Tu La Thần Công

Chương 2: Một kiểu phóng ám khí tuyệt diệu

Lúc này Long Chính Phong đã quyết định. Gã nghĩ thầm :

- “Ta chưa vội đi bái sư mà phải đến giúp Trần Tố Hà một tay mới được, xem chừng Long Hổ tăng là tay đáo để”.

Gã uống vội vàng cho hết bình trà, trả tiền lão quán rồi lên ngựa theo hút ba đại hán.

Đường quan đạo bằng phẳng, Long Chính Phong nhìn xa xa vẫn còn rõ bóng sau lưng mấy hán tử đi trước. Gã gia roi cho ngựa chạy nhanh.

Trong thời gian chừng uống cạn nửa chén trà thì gã đuổi kịp hán tử gầy nhom đi lọt lại đàng sau.

Gã cất tiếng hỏi :

- Ô kìa! Vừa rồi các hạ ở trong quán trà có đánh mất cái gì không?

Hán tử dừng ngựa lộ vẻ hoài nghi hỏi :

- Ta đánh mất cái gì đâu?

Long Chính Phong đáp :

- Các hạ coi đây! Cái bao này phải chăng của các hạ?

Hai ngựa vừa đứng song song, Long Chính Phong đột nhiên vung quyền lên bất thình lình chụp xuống đánh hán tử.

Đây là chiêu Ưng Trảo công mà Long Chính Phong hồi đi qua Trực Lệ vào làm thuộc hạ Ưng Trảo Vương Cổ Long đã học lõm được.

Long Chính Phong thấy hán tử không để ý phòng bị đã mừng thầm. Bỗng nghe đánh “roạc” một tiếng ngôn tay gã móc rách vạt áo đối phương chứ không nắm được huyệt đạo gã.

Hán tử quát lên một tiếng, xoay tay lại điểm.

Long Chính Phong ngã huỵch xuống đất!

Hán tử cười ha hả nói :

- Thằng quỷ con này! Ngươi đã múa rìu qua mắt thợ thì có khác gì dám vuốt râu hùm! Thế là người tự tìm lấy cái chết!

Long Chính Phong nằm thẳng cẳng dưới đất, hai mắt trắng dã, miệng rên hừ hừ.

Hán tử cười lạt hỏi :

- Ngươi chỉ là cái bị thịt mà toan ám toán đại gia! Hừ! Mau thú thực đi! Ai đã phái ngươi đến đây dọ thám tin tức?

Long Chính Phong nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

Hán tử không nghe rõ liền hỏi :

- Bất quá ngươi bị ta điểm huyệt, chứ ta đã róc xương lột da ngươi đâu mà không nói được? Ngươi còn giả vờ thì ta làm cho ngươi cảm thật để ngươi suốt đời không lên tiếng được nữa. Nói to thêm chút nữa! Đã nghe rõ chưa?

Long Chính Phong một giọng lè nhè chẳng ai nghe rõ câu nào.

Hán tử tức quá, nhảy đến bên cạnh Long Chính Phong toan túm lấy gã kéo lên.

Ngờ đâu trong lúc chớp nhoáng này, Long Chính Phong nhảy phắt dậy một cách đột ngột, đồng thời búng hai ngón tay một cái.

Hán tử kia chẳng khi nào ngờ tới Long Chính Phong đã bị hắn điểm huyệt bằng một thủ pháp đặc biệt mà còn phản kích được. Hắn chưa kịp la lên một tiếng đã ngã lăn ra.

Long Chính Phong cười rộ nói :

- Cách điểm huyệt của ngươi so với ta còn kém xa. Ngươi chỉ đáng vào hạng thứ ba, thứ tư trong võ lâm...


Gã chưa dứt lời thì một tiếng quát như sét đánh đinh tai. Đồng thời tiếng vó ngựa dồn dập xổ tới. Người mới đến quát hỏi :

- Thằng lỏi con ngông cuồng kia! Ngươi coi ta đây vào hạng thứ mấy!

Long Chính Phong xoay mình lại thấy hai hán tử phóng ngựa chạy tới. Gã xách hán tử gầy nhom đứng tránh sang đường đáp :

- Khoan đã! Khoan đã! Ngươi báo danh đi!

Thiết đà chúa nhảy xuống ngựa đáp :

- Tiểu tử! Đến Thiết Ngưu lão gia mà ngươi cũng không nhận ra...

Long Chính Phong cười rộ ngắt lời :

- Ta coi bộ ngươi quả là con trâu ngu xuẩn, chỉ được cái bộ lớn xác. Vậy ngươi là Đại bảo ngưu thì đúng hơn là Thiết Ngưu.

