Tu Chân Thế Giới

Chương 830: Phản kích (2)

Nhiệm vụ của lão đầu chính là luyện yêu tháp.

Luyện yêu tháp chính là nơi giam cầm Bồ yêu và Vệ, nó được tiền bối Thiên Hoàn dùng vô thượng pháp lực luyện chế thành nơi giam cầm. Luyện yêu tháp có mười tám tầng, Bồ yêu và Vệ bị giam ở tầng thấp nhất, mỗi một tầng đều được bao phủ bởi cấm chế, trừ phi tấn công từ bên ngoài vào còn lại rất khó để thoát ra từ bên trong. Năm đó Bồ yêu và Vệ thoát ra được cũng là do Bồ yêu tốn hơn một ngàn năm, hao hết tâm lực mới nghĩ ra cách.

Trên thực tế, tầng mười tám chỉ còn có Bồ yêu và Vệ, những yêu ma khác sớm đã ngã xuống. Bồ yêu đã tận mắt chứng kiến vô số yêu ma mạnh mẽ, không ngừng bị thời gian bào mòn, tâm trí tan biến rốt cuộc biến thành tro bụi nên hắn mới có quyết tâm phải trốn thoát khỏi luyện yêu tháp.

Bị nhốt vào luyện yêu tháp không chỉ có yêu ma mà còn có vô số cường giả có khả năng uy hiếp tới sự thống trị của Thiên Hoàn. Bởi đủ thứ nguyên nhân mà không thể giúp chết bọn họ nên họ bị giam vào trong luyện yêu tháp.

Bảo vệ ở luyện yêu tháp rất cẩn mật.

Nhưng khi thời đại biến hóa kịch liệt, một con quái vật khổng lồ như Thiên Hoàn phải đối mặt với quá nhiều vấn đề cần giải quyết, có quá nhiều chỗ bọn họ không thể nào chú ý tới được.

Một trong số đó chính là luyện yêu tháp.

Thiên Hoàn cần phải đối mặt với việc Côn Luân hùng hục mở rộng, cần phải đối mặt với uy hiếp của Mạc Vân Hải, đổi mới bên trong môn phái, hệ thống sức mạnh thay đổi, vân vân,… có quá nhiều vấn đề quan trọng mà bọn họ cần giải quyết. Dưới tình huống như vậy, vấn đề luyện yêu tháp không được cao tầng quan tâm tới.

Giống như truyền tống trận của Mạc Vân Hải, cấm chế thần văn mà Thiên Hoàn tốn bao nhiêu công sức sáng tạo ra không thể nào sử dụng trên quy mô lớn, chỉ có thể sử dụng trong phạm vi nhỏ.

Cấm chế của luyện yêu tháp vẫn là kết quả của thời đại linh lực.

Đối với cường giả đã tiến vào thời đại thần lực thì chúng nó đã mất đi tính uy hiếp.

Vì bảo đảm an toàn, nhất là an toàn của lão đầu, mấy người Tạ Sơn Nam Nguyệt cũng được phái đi cùng một đội với lão đầu. Những kẻ tiến vào luyện yêu tháp thì chẳng có ai lương thiện cả. Dùng sức một mình lão đầu mà trấn áp đám gia hỏa này thì đúng là có chút mong manh.

Công Tôn Sai nhận thấy nếu chỉ thả những người này ra để tạo phá hoại Thiên Hoàn ở một mức nhất định thì thật là lãng phí nhân tài.

Với mẹ trẻ, những côn đồ bị Thiên Hoàn dày vò này chính là tay chân trời sinh!

Lúc bình thường, ngoại trừ chiến bộ đóng giữ bên ngoài thì còn có cao thủ tọa trấn. Nhưng sau khi Lê Tiên Nhi bị bắt, hầu hết cao thủ đều bị Tây Huyền phái đi để cứu viện cho Lê Tiên Nhi, đây chính là khoảng thời gian nó yếu đuối nhất.

Lão đầu rất hài lòng về trọng trách được giao.

"Hai người các ngươi ai tới trước?" Lão đầu liếc nhìn Chanh Phát yêu và A Văn.

Chanh Phát yêu với vẻ mặt rắm thối vỗ vỗ ngực nói: "Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Chanh thiên tài anh tuấn khôi ngô nhất rồi! Hảo huynh đệ thật là nghĩa khí, nhìn ngươi đáng thương như vậy, ta sẽ cố gắng mà ra tay một lần vậy!"

Mặt lão đầu chợt tím đi: "Ai là huynh đệ với ngươi?"

Chanh Phát yêu đang vô cùng đắc ý bỗng nghĩ tới lão đầu chính là gia gia của A Quỷ, lập tức đứng bất động tại chỗ, vội vàng giả lảng nói: "Ha ha! A Văn! Ta nói tới A Văn!"

Chanh Phát yêu thầm nghĩ lão gia tử này không thể đắc tội được, vạn nhất A Quỷ tỷ mà biết thì bản thân đúng là nguy to rồi!

A Văn hừ lạnh một cái nói: "Ngu ngốc!"

Lời còn chưa dứt thì cả người đã bay về phía trước.

"A a a! Ngươi thật vô lại! Ngươi không có quy củ gì cả! Không công bằng! Đồ vô sỉ, uổng cho ta nhìn lầm ngươi, ngươi đúng là kẻ vô lại, ngươi đã sỉ nhục danh tiếng của Mạc Vân Hải chúng ta…"

Chanh Phát yêu gào lên, hóa thành một chiếc bóng màu đỏ xông lên phía trước.

Lão đầu quay sang hỏi: "Bình thường hai người bọn họ vẫn như thế sao?"

