Tu Chân Thế Giới

Chương 883: Thủ chiến

Hiển nhiên đối phương không ngờ bọn họ ngay cả chào hỏi cũng không trực tiếp nhảy vào đánh luôn. Nhiệm vụ chính của đối phương là quấy rầy và làm chậm tốc độ của nhóm Tả Mạc.

Nhất là khi Tả Mạc xuất hiện ở vị trí tiên phong càng khiến bọn họ khiếp sợ. Tên gia hỏa này muốn làm gì? Trận doanh lập tức rối loạn.

Tả Mạc mắt không chớp giơ đại kiếm lên cao rồi chém về phía trước!

"Giết!"

Tả Mạc dẫn đầu đánh về phía đối phương.

Chúng tướng đồng thanh gào lớn: "Giết!"

Chiến bộ đã sớm súc thế chờ phát động giống như nước lũ ầm ầm bám sát theo Tả Mạc!

Tựa như sấm chớp ầm ầm càng khiến chiến bộ đối phương thêm hoảng loạn.

Khuôn mặt Tả Mạc lãnh khốc vô tình, hắn lại nâng đại kiếm trong tay lên.

Mọi người theo bản năng cũng đưa ma binh trong tay lên, vương thượng giống như một vòng xoáy cường đại, thần lực của bọn họ với tốc độ kinh người tập trung về phía vương thượng!

Một cảm giác khó nói thành lời hiện ra trong lòng họ. Bình thường đều là do bọn họ chủ động phóng xuất thần lực nhưng lần này bọn họ lại cảm thấy thần lực như bị hút đi vậy.

Sức hút đặc biệt này không cho bọn họ có thời gian suy nghĩ liền hút thần lực đi.

Những cao thủ của Tây Ngục phủ đều là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, phản ứng rất nhanh, rất nhiều người đã nhận ra vấn đề, mặt biến sắc!

Vừa rồi thần lực mà mỗi người phóng ra đều gấp hai lần thần lực bình thường!

Không tốt!

Bọn họ kinh sợ nhảy dựng hết lên.

Chiến pháp của ma tộc khác với hai tộc còn lại, trong chiến bộ ma tộc, mỗi một đội viên đều truyền thần lực cho chiến tướng, chiến tướng tập trung thần lực của thành viên rồi phát động tấn công. Do sức mạnh được tập trung nên chiến bộ ma tộc có khả năng tấn công cực mạnh.

Nhưng mỗi chiến bộ ma tộc đều có hạn chế về số lượng thần lực tập trung, đây cũng chính là điểm quan trọng nhất thể hiện trình độ chiến bộ. Lấy tiêu chuẩn chiến bộ một ngàn người nếu mỗi người truyền thần lực ít đi một chút như vậy thần lực tập trung trên người chiến tướng sẽ giảm mạnh. Nếu mỗi người truyền thần lực nhiều hơn một chút vậy đó chính là tai họa của chiến tướng. Thần lực tập trung vượt quá sức chịu đựng của chiến tướng sẽ khiến chiến tướng bạo thể mà chết.

Chiến bộ này đi theo An Mạc đã lâu, thân thể An Mạc cường hãn khiến hắn có thể thừa nhận được thần lực kinh người, thần lực bình thường bọn họ truyền ra đã vượt xa các chiến bộ khác.

Nhưng vừa rồi bọn họ như bị trúng tà vậy, thần lực truyền ra nhiều gấp hai lần bình thường!

Cho dù An Mạc đại nhân cũng không thể thừa nhận được thần lực kinh khủng như vậy!

Những cao thủ Tây Ngục phủ kinh nghiệm phong phú bị dọa cho đầu óc trống rỗng, bọn họ đang tưởng tượng cảnh vương thượng bị thần lực chen chúc lao tới không chịu nổi nổ tung thành vô số mảnh nhỏ.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến bọn họ ngây ra như phỗng.