Thiết Ngưu tức giận quá :

- Thằng lỏi con! Nộp mạng đi!

Thân hình Thiết Ngưu tuy lớn xác nhưng linh hoạt dị thường. Hắn quát lên một tiếng, vung tay quyền to tướng nhằm choảng xuống đầu Long Chính Phong.

Long Chính Phong chuyển mình bước vòng quanh rồi vừa xoay tay lại điểm vừa cười ha hả hỏi :

- Đại bản ngưu! Ngươi có sợ công phu điểm huyệt trên đời có một của ta không?

Gã chưa dứt tiếng cười đã biết Thiết Ngưu là một tay ngoại gia công phu số một, số hai tại năm tỉnh miền Bắc. Tay hắn lợi hại như cây thiết trùy thì Long Chính Phong còn tới gần làm sao được.

Long Chính Phong điểm huyệt không trúng lại bị bàn tay đối phương quét tới đau như dao cắt.

Hán tử to lớn giải khai huyệt đạo cho hán tử gầy nhom. Cả hai đứng sang bên đường coi Long Chính Phong chỉ nhảy nhót né tránh chứ không dám đến gần Thiết Ngưu.

Hán tử mập mạp cười the thé không ngớt.

Hán tử gầy nhom đằng hắng một tiếng rồi nói :

- Người ta chưa giở tuyệt kỹ ra đó. Ngươi cứ coi gã đấu được với Thiết đà chúa ba chục chiêu cũng đủ biết bản lãnh gã còn cao hơn ngươi nhiều.

Thực ra võ công của Long Chính Phong còn kém Thiết Ngưu xa lắm. Nhưng gã học được một ít công phu đáng kể, mặc dầu không sử dụng được toàn bộ, song hết thảy đều là võ công thượng thặng. Chỉ một chiêu nửa thức cũng đủ khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Thiết Ngưu mới giao thủ lần đầu với Long Chính Phong, chưa biết sâu nông ra sao mà lại thấy toàn là tuyệt nghệ kỳ chiêu thì trong lòng có ý khiếp sợ. Hai chục chiêu đầu hắn chưa dám công kịch liệt Long Chính Phong mà chỉ dùng chưởng lực mãnh liệt để đề phòng đối phương nhào vô đánh lén.

Sau khi qua lại chục chiêu, Thiết Ngưu dò dẫm công lực Long Chính Phong, trong lòng rất lấy làm kỳ, tự hỏi :

- “Công lực thằng lỏi này chỉ đáng làm đồ đệ mình mà thủ pháp gã lại tinh kỳ hơn cả sư phụ là nghĩa làm sao?”

Bây giờ hắn nắm chắc không thể nào thất bại được mặc dầu Long Chính Phong ra những chiêu cổ quái bằng lối võ công thất thường.

Ngoài ba chục chiêu, Thiết Ngưu thấy Long Chính Phong sử qua sử lại chỉ có bấy nhiêu thức bất giác phì cười, tự nhủ :

- “Võ công thằng lỏi này học lén ở nhiều nơi mà thành”.

Hắn không sợ gì nữa liền biến thế phát huy chưởng pháp. Tay trái dùng Suất Bay chưởng, tay phải sử Kim Cương quyền. Chưởng như búa lớn phá núi, quyền tựa thiết trùng đập đá. Thủ cước hắn vung ra, kình phong lên veo véo.

Long Chính Phong bị luồng kình phong đè ép hơi thở không thông, gã la thầm :

- “Hỏng bét! Thực là hỏng bét!”

Thiết Ngưu lại xòe hai tay ra phong tỏa song chưởng của đối phương.

Long Chính Phong sợ hãi, sắc mặt biến đổi. Gã chưa kịp biến chiêu, Thiết Ngưu đã quát lên :

- Ngươi hãy coi bản lãnh của ta chỉ đáng vào hạng ba, hạng bốn.

Hắn đè tay trái xuống, vươn tay phải kẹp được cổ họng Long Chính Phong.

Long Chính Phong để sơ hở đầu bị đối phương kẹp chặt, cổ họng kêu không ra tiếng.

Thiết Ngưu cười nói :

- Thằng lỏi con này! Ngươi dập đầu lạy ba lạy kêu ta bằng lão gia thì ta tha cho. Bằng không ta sẽ quật chết.

Long Chính Phong đầy vẻ quật cường. Gã lắc đầu mấy cái rồi sau hơi thở không thông, muốn lắc đầu cũng không còn đủ khí lực.

