Tu Chân Thế Giới

Chương 906: Cái chết của Mễ Nam

Hà công chúa có chút lo lắng không yên.

Nàng từ lâu đã tiếp nhận cai quản gia tộc, dưới sự dẫn dắt của nàng, gia tộc trong những năm gần đây phát triển đặc biệt không tệ. Tuy rằng cần luồn lách trong những khe hở của những thế lực lớn để sinh tồn, nhưng nhờ nàng mạnh vì gạo, bạo vì tiền, ngoài mềm trong cứng, nội tâm ý chí lại cực kỳ kiên quyết, gặp khó khăn, cản trở mà không nhụt chí. Trên dưới cả gia tộc, đối với nàng cũng đều tin phục vô cùng.

Nàng vẫn đẹp, một vẻ xinh đẹp không tỳ vết như xưa, hai vệt mi càng yểu điệu quyến rũ.

Nhưng đột nhiên bị triệu kiến, khiến cho nàng có chút thấp thỏm lo âu. Ma Thần Điện đã cường đại đến mức làm cho nàng phải ngưỡng mộ, Minh Vương so với Ma Thần Điện kia còn cường đại hơn, lại khiến cho trong nội tâm nàng có chút chột dạ. Những ngày này nàng vẫn liên tục chú ý đến tình hình chiến sự giữa Minh Vương và Ma Thần Điện, song phương chiến đấu thập phần kịch liệt, Ma Thần Điện tình huống phi thường không tốt, đang bị rơi vào thế hạ phong.

Bách Man Cảnh đã không tìm được minh hữu của Ma Thần Điện, tất cả mọi người đều đang tự hỏi, Minh Vương lúc nào sẽ nhất thống Ma tộc. Một vị nhân vật đang rất có khả năng trở thành chúa tể toàn bộ Ma tộc như vậy, bỗng nhiên không hiểu sao lại triệu kiến mình, Hà công chủ cũng không biết, đợi chờ mình ở phía trước là phúc hay là họa.

"Mời đến, vương thượng chờ ngài đã lâu." Một gã Chiến Tướng Cao giai Ma tộc khách khí dẫn Hà công chủ đi vào.

An Mạc xuất chinh, liền từ trong đám hộ vệ của hắn, chọn lựa một vài người, đảm nhiệm chức hộ vệ.

Những người này đã từng đi theo hắn, lập nên kì tích bảy ngày đột phá, tuyệt đối trung thành. Chiến Tướng bị vẻ mỹ mạo của Hà công chúa làm cho ngẩn ngơ một hồi, trong nội tâm thầm giật mình, chẳng lẽ Vương Thượng lại ưa thích kiểu mẫu này?

Hà công chúa lấy lại bình tĩnh, thận trọng đi vào đại điện.

Một vị nam tử tóc trắng hơn tuyết, ánh mắt tựa hồ đang chăm chú nhìn về phía xa xăm, hắn vừa nghe được thanh âm của Hà công chúa, liền xoay người lại.

"Đã lâu không gặp!"

Hà công chúa thẫn thờ ngắm nhìn khuôn mặt quen thuộc lại tựa như xa lạ kia, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Những giọt nước mắt lại rớt xuống, không thể kìm chế.

Trong lúc đó, Công Dã Tiểu Dung mang theo chiến bộ của mình, đang ẩn núp ở một nơi để mai phục.

Trên tay hắn chỉ còn lại có một ngàn người, một ngàn binh sĩ này, một người cũng theo sát hắn không rời. Đánh đến bây giờ, tất cả mọi người đều đã minh bạch, Thiên Hoàn đã không còn. Thế nhưng không có một người nào đào ngũ, bởi vì đại nhân đã nói cho bọn họ biết, thân nhân của bọn họ trong tương lai, cần bọn họ dùng máu tươi cùng chiến công để tranh đoạt.

Huống chi, đại nhân dẫn bọn họ đến đánh Mễ Nam.

Nếu như hỏi kẻ nào đã khiến cho bọn họ thống hận nhất, câu trả lời chỉ có một, đó là Mễ Nam!

Nhờ thân thế địa vị cao, hắn hưởng thụ vô số chỗ tốt từ Thiên Hoàn, nhưng lại là kẻ đầu sỏ gây chia rẽ Thiên Hoàn! Đánh Mễ Nam, sẽ không có một ai lui lại về phía sau.

Bọn họ lặng yên tiếp cận chiến trường, Chiến bộ của Mễ Nam không hề có cảm giác.