Hình ảnh đó đã khắc sâu vào trong đầu họ, cả đời này họ khó có thể quên được. Khi bọn họ kể cho con cháu nghe truyền kì ngày trước, hình ảnh này vẫn khiến bọn họ hoảng hốt thất thần, không tự chủ được mà đầu môi run rẩy.

Trên lưng đồng cốt minh điểu vương, thần lực với số lượng kinh khủng vây lấy vương thượng, do thần lực quá mức nồng nặc nên bóng lưng của vương thượng đã mờ đi.

Như ảo giác, bọn họ chỉ nhìn thấy bóng lưng trong nháy mắt trở nên mơ hồ rồi lại rõ ràng như cũ.

Thần lực nồng nặc như thực điên cuồng tiến vào đại kiếm trong tay Tả Mạc.

Đại kiếm vung lên cao ngất, phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt giống như thái dương hừng hực cháy, không thể nào nhìn thấy rõ thân kiếm. Vương thượng giơ "thái dương" lên cao, sống lưng thẳng tắp nhìn xuống mặt đất phía dưới.

Gương mặt Tả Mạc lạnh lùng nghiêm nghị tựa như tượng đá, hai mắt sáng ngời làm người ta không thể nhìn thẳng, tràn ngập khí phách hung tàn.

Sau khi thần lực tiến vào thì kim lưu đại kiếm liền biến thành nước thép, nó không thể thừa nhận được thần lực nhưng Tả Mạc coi như không biết, mắt hắn không hề cử động vẫn nhìn chằm chằm vào địch nhân trước mặt.

Tay phải vẫn cầm kiếm giơ lên cao không chút biến hóa.

Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng sự kinh hoảng và sợ hãi của địch nhân, hắn có thể nhìn thấy chiến trận của đối phương đang hỗn loạn và xuất hiện kẽ hở, hắn có thể nhìn thấy sự hèn nhát và mất ý chí chiến đấu của đối phương.

Tâm hắn không chút xao động.

Hắn là vương!

Không ai có thể ngăn cản hắn!

"Giết!"

Tiếng hô trầm thấp bùng nổ trong lòng mọi người giống như tiếng sấm giữa trời cao, trầm thấp nhưng lại mang theo sức mạnh làm người ta run sợ.

Quang đoàn trong tay hắn rực sáng tựa như thái dương bừng cháy!

Quang đoàn do thần lực và nước thép trộn lẫn với nhau bay về chiến bộ địch nhân.

Chiến tướng của địch cuối cùng cũng tỉnh táo lại, sắc mặt hắn tái nhợt cắt không còn giọt máu nào.

Mẹ kiếp!

Hắn tuyệt vọng muốn chửi má nó, tất cả tin tức đều nói tân vương rất yếu. Hắn muốn nói với mấy tên kia, mở to mắt các ngươi ra mà nhìn, đây mà gọi là rất yếu sao?

Hắn biết bản thân không thể đỡ được đòn này, bây giờ tất cả đều sẽ phải chết ở đây!

Bỗng hắn tức giận gầm lên một tiếng phóng tới nghênh đón quang đoàn.

Mắt thấy hắn sắp đánh vào quang đoàn thì quang đoàn bỗng ầm ầm nổ tung ngay trước mắt hắn.

Không ai có thể hình dung được một kích này!

Quang đoàn rực rỡ chói mắt ầm ầm nổ tung, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên trắng xóa. Khi tầm mắt bọn họ trời lại bình thường thì trong nháy mắt biển ánh sáng màu vàng đã nuốt chửng toàn bộ chiến bộ đối phương. Nước thép bị hòa tan biến thành vô số những sợi tơ nhỏ màu đỏ thẫm, tung hoành ngang dọc bên trong biển ánh sáng màu vàng.

Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, bọn họ thậm chí còn không phát hiện ra bản thân đang run lên.