Giữa lúc Long Chính Phong lâm vào tình trạng nguy hiểm tựa hồ ngàn cân treo đầu sợi tóc thì đột nhiên Thiết Ngưu rú lên một tiếng, mặt đầy vẻ đâu khổ, lưỡi thè dài ra. Tuy tay phải hắn vẫn kẹp cổ Long Chính Phong song phải nói ra vì hắn đã kiệt lực mất rồi.

Long Chính Phong thấy cổ họng lỏng ra liền hít mạnh hai hơi chân khí.

Trong lòng rất lấy làm kỳ, gã quên cả phản kích, giương mắt ngơ ngác nhìn đầu lưỡi Thiết Ngưu thè dài ra. Gã lơ mơ không hiểu là mình kẹp họng Thiết Ngưu, hay Thiết Ngưu chịt cổ mình.

Hai hán tử đứng ngoài chợt ngó thấy tình trạng này thì cho là bây giờ Long Chính Phong mới sử tuyệt chiêu. Cả hai cùng sợ hết hồn co giò chạy đi như bay.

Giữa lúc ấy, Thiết Ngưu lại kêu lên một tiếng rồi ngã lăn ra không dậy được.

Thất Khiếu chảy máu, mặt xám như tro tàn. Người hắn nằm lên mình Long Chính Phong.

Long Chính Phong bỗng lớn tiếng la hoảng :

- Ối, cha ơi là mẹ ơi!

Gã sợ quá hồn vía lên mây vội nhắm mắt lại, cơ hồ ngất lịm đi.

Giữa lúc đầu óc mê man, Long Chính Phong cảm thấy người mình nhẹ bổng rồi chơi vơi như đang lơ lửng trên không. Một thanh âm quen thuộc nói vào tai :

- Đừng sợ, đừng sợ! Bữa nay ta muốn ngươi nổi tiếng anh hùng trong bốn biển.

Long Chính Phong tự hỏi :

- “Người này là ai? Sao thanh âm nọ minh nghe quen tai quá?”

Gã ngẫm nghĩ trong lòng, nhưng không sao mở được hai mắt trông xem ai.

Bên tai gã tiếng gió vù vù, tưởng chừng như đang đằng vân giá vũ.

Sau một lúc chơi vơi thì đột nhiên dường như người đang ở trên không té nhào xuống.

Toàn thể vũ trụ đều yên lặng. Chẳng hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu.

Bỗng Long Chính Phong nghe tiếng người xôn xao.

Một người la lên :

- Bẩm lão gia! Bọn họ đã đến rồi!

Tiếp theo một người khác trầm giọng quát :

- Mở cửa lớn nghinh tiếp cho trịnh trọng!

Long Chính Phong từ từ mở được mắt ra. Gã đảo nhìn xung quanh, thì thấy mình bị ép vào giữa hai tấm ván gỗ, không thể xoay xở được. Hai bên có ánh sáng lọt vào.

Gã định thần lại mới biết là mình đang nằm co ro phía sau một bức hoành và dường như đã bị điểm vào ma huyệt nên không nhúc nhích được.

Gã nhìn xuống phía dưới là một tòa sảnh đường rộng lớn. Trong sảnh đường kê đến mấy chục chiếc bàn vuông. Trên mỗi bàn đặt hai chiếc đèn dầu.

Trong nhà rất đông người.

Long Chính Phong đảo mục quang nhìn khắp một lượt. Gã thấy hai tên tráng hán mở cửa giữa ra. Một vị đại hòa thượng mình mặc áo bào đang cười ha hả tiến vào.

Một đại hán đứng đầu đám đông mắt to mày rậm, vai hổ lưng gấu tuổi độ 50, chắp tay thi lễ nói :

- Đa tạ đại sư có lòng chiếu cố. Bữa nay quần hùng đông đủ thật là hân hạnh cho tại hạ. Nào! Xin mời đại sư!

Long Chính Phong nghe thanh âm đại hán như tiếng chuông đồng khí thế cực kỳ uy mãnh.

Một nữ lang mặc áo màu lụa đầy vẻ yêu kiều đứng tựa vào lão trông chẳng khác ngọn cỏ lả lướt dựa vào gốc cây lớn, ai thấy cũng sinh lòng thương mến.

Long Chính Phong lưu ý nhìn kỹ thì thấy nữ lang áo lục này là Trần Tố Hà mà gã đã gặp bữa trước. Bây giờ gã mới hiểu đại hán kia là Cửu Đầu Sư Tử Tần Sư, nữ tế của Minh chủ Chu lão gia năm tỉnh ngoài miền Bắc.

Lão chưa dứt lời thì nhà sư áo vàng đã cười khanh khách nói :

- Các vị là những nhân vật nổi tiếng năm tỉnh miền Bắc. Dường như hầu hết đều hiện diện tại đây. Thiệt may cho bần tăng được cùng quý vị hội ngộ!

Hai người chưa giao thủ đã đấu khẩu. Nhưng Tần Sư vẫn không để ý gì đến vị hòa thượng kia đem nhiều người tới. Lão chỉ chú ý đến một nhà sư Tây Tạng mặc áo cà sa màu đại hồng đứng ở phía sau đại hòa thượng áo vàng.

Đại hòa thượng áo vàng dường như đã hiểu rõ tâm ý, Tần Sư liền cười nói :

- Vị này là Linh Trí thượng nhân ở Tây Tạng tới đây. Thượng nhân là một trong ba tay đại cao thủ ở Tây Tạng.

Linh Trí thượng nhân vội tiến lên một bước chắp hai tay trước ngực nói :

- Bần tăng từng nghe danh Tần lão anh hùng từ lâu. Bữa nay được gặp thiệt có tiền duyên.

Tần Sư chưa trả lời đã thấy một luồng đại lực xô tói bao quanh người lão.

Lập tức đầu óc lão hôn mê, mắt tối sầm lại, hơi thở không thông.

Tần Sư biến sắc muốn vận nội lực phản kháng. Chợt nghe có tiếng cười cổ quái vọng lại. Tiếng cười này không cao bổng mà cực kỳ lạnh lẻo khiến người nghe phải xôn xao cõi lòng.

Linh Trí thượng nhân đột nhiên biến sắc. Lập tức thu ngay luồng lực đạo về lùi lại nửa bước. Thượng nhân đảo mắt nhìn vào trong sảnh đường tựa hồ để kiếm kẻ đã phát ra tiếng cười.

Bầu không khí trong sảnh đường trở thành yên tĩnh. Người nào cũng lộ vẻ kinh ngạc đảo mắt nhìn quanh mà chẳng ai phát giác ra được con người đã bật lên tiếng cười.

Long Chính Phong nằm trên bức hoành nghe tiếng cười chói tai này càngh kinh dị hơn mọi người. Gã tự hỏi :

- “Người đó là ai?”

Gã ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên nhớ tới một nhân vật miệng lẩm bẩm :

- “Phải chăng đây là Lăng Trung Ngọc? Đúng rồi! Chỉ Lăng Trung Ngọc mới có tiếng cười quái gở và chói tai như vậy!”

Tuy gã ở trên cao ngó xuống thấy rõ mọi vật mà chẳng thấy bóng Lăng Trung Ngọc đâu.

Đại hòa thượng áo vàng đảo mắt nhìn mọi người rồi hỏi :

- Tần huynh! Tần huynh đã thỉnh vị cao nhân nào đó? Sao không mời ra đây giới thiệu để cùng mọi người tương kiến.

Tần Sư hững hờ đáp :

- Những bạn hữu của tại hạ đều ở đây hết, chẳng có ai là cao nhân cả. Xin mời các vị ngồi xuống.

Tuy trong lòng lão không sao giảm được nỗi nghi ngờ. Nhưng lão biết chắc người trong bóng tối đã phát ra tiếng cười quyết không phải là tay trợ quyền cho đối phương nên trong lòng bình tĩnh lại ngay.

Hai bên chủ khách an tọa rồi, Tần Sư trầm giọng hỏi :

- Không hiểu đại sư lần này quang lâm tệ xá có điều chi dạy bảo?


Đại hòa thượng cười ha hả đáp :

- Tần huynh ở chốn giang hồ đã mang biệt hiệu là Cửu Đầu Sư Tử, chẳng lẽ còn sợ Long Hổ tăng này ư? Tuy bần tăng có chuyện, nhưng để điệt nhi tự mình nói chuyện với Tần huynh.

Đoạn lão quay lại gọi :

- Nhược Minh! Chúng ta đến đây làm chi, ngươi hãy nói đi!

Thái Sơn bang chúa Ngụy Nhược Minh đứng dậy hỏi :

- Tần Sư huynh! Ai đã hạ sát gia phụ? Xin sư huynh nói thực cho nghe.

Tần Sư chỉ tưởng hắn đến đây để trả mối thù phụ thân bị chặt tay mười năm về trước. Lão không biết việc Ngụy Thanh Hòa đã chết rồi. Nghe Ngụy Nhược Minh hỏi vậy, lão không khỏi ngạc nhiên, chậm rãi đáp :

- Lão phu không hạ sát lệnh gia.

