Tu Chân Thế Giới

Chương 880: Bồ Vệ

Tâm thần Tả Mạc chìm vào trong cơ thể.

Mộ bia màu đen cô linh phiêu phù trên thái dương thần thụ. Nhìn mộ bia màu đen trước mặt, trong lòng Tả Mạc không khỏi kích động, rốt cuộc mình cũng đợi được tới ngày này.

Bồ yêu tùy tiện ngang tàn đầy tà ý, Vệ như một lão thái bà lắm mồm ngoài mặt thì hiền hòa nhưng trong bụng lại đầy mưu mô đen tối. Bọn họ cùng hắn với hắn trên con đường phát triển, bọn họ tận tâm tận lực trợ giúp hắn, mặc dù ngoài miệng Bồ yêu luôn tỏ ra khinh bỉ cười nhạo hắn.

Mười năm!

Để tranh thủ chút sinh cơ cho hắn hai người đã phải trả giá bằng việc bị giam cầm.

Ta tới rồi!

Tả Mạc thầm nói với lòng, tay hắn vươn ra hướng về phía mộ bia.

Mộ bia bỗng sinh ra lực cản mãnh liệt, yên vụ màu đen tràn ra với tốc độ kinh người khuếch tán khắp bốn phía. Tả Mạc không biến sắc, thái dương thần thụ trong cơ thể đã khôi phục sinh cơ tỏa ra kim quang nhàn nhạt.

Kim quang nhìn qua thì rất mỏng manh nhưng lại vô cùng cường đại, khói đen với tốc độ mắt thường có thấy được dần tan đi.

Ám kim châu biến mất, nó đã bị Tả Mạc hấp thu hoàn toàn. Tả Mạc bình phục, thái dương thần thụ trong cơ thể không những khôi phục sinh cơ hơn nữa còn hấp thu được máu cường giả viễn cổ của bộ lạc thái dương nên đã kết được ba khỏa thái dương.

Ba khỏa thái dương cuồn cuộn không ngừng phát ra thần lực, thần lực tân sinh so với trước kia thì tinh thuần hơn không biết bao nhiêu lần.

Đây mới chân chính là thần lực thần cấp!

Trong mười năm Tả Mạc không ngừng thử nhưng mỗi lần đều bị khói đen quỷ dị ngăn cản, không thể làm được gì. Những khói đen này đại biểu cho lời thề hiến tế sức mạnh nên rất khó đối phó. Tả Mạc đã thử dùng thái dương thần hỏa để luyện hóa nhưng không có hiệu quả.

Bây giờ chỉ cần dùng thần lực đã đủ để áp chế khói đen phun ra từ mộ bia.

Khói đen không ngừng phun ra, không ngừng tan rã.

Toàn bộ quá trình diễn ra trong một ngày một đêm.

Cuối cùng mộ bia cũng không phun thêm khói đen nữa, mộ bia màu đen cũng nhạt hơn đôi chút.

Rốt cuộc tay Tả Mạc cũng sờ được vào mộ bia.

Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền tới, bỗng Tả Mạc cảm thấy một luồng sức mạnh vô cùng lớn truyền tới kéo hắn vào trong mộ bia. Tả Mạc không chống cự, hắn chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thế giới xung quanh đã biến đổi.

Một không gian hoang dã màu tro nhìn không thấy điểm cuối.

Trên mảnh đất hoang dã có một tế đàn sừng sững, ở cạnh tế đàn có dựng những chiếc cột. Mỗi một chiếc cột đều điêu khắc một gương mặt, có há mồm, có uy nghiêm, có tà ý âm lãnh…

Vẻ mặt được điêu khắc vô cùng sinh động mang theo một luồng sức mạnh khôn tả. Càng khiến người xem rợn sống lưng chính là những gương mặt kia còn có thể động đậy. Mắt chúng di chuyển theo bước chân của Tả Mạc. Vẻ mặt chúng thỉnh thoảng lại phát sinh biến hóa.

Sắc mặt Tả Mạc rất khó coi, trong mỗi gương mặt đều có giam một hồn phách.

Phóng mắt nhìn cũng không thể thấy được điểm cuối của tế đàn.

Rốt cuộc mộ bia quỷ dị này giam cầm bao nhiêu hồn phách!

Tả Mạc đẩy nhanh tốc độ, hắn tìm kiếm ba động của Bồ yêu và Vệ ở khắp nơi nhưng liên tục phi hành năm ngày năm đêm Tả Mạc vẫn chưa tìm được.

Tế đàn trước mặt vẫn không có điểm cuối.

Tả Mạc không dừng lại, hắn tiếp tục bay về phía trước, cho tới ngày thứ tám hắn mới ngừng lại.

Trước mặt là hai cây cột song song, trong đó là hai gương mặt mà chỉ thoáng nhìn qua Tả Mạc đã nhận ra đó là Bồ yêu và Vệ.

"Đã lâu không gặp."

Tả Mạc thì thào tự nói, viền mắt có chút ướt ướt.

Hai gương mặt biến ảo mãnh liệt, bọn họ như đang phải chịu thống khổ tới cùng cực.

Tả Mạc hít vào một hơi thật sâu, không chút chần chừ đi tới trước một cây cột, tay áp lên đó.

Ngay sau khi tay hắn áp vào cây cột thì bên tai liền vang lên tiếng thết chói tai giống như trời long đất lở. Trong những tiếng thét chói tai này ẩn chứa vô tận thống khổ và tuyệt vọng, sợ hãi, nếu người nào định lực kém nhất định sẽ sinh ra ảo giác.

Tả Mạc làm lơ như không thấy, ánh mắt kiên định, một lũ thái dương thần hỏa dọc theo đầu ngón tay quấn lấy trụ tế đàn.

Trụ tế đàn lập tức bốc cháy.

Mặt ngoài của trụ tế đàn giống như băng tuyết nhanh chóng bị hòa tan, ngay sau đó tầng thứ hai, tầng thứ ba…

Một tầng rồi một tầng tan ra như bóc hành tây vậy.

Thần lực trong cơ thể Tả Mạc không ngừng tiêu hao nhưng ba khỏa thái dương trên thái dương thần thụ không chút biến hóa, giống như vô cùng vô tận cuồn cuộn không ngừng phát ra thần lực tinh thuần.

Tả Mạc rất tập trung, hắn chẳng thèm để ý tới thời gian đang trôi.

Xuy!

Tầng thứ tám mươi mốt!

Cây cột ầm ầm sụp đổ hóa thành vô số bụi phẩn rồi tan biến vào trong không trung.

Một thân ảnh màu đen phóng lên cao.

"Ha ha ha ha! Bồ yêu ta đã trở lại!"

Vẫn giống như trước đây tùy tiện ngang tàn, vẫn giống như trước đây không cố kị gì, vẫn giống như trước đây điên cuồng vô ngã.

Hắc hỏa bốc lên không trung, Bồ yêu xuất hiện bên cạnh Tả Mạc, vẻ mặt đầy khinh bỉ: "Tới chậm thế! Ta còn tưởng năm sáu năm sau là ngươi sẽ tới, đúng là ta đánh giá ngươi quá cao rồi!"

Vẫn giọng điệu cười nhạo đầy khinh bỉ của mười năm trước, Tả Mạc thiếu chút nữa thì rơi lệ.

Bồ yêu trực tiếp đi tới trước mặt cây cột giam cầm Vệ, cười mị mị nói: "Vệ, ta đi ra rồi, bên ngoài thật dễ chịu! Thật dễ chịu! Không khí tốt, khí trời cũng tốt, lại được tự do rồi, ha ha ha ha…"

Gương mặt ở trên cây cột giãy dụa mãnh liệt, hiển nhiên hắn đang bị kích động.

Tả Mạc há hốc mồm nhìn Bồ yêu, cảm giác Bồ yêu thật đáng thương đều bị hành động này của hắn đánh tan.

Tên gia hỏa này thật quá xấu xa!