Song phương chiến đấu cực kỳ tàn khốc, đánh đến nước này, bất luận một phần lực lượng nào cũng cực kỳ quý giá. Chiến bộ Mễ Nam đem thu hồi tất cả những trạm canh gác dò xét, tập trung toàn bộ lực lượng mạnh mẽ của mình vào chiến đấu.

Chiến bộ Mục Song có lẽ đã tiêu hao hầu như không còn, nhưng nơi này là Bắc Thiên Hoàn, bổ sung Chiến bộ, nói chung cũng không khó khăn. Mà Chiến bộ Mễ Nam tuy nhiên tinh nhuệ hơn, nhưng bọn họ không có cách nào được bổ trợ.

Mục Song tựa như Chiến Tướng lãnh huyết, liên tục điên cuồng xông vào những Chiến bộ bình thường, đem không ít nhân mạng biến thành đống thịt xay.

Những chiến bộ này bình thường không được coi trọng, lúc này lại hung hãn không sợ chết, bởi vì, địch nhân của bọn họ là Mễ Nam, kẻ thù mà bọn họ thống hận nhất!

Trong số bọn họ, phần đông nhà phá thân vong. Cuộc chiến nam bắc Thiên Hoàn diễn ra suốt mười năm, cừu hận giữa song phương, sớm đã sâu đến tận xương tủy.

Người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên.

Mạng người ở đây, chẳng khác gì những con số băng lãnh vô tri, Chiến bộ bình thường hơn năm vạn người, toàn bộ đã ở nơi này ngã xuống.

Nhưng khi tin tức truyền tới hậu phương, không chỉ không khiến lòng quân rối loạn, ngược lại Chiến bộ liên tục không ngừng như thủy triều cuồn cuộn đánh tới đây. Có một vài Chiến bộ đã chuẩn bị rút khỏi Bắc Thiên Hoàn, chờ đợi tiến vào Mạc Vân Hải, bọn họ vì đạo nghĩa không thể chùn bước quay lại chém giết.

Mà bởi vì trưởng quan không muốn giết trở lại Chiến bộ, nên rất nhiều binh sĩ tự phát rời khỏi đơn vị, tốp năm tốp ba quay trở lại chiến đấu.

Liền Mục Song đại nhân cũng có thể chết, sự hi sinh của bọn họ có đáng là gì đâu?

Lại nói đến Mễ Nam bị trở thành một tấm bia đỡ đạn, đang gắt gao ngăn chặn. Rất nhiều lần mắt thấy dường như sắp đột phá, thì đối phương lại hung hãn không sợ chết điên cuồng đột kích, kiên cường áp đảo trở lại.

Ngắm nhìn bốn phía, chứng kiến thần sắc chán nản của kẻ bại trận xuất hiện trên khuôn mặt chư tướng, Mễ Nam trong nội tâm một mảnh lạnh buốt.

Tại sao có thể như vậy?

Mình chính là Đỉnh giai Chiến Tướng mà! Mình chính là Đỉnh giai Chiến bộ dưới trướng Chiến bộ này mà!

Sao có thể bị đánh thành cục diện như trước mắt vậy?

Chiến bộ của hắn, nhân số chỉ còn lại không tới phân nửa. Đáng sợ hơn chính là, trước ngày bắt đầu, đã xuất hiện binh lính đào ngũ. Mễ Nam thống quân nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Chiến bộ của hắn xuất hiện đào binh!

Hắn biết rõ, chính mình kiêu ngạo như vậy, nên Chiến bộ cách khoảng cách sụp đổ, đã không còn xa.

Nhưng, hắn không có bất kỳ biện pháp nào, hắn thậm chí không còn đường lui!. Nếu không phải hắn đầu nhập Côn Luân vừa đúng lúc, bọn hắn căn bản không có được đãi ngộ như vậy. Côn Luân nhân tài đông đúc, đã không còn chỗ để tiếp nhận người ngoài. Nếu lần này không thể hoàn thành nhiệm vụ, sau khi trở về, chờ đợi hắn, sẽ chỉ là sự lạnh nhạt vô tận.

Côn Luân sẽ không tín nhiệm hắn nữa.

Tộc nhân của hắn, sẽ lấy đi tất cả, bọn hắn rốt cuộc không thể nhìn thấy ngày mai, không thể nhìn thấy Quang Minh.

Hắn có thể chết, nhưng không thể lui!

Nhưng mà, hắn nguyện ý tử chiến, Chiến bộ dưới trướng hắn, lại không muốn. Vì Côn Luân tử chiến? Tại sao phải làm vậy?

Mễ Nam nản lòng thoái chí.

Hắn không biết, có hàng ngàn con mắt chất chứa đầy vẻ thù hận đang nhìn chằm chằm hắn.

Công Dã Tiểu Dung tập kích, chọn lựa thời cơ phát động cực kỳ xảo diệu.

Mễ Nam Chiến bộ vừa mới lui lại, còn chưa được nghỉ ngơi, Công Dã Tiểu Dung đã ngang nhiên phát động tập kích, Mễ Nam Chiến bộ nguyên cũng sắp đến lúc sụp đổ, trong phút chốc thôi sẽ hoàn toàn tan biến!

"Giết Mễ Nam!"

"Tiêu diệt Mễ Nam!"

...

Tiếng rống giận dữ vang vọng toàn bộ nơi trú quân.

Mễ Nam Chiến bộ giống như con ruồi mất đầu, rất nhiều người thậm chí thất kinh xoay người lao đầu chạy vào trong bóng tối. Biểu hiện của bọn họ, bết bát như một Chiến bộ nghiệp dư nhất, nhìn không tới nửa điểm khí chất của một Đỉnh giai Chiến bộ.

Mễ Nam phảng phất già đi hơn mười tuổi, hắn mờ mịt đứng trong gió, càng ngày càng thản nhiên tiếp nhận những tiếng chém giết, hoàn toàn chưa tỉnh ngộ.

Một đạo hào quang lạnh thấu xương, chém về phía cổ của hắn.

Hắn như một tên đầu gỗ si ngốc,vẫn không nhúc nhích.

Một cái đầu người bay lên không trung.

Thần sắc đờ đẫn vẫn còn nguyên trên khuôn mặt của cái đầu đó.

Biệt Hàn Nghiệt bộ, giống như không biết mệt mỏi, ở chung quanh Mục Huyên Chiến bộ tuần tra tới lui mấy canh giờ.

Mục Huyên không dám có chút buông lỏng, nàng biết rõ, chỉ cần hơi có chút khinh suất, Biệt Hàn sẽ để lộ ra răng nanh của hắn. Nàng không ngừng khích lệ thuộc hạ của mình, phải giữ vững tinh thần.

Chỉ cần có thể trụ vững được với Biệt Hàn, các nàng sẽ thắng.

Thời gian từng chút một trôi qua.

Thời gian trôi qua càng lâu, Mục Huyên trong nội tâm hàn ý lại càng nặng. Nàng không cách nào tưởng tượng, một người vậy mà thủy chung có thể duy trì sự tuần tra tới lui không ngừng nghỉ, không có một quy luật nào, trong hơn năm canh giờ. Lộ tuyến tuần tra của Biệt Hàn, tuyệt đối không hề lặp lại, căn bản không có cách nào dự đoán được động tác tiếp theo của hắn.

Thật là một tên đáng sợ!

Mục Huyên trong lòng có dự cảm không tốt, mặc dù nàng không ngừng nhắc nhở, thủ hạ Chiến bộ vẫn còn có rất nhiều người, không thể phân tâm một chút nào.

Biệt Hàn tập kích phát động cực kỳ đột nhiên, không có nửa điểm báo hiệu trước.

Nghiệt bộ tựa như một lưỡi dao đặc biệt, trong nháy mắt cắt vào một góc của Mục Huyên Chiến bộ, trong chốc lát, huyết nhục bắn tung tóe khắp nơi, phần còn lại của chân tay đã bị cụt bay tứ tung!

Rất nhiều người thậm chí còn chưa phục hồi lại tinh thần, Tử Thần đã đặt một nụ hôn lên mặt của các nàng.

Một kích rồi lại biến mất!

Thậm chí Mục Huyên còn chưa kịp phản kích, Nghiệt bộ cũng đã như thiểm điện thoát ly, một lần nữa tiến vào trạng thái tuần tra tới lui.

Chiến bộ này tất cả đều là nữ Kiếm Tu, tuy các nàng mỗi người đều là hạng người có kinh nghiệm ở sa trường, nhưng dù sao cũng là nữ tử. Đột nhiên xuất hiện thảm cảnh huyết nhục bay tứ tung, đã khiến cho sắc mặt các nàng đột biến.

Các nàng không sợ tử vong, cũng không sợ chiến đấu, nhưng cảnh huyết tinh đáng sợ như thế này, sâu trong bản năng của các nàng đã bài xích, huống chi còn xảy ra ngay trước mắt mình?

Lần này, không người nào dám buông lỏng, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, như lâm phải đại địch.

Biệt Hàn một lần nữa khôi phục bộ dáng như ngủ như không kia, dẫn theo Nghiệt bộ, tuần tra tới lui xung quanh khu vực Mục Huyên Chiến bộ.

