ộng tưởng của nàng là sự náo nhiệt.
Nàng mộng mơ các loại hoa, nàng trồng cây, nàng nuôi mèo, chó cùng chim nhỏ. Nàng mộng mơ thấy gió thổi nhẹ, lá cây đung đưa, mùa thu lay động, nàng nghe thấy được hơi thở của gã. Ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy đôi lông mày như cánh chim vỗ cánh muốn bay, còn có một đôi mắt đa tình. Nàng mộng mơ thấy Tam bá, Lục thúc, tứ thẩm, còn có biểu thúc Thanh Hà, biểu ca Thanh Hổ đối với nàng quan tâm, ôn nhu, lời nói nhân hậu... Nàng nghe được tiếng ca tiêu dao thâm tình, hơn nữa nghe thấy ý vị văn chương, thi hoạ. Nàng ngửi được mùi thịt khô cùng hương mai vàng trộn lẫn trong lễ mừng năm mới, nàng cảm giác được bếp đã nhóm lên rồi.
Mọi người đang muốn dùng các loại phương thức làm cho nàng đi ra ngoài ăn đoàn bữa cơm đoàn viên... Nàng còn giống như đang ngủ trên chiếc giường mềm mại như nhung nhồi lông thiên nga, vì quá ấm áp mà nước mắt lại rơi, song lò sưởi ngoài kia người cũng đang muốn dập tắt, chỉ còn lại có một chút tro tàn, ửng đỏ ….
Hồng? Không biết Tiểu Hồng hiện tại ra sao?
Diêu Hồng đang ngủ chợt vì cái ý nghĩ này mà giựt mình tỉnh lại.
Mấy ngày gần đây nàng thường kinh hoàng mà tỉnh giấc, mỗi lần thức tỉnh lý do đều khác nhau, thậm chí mỗi khi thức tỉnh là ở một nơi khác nhau, nhưng mỗi lần cũng đều là vì kinh hoàng mà tỉnh giấc.
Thức còn kinh hoàng hơn.
Phía trước là một ngún lửa, đúng là đã cháy hết rồi, chỉ còn một chút dư âm, gió núi rít gào, vu vu, những đốm lửa lập loè. Mặc dù là đã đốt gỗ thành than, nứt nẻ giống như cây sắt tôi qua mà mài lúc lửa đỏ!
Trên núi, lúc gần bình minh đặc biệt hắc ám.
Rất lạnh.
Tiếng gió thê lương.
Diêu Hồng cảm thấy phát rét, thê lương.
Nàng bất giác kéo quần áo cao lên một chút. Lúc đó nàng mới phát giác hai tay vẫn đang bị vải trói chặt, rất bất tiện.
Ở đây không có chiếc giường êm ái.
Ở đây không có hoa thơm, chim hót véo von.
Ở đây cũng không có người ôn hoà, từ ái.
Nàng đã lâu không ăn thức ăn nóng hổi, nàng thậm chí đã hai ngày không có ăn uống gì.
Này không thấy đôi lông mày tung bay, đối mắt đa tình.
Gã không có ở đây.
Còn sót lại có lẽ là ở trong mộng bởi vì cảm động mà ở gò má nàng còn lưu lại nước mắt.
Đó là mộng.
Mộng náo nhiệt.
Hiện tại tỉnh.
Sau khi tỉnh lại buồn bã.
Dáng ngồi tịch mịch cổ kính trên núi.
Đêm trên hoang sơn trừ thanh âm êm dịu của chỉ có sự sợ hãi cùng lưu vong.
Mấy ngày qua, chạy trốn trên núi nàng chỉ nhớ một việc, ngoại trừ thiên nguy vạn khổ hay vạn khổ thiên nguy đến cửu tử nhất sanh nhất sanh cửu tử, chính là hoang vu, thê lương cùng với bi ai.
Chỉ một thứ đẹp đẽ chính là lúc mặt trời mọc, mặt trời lặn, lúc hoàng hôn và bình minh mặt trời tròn xoe, ánh hồng toả sáng.
Thậm chí trong cơn cuồng phong bão tố này khiến nó còn sáng hơn bình thường.
Nàng nhìn đống lửa tàn cũng khó tránh khỏi nhìn thấy "người" nằm bên cạnh đống lửa.
Không, không thể coi như là người.
Đó là từ thưở hồng hoang còn sót lại một con dã thú.
Không, không! Cũng không thể xem như là một con thú.
Bởi vì gã hoàn toàn mang hình người, nhưng toàn thân rách nát tung toé, gã không có mảng da thịt nào không rữa nát, không một khí quan nào không dị dạng. Xem như thú cũng là coi trọng thể diện của gã, một con thiềm thừ so với gã cũng còn toàn vẹn hơn. Toàn thân gã đau nhức, xương cốt gãy lìa, co quắp. Tiếng ngáy vang lên như sư tử cùng sói đang giao phối, toàn thân như để cho sài lang cắn nát. Gã mặc dù đang ngủ nhưng răng vẫn nghiến ken két, con mắt phải vẫn mở to nhưng hoàn toàn trắng dã chỉ còn lại có một chút đỏ sậm, giống như bên đọng lại một ít hồng bảo thạch, một màu hồng mê hoặc.
Diêu Hồng nhìn "nó", nàng cùng "vật này" lên núi những ngày vừa qua.
Ngày.
Nàng bỗng nhiên lặng lẽ muốn khóc.
Bất lực.
Thất tán.
Hơn nữa hoàn toàn không chỗ nương tựa.
