Trong lòng Liên Kiều càng tức giận, cô gắt gao nhìn lên người đàn ông đang đứng trên bục kia anh ta đang cười nhạt nhẽo, cô hận không thể nhét ngay quả ớt vào mồm người đàn ông đó.
Nào biết khi Hoàng Phủ Ngạn Tước đề nghị như vậy hiệu trưởng cực kì hưởng thụ thản nhien cười như được gợi ý về cái gì đó gật gù nói: “Đối với nha đầu Liên Kiều này sợ nhất chính là sự an tĩnh.”
Anh lần nữa đem ánh mắt nhìn tới hướng Liên Kiều trịnh trọng nói: “Nêu không nhầm thì cô vẫn luôn học Piano, tới như vậy đi trước tiên cô đến phòng tự học tập bản "Ảo tưởng ngẫu hứng khúc" đánh thật tốt, nếu không tôi sẽ có hình phạt nghiêm khắc hơn hiểu không?”
Lúc trước hiệu trưởng đã nghe chính miệng Vương thất Malaysia vì muốn cho Liên Kiều sau này trở thành một cô gái dịu dàng nho nhã, nên đã chon ha đầu này học Piano từ khi còn rất nhỏ. Thế nhưng thẳng đến năm 20 tuổi còn không thi qua nổi cuộc thi Piano cấp mười.
Mà hiệu trưởng lần này quyết định khúc “ ảo tưởng ngẫu hứng khúc” của Chopin là bản nhạc khó nhất của cấp mười.
Mắt Liên Kiều trợn lên —— “Trời ạ!! ảo tưởng ngẫu hứng khúc.”
“Thật ác độc” Cô thấp giọng thở dài lập tức giở giọng cầu xin: “Hiệu trưởng em nghĩ ra sân thể dục…”
“Phản đối không có hiệu quả!” Hiệu trưởng vẻ mặt quyền uy mà quát: “Nếu trò làm không được nói ta sẽ tiếp tục trừ điểm phòng ngủ của các trò!”
Liên Kiều không nói lời cô thầm than một tiếng —— “Trời ạ ảo tưởng ngẫu hứng khúc cái này thật đáng giận! Mình tập khúc này đã gần một năm mà một chút tiến bộ cũng không có ah~!.”
Nhạc sĩ Chopin của Ba Lan cả cuộc đời chơi nhạc của ông chỉ soạn tổng cộng bốn bản ngẫu hứng. Trong đó nổi tiếng nhất đó là bài ông phổ hạ thăng C điệu hát dân gian, ảo tưởng ngẫu hứng được người đời sau ca tụng là bản ngẫu hứng biểu diễn khó nhất, khúc nhạc tràn đầy vẻ rực rỡ to lớn, màu sắc lộng lẫy nếu như có khả năng để hiểu hết được ý nghĩa của bản nhạc này thì không thể nghi ngờ được chính là biểu diễn đã tới trình độ đỉnh cao của tâm hồn.
“Nhưng mà”—— Liên Kiều mặc dù ở phương diện học tập quả thông minh, nhưng đối với bản nhạc Piano số một kia gần như tái nhợt mà đối với những âm phù tẻ nhạt kia không bằng lên núi bắt châu chấu hoặc là tìm con mèo, con chó chơi còn vui hơn nhiều.
( Chị này hiếu động nhỉ?)
Cho nên hiệu trưởng lấy khúc nhạc cấp mười này để trừng phạt cô chính là đã nhắm trúng điểm yếu, để cô không nhúc nhích mà học đàn bản Piano hoàn chỉnh này, thực so với bắt cô tự sát còn khó hơn!!!
Liên Kiều càng nghĩ càng uất ức phẫn hận, cô nâng mắt đẹp mà nhìn chằm chằm vào người khởi xướng nên cái hình phạt ngu ngốc này!
Cái khách quý chó má gì thế? Lại có thể nghĩ ra phương thức vô đạo đức như vậy?
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không né. Dùng đôi con ngươi đen láy như biết cười kia cùng cô đấu mắt một trận. Đối diện với một nha đầu nghịch ngợm như vậy anh ngược lại rất hứng thú để giáo huấn cô một phen.
Tuy rằng —— cô là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh!
Thế nhưng —— Hoàng Phủ Ngạn Tước âm thầm cảm thấy may mắn khi chính mình đến Hong Kong một chuyến. Nếu không thực đã quá hồ đồ mà đáp ứng ba mẹ tùy tiện cưới cô bé này~~
Hậu quả? Anh thực không dám tưởng tượng!!!
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó tưởng tượng được nếu như mình lỗ mãng cưới cô vào cửa. Như vậy toàn bộ trên dưới nhà Hoàng Phủ đều bị cô quậy đến long trời lở đất.