Màn đêm buông xuống.

Mục Huyên trong nội tâm lại tăng thêm một tầng cảnh giác, trong lòng nàng lo lắng vô cùng, nhưng vô luận nàng liên lạc như thế nào, đều không thể liên hệ được cùng với Mễ Nam và Tiết Đông.

Chẳng lẽ bọn họ đã xảy ra biến cố gì rồi sao?

Trong nội tâm Mục Huyên, bỗng nhiên xuất hiện dự cảm chẳng lành.

Loại người như Mễ Nam, nàng trong lòng vốn xem thường, nếu là ở Côn Luân, nàng dám chắc là người thứ nhất đi tới chém đầu hắn. Nếu không phải chưởng môn yêu cầu đối với hắn khách khí một chút, Mục Huyên tuyệt đối sẽ không cấp cho Mễ Nam cái gì sắc mặt hòa nhã như vậy. Kỳ thật không riêng gì Mục Huyên, trên dưới Côn Luân, đối với Mễ Nam đều không có lấy một tia hảo cảm.

Côn Luân lực lượng cường đại, ngoại nhân khó mà tưởng tượng được, cũng bởi vì như vậy, loại người hưởng thụ vô số ân huệ của môn phái, rồi lại mưu phản môn phái của mình, cắt đứt gia hỏa của môn phái như Mễ Nam, bọn họ trong nội tâm cực kì khinh bỉ, coi thường.

Nhưng còn Tiết Đông đâu rồi?

Người nào có thể ngăn được Tiết Đông?

Nàng không tin.

Nhưng đến bây giờ, vẫn không thấy bóng dáng Tiết Đông, đáng sợ nhất chính là, nàng không liên lạc được với hắn.

Tiết Đông Chiến bộ là Chiến bộ cường đại nhất Côn Luân, địa vị của Tiết Đông ở Côn Luân các chiến tướng khác còn xa mới bằng được, bởi vậy Tiết Đông Chiến bộ dường như đã tụ tập toàn bộ tinh hoa của Côn Luân ở một chỗ.

Điểm đáng sợ nhất, chính là Côn Luân tử, hơn một nửa nhân số Côn Luân tử, đều ở trong Tiết Đông Chiến bộ.

Trong Chiến bộ đó, mỗi một vị Kiếm Tu, đều phải trải qua sáu lần khảo hạch chọn lọc, mỗi một vị đều có thực lực cường đại.

Một Chiến tướng trình độ siêu cường tuyệt luân như Tiết Đông, hơn nữa còn có Chiến bộ Kiếm Tu trải qua sự sàng lọc tầng tầng lớp lớp, còn có vô số cao thủ, tu luyện nghiêm khắc đến cực điểm, vì vậy nên Mục Huyên hoàn toàn tin tưởng, một Chiến bộ như vậy, căn bản không có khả năng xuất hiện lần thứ hai. Cho dù là Cốc Lương Đao danh chấn thiên hạ, gặp phải Tiết Đông, cũng bị đánh cho cực thảm.

Chiến bộ Như vậy, còn ai có thể đánh bại?

Mục Huyên không tin.

Biệt Hàn trước mắt tuy lợi hại, Nghiệt bộ cũng làm cho nàng cảm thấy cường đại đến bất ngờ, nhưng nếu Tiết Đông đến, Biệt Hàn không có nửa điểm cơ hội.

Thế nhưng... Tiết Đông bọn họ gặp phải chuyện gì rồi?

Dự cảm bất thường trong nội tâm nàng càng thêm mãnh liệt, lần hành động này, giống như khắp nơi đều không thuận lợi.

Trong lúc đó, xung đột giữa Côn Luân cùng Mạc Vân Hải, đã không cách nào tránh khỏi.

Hiện tại, song phương đã tiến vào giai đoạn đấu sức.

Nhưng hoàn toàn bất đồng với tình cảnh thế như chẻ tre trong tưởng tượng của nàng, nàng luôn luôn giống như bị tầng tầng ngăn trở, cảm giác thập phần không như ý muốn.

Nếu như nói Công Dã Tiểu Dung phản công, chỉ là do sơ sảy của mình, thì khi cùng Biệt Hàn Nghiệt bộ kia đọ sức, nàng không hề có nửa điểm lưu lực, nhưng lại thủy chung bị áp chế.

Biệt Hàn so với nàng tưởng tượng còn mạnh hơn nữa, không chỉ vậy, nàng còn mơ hồ có cảm giác, Biệt Hàn vẫn chưa sử dụng toàn lực!

Chẳng lẽ, đây mới là thực lực chân chính của Mạc Vân Hải hay sao?