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Mấy người Nam Nguyệt vô cùng kính trọng lão đầu, thực lực lão đầu đủ để bọn họ ngưỡng vọng, hơn nữa thân phận của lão đầu rất đặc biệt, ngay cả Công Tôn Sai cũng phải coi trọng chứ đừng nói tới những tiểu bối như bọn họ.

Đám nhỏ bảo vệ xung quanh làm lão đầu cảm thấy vô cùng thoải mái, hứng thú dạt dào. Khó mà gặp được đám nhỏ vừa hiểu chuyện lại biết ăn nói như này, dọc đường lão đầu như được mở cờ trong bụng, càng hứng thú lão đầu càng chỉ điểm nhiều hơn. Rất nhanh, hắn liền kinh ngạc nhận ra mấy đứa nhỏ này không những thiên phú khá xuất sắc mà còn vô cùng chăm chỉ khắc khổ, ngay cả Chanh Phát yêu nhìn như quậy phá cũng rất chăm chỉ tu luyện.

Đúng là những đứa trẻ ngoan!

Lão đầu thầm cảm khái, quyết định về sau phải tham gia các hoạt động nhiều hơn, phát huy chút vinh quang của bậc tiền bối.

Hắn làm bộ làm tịch chỉ vào luyện yêu tháp, vẻ mặt thầm trầm nói: "Ai đi tới cửa vào trước lão phu sẽ truyền thụ cho hắn một bí kỹ độc môn!"

Rào!

Trong nháy mắt mắt mọi người đều đỏ kệch đi.

Dọc đường đi, lão đầu với thực lực sâu không thể lường của mình đã thể hiện thần kỹ cao siêu làm mấy người bọn họ vô cùng sùng bái. Lời hứa như thế lập tức làm chiến ý dâng trào trong lòng bọn họ.

Mấy người Nam Nguyệt không chút do dự liền phóng về phía luyện yêu tháp, đằng sau bọn họ, lão đầu với vẻ mặt thảnh thơi chậm rãi bước đi, rất có phong phạm của bậc cao nhân tiền bối.

Tiếng cảnh báo thê lương vang vọng gần xa đều có thể nghe rõ, tửng đạo cấm chế sáng lên.

Nội địa Thiên Hoàn đã rất lâu rồi không bị công kích thế nên khi thủ vệ đóng ở luyện yêu tháp nghe thấy tiếng báo động thì thậm chí còn có chút ngây người.

Thế tới của địch nhân rất nhanh, bọn họ còn chưa kịp tiến vào cấm chế thì đối phương đã đánh tới trước mặt.

Ánh sáng do cấm chế ở ngoại vi phát ra như mưa đánh vào những người kia nhưng không thể nào ngăn cản được bước tiến của bọn họ.

Vinh Chi kinh hãi nhìn những bóng dáng vừa như quỷ mị lại vừa nguy hiểm, trong lòng run rẩy.

Nhiều năm trước sau khi có yêu trốn ra từ luyện yêu tháp, lực lượng bảo vệ của luyện yêu tháp đã được căng cường, cấm chế cũng nhiều hơn nhưng sau khi chiến tranh bùng nổ, thế cục ngày càng khẩn trương, cao thủ của luyện yêu tháp đều bị phái đi hết. Sau khi thế cục dần ổn định lại thì cấp trên dường như đã quên mất có thứ như luyện yêu tháp còn tồn tại.

Mà cao thủ còn lại của luyện yêu tháp một khi tu luyện thần văn có đột phá sẽ được đề bạt điều đi ngay lập tức. Vinh Chí tu luyện thần văn không có nhiều tiến bộ, cho nên vẫn không thể rời khỏi nơi này.

Vinh Chí đã sớm muốn rời đi, bảo vệ luyện yêu tháp là một trong những công việc không có tiền đồ nhất ở Thiên Hoàn. Nơi này không có gì ngon lành, cuộc sống tương đối kham khổ, hơn nữa cũng rất khó tạo ra thành tích gì để phía trên chú ý tới. Không tạo ra được thành tích nhưng nếu không cẩn thận mà để xảy ra chuyện thì rất rách việc nên chẳng ai muốn tới nơi này cả. Thường chỉ có những gia hỏa đắc tội với cấp trên mới bị sung quân đưa tới đây.

Trước đây thỉnh thoảng còn có một hai kẻ ương bướng nhưng có thực lực xuất sắc được phái tới đây, mấy năm gần đây thì chẳng có hảo thủ nào được phái tới. So với trước đây, cấp trên đã bao dung hơn nhiều đối với những gia hỏa có thực lực xuất sắc.

Vinh Chí cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, luyện yêu tháp mặc dù kham khổ nhưng cũng không có ai quản, ngược lại còn rất tiêu dao. Thinh thoảng bọn họ còn đi tới chiến bộ phụ cận đảm nhiệm vị trí giáo viên chỉ điểm cho binh sĩ trong chiến bộ.

Cảnh tượng ánh sáng như mưa trước mặt làm Vinh Chí vô cùng hốt hoảng.

Tinh nhuệ!

Tuyệt đối là tinh nhuệ, hắn có thể cảm nhận được mỗi bóng dáng đều cường đại hơn hắn không biết bao nhiêu lần.

Trong nháy mắt Vinh Chí liền hiểu ra ý đồ của địch nhân, đối phương đang có chủ ý với những tù nhân ở trong luyện yêu tháp!

Đột nhiên, trong lòng hắn tràn ngập bi thương, hắn biết rõ, sự không coi trọng của cấp trên đã đến lúc phải trả giá.

Nhìn mấy đứa nhỏ đánh như chẻ tre, lão đầu cũng cảm thấy hơi giật mình, phòng ngự của luyện yêu tháp quá yếu!

Hắn không khỏi thầm lắc đầu, theo lý thuyết thì những nơi như này chính là cấm địa của các môn phái phải được bảo vệ trùