng tôi không đủ sức, đối địch với Cửu Chỉ Ma chỉ giống như thiêu thân lao vào lửa mà thôi...

Tới đó, chợt trông thấy ánh mắt sáng quắc của Bộc Dương Duy, kinh dị hỏi :

- Công tử... làm sao phát ra nhãn thần đáng sợ thế?

Bộc Dương Duy biết mình vừa quá kích động, liền bình tâm lại, cười đáp :

- Thế ư? Vậy mà tại hạ không biết...

Bạch Thúy Bình không lưu tâm nữa, tiếp tục kể :

- Tuy sư phụ nghiêm cấm nhưng sư huynh muội chúng tôi làm sao mà nén chịu được? Trong một đêm mưa gió, cả ba đi báo thù nhưng giấu không cho sư phụ và hai vị tiểu sư đệ biết.

Bộc Dương Duy chăm chú lắng nghe.

Bạch Thúy Bình nhận ra điều đó, trong lòng có phần an ủi, kể tiếp :

- Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ quả là lợi hại, ba sư huynh muội chúng tôi liên thủ mà vẫn không thắng được. Sau đó có thêm một tên Thiên Lôi Tẩu Mã Lượng. Tên này võ công cũng rất cao, đã chấn thương đại sư huynh...

Bộc Dương Duy nghe kể đến Thiên Lôi Tẩu Mã Lượng, chợt nhếch môi cười khinh thị.

Bạch Thúy Bình lại tiếp :

- Chúng tôi phải khó khăn lắm mới thoát khỏi tay chúng, một mặt cần giữ kín chuyện để sư phụ khỏi biết nên khi về với sư môn, đại sư huynh tự điều trị nội thương, đồng thời đôn đốc hai tỷ muội chúng tôi tích cực luyện công.

Bộc Dương Duy vẫn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu.

Bạch Thúy Bình dừng một lúc, lại nói :

- À! Tôi suýt nữa thì quên mất! Đại sư huynh và nhị sư tỷ là phu thê...

Nói đến hai tiếng phu thê, mặt nàng thoáng ửng hồng.

Bộc Dương Duy làm như không để ý, chợt hỏi :

- Sao không thấy lệnh sư huynh và sư tỷ ở nhà? Tại hạ muốn bái yết hai vị đó.

Bạch Thúy Bình đáp :

- Đại sư huynh bệnh tình đã đỡ, cùng nhị sư tỷ đi có công chuyện, chiều nay sẽ về.

Bộc Dương Duy sực nghĩ đến một việc, thấp giọng hỏi :

- Cô nương, binh khí tùy thân của tại hạ...

Bạch Thúy Bình chỉ lên đầu giường nói :

- Của công tử để hết ở đây.

Bấy giờ Bộc Dương Duy mới thấy túi hành lý mình để bên gối, Tu La kiếm và Ngọc Tiêu đặt dưới gối.

Chàng đưa mắt nhìn Bạch Thúy Bình với vẻ biết ơn, thấy cô ta cũng đang nhìn mình, đỏ mặt quay đi.

Một lúc sau, chàng lại hỏi :

- Cô nương, lệnh đại sư huynh và sư tỷ xưng hô như thế nào?

Bạch Thúy Bình cười đáp :

- Đại sư huynh là Thanh Bào Tú Sĩ Nhạc Anh Kiệt, còn sư tỷ là Thúy Y Nữ Trần Băng Tâm...

Nàng chưa nói hết thì ngoài phòng có tiếng cười giòn giã và thanh âm trong trẻo nói :

- Sư muội! Ngươi mách lẻo với ai về chúng ta đấy?

Sau đó một thiếu phụ còn trẻ, bận thanh y bước vào phòng.

Mới vào cửa, thiếu phụ chợt nhìn thấy Bộc Dương Duy nằm trên giường, ngơ ngác dừng lại.

Hiển nhiên đó là nhị sư tỷ của Bạch Thúy Bình, Thúy Y Nữ Trần Băng Tâm.

Thiếu phụ chừng hăm ba hăm bốn tuổi, tuy không sánh bằng sư muội nhưng cũng đáng được coi là mỹ nhân.

Cô ta nằm mộng cũng không ngờ vị tiểu sư muội xinh đẹp, lạnh lùng lại có thể đưa một nam vào nằm trên giường trong khuê phòng của mình.

Nhưng thiếu niên này quả là tuấn mỹ tuyệt luân!

Bạch Thúy Bình hiểu ý sư tỷ, đỏ mặt đứng lên ngượng ngùng nói :

- Sư tỷ sao về sớm thế? Đại sư huynh đâu?

Trần Đăng Tâm không trả lời, vẫn cứ ngẩn người nhìn Bộc Dương Duy.

Bạch Thúy Bình giải thích :

- Vị Bộc Dương công tử này...vì giao chiến với cửu nhân nên bị trọng thương ngất đi trong rừng. Tiểu muội đi hái hoa tình cờ bắt gặp đem về đây cứu tỉnh lại.

Bộc Dương Duy chắp tay nói :

- Tại hạ Bộc Dương Duy không ngồi dậy bái lễ được. May nhờ lệnh sư muội cứu đem về đây, tại hạ vô cùng cảm kích...

Trần Băng Tâm hoàn lễ đáp :

- Bộc Dương thiếu hiệp chớ đa lễ!

Cô ta chợt nhớ ra điều gì, kinh ngạc nhìn Bộc Dương Duy hỏi :

- Gần đây trong giang hồ thịnh truyền một câu :

“Thà đến Diêm La thập điện, Còn hơn gặp Ngọc Diện Tu La” Chẳng lẽ thiếu hiệp chính là Ngọc Diện Tu La nói trong câu đó?

Nghe sư tỷ nói thế, Bạch Thúy Bình cũng kinh hãi nhìn Bộc Dương Duy, không ngờ được người mình cứu sống lại là nhân vật mà người trong giang hồ còn khiếp sợ hơn cả tử thần!

Bộc Dương Duy cười đáp :

- Đâu dám? Chẳng qua người ta ngoa dụ lên thế thôi... Tại hạ làm gì có uy danh như thế?

Bạch Thúy Bình hỏi :

- Sư tỷ làm sao biết người ta chứ?

Trần Băng Tâm lắc đầu cười nói :

- Muội không biết thì có!

Bạch Thúy Bình chất vấn :

- Sư tỷ biết Bộc Dương Duy công tử là ai nào?

Trần Băng Tâm nhìn sư muội dịu dàng đáp :

- Sư muội, công tử mà ngươi cứu chính là vị chưa đầy mười chiêu đã đánh trọng thương Thiên Lôi Tẩu Mã Lượng đó!

Bạch Thúy Bình nghe nói mở to mắt nhìn chàng hồi lâu mới nói giọng trách móc :

- Giỏi thật, Bộc Dương Duy công tử quả là chân nhân bất lộ tướng, giấu được cả người ta.

Bộc Dương Duy cười vẻ quẫn bách, còn chưa biết trả lời thế nào thì ngoài phòng vang lên giọng nam nhân sang sảng :

- Bình muội, nghe bọn Tiểu Ngọc nói hôm qua muội cứu được một vị công tử đem về đây phải không?

Trần Băng Tâm nhoảnh ra ngoài gọi :

- Anh Kiệt vào đây!

Một vị trung niên tu sĩ bước vào, vừa qua khỏi cửa đã chăm chú nhìn vào Bộc Dương Duy, trong lòng chấn động nghĩ thầm :

- Thiếu niên này hai mắt phát thần quang, nội lực sung mãn. Trong đời mình chưa thấy người nào như thế cả!

Nghĩ đoạn ôm quyền nói :

- Tại hạ là Nhạc Anh Kiệt, thỉnh giáo các hạ quý tính đại danh?

Bộc Dương Duy ngẩng đầu lên chắp tay đáp :

- Xin lượng thứ vì không thể ngồi dậy, tại hạ là Bộc Dương Duy.

Nhạc Anh Kiệt nói :

- Thiếu hiệp cứ nằm đi! Nghe nha hoàn nói thương thế rất nặng còn chưa bình phục...

Thực ra vừa rồi y đã nghe mấy câu sau cùng của hai tỷ muội, biết người Bạch Thúy Bình cứu là Ngọc Diện Tu La Bộc Dương Duy, cười nói :

- Thì ra thiếu hiệp là Bộc Dương Duy, tại hạ mộ danh đã lâu, hôm nay được gặp, thất là tam sinh hữu hạnh!

Bộc Dương Duy thấy vị Nhạc Anh Kiệt này hào công dễ gần nên có cảm tình ngay, cười đáp :

- Vừa rồi nghe lệnh sư muội kể về hai vị, tiểu đệ rất lấy làm cảm phục.

Nhạc Anh Kiệt nói :

- Đêm trước trong giang hồ phát sinh một sự kiện lớn. Ở gần Độc Long đàm cách đây chừng năm mươi dặm đã xảy ra một cuộc chiến kinh tâm động phách. Nghe nói cao thủ của hai bang Cái bang Giang Bắc và Hắc Kỳ bang đã xuất toàn bộ cao thủ tinh tuý nhất để đối phó với cuờng địch, kết quả là lưỡng bại câu thương..

Bạch Thúy Bình nói :

- Cuộc chiến kinh thiên động địa xảy ra cách đây năm mươi dặm mà sao muội không nghe tin gì cả?

Trần Băng Tâm cười nói :

- Muội còn bận chăm sóc người ta, có rảnh đâu để ra ngoài nghe chứ?

Bạch Thúy Bình đỏ mặt Nhạc Anh Kiệt kể tiếp :

- Nghe nói rằng trong số ba vị Trưởng lão của Cái bang Giang Bắc thì một chết hai bị thương, trong đó Bang chủ Lãnh Diện Cái Thường Công Minh cũng bị trọng thương. Tổng Giám đường chủ Ma Cái Giang Trường Hận bị giết. Tam Giao đường Đường chủ Hắc Kỳ bang Ngân Thương Tướng Hàn Xung và hai tên Đường chủ khác cũng bỏ mạng trong trận này, Bang chủ Ma Vân Chu Bạch Anh bị thương, nghe nói suýt bỏ mạng. Ngoài ra một nhân vật từng nổi danh mấy mươi năm trước là Đồ Long Thủ Khang Bưu cũng bị giết chết.

Kể tới đó, y nhìn Bộc Dương Duy hỏi với ý thăm dò :

- Chẳng hay thiếu hiệp có biết vị cao thủ đó là ai không?

Nghe trượng phu nói thế, Trần Băng Tâm bụng cười thầm :

- Người ta bị trọng thương nằm đây, sao Anh Kiệt hỏi thế chẳng thừa hay sao?

Bộc Dương Duy cười đáp :

- Nhạc huynh nhận được tin tức thật nhanh! Thật ra đó chẳng phải là cao thủ gì, chỉ học được vài chiêu võ công mà thôi.

Nhạc Anh Kiệt hỏi :

- Đó là ai vậy?

- Chính là tiểu đệ!

Cả ba người nghe nói thế cùng ngây người nhìn Bộc Dương Duy.

Họ có thể tin rằng chàng có thể đánh trọng thương Thiên Lôi Tẩu Mã Lượng trong vòng mười chiêu, nhưng một mình sát thương nhiều cao thủ như vậy quả là điều không sao tưởng tượng được!

Nhạc Anh Kiệt không ngờ mình nghĩ như vậy mà đúng, hứng khởi nói :

- Lâu nay huynh đệ vẫn nghe nói Bộc Dương thiếu hiệp võ công cái thế, nhưng qua sự kiện này mới tin.

Câu chuyện mỗi lúc một thêm sôi nổi, thái độ giữa ba sư huynh muội đối với Bộc Dương Duy vừa trọng thị, lại vừa thân thiết.

Chính nhờ vậy mà thời gian chàng ở lại chữa thương bớt cô quạnh đi rất nhiều.

Tịnh cư của ba sư huynh muội gọi là Linh Hương tiểu trúc, rất thanh tịnh và u nhã.

Hàng ngày phu thê Nhạc Anh Kiệt và Bạch Thúy Bình thay phiên nhau trò chuyện với Bộc Dương Duy.

Điều đó không những làm chàng bớt cô quạnh mà với sự chân thành cởi mở của họ làm cho Bộc Dương Duy bớt đi ít nhiều sự lạnh lùng, yếm thế và tình khắc nghiệt trước đây.

Thấm thoát đã hơn nửa tháng trôi qua, thương thế của Bộc Dương Duy bình phục như cũ, những vết thương đã kín miệng.

Tuy trong lòng rất lưu luyến với người và cảnh nơi này nhưng chàng đành phải chia tay.

Phu thê Nhạc Anh Kiệt, đặc biệt là Bạch Thúy Bình, tuy biết rằng không thể giữ chàng ở lại mãi được nhưng cũng đều tỏ ra rất bịn rịn.

Cả Bộc Dương Duy và Bạch Thúy Bình tuy không hề biểu lộ thành lời nhưng cũng thấy nặng lòng vì nhau.

Ngày hôm ấy, Bộc Dương Duy trong bộ bạch y, phong dật và tuấn mỹ, được Nhạc Anh Kiệt, Trần Băng Tâm và Bạch Thúy Bình tiễn ra khỏi Linh Hương tiểu trúc.

Ra khỏi cổng, hai phu thê bấm nhau dừng lại để một mình tiểu sư muội tiễn thêm vài dặm đường.

Hai người lặng lẽ đi, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau bằng ánh mắt chan chứa ân tình rồi đỏ mặt quay đi.

Phải qua một dặm đường, Bộc Dương Duy mới đánh bạo lên tiếng :

- Bạch cô nương! Cuộc hội ngộ nào rồi cũng có lúc chia tay. Tại hạ được cô nương tận tình cứu chữa chăm sóc, ân đức cao dày đó xin ghi khắc trong tim, vĩnh viễn không bao giờ quên.

Bạch Thúy Bình u uẩn nói :

- Huynh chỉ có thể nói được bấy nhiêu thôi sao? Chẳng lẽ...

Nàng nói chưa hết câu thì nghẹn ngào dừng lại.

Bộc Dương Duy ấp úng :

- Cô nương... tại hạ...

Bạch Thúy Bình đưa mắt diễm lệ nhìn chàng, khóe mắt long lanh ngấn nước, run giọng nói :

- Huynh... chẳng lẽ không biết rằng muội...

Nàng không đủ nghị lực nói hết câu, nhưng ánh mắt đã nói thay tất cả những gì chất chứa trong tim.

Bộc Dương Duy hiểu tình cảm của nàng, chính vì thế mà chở nên khó xử.

Lần trước Phương Uyển đã bộc lộ tình cảm với chàng, nhưng chàng đành khước từ, lặng lẽ bỏ đi, gửi lại tiếng tiêu giã biệt.

Lần này, sau hơn nửa tháng ở bên nhau, chàng cảm nhận cả ân sâu lẫn tình nặng, nhưng biết nói thế nào? Trọng trách chưa hoàn thành, bước giang hồ còn nhiều hung hiểm, biết có còn trở lại hay không? Hơn nữa, đại cứu còn chưa trả mà đã ôm nặng mối u sầu thì há không phụ mất hoài vọng của ân sư? Chàng đã thầm quyết định chẳng thà để thiếu nữ kiều diễm này đau khổ một lúc còn hơn thống khổ suốt đời.

Nhưng thấy nàng như vậy, quyết định của chàng chợt lung lay.

Chàng kích động nói :

- Thúy Bình! Ta hiểu lòng muội, nhưng... ta...

Chỉ cần có thế, Bạch Thúy Bình bổ vào lòng chàng, nước mắt trào ra. Đó là những giọt lệ ngọt ngào.

Bởi vì nàng hiểu mối tình của mình, hoài vọng của mình đã đặt đúng chỗ...

Chỉ mấy lời đơn giản, nhưng đã hiểu đạt đầy đủ nỗi lòng của cả hai người...

Hai người ôm chặt lấy nhau. Lúc đó trên thế gian này chỉ còn có hai người thôi, ngoài ra không có gì tồn tại nữa.

Bộc Dương Duy mân mê những sợi tóc mềm mại như tơ của nàng. Trong tim chàng lúc ấy chỉ có tình yêu và niềm hạnh phúc, không có thù hận, không có sự lạnh lùng tàn nhẫn.

Cuối cùng hai đôi môi áp chặt nhau mê say tha thiết...

Một lúc sau, chàng rời đôi môi nàng ra nói :

- Bình muội! Có thể trên đường về huynh sẽ qua đây gặp muội. Nếu có việc cần đi đường khác thì hai tháng sau hãy đến Hoài Dương sơn ở An Huy gặp huynh. Sau đó chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Bạch Thúy Bình thỏ thẻ :

- Duy ca! Hy vọng chàng không quên những lời này. Thiếp mãi mãi chờ chàng, sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ.

Bộc Dương Duy nhìn sâu vào mắt nàng như muốn khắc sâu vào tâm khảm, cố gạt lệ sầu nói :

- Bình muội! Không lâu nữa chúng ta lại gặp nhau. Bây giờ huynh phải đi rồi, muội hãy bảo trọng cho mình và cho ta nữa!

Bạch Thúy Bình không đáp, lấy ra một vuông lụa trắng rồi đưa ngón tay vào miệng cắn làm máu ứa ra, đưa ngón tay viết lên tâm lụa hai hàng chứ :

‘Cho dù biển cạn đá mòn Bên chàng thiếp vẫn một lòng thủy chung.’ Không chờ nàng đưa, Bộc Dương Duy cầm lấy tấm lụa và cả bàn tay trắng ngần thon thả của nàng, áp ngón tay vẫn còn chảy máu lên môi mình trân trọng và yêu thương.

Một lúc sau chàng buông ra, cất tấm lụa vào túi rồi nói :

- Bình muội! Ta sẽ trân trọng và giữ gìn mãi tấm lụa này cho đến khi không còn trên đời này nữa!

Bạch Thúy Bình không đáp, nhìn chàng bằng đôi mắt nhòa lệ, nói khẽ :

- Chàng đi đi! Chậm nhất hai tháng nữa chúng ta sẽ gặp nhau.

Bộc Dương Duy gật đầu cất bước, thình thoảng quay lại còn thấy nàng đứng nguyên chỗ cũ nhìn theo...

* * * * *

Rừng hoang bạt ngàn...

Đêm mờ sương, dưới ánh nắng mờ ảo trông càng hoang rợn.

Sơn đạo chỉ rộng chừng bốn năm thước ngược lên dốc cao hiểm trở, chỉ cần hai người đứng sát vai nhau đã chiếm hết lối đi.

Hai người này tuổi đã ngoại ngũ tuần, dáng người tương phản nhau một trời một vực, lại đứng cạnh nhau nên trông hết sức hoạt kê.

Lão nhân đứng bên tả nhiều tuổi hơn một chút, người cao lòng khòng như cây sào lại gầy nhom, mặc áo vải gai. Còn lão nhân đứng bên hữu thì lùn tịt và mập ú, mắt ti hí, mũi to và đỏ lựng như quả cà chín.

Cả hai chiếu ánh mắt sáng quắc nhìn xuống dốc như đang chờ ai, bộ dạng rất sốt ruột.

Không lâu từ dưới sườn dốc trước mặt hai lão nhân chợt vang lên tiếng vó ngựa.

Hai người này lộ vẻ khẩn trương, nhưng vẫn cứ đứng giữa đường không chịu tránh.

Chốc lát, một con tuấn mã lao tới như bay.

Tới cách mười mấy trượng, con ngựa nhận ra bị chặn đường nên tự giảm tốc độ rồi dừng lại.

Trên lưng ngựa là một bạch y thư sinh chừng hai mốt hai hai tuổi, rất tuấn tú, khí độ phi phàm.

Bạch y thư sinh chú thị nhìn hai lão nhân lạnh lùng nói :

- Phiền hai vị tránh đường cho!

Lão nhân cao gầy lên tiếng :

- Có phải ngươi là Ngọc Diện Tu La Bộc Dương Duy, thời gian qua đã làm chấn động giang hồ không?

Bạch y thư sinh gật đầu đáp :

- Tại hạ chính là Bộc Dương Duy. Đêm khuya hai vị chặn đường là để gặp tại hạ?

Lão nhân cao gầy cười nói :

- Lão hủ là Mạnh Văn...

Lại chỉ sang lão nhân lùn mập đứng bên cạnh giới thiệu :

- Còn đây là nghĩa đệ Tôn Đoan Vân. Huynh đệ chúng ta quả thật muốn gặp ngươi. Biết tin ngươi có việc cần đến Tu Vũ nên đứng chờ ở đây diện kiến.

Bộc Dương Duy À lên một tiếng nói :

- Thì ra nhị vị tiền bối là Thiên Môn song lão. Thứ lỗi cho tại hạ thất kính!

Chàng dừng một lúc lại tiếp :

- Nghe nói hai vị ngày xưa kết giao sinh tử với mấy nhân vật tự vỗ ngực xưng mình nghĩa hiệp Tam Hiền Tứ Dật. Tối nay chặn đường gặp tại hạ nhằm mục đích gì cứ nói cho khỏi mất thời gian?

Lão đại trong Thiên Môn song lão Mạnh Văn tay vuốt bộ râu đen, cười hô hô đáp :


- Bộc Dương bang chủ thần công cái thế, mà trí tuệ cũng linh mẫn hơn người. Các hạ đã chỉ rõ ra như thế thì huynh đệ lão hủ không cần quanh co nữa. Ba mươi năm trước Tam Hiền Tứ Dật bị giết bởi tay lệnh sư, bất luận ai đúng ai sai, ngày xưa chúng ta chưa thể tận lực vì bằng hữu, nay muốn vì họ mà rửa thâm cừu huyết hải. Bây giờ cừu nhân đã chết, chúng ta đành phải trút mối hận đó lên đầu truyền nhân của hắn!

Bộc Dương Duy chờ lão nói xong mới cất một tràng cười ngạo đáp :

- Rất tốt! Tôn giá đã thành thực như vậy, tại hạ rất khâm phục nghĩa khí vì bằng hữu báo thù!

Dứt lời nhảy xuống ngựa, bình tĩnh nhìn đối phương.

Lão nhị Tôn Đoan Vân từ đầu không mở miệng, bây giờ mới lên tiếng :

- Lão đại hãy tránh ra, để ta lĩnh giáo cao chiêu của Bộc Dương bang chủ trước!

Nói xong bước lên trước mặt Bộc Dương Duy.

Dáng đi của lão rất kỳ dị, chân nam đá chân chiêu, dáng người xiêu vẹo nhìn chẳng ra thứ bộ pháp gì.

Bộc Dương Duy vẫn đứng nguyên, dáng vẻ rất trầm tĩnh.

Tôn Đoan Vân ngước nhìn đối phương chốc lát rồi vung chưởng đánh ra.

Công lực của người này quả là thâm hậu!

Chưởng vừa phát, kình phong đã nổi lên ào ào như dông bão.

Bộc Dương Duy nhảy vút lên đáp xuống sau lưng đối phương nhưng vẫn chưa xuất thủ.

Tôn Đoan Vân người mập ú nhưng xoay sở rất nhanh, chớp mắt đã quay lại phát liền hai chưởng, đồng thời tung song cước đá vào người Bộc Dương Duy.

Nhưng một lần nữa, chiêu thức đánh ra lại không thu được hiệu quả. Đối phương đã mất tăm mất ảnh.

Tôn Đoan Vân kinh hãi quay lại, mắt chợt hoa lên, tựa hồ có tới bốn năm Bộc Dương Duy đang vung chưởng đánh tới!

Lão lùn hốt hoảng lăn đi mấy vòng như quả cầu lùi lại bảy tám thước mới bật người nhảy lên.

Bộc Dương Duy thừa thế nhảy tới, xuất chỉ điểm sang ba yếu huyệt Tứ Bạch, Cự Khuyết và Địa Thương của địch thủ.

Tôn Đoan Vân bị một chiêu bức lùi, tức giận nghiến răng bất chấp nguy hiểm, không lùi mà tiến, xuất chưởng pháp Tiểu Thiện Tinh đánh thẳng tới ngực của đối phương.

Bộc Dương Duy vừa xuất chỉ, thấy lão quái liều mạng như thế cũng phải kinh tâm đành lướt sang phải một bước tránh chiêu, lại tiếp tục xuất chỉ điểm ra.

Tôn Đoan Vân phát chưởng không trúng, bị chỉ phong điểm trúng làm y phục rách một lỗ ở sườn trái.

Lão đại Mạch Văn hốt hoảng nhảy vào hỏi :

- Lão nhị có bị thương không?

Tôn Đoan Vân lắc đầu đáp :

- Không sao đâu!

Rồi nhìn sang Bộc Dương Duy nói :

- Bộc Dương bang chủ, lão phu rất khâm phục, nguyện cam bái hạ phong!

Nói xong lùi lại.

Quả là vị quái kiệt này không mất đi bản sắc anh hùng.

Lão đại Mạch Văn tiến lên hai bước nói :

- Bấy giờ lão phu xin hầu tiếp, không biết Bang chủ có cho rằng huynh đệ chúng tôi dùng chiến thuật xa luân chiến hay không?

Bộc Dương Duy đáp :

- Tại hạ không dám! Hai vị không hổ là bậc tiền bối.

Mạch Văn gật đầu, lấy binh khí ra.

Đó là vật giống như Phán Quan bút, dài gần ba thước, mũi bút trắng bạc sáng lóng lánh.

Bộc Dương Duy không khỏi ngạc nhiên.

Thông thường người sử Phán Quan bút thường có một đôi, chỉ bằng nửa chiếc bút này thôi. Chứng tỏ vị lão đại của Thiên Môn song lão này có võ công độc đáo, không thể xem thường.

Nghĩ đoạn cũng rút kiếm ra.

Mạch Văn hỏi :

- Ngày xưa lệnh sư vì thanh Tu La kiếm và Điêu Long bảo lục mà xảy ra cuộc huyết chiến ở Quỷ Sầu cốc, chắc trong tay các hạ chính là thanh kiếm đó?

Bộc Dương Duy gật đầu đáp :

- Không sai!

Nói xong đâm ra một kiếm.

Mạch Văn không tránh, vung bút điểm ra tiếp chiêu.

Hai luồng kình phong từ hai mũi kiếm và bút phát ra tiếng nổ rất mạnh. Hai đối thủ đều cảm thấy bàn tay phát tê, lùi lại một bước.

Chiêu đầu tỏ ra thế quân bình.

Bộc Dương Duy lại xuất kiếm tấn công, nhưng chưa dùng tới tuyệt chiêu.

Chàng thầm nghĩ :

- Thực ra Tôn Đoan Vân công lực không kém, đủ sức đấu thêm mấy chục chiêu nữa, nhưng chịu bại, chứng tỏ còn có khí phách. Nếu mình xuất tuyệt học đả bại đối phương trong vòng mươi chiêu thì không hợp lẽ.

Bút pháp của Mạch Văn cũng tỏ ra rất tinh diệu, qua bốn năm chục chiêu vẫn không tỏ ra thu kém đối phương chút nào.

Tôn Đoan Vân đứng ngoài nhìn cuộc đấu không chớp mắt, càng nhìn càng kinh ngạc bởi công lực thâm hậu và kiếm pháp kỳ ảo của Bộc Dương Duy.

Lão từng thấy đại ca xuất thủ nhiều lần, nhưng chưa bao giờ đưa hết kỳ chiêu dị thức ra như vậy.

Chẳng những thế, lão đại vẫn không sao chiếm được thượng phong, thậm chí nhiều lúc còn sa vào nguy hiểm.

Chốc lát đã ngoài trăm chiêu.

Bộc Dương Duy chợt quát to một tiếng, thi triển tuyệt chiêu Trường Hận Miên Miên trong Tu La Thất Tuyệt.

Lập tức mười mấy đạo kiếm quang bao trùm lấy toàn thân Mạch Văn.

Tôn Đoan Vân thấy đối phương xuất tuyệt chiêu, không sao ngờ được trong thiên hạ lại có kiếm pháp xuất kỳ như thế, lòng thầm lo cho lão đại vội vào cứu ngay.

Nhưng lão vừa tung mình lên thì nghe cạch một tiếng, cây quái bút của Mạch Văn rơi xuống đất.

Lão đại lùi ba bước, mặt tái nhợt, hai tay rủ xuống, đưa mắt bi thảm nhìn đối phương.

Tôn Đoan Vân cũng đáp xuống bên lão đại.

Bộc Dương Duy thu kiếm, thấy dáng vẻ thê lương của Thiên Môn song lão, trong lòng trào lên cảm giác xót thương.

Hai nhân vật kiêu hùng, uy danh rất lớn trong giang hồ mấy chục năm nay, sắp lui về quy ẩn mà nay bị cú đả kích nặng nề như vậy, trong lòng tủi nhục đến đâu không nói cũng biết.

Lão đại Mạch Văn run giọng nói :

- Bộc Dương bang chủ! Hôm nay bại dưới tay các hạ, huynh đệ lão phu chỉ biết trách mình võ nghệ không tinh mà không dám oán hận gì, cũng không có ý xuất thủ nữa. Trong giang hồ vốn có một chữ nghĩa. Chúng tôi đã không ngần ngại hạ thủ, nay xin các hạ cũng hành động như thế!

Nói xong cả hai cùng vươn cổ lên chờ chém, thái độ rất uy nghiêm.

Bộc Dương Duy vô cùng khâm phục trước nghĩa khí của hai vị Thiên Môn song lão.

Chàng cười đáp :

- Hai vị nặng lời! Hai vị chỉ vì nghĩa khí, quên thân trả thù cho bằng hữu là điều đáng trọng, đối với gia sư và tại hạ không có oán cừu gì, sao có thể hạ độc thủ với hai vị? Cuộc chiến vừa qua, tại hạ có thắng được một chiêu nửa thức nhưng trong giang hồ thắng hôm nay bại hôm khác là sự thường, sao đã dễ dàng nói đến cái chết? Nếu hai vị nuôi chí phục thù, sau này Bộc Dương Duy sẵn sàng hầu giáo. Chỉ có mấy lời, sau này nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.

Dứt lời ôm quyền thi lễ rồi tung mình nhảy lên lưng ngựa.

Con tuấn mã hí lên một tiếng, tung vó lao vào bóng đêm, chỉ chớp mắt đã mất hút.

Thiên Môn song lão đứng nhìn theo trong lòng vừa chua chát tủi hổ cho mình, vừa cảm phục trước nghĩa khí của vị thiếu niên tuấn tú và tài hoa kia...