Tuyệt vọng không chỗ nương tựa.
Cô độc.
Ngoài cửa sổ bóng đêm sáng lên từ từ nhưng vẫn không rõ, phảng phất như có người thổ một búng máu, ở thời điểm này có khi hoá thành một trái tim.
Thiết Thủ cùng ác điểu đang đọc Phiêu hồng tiểu ký.
Phiêu hồng tiểu ký đóng thành quyển sách nhưng bên trong chia làm ba tập, hiển nhiên là hai người bọn họ nhớ kỹ.
Thiết Du Hạ cùng Lưu ác điểu dĩ nhiên theo trật tự xem Tập một trước. Trang đầu tập một viết hai chữ Hiểu Hồng, đại khái nội dung bên trong ghi nhớ những tâm tình, cũng giống như tảng sáng ánh hồng tràn ngập, tâm tư vui vẻ như vậy lại không viết lại đôi dòng sao?
Chữ Hiểu Hồng màu đen viết theo thể quyên tú, vẻ bề ngoài đầy anh khí nhưng cũng toát ra vẻ trêu chọc, ngây thơ, có vài câu lại ánh lên sự kinh diễm tài tình. Có những ý nghĩ đan xen bộc lộ tài văn chương. Có lúc giống như một ca khúc, có đoạn lại như một câu thơ, như phong hoa tuyệt bút.
Những thứ đó đến tập thứ hai Loạn hồng đã hoàn toàn biến thành rồi phong sương cùng tang thương.
Ác điểu cùng Thiết Thủ lúc này thời gian vội vã gấp rút dĩ nhiên không cách nào đọc tường tận Phiêu hồng tiểu ký. Bọn họ dĩ nhiên cũng không kịp ghi nhớ nội dung chi tiết của tập Hiểu Hồng. Nhưng đây là Thiết Thủ thần bộ cùng Hắc dạ quỷ bộ, bọn tuy chỉ đọc lướt qua nhưng sự vật, tâm tình của nàng tuyệt đối không như phù quang lược ảnh mà đều ghi nhớ vào trong lòng.
Trong Phiêu hồng tiểu ký phần Hiểu Hồng, Diêu Hồng cô nương đại khái ghi chép lại những năm tháng đã qua của mình, thảm lục.
Nàng có một tuổi thơ và thời niên thiếu rất hạnh phúc.
Khi đó, mẫu thân của nàng vẫn còn sống. Mẹ Diêu Hồng là hòn ngọc quý trên tay Sơn Đông Thần Thương hội Tôn gia ngoại hệ An Nhạc đường Đường chủ Công Tôn Tự, Công Tôn Tiểu Nương.
Công Tôn Tiểu Nương xinh đẹp như hoa chẳng những ở trong võ lâm nổi danh mỹ nữ, ở trên giang hồ được rất nhiều hiệp khách, danh sĩ ái mộ cùng theo đuổi. Ngay cả trong Thần Thương hội các lộ đệ tử, cao thủ cũng có không ít người quỳ gối dưới váy Công Tôn Tiểu Nương.
Công Tôn Tiểu Nương chẳng những người đẹp mà nhân tâm cũng tốt, quảng kết nhân duyên, trong cửa ngoài cửa, tất cả mọi người thương yêu nàng. Nàng còn học được một thân Nhất Trụ Kình Thiên do Công Tôn Tự đích thân truyền dạy, khinh công cực cao còn tinh thông Tứ đại bí pháp Đạn chỉ thính thanh, Thính âm biện huyệt, Kim sai tác mệnh, Ngân châm độ hoạt. Chẳng những văn hay mà còn võ giỏi, không những hiền hậu lại có nghĩa khí được người người ca tụng.
Cuối cùng, bởi do Côn Tông Lạc, người quản sự trong Thần Thương hội đường chủ Nhất quán đường một trong nội đường tam đại đường chủ, tận lực tác hợp, Công Tôn Tiểu Nương rốt cục gả cho một cao thủ nổi danh siêu quần trong Nhất Ngôn đường, Tôn Cương.
Sau khi Công Tôn Tiểu Nương cùng Tôn Cương kết duyên sự nghiệp Tôn Cương phát triển không ngừng. Không lâu sau đó chủ trì Nhất Ngôn đường Tôn Tự Tẫn xuất lãnh tam đao lục động nhất thương thất sát tiêu diệt Ô Hữu bang Ngô thị huynh đệ Thập Bát kỵ, vì Tứ Phân Bán đường Trần thị huynh đệ phục kích tổng đường khi trở về nuốt hận mà thoái. Tôn Cương nhanh chóng thăng lên làm đường chủ Nhất Ngôn đường bởi vì uy vọng hơn người cùng với thanh thế cực lớn của lão, trên giang hồ lúc ấy đã xưng tụng lão là Sơn Quân.
Tôn Cương có Công Tôn Tiểu Nương từ An Nhạc đường cung ứng tài nguyên, tài lực hùng hậu cộng thêm Tôn thị phu phụ, đối ngoại, đối nội đạo lý rõ ràng, Thanh danh Nhất Ngôn đường Sơn Quân càng hưng thịnh, lên như diều gặp gió. Hơn nữa quyền lực cùng sức ảnh hưởng cũng càng lúc càng lớn.
Lúc này Diêu Hồng chào đời.
Trước khi Diêu Hồng sinh ra còn có một ca ca tên là Tôn Binh. Nhưng mới ra đời không lâu đã mất. Vì thế vợ chồng Tôn Cương xem Diêu Hồng như bảo bối.
Khi đó, Tôn Cương tính tình còn chưa trở nên giống như sau này, thô bạo, thích giết chóc mà đối với thê tử hết sức bảo bọc, cả nhà sinh sống hết sức sự hòa thuận luyến ái.
—— đối với sự trưởng thành của Diêu Hồng lúc trước, nhất là từ khi nàng hiểu chuyện, trong tiểu ký chỉ ghi lại chút ít cũng không tường tận. Đó là vì nàng tuổi còn nhỏ, sự tích của cha mẹ nàng cũng là nghe từ nhiều người mà tường tận.
Chỉ là lời đồn đãi về Nhất Ngôn đường cùng An Lạc đường rất nhiều, hai người bọn họ đã nghe qua không ít nên cũng không có gì lạ lẫm.
Quả thật là nàng không thể quên cái khoảng thời gian hạnh phúc ấy! Cái khoảng thời gian đắm chìm trong không khí vui tươi mà khi viết lại nàng vẫn thập phần vui vẻ.
Công Tôn Tiểu Nương thường xuyên đưa nàng về nhà mình. Ông ngoại đối với nàng hết sức cưng chiều. Hơn nữa An Nhạc đường tài nguyên phong phú, bà con đông đảo, ai cũng đối với cô bé cực kì thông minh, bế nguyệt tu hoa này thương yêu che chở, khiến thời gian thơ ấu của nàng trải qua hết sức ấm áp, phong phú và nhiều kỷ niệm đẹp đẽ.
Khi đó, Tôn gia dòng chính và phụ thường ở chung một nơi, bao gồm cả trưởng tôn. Thân hữu Công Tôn, Trọng Tôn ở An Nhạc đường đoàn tụ …. An Nhạc đường, thật có thể nói là tại vùng võ lâm Đông Bắc là một thiên đường an cư lạc nghiệp.
Đối với Tôn Diêu Hồng, năm tháng ở An Nhạc đường luôn bình an, vui vẻ. Chỗ đó có thân nhân của nàng, trưởng bối, bạn bè, nha hoàn, gia đinh … toàn gia hoà thuận vui vẻ.
Mùa hè, bọn họ ra hồ sen bắt ếch, thả diều trên đồng cỏ, tứ thẩm sên cho nàng que hạt sen đường phèn, biểu ca Thanh Hổ len lén đưa cho nàng con tò he. Hàng đêm phe phẩy quạt ngồi nghe người lớn thuật chuyện xưa, bất giác nghĩ lại... tất cả mọi người đều đặc biệt thương nàng.
Mùa đông, có một ngày tết tuyết rơi đúng lúc, hoa mai trong một đêm bừng nở, vạn cây ngàn nhánh trổ đầy băng hoa. Biểu thúc Thanh Hà đặc biệt dùng tiễn khắc một tượng đá là cầm tinh của nàng, Lục thúc mua cho nàng một chiếc áo nhung đỏ mặc mừng năm mới... Có một năm, pháo nổ tung trời trên mặt tuyết trắng điểm đầy xác pháo hồng …. ai cũng ưa thích cô bé tinh nghịch, xinh xắn động lòng người đấy cả.
Nàng thích đặt tên cho những cây cối trong sân nhà, ngay cả mèo chó cũng không buông tha.
Nếu như nàng thích trái cây, mắt thấy nó trưởng thành, thành thục, nàng không ăn được, nó sống có sinh mạng, người khác ăn nó nàng sẽ vì nó mà khóc.
Có lần nàng lén cả bà vú Hà đại mụ người hết sức thương yêu nàng khắc tên của nàng lên một quả lê. Hà đại mụ ban đầu không để ý, tình cờ đứng dưới cây lê bỗng nhiên phát hiện thấy trên quả lê có khắc chữ Hồng.
Nàng không ăn lê nữa thậm chí ngay cả nước lê cũng không dám uống.
Sau Thập nhị thúc Tôn Cự Dương nói với Hà đại mụ 'Chữ Hồng kia chắc là Diêu Hồng cô nương cầm giấy mà viết trước sau dán lên quả lê. Trải qua hồi lâu dầm mưa dãi nắng đến khi xé đi mảnh giấy chữ Hồng hiện ra do màu sắc bất đồng nhìn qua giống như ăn vào quả lê vậy."
Thập nhị thúc bác học đa tài, cơ trí hơn người giải thích mới khiến Hà đại mụ không còn nghi hoặc.
Ngày qua ngày Diêu Hồng vùi cười nhiệt náo, đùa giỡn với Công Tôn Yêu Hồng cùng Chu Thái Hà, Lâm Phong cùng nhau nghịch tuyết dưới ánh mặt trời. Nắng chiều nhàn nhạt, cuộc sống trôi qua thật sự thoải mái,
Sau nàng lớn lên trong nhà có chút chút ít chuyển biến.
Đương nhiên là chuyện không vui lần lượt tới.
Tuy nhiên, thay đổi là đến từ nam nhân.
Bởi vì trong An Nhạc đường xuất hiện hai nhân vật vô cùng xuất sắc, bọn họ rất trẻ tuổi, cũng rất phi thường.
Một người tên là Tôn Thanh Hà.
Một người tên là Công Tôn Dương Mi.
Tôn Thanh Hà khi đó khoảng hai mươi mấy tuổi, vốn là nhân tài mới xuất hiện tại Nã Uy đường Thần Thương hội, nhưng gã hình như vì không thích Nã Uy đường sát phạt quá nặng, nên đề nghị với người chịu trách nhiệm quyết sách trong Nhất quán đường xin điều tới An Nhạc đường. Chuyện này có thể cũng bởi vì gã luôn luôn đối với Đường chủ Công Tôn Tự hết sức ngưỡng mộ.
Người này so với người khác rất khác biệt. Sơn Đông Tôn gia mọi người lấy thương pháp thành danh, gã lại luyện được tuyệt thế kiếm pháp, sáng tạo lối đi riêng, kiếm pháp chỉ công rất ít thiêu thủ gọi là Nhất Trực kiếm.
Kiếm pháp của gã giống như là nước xuôi dòng không giống như đâm tới. Động tác của gã cũng như mây trôi tự nhiên chứ không phải cố ý mà làm.
Ngay cả mẹ ruột của nàng cũng nhịn không được tán tụng khinh công của gã:"Thấy thân pháp tuyệt mỹ của gã không khỏi nghĩ rằng mình đang tàn phế."
Nhưng Tôn Thanh Hà đối với mẫu thân nàng lại rất ngưỡng mộ.
Gã từng khen ngợi Công Tôn Tiểu Nương với thập nhị thúc Tôn Cự Dương.
"Cái khí chất cao nhã, uyển chuyển như thế khiến ai cũng khó mà bắt chước, cùng nàng đứng chung một chỗ, cứ như mình vừa lăn dưới đất đứng lên toàn thân đây bùn."
Lúc ấy, Tôn Thanh Hà ở trong võ lâm đã rất nổi danh.
Võ công của gã rất cao từng đánh bại cường địch là Vô Toán.
Đương nhiên gã cũng gây thù hằn vô số.
Gã nổi danh ngoài chiến tích cũng bởi gã rất phong lưu.
Nơi gã lướt qua luôn lưu lại danh phụ bạc.
Lưu tình khắp nơi.
Nhưng tình của gã cũng như gió thoảng.
Bởi vì gã rất không giống người bình thường, vốn nhạc cao ít người hoạ, lại trêu hoa ghẹo nguyệt lãng tử lưu danh, mà khi xuất thủ vừa vô cùng lăng lệ, cực kỳ lợi hại, quyết không dung kẻ địch, cũng không nương tình với kẻ thù, thậm chí đồng môn cũng gọi gã là Dâm Tình Kiếm Ma.
Gã mặc kệ.
Cũng không để ý.
Gã không quan tâm.
Gã không nghĩ sẽ nhận lỗi với ai nên mặc kệ người khác nghĩ gì.
—— phảng phất chỉ cần gã thích ngươi, để mắt đến ngươi, ngươi có gọi gã là tên vương bát đản cũng không sao. Nhưng nếu như gã không thích ngươi, căm hận ngươi, cho dù ngươi khấu đầu kêu to "Đại gia", "Đại hiệp", gã cũng một kiếm lấy mạng của ngươi!
Gã chính loại người như thế.
Mẹ Diêu Hồng rất tôn trọng Tôn Thanh Hà.
Có lần nàng nghe mẫu thân nói với thập nhị thúc Tôn Cự Dương:"Chỉ có người bất phàm như vậy mới có thể mang đến vinh dự cho Sơn Đông Thần Thương hội Tôn gia chúng ta."
Một người khác, có thể sánh bằng Tôn Thanh Hà hơn nữa còn rất trẻ.
Khi đó, gã hoàn toàn là có thể nói danh phù kỳ thực, ngựa non háu đá, thiếu niên anh hùng.
Gã là Công Tôn Dương Mi!
Công Tôn Dương Mi là con của lục thúc Công Tôn Dư.
Con trai độc nhất.
Gã cùng Tôn Diêu Hồng giống nhau đều là nhân vật hậu sinh được sủng ái trong hàng ngàn hậu duệ Thần Thương hội.
Công Tôn Dương Mi là một thiếu niên.
Lông mày gã rất đẹp trông như hai cái lông chim đen tuyền. Gã chịu ảnh hưởng rất lớn của Tôn Thanh Hà, gã cũng bỏ thương pháp mà luyện kiếm pháp. Hơn nữa, từ rất sớm trong Thần Thương hội lan truyền ra gã tự sáng tạo ra một bộ Dương Mi kiếm pháp. Chưa tới hai mươi tuổi gã đã liên tục chiến đấu ở các chiến trường Đông Bắc, giành được thanh danh, nhất tề cùng tam nhân kinh sư tề danh.
Đây là thời điểm của anh hùng xuất thiếu niên Dương Mi xuất kiếm.
Hai người này ngày sau đối với Thần Thương hội còn có An Nhạc đường cùng Nhất Ngôn đường ảnh hưởng rất lớn. Đối với mẹ con Tôn Diêu Hồng khi còn sống còn ảnh hưởng lớn hơn nữa!
Công Tôn Dương Mi khi đó trong võ lâm đã có một chỗ đứng nhất định.
Nếu như nói Tôn Thanh Hà là anh hùng trong Nã Uy đường Thần Thương hội thì Công Tôn Dương Mi chính là thiếu hiệp của An Nhạc đường.
Hai người bọn họ đều nổi danh.
Hai người bọn họ hào quang chói mắt.
Bọn họ xê xích nhau chừng mười tuổi, ở một lần tỷ đấu (không người nào có thể biết kết quả trận chiến ấy!) hai người bọn họ lại càng quý mến lẫn quý trọng nhau.
Tâm đầu ý hợp.
Chỉ là, Tôn Diêu Hồng biết Công Tôn Dương Mi nhưng không phải là gặp mặt mà là qua một bức tranh.
Nàng thưởng lãm không phải là Công Tôn Dương Mi mà là bức tranh của gã.
Nàng từ nơi ở của người bạn thân Công Tôn Yêu Hồng xem rất nhiều bức tranh.
Có khi là tranh sơn thủy.
(làm sao mà bức tranh sơn thủy chỉ bằng vài nét phổ phác đã có thể biểu hiện một tình cảm mãnh liệt lại đầy chí khí như vậy!? )
Có khi là hoa và cây cảnh.
(làm sao bức tranh hoa hoa thảo thảo cũng có thể vẽ ra được tình cảm như vậy hơn nữa còn tràn đầy thâm tình!?" )
Có khi là bức vẽ người phụ nữ.
Tôn Diêu Hồng thích nhất chính là gã vẽ các cô gái
(sao lại giống ta thế!?)
(gã gặp qua ta ư!?)
(gã là ai vậy?)
Diêu Hồng xem những bức tranh gã vẽ các cô gái liền nhận thấy đúng là rất giống nàng, bất giác gương mặt ửng hồng.
Ngay cả Hà đại mụ, Tôn thập nhị thúc, Yêu Hồng, Tiểu Hồng... cũng cảm thấy bức tranh gã vẽ rất giống nàng.
"Mỗi cái nhăn mày, nụ cười quả thực giống nhau như đúc!"
Bọn họ cũng nói như vậy.
Khi nàng biết gã họa sĩ tuổi chỉ bằng nàng thì trái tim nhảy liên hồi như hươu chạy. Đến nỗi Tiểu Hồng, Yêu Hồng đều cười nói sẽ giới thiệu người họa sĩ ấy cho nàng làm quen. Nàng vì e lệ, cũng không khỏi có cảm giác thân mật khó hiểu còn có nguyên do không hiểu được nhưng có điểm giống tình ý hơn là e sợ, toan tính nên nhất quyết cự tuyệt.
Mặc dù cự tuyệt nhưng sau rất hối hận.
Chỉ là, hữu duyên đúng là vẫn sẽ có duyên.
—— mặc dù hữu duyên không nhất định có kết quả.
Thời điểm gã vẽ cũng đã sớm nghe nói qua trong gia tộc có một mỹ nhân.
Nhưng gã cho tới giờ chưa từng thấy qua nàng.
Cũng không có khát vọng nhìn thấy nàng.
Chẳng qua gã cảm thấy cô đơn.
Gã tài hoa nhưng phát tiết quá sớm làm gã cô tịch. Gã giơ roi đánh ngựa chạm tới không chỉ là gió còn có sự cô đơn. Gã ngắm mặt trời lặn trên sông dài, đó là vòng tròn mang màu hồng cô tịch. Gã ngắm khói bốc thẳng trên đại mạc, cũng là một đường thẳng cô liêu. Gã xuống phố dùng binh khí đánh nhau, đẫm máu khổ chiến, giành được thắng lợi còn có mang theo thương thế. Đau đớn cô tịch. Gã tung hoành chiến đấu ở các chiến trường, thắng hiểm đại địch, chém giết thù nhân, trở về vinh dự, cũng là ôm một nỗi cô liêu.
Gã vẽ tranh, thật ra thì vẽ đấy không phải là sơn thủy, không phải là hoa cỏ càng không phải là mỹ nữ mà là tịch mịch.
Gã nháy mắt nghe thanh âm, nghe được chính là tịch mịch.
Gã nuôi một con chó nhỏ, thật giống như đang nuôi tịch mịch.
Gã hình như là dùng tịch mịch viết thành.
Kiếm pháp cũng thế.
Tịch mịch.
Tịch. Mịch.
Tịch mịch.
Tịch
Mịch.
Hơn nữa cô tuyệt.
Khi đó gã vẫn còn trẻ cũng sợ yêu.
Gã cảm thấy yêu dễ dàng sẽ hủy diệt một người, thậm chí nếu so với hận thù sát thương cón lớn hơn gấp bội.
Yêu là muốn giao ra bản thân.
Cho nên dễ dàng thua chính mình.
—— yêu ắt khổ não, không yêu cũng chẳng sao.
Gã sợ yêu.
Gã cố ý trốn tránh tình yêu.
Cho đến khi gã gặp Diêu Hồng.
Nghe tim nàng đập.
Nghe tiếng lòng nàng.
Ngày đó hoàng hôn, đưa mắt nhìn hồng, ánh nắng chiều đầy trời, từng tia nắng nhảy nhót xuyên qua bức tranh.
Nàng ở hậu hoa viên Tiêu Tương quán An Nhạc đường bỗng nhiên cảm xúc dâng lên thổi lên khúc loạn hồng, loạn hồng bay qua cho thu đi, hoa rơi người đứng, vũ yến song phi.
Gã nghe được tiếng nhạc du dương.
Gã hoàn toàn cảm nhận được sự tịch mịch trong khúc tiêu.
Trong nắng chiều gã nghe thấy.
Ngơ ngẩn.
Gã đột nhiên cảm giác đau lòng.
Ngây dại.
Gã tìm được nàng.
Thấy nàng.
Chết đứng.
… gã, cả đời này, không phải là vì thấy nàng mà đến đấy sao?
Ước hẹn lục sinh tam thế làm sao chính mình cơ hồ đã quên, thiếu chút nữa bỏ lỡ?
Nếu cứ như vậy bỏ lỡ chẳng phải chính mình đến nhân gian một chuyến này phí hoài sao.