Tả Mạc lắc đầu, nhanh chóng chạy tới trụ tế đàn kia, nhất định hiện giờ Vệ đang rất căm tức Bồ yêu.

Quen tay thì dễ làm, Tả Mạc thành thạo điêu luyện nên thời gian giảm xuống rất nhiều.

Rất nhanh, cây cột đã sụp đổ, một bóng người bay lên, ngay sau đó liền nhào tới đánh về phía Bồ yêu, tiếng hét đầy phẫn nộ làm đầu óc Tả Mạc choáng váng: "Ta giết ngươi!"

Tả Mạc vừa nhìn liền biết không tốt, nếu để hai người này đánh nhau không biết bao giờ mới xong được. Thân hình hắn chợt lóe lên xuất hiện ở phía sau Bồ yêu, ba, cầm lấy cổ áo Bồ yêu rồi lại lóe lên xuất hiện ở phía sau Vệ cầm lấy cổ áo gã.

"Tiểu tử, buông ra! Ngươi dám đối xử như thế với thiên yêu sao…" Bồ yêu giận dữ.

"Mất phách thiên yêu không bằng chó!" Vệ cười lạnh nhưng sau đó ngữ khí lại đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "A Tả, buông ra! Ta muốn đem con chó thiên yêu kia chặt thành ngàn khúc!"

"Hừ, ta chấp ngươi một tay, hừ, thiên yêu giận dữ huyết tẩy tứ hải…"

"Tẩy con bà ngươi…"

Hai người trợn mắt nhìn nhau, nước bọt bắn tung tóe.

Tả Mạc nghe thấy mà mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ầm ầm, may mà hiện giờ anh đã lợi hại hơn hai người này. Nếu là năm đó hai người này càn quấy bản thân còn phải đứng ra thật xa mà tránh, bây giờ chỉ cần nhấc tay một cái là đã giải quyết xong.

Trong nháy mắt Tả Mạc cảm thấy rất thỏa mãn.

Mang theo Bồ yêu và Vệ lao ra khỏi mộ bia, Tả Mạc liền ném hai người vào vụ nhãn khuê sau đó nhanh chóng rời đi. Một lát sau Quỷ Vụ Đồng mặt đầy kinh hãi chạy ra, nguyên lai hai người kia đang đánh nhau tưng bừng ở trong đó.

Trên môi Tả Mạc không khỏi hiện lên nụ cười.

--

Năm cỗ thần mộc quan đặt ở trong tử khí trí tràn đầy tử thủy. Tử thủy tinh thuần không ngừng rót vào trong thần mộc quan cuồn cuộn không ngừng hóa thành thần lực bổn nguyên chìm vào trong cơ thể năm người.

Thi lấy ma trơi ra.

Ma trơi phiêu phù trước mặt hắn, hình bóng nữ ma trơi hiện lên, nàng phục dưới đất, áp lực do người trước mặt tạo ra khiến nàng run sợ từ tận đáy lòng.

"Ngươi kí sinh ở ma trơi, chấp niệm chưa tan, nói đi, có tâm nguyện gì chưa hoàn thành?" Thi thản nhiên nói.

Thân hình nữ ma trơi không khỏi run rẩy, không dám ngẩng đầu, lệ rơi đầy mắt nức nở nói: "Nô tỳ chỉ muốn biết con cháu rốt cuộc sống như thế nào?"

Thi gật đầu, ngón tay hắn khẽ vẫy một cái, một quang điểm từ trong người nữ ma trơi bay ra. Trong miệng Thi khẽ thì thào, ngón tay thoáng vẽ vào trong hư không, chỉ thấy quang điểm ấy bỗng nổ tung hóa thành một vòng sáng. Trong vòng sáng hiện lên hình ảnh, đó là một nam tử có gương mặt khá giống với nữ ma trơi.

Nữ ma trơi vô cùng kích động, nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt nam tử trong hình, lệ tràn khóe mi.

Nam tử trong hình nhìn qua khoảng trên dưới bốn mươi, bên cạnh hắn là một đứa trẻ đang đi bộ trên đường.