Địch nhân thực lực hơi yếu liền bị kim quang đốt thành tro bụi, mặc dù kim quang bá đạo lợi hại tới kinh người nhưng thực sự trí mạng chính là những tơ nhỏ màu đỏ chói mắt kia. Nước thép bị hòa tan hóa thành vô số giọt nước nhỏ như hạt đậu, những giọt nước thép này di chuyển với tốc độ kinh người trong biển ánh sáng, không thứ gì có thể chống lại bọn chúng, chỉ trong nháy mắt chúng đã xuyên thủng mấy người.

Chiến bộ đối phương như bị một chiếc lược "chải chuốt" qua.

Khi ánh sáng tan đi, còn có thể đứng vững trong chiến trận chỉ còn chưa tới ba trăm người. Bọn họ đứng phân tán khắp nơi, vẻ mặt mờ mịt không hiểu rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì.

Tất cả mọi người đều biết rằng những người này xong rồi, chiến bộ này sụp đổ rồi.

Nhất thời chiến trường xuất hiện một khoảng lặng.

Địch nhân còn sót lại vẫn còn chưa kịp bình tĩnh trở lại. Mà đám cao thủ Tây Ngục phủ đứng đằng sau Tả mạc vẫn đang bị một kích vừa rồi làm cho chấn động, tất cả đều thất thần.

"An Mạc!"

Giọng Tả Mạc nghiêm nghị lạnh lùng phá tan sự yên lặng trên chiến trường.

An Mạc giật nảy mình, bình tĩnh trở lại, mặt vẫn còn chút gì đó không tin được. Nếu nói trước đây chỉ vì vương yêu cầu nên mới đi theo Tả Mạc nhưng hiện giờ hắn đã hoàn toàn thần phục Tả Mạc rồi.

Hắn ngồi trên ma kỵ khom người lĩnh mệnh, giọng hơi run run: "Có!"

"Cho ngươi mười lăm giây xóa xổ chiến trường!"

Giọng Tả Mạc đầy nghiêm túc, sát phạt và quyết đoán.

An Mạc không hề bất mãn, lập tức nhận mệnh: "Vâng!"

Hắn xoay người dẫn theo mấy chục kỵ phóng về phía địch nhân. Bọn họ vọt tới trước mắt địch nhân, những kẻ còn sống sót dường như không nhận thấy tử vong đang ập đến, thất hồn lạc phách đứng đó.

Trong lòng An Mạc không khỏi lạnh run, một kích vừa rồi của vương thượng đã phá hủy hoàn toàn ý chí chiến đấu của mấy người này. Những người này dù cho may mắn sống sót cũng không thể nào quay lại chiến trường được nữa.

-

Cả người Phí Lôi run run, hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiến trận hỗn loạn của đối phương, không hề nhận ra lệ đã tràn khóe mi.

Vương!

Đây chính là vương!

Cuối cùng hắn cũng được chứng kiến tân vương của ma tộc sinh ra!

Mọi người đều bị một kích bá đạo tuyệt luân kia hoàn toàn chinh phục. Uy lực một kích đó thật sự quá cường đại, đây chính là vương! Dù là bọn họ cũng không thể nào đỡ được một kích vừa rồi.

Hắn vui vẻ phục mệnh và rồi bỗng cảm thấy bản thân được tham gia chuyến hành trình này chính là một điều may mắn và vinh quang.

Lương Vi há hốc mồm, hắn không biết nói gì nữa, mặt hắn cắt không còn giọt máu. Nắm tay hắn không tự chủ được mà nắm thật chặt, móng tay bấm vào da thịt mà chẳng hề hay biết.

Mặc dù ngoài mặt hắn lúc nào cũng tỏ ra khiêm tốn nhưng nội tâm hắn vẫn tràn ngập kiêu ngạo, đó là sự kiêu ngạo vì bản thân có thực lực. Hiện giờ trình độ của hắn đã tương đương với chiến tướng đỉnh giai, dù phải đối diện với bất cứ cục diện nào hắn cũng không bó tay chịu trói, đây chính là nguồn gốc sự tự tin của hắn.

Nhưng một kích này của Tả Mạc đã khiến hắn vô cùng chấn động.

Hắn phát hiện bất kể hắn dùng phương pháp gì cũng không thể chống lại một kích này.

Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, mưu kế của hắn, chiến pháp của hắn không thể làm gì được. Kết luận này thực sự khiến hắn bị đả kích.

Sao có thể…

Trên đời này sao lại có một kích dã man không thèm nói lý lẽ như thế?

Đúng vậy, quá thô bạo không thèm nói lý lẽ!

Bất luận ngươi ứng phó như nào, bất luận ngươi bày ra trận thế nào, bất luận ngươi dãn cách thế nào, đối phương cũng chỉ cần một kích!

Chưa bao giờ hắn lại cảm giác bản thân bất lực như lúc này.

Trên môi Lương Vi hiện ra nụ cười khổ.

-

"Đây là thần cấp! Quá mạnh!" Bồ yêu thì thào tự nói, hắn hơi giật mình và thất thần.

Mặc dù Tả Mạc đã giải cứu bọn họ nhưng quá trình giải cứu không thể nào so sánh với cảnh tượng hoành tránh chấn động lòng người như này được.

Vệ thì ngược lại rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, hắn chú ý tới nụ cười khổ của Lương Vi: "Lần này Lương Vi bị đả kích nặng rồi."

Một kích dã man không thèm nói lý này của Tả Mạc cơ hồ phá vỡ toàn bộ hệ thống chiến tướng mà bấy lâu nay Lương Vi vẫn học tập và nghiên cứu. Hắn đã bị đả kích nặng nề.

Bồ yêu lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói: "Khó khăn này không ai có thể giúp được hắn. Chỉ khi nào từ bỏ được tâm ma này thì hắn mới chân chính đạt tới tầm cao của Công Tôn Sai và Biệt Hàn."

"Hiện tại trình độ của hắn cũng không tồi rồi." Vệ nói.

"Tuyệt thế chiến tướng phải có một trái tim rộng lớn." Bồ yêu thản nhiên nói.

"A Tả bây giờ thật lợi hại!" Vệ không nhịn được khen, giọng hắn vô cùng vui vẻ, dù là bọn họ cũng không thể tưởng tượng được Tả Mạc lại phát triển tới mức này.

"Số mệnh đã định trước hắn sẽ là vương!" Bồ yêu chứng thực nói.

-

Rất nhanh chiến trường đã được thu dọn xong, với thực lực của An Mạc mà đi đối phó với những tàn binh bại tướng này thì chẳng khác gì giết gà dùng dao mổ trâu.

Chiến trường lớn như vậy mà không còn ai sống sót.

Mọi người nhìn Tả Mạc với ánh mắt đầy cuồng nhiệt. Không gì có thể so sánh thuyết phục hơn, từ khi trận chiến bắt đầu mọi người đều tin chắc rằng chuyến hành trình này sẽ trở thành truyền kì, không ai có thể ngăn cản được bọn họ!

Đánh thẳng tới minh vương cung!

Ngồi trên lưng đồng cốt minh điểu vương, vẻ mặt Tả Mạc đầy lạnh lùng nghiêm nghị, vẫn ngồi ngay ngắn tựa như tượng đá, thắng lợi vừa rồi chẳng tạo cho hắn chút cảm xúc gì.

Trong ánh mắt cuồng nhiệt của mọi người, Tả Mạc một lần nữa móc ra một thanh kim lưu đại kiếm.

Không chút biến hóa, mũi kiếm chỉ xéo về phía trước, mệnh lệnh đầy lạnh lùng như châm ngòi làm chiến ý mọi người tăng vọt.

"Tiến lên!"