Ngụy Nhược Minh cười khẽ hỏi tiếp :

- Các hạ là người....

(mất một đoạn)

Lão ung dung đặt ba chén rượu đầy lên lòng bàn tay chờ cho ba chén rượu của đối phương bay tới còn cách chừng vài thước mới lạnh lùng đáp :

- Tửu lượng lão phu kém lắm, không uống được ba chén rượu, vậy xin mượn nó để mời lại tôn giá.

Lão đưa bàn tay một cái. Ba chén đầy rượu đột nhiên bay ra đụng vào ba chén rượu của Ngụy Nhược Minh bay tới. Chén ngọc chạm nhau phát ra những tiếng rất êm tai.

Sáu chén rượu chia làm hai tối, mỗi tốp ba chén. Một tốp bay trở lại đến trước bàn Ngụy Nhược Minh. Còn một tốp bay tới trước mặt Long Hổ tăng.

Hai người này ngồi không cùng một phương hướng. Sáu chén rượu chia hai ngã bay đi rất nhanh mà rượu trong chén không rót ra ngoài một giọt nào.

Thủ pháp của Tần Sư so với Ngụy Nhược Minh còn cao thâm hơn nhiều.

Mọi người thấy thế đều cất tiếng hoan hô.

Ngụy Nhược Minh hơi đỏ mặt lên. Hắn đành đón lấy ba chén rượu uống cạn.

Long Hổ tăng buông tiếng cười lạt giơ bàn tay to bằng chiếc quạt lá hồ lên không vẫy một cái rồi xòe bàn tay ra chờ.

Bỗng thấy ba chén đầy rượu liên tiếp nối đuôi nhau bay tới lòng bàn tay lão, tựa hồ có một luồng hấp lực vô hình đang thu hút lại.

Cử tọa đã nhìn rõ ba chén rượu đó theo ba phương hướng khác nhau vọt tới hai huyệt Thái Dương ở hai bên mặt và huyệt Vãn Hương ở đầu mũi Long Hổ tăng. Lão vẫy tay một cái ba chén rượu liền chạy vào lòng bàn tay hạ xuống thành hình tam giác. Công phu này so với Tần Sư thật là kỳ phùng địch thủ. Một bên sở trường về phóng ám khí, còn một bên phát lung nội công để thủ thắng.

Long Hổ tăng đặt ba chén rượu ở lòng bàn tay xuống nói :

- Ý kiến của bần tăng có chỗ bất đồng với Tần huynh. Bần tăng cho là hãy thanh toán nợ trước khi uống rượu mới ngon lành. Xin hỏi Tần huynh món nợ của Gia huynh tính thế nào đây?

Tần Sư lạnh lùng đáp :

- Lão phu đã nói là không hạ sát y mà đại sư cứ trút món nợ mạng người lên đầu thì lão phu còn biết nói làm sao được? Chỉ còn cách theo qui củ giang hồ cho lão phu được lãnh giáo những cao siêu của đại sư.

Một lão già được Tần Sư mời đến lên tiếng :

- Xin hỏi đại sư. Lệnh huynh bị giết chết đã xác thực chưa? Chính đại sư đã phát giác ra thi thể hay là do người khác phong thanh đưa tin đến? Đại sư nên biết những tin đồn về sống chết sai lầm là thường trên chốn giang hồ.

Long Hổ tăng đáp :

- Hai mươi năm trước gia huynh bị bại dưới ngôn thần đàn của Tần thí chủ bị đứt một tay rồi. Y cố luyện Thiết tỳ công rồi năm năm trước đây đến kiếm Tần thí chủ để báo thù liền bị Tần thí chủ mời người phái Võ Đang tập kích đả bại. Sau đó không hiểu ra sao. Mới đây Thanh Thư đạo nhân, Chưởng môn phái Không Động đưa tin cho hay là gia huynh chết rồi. Như vậy thì còn giả trá làm sao được? Bần tăng không hỏi Tần huynh cho rõ thì biết hỏi ai?

Ngụy Nhược Minh vỗ bàn đứng dậy quát :

- Họ Tần kia! Đền mạng đi!

Tần Sư cũng vỗ bàn quát :

- Họ Ngụy kia! Lão phu không ăn nói hồ đồ. Ngươi có bản lãnh gì thì cứ giở ra.

Hai bên lâm vào tình thế khẩn trương sắp đánh nhau đến nơi thì đột nhiên một tên gia đinh chạy vào...