Hình ảnh được duy trì trong khoảng một nén hương thì phụt một cái biến mất.

Nữ ma trơi lau nước mắt, trên mặt nàng phát ra ánh sáng đầy kì dị, lần thứ hai nàng phục xuống đất bái lạy Thi: "Tâm nguyện của nô tỳ đã thành. Tiền bối có việc gì cứ sai phái, dù phải xông pha khói lửa nô tỳ cũng không lùi bước!"

Thi gật đầu: "Ngươi rất hiểu lý lẽ, rất tốt. Ta nhận phần nhân tình này của nươi, nếu ngươi đồng ý thì con cháu gia tộc ngươi nhất định đèn nhang không dứt."

Nữ ma trơi tiếp lời: "Mời tiến bối nói."

Thi chỉ vào trong một năm cỗ quan tài: "Trong quan tài kia có một nữ tử đang nằm, nữ tử đó là người yêu của minh vương mới. Thân nàng đang bị bất tử thần phạt, muốn thức tỉnh nàng là vô cùng khó. Ta muốn đem hồn phách của ngươi thay nàng thụ hình. Từ đó về sau, nàng không những có thể thoát khỏi thần phạt mà còn cùng ngươi tâm ý tương thông, có thể chấp chưởng bất tử thần phạt. Thần phạt như ngục, cuộc sống tất nhiên không dễ chịu gì nhưng cố gắng của ngươi có thể ban ơn trạch cho tử tôn hậu bối. Nói vậy chắc ngươi cũng hiểu, ta hỏi lại ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?"

Nữ ma trơi không chút do dự nói: "Nô tỳ nguyện ý thay chủ mẫu trấn thủ thần phạt!"

Trong mắt Thi thoáng hiện lên vẻ tán thưởng: "Được!"

Dứt lời không nói gì liền vung tay lên, cỗ thần mộc quan A Quỷ đang nằm dựng đứng lên. Thi điểm vào hư không một cái, ma trơi liền chìm vào trong ấn kí xiềng xích màu tím ở giữa trán A Quỷ.

Cả người A Quỷ run lên.

Xiềng xích màu tím quấn quanh thân thể nàng bỗng chui vào bên trong, biến mất không còn chút dấu vết.

Trên mặt A Quỷ, những vết sẹo với tốc độ mắt thường có thể thấy được dần phai nhạt biến mất, sắc mặt xám trắng của nàng dần khôi phục vẻ hồng nhuận sáng bóng. Khí tức cường đại bừng bừng phấn chấn, thần lực bổn nguyên do thần mộc quan sản sinh cuồn cuộn không ngừng chìm vào trong cơ thể A Quỷ.

Khí tức của A Quỷ càng ngày càng kinh người.

Thi vung tay lên, đem nắp quan tài khép lại, trong mắt hắn hiện lên chút mệt mỏi.

Nhưng hắn không ngừng tay, cầm long tâm lên đi tới trước quan tài của Vi Thắng. Long tâm trong tay hắn vẫn đập, cảm giác thật mạnh mẽ.

Nhìn Vi Thắng đang ngủ say, Thi không khỏi lẩm bẩm: "Long tâm còn thêm thí thần huyết kiếm, thật khiến người ta mong chờ! Chỉ tiếc là ta không thể nhìn thấy nữa rồi!"

Dứt lời hắn khẽ lắc đầu, mặt đầy nuối tiếc.

Đầu ngón tay móc một cái ở bên lồng ngực phải của Vi Thắng, trên lồng ngực phải liền hiện ra một cái lỗ lớn. Thi nhẹ nhàng đặt long tâm vào đó, bàn tay khẽ đảo qua miệng vết thương của Vi Thắng, vết thương liền biến mất như không có gì.

Gương mặt Vi Thắng bỗng dưng hồng hào giống như sắp trào máu vậy.

Từ đầu ngón tay Thi bay ra mấy quang điểm chìm vào trong cơ thể Vi Thắng, cả người Vi Thắng đang run lên liền không động đậy nữa.

Thi khép quan tài lại.