Công Tôn Dương Mi gặp được nàng, mới biết được cái gì gọi là sợ hãi. Gã trước kia trong chiến đấu cũng không sợ. Đang lúc kịch đấu cũng chưa từng sợ, sống chết trước mắt càng quên sợ. Song khi gã gặp được Diêu Hồng gã rốt cuộc biết rồi cái gì gọi là sợ hãi.
Gã sợ chính mình không đủ anh tuấn tiêu sái khiến Diêu Hồng Hội sẽ không để gã vào mắt. Gã sợ mình quá thô lỗ không văn nhã, đường đột giai nhân. Gã sợ chính mình hôm nay không có nghe thấy tiếng tiêu mà đến vậy chẳng thể gặp gỡ khiến trọn đời di hận sao. Gã sợ mình chết sớm nên không thể cùng nàng răng long tóc bạc. Gã sợ mình mất đi trí nhớ, đến nỗi không thể tương tư nàng. Gã sợ nỗi sợ của mình thành sự thật. Gã sợ bị bệnh. Gã sợ. Gã sợ...
Gã sợ mất nàng,
Thật ra thì gã căn bản không cần phải lo lắng.
Bởi vì nàng vừa nhìn thấy gã, cũng biết chính là gã.
Gã tới.
Là gã tới.
Nàng biết người đồng lứa nàng đợi, chờ, người duy nhất nàng chờ rốt cục đã xuất hiện.
Nàng thích gã vẻ mặt đang lúc lộ ra ngạo khí, phảng phất mỗi nhất cử nhất động cũng đủ để lu mờ ánh sáng trăng sao, mỗi một cái giơ tay, một cái nhấc chân đều rực rỡ.
Trăng quá già rồi, ánh sáng của nó đã không chiếu rõ mặt của bọn họ.
Sao quá mềm yếu rồi, mênh mang so sáng cũng thấy không rõ đường đi của bọn họ.
Tuy nhiên, gã chỉ tập trung vào nàng.
Thâm tình.
Nàng yêu cái giọng nói của gã, giống như một câu nói trong sách ""Đọc sách, học tập nhiều hơn nữa để mong chờ tương ali chẳng khác nào trói buộc tự do tự tại của hiện tại, như đeo đá vào chân!" nếu là người khác nói ra chẳng cần nói nhiều cũng rất chi là vô lễ.
Nhưng khi gã nói ra là khí phách cũng là không khí trong lành.
Còn có thành ý.
Cho đến bọn họ ở chung một chỗ đến lúc phân không rõ ai là ai, không còn nhớ đến thời gian, gã mới biết được thì ra là nàng là Tôn Diêu Hồng, nàng mới hiểu được thì ra là gã chính là Công Tôn Dương Mi.
Nhưng lúc đó bọn họ đã quyết định, riêng của mình, bọn họ đem hết cái sức lực của mười tám, hai mươi năm nghỉ ngơi dưỡng sức đã qua oanh oanh liệt liệt yêu đương một trận. Hơn nữa bọn họ nguyện ý sẽ cùng nhau ứng phó và gánh chịu mọi hậu quả.
Đến lúc này, nàng mới biết được tranh là do gã vẽ.
Thì ra là bàn tay sử kiếm đó cũng có thể vẽ ra bức tranh như vậy.
Nàng vì gã thổi tiêu.
Gã thích nghe.
Tình yêu như một giấc mộng đẹp.
Gã vì nàng vẽ tranh.
Gã vẽ nàng.
Nàng ở Tiêu Tương quán ngâm thơ, gã mô tả nàng, vì nàng mà vẽ, vì nàng vẽ ra ngàn loại khí chất trăm loại phong tình, gió thu tinh tế, lá lá ngô đồng, màu đỏ như lửa, bay loạn như máu, vẽ nàng như người ta thiên hô vạn hoán, thiên ngôn vạn ngữ nhưng không một tiếng động đổ vào trong bút hoạ.
Bức tranh hoàn thành.
Người người đều nói thế là đủ rồi. Vốn là ta đối với Kim Đồng Ngọc Nữ lẽ dĩ nhiên người người ca ngợi, đối với bọn họ ân ái lại càng không mộng tưởng uyên ương.
Nhưng nàng tự mình cho là không giống.
Bởi vì cho dù giống nữa, rất giống, càng giống cô gái khi gã chưa thấy nàng, không thấy nàng trước đó cũng đã vẽ bức tranh ra, viết ra rồi …. đến nỗi khi gã nhìn thấy nàng sau, vẽ nàng thì lại trở nên xa xôi không thành thật rồi.
Điểm duy nhất giống ngược lại là khí chất.
Cùng với chút ít cảm giác không thể nói rõ, là phong tình.
Đọc Phiêu Hồng tiểu ký đến đoạn này Thiết Thủ chợt nhớ tới ở bức tranh trên vách ở Phi Hồng cư.
Bức tranh vẽ cô gái.
…. nàng cười lúm đồng tiền rực rỡ nhưng ánh mắt tịch mịch.
Tay áo nàng giống như gợn nước lưu động, động là một loại phong tư, hàng ngàn chuyển động là hàng ngàn loại phong tư. Ai cũng có thể nhìn ra, họa sĩ đối với cô gái trong bức tranh trong lòng có vạn điều muốn nói, cũng vì một tiếng cười trong trẻo mà hạ bút.
Gã vì nàng mà đau.
Đau đớn.
Nhưng từ bóng hình xinh đẹp của nàng vẫn toát ra cái cảm giác cô liêu làm cho không người nào có thể quên được, tựa như nàng đã cô độc tự trăm năm rồi, tịch mịch đã ngàn năm rồi! Nếu như trong bức tranh sắc đẹp cô gái là vĩnh hằng thì nói như vậy vẻ cô tịch của nàng cũng giống nhau không khác biệt.
Tại sao gã có thể vẽ bức tranh về nàng như vậy?
Vì sao gã ở trong lúc mà tình yêu cuồng nhiệt lại vẽ ra nàng như thế?
Thiết Thủ biết cách làm người của gã.
Gã là loại người đứng ở bất kỳ địa phương nào cũng tựa như gã chính là chủ nhân của địa phương đó.
Tung hoành nhưng không câu nệ.
Thiết Thủ hiểu rõ loại người này.
Gã vốn biết loại người này.
Hắn vốn là phân nửa mục đích mà gã đến đây. Gã vì hắn mà xông vào Nhất Ngôn đường, còn có thể vì hắn mà xông lên Thái Sơn.
Gã tới, đã không có lựa chọn nào khác.
Thiết Thủ nghe qua gã nói đến chuyện của nàng thì gã thậm chí cho là bản thân gã yêu nàng đến tận chân tơ kẽ tóc.
Gã có thể bằng vào ánh mắt cũng đủ để đem địch thủ xé thành vạn mảnh.
Nhưng gã vì sao phải vẽ nàng như vậy? Tình yêu chân thật như vậy. Sâu như vậy. Điên như vậy, cuồng như vậy, dưới ngòi bút gã, nàng, lo lắng như vậy, ưu tu như vậy, lạnh lẽo như vậy, buồn bã như vậy!
… chẳng lẽ ngay khi gã đang cùng nàng hạnh phúc đã cảm thấy được tương lai của bọn gã là không may mắn? Cái cảm giác không nắm chắc, không biết dừng lại trước vực sâu?
Thiết Thủ không biết. Thiết Thủ không hỏi.
Khi đó gã chỉ biết là hắn đang yêu.
Bọn họ ở kinh sư, tương giao tâm đầu ý hợp, nhưng gã hay vội vàng trở về Đông Bắc.
Bởi vì nàng ở đó tim của gã sớm đã bay trở về.
Sau đó rất lâu cũng chưa có tin tức của gã.
Thiết Thủ khi đó còn chưa xem bức họa này.
Gã trong một cuộc chiến mà biết gã, hai người không đánh không quen biết, hết sức thân thiết.
Gã chính là người gọi là Dương Mi kiếm hoặc Dương Mi tài tử Công Tôn Dương Mi.
Tảng sáng.
Thiết Thủ cùng ác điểu còn đang học "Hiểu Hồng".
Bọn họ sắp lên đường, lên Thái Sơn, giết Sơn Kiêu, cứu Diêu Hồng.
Nhưng gã vẫn chưa đọc xong phần Hiểu Hồng trong Phiêu Hồng tiểu ký.
Bọn họ còn đang đọc.
Đọc nàng.
Buổi sáng sớm trời rất lạnh.
Phía ngoài truyền đến tiếng hành binh huyên náo, khí thế sát phạt nồng đậm.
Trên thực tế "Nhất Ngôn đường" mấy ngày nay luôn đằng đằng sát khí.
Nhưng trong Nhất giam viện danh bộ Thiết Thủ, còn có quỷ bộ ác điểu đều đang đọc "Phiêu Hồng". Hiểu rõ tâm tư Diêu Hồng mặc dù cảm thấy trong lòng có chút mát mẻ nhưng trên mặt phát lạnh.
… người đã lạnh như vậy, trên núi nhất định còn lạnh đến đâu?
Trên núi tuyết có rơi không?
…. nàng chịu nổi chăng?
Phần Hiểu Hồng đến đoạn sau, rõ ràng có khúc ngoặt.
Đầu tiên là lời đồn.
Bởi vì Công Tôn Tiểu Nương thường nấn ná ở nhà mẹ đẻ An Nhạc đường khó tránh khỏi thị phi.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, nói thầm, phao tin. Lúc ban đầu là đồn Công Tôn Tiểu Nương cùng Tôn thập nhị có quan hệ không thể cho ai biết.
Tôn thập nhị vì tị hiềm, không muốn liên lụy Công Tôn Tiểu Nương cho nên dứt khoát buông bỏ mọi thứ rời xa Đông Bắc về chủ trì Lão mẫu động tại vùng Chiết Giang chuyên phụ trách liên lạc giữa Thần Thương hội cùng Giang Nam đồng đạo.
Có lời đồn khác rằng Tôn Cương biết Tôn Cự Dương cùng ái thê có mập mờ rất tức giận. Lão từng tìm tới Tôn Cự Dương tính sổ, Tôn Cương giận dữ mắng mỏ tôn thập nhị "Không nên ngay cả chị dâu của mình cũng dã tâm lang sói!" Tôn Cự Dương thì cãi lại "Có thể vũ nhục ta nhưng không thể khinh nhờn Tiểu Nương!" Cho nên hai người đại chiến trong An Nhạc đường, Sơn Quân Tôn Cương đánh trọng thương Tôn Cự Dương. Bởi vì bị thương mà lão chạy trối chết đến Lão mẫu động giữ mạng, miễn cưỡng cầu sinh, công lực không lớn bằng lúc trước, cũng không hỏi chuyện giang hồ nữa.
Nhưng lời đồn đãi cũng không vì Tôn thập nhị mai danh ẩn tích mà tiêu tán.
Lần này lời đồn đãi là về Tôn Thanh Hà.
Thanh danh gã trước giờ rất không tốt, nhưng trong Thần Thương hội vì kiếm pháp cực cao, tài cán hơn người nên trước đến giờ đều bị người ta đàm tiếu.
Nữ vẫn là Công Tôn Tiểu Nương.
Cho dù nàng đã lớn, lập gia đình, có con nhưng vẫn xinh đẹp rạng ngời. Nàng chưa lập gia đình chỉ như một giọng nước long lanh. Sau khi cưới chồng lại như một cuộn sóng tung mình rung động. Khi nàng còn là con gái bọn họ luôn nghĩ rằng không có nàng quả thực chuyện bi thảm của đời người, có người còn cảm thấy rằng lòng mình đã chết. Khi nàng đã trở thành thiếu phụ thì không theo năm tháng qua mà trở nên già cỗi mà ngày càng thành thục, theo tuế nguyệt mà mài giũa hoàn hảo hơn, phảng phất như chẳng già đi mà ngày càng phong quang hơn.
Tôn Thanh Hà ngày qua ngày cũng chỉ như thế tục công tử, hơn nữa phóng đãng khôn cầm, hoàn toàn không đếm xỉa dư luận.
Mọi người đối với bảo bối trong mộng của mình cách nhìn thường thường là không phải vô cùng mong đợi mà thà rằng ngọc nát.
Lời đồn đãi đối với bọn họ mà nói tuyệt đối không đáng tồn tại.
Tôn Thanh Hà cũng không phải là Tôn Cự Dương, gã đối mặt lời đồn đãi kiên định phản kích. Tựa như gã không tiếc giết hổ chém gấu lột da bọn chúng trải dài dưới đất từ Lao Sơn cho tới núi tuyết Côn Luân cũng như nhau...
Nhưng Tiểu Nương làm không được.
Nàng dù sao cũng là nữ tử.
Nàng chịu không nổi đủ loại thị phi, đàm tiếu.
Lời đồn đả thương người có khi càng sâu hơn đao chém.
Tôn Thanh Hà kiên định, kiên cường, cũng không nguyện đẩy nàng vào chỗ khó. Cộng thêm gã hành sự tuỳ vào suy nghĩ của mình, yêu ghét rạch ròi khiến ở Đông Bắc đã gây thù hằn không ít, ở Thần Thương hội cũng tứ diện Sở ca. Gã đối với chế độ Tôn gia cũng có nhiều bất mãn. Cho nên, gã cuối cùng tôn trọng quyết định của nàng, gã cũng bước chân theo Tôn thập nhị.
Gã đi.
Rời Đông Bắc.
Gã thậm chí tiến hơn một bước, thoát ly Thần Thương hội.
Công Tôn Tiểu Nương thì trở về Nhất Ngôn đường.
…. Chỉ có cùng vị hôn phu ở chung một chỗ nàng mới có thể bỏ qua mọi lời đồn đãi.
Nàng mang Diêu Hồng rời khỏi An Nhạc đường.
Lúc này từ nét chữ ghi chép đã rõ ràng có thể cảm giác được:
Nàng đối với cha mẹ trong lúc nổi lên xung đột cùng mâu thuẫn đã cảm thấy hết sức lo âu bất an.
Nhưng ở phương diện của nàng, hơn nữa ở trong chuyện tình cảm cũng chưa quá mức thất vọng.
Bởi vì Tôn Cương mặc dù đối với thê tử có sự khẩn trương, hơn nữa rất tức giận nhưng cũng không phản đối Diêu Hồng cùng Công Tôn Dương Mi lui tới, còn ra sức tài bồi.
Cho nên Công Tôn Dương Mi gia nhập Nhất Ngôn đường.
Gã còn được nể trọng, trở thành cánh tay phải của Tôn Cương.
Diêu Hồng mặc dù trở lại Nhất Ngôn đường nhưng vẫn vì chuyện của cha mẹ mà lo sợ nghi hoặc. Cho dù vậy chuyện này cũng không có khiến nàng cùng Công Tôn Dương Mi phân ly. Chỉ là nàng đã không thể thấy toàn gia bên ngoại hòa thuận, ấm áp.
Nàng trở "nhà" nàng.
Bởi vì... "Nhà" nàng cảm thấy tương đối lạ lẫm, cho nên nàng trồng rất nhiều loại hoa.
Hoa màu hồng.
Công Tôn Dương Mi từ từ nhận được sự trọng thị tín nhiệm của Sơn Quân, nhận trách nhiệm nặng nề, công việc bận rộn thường xuyên ra ngoài. Nàng như tảng đá lớn giữa rừng hoa, nàng lưu luyến, nhớ nhung nhiều, rất nhiều, nhiều lắm …. cuộc sống lúc trước.
Đáng tiếc, hoa đẹn ít khi nở..
Hoa không hồng ngàn ngày.
Hiểu Hồng đến đây dừng lại, tựa như phong hoa tuyệt bút.
Mặt trời ló dạng ở phương Đông.
Sắc trời sáng rỡ.
Bóng ngọn Thái Sơn cao vút đổ xuống theo ánh sáng mặt trời. Đổ xuống người Thiết Thủ cùng ác điểu bên cửa sổ.
Đường lên núi gập ghềnh, núi cao dốc đứng nhưng rất bình thường dưới mắt bọn họ.
Bọn họ nhãn giới vốn rất cao.
Cũng chỉ xem thủ đoạn như thế nào?
Vận khí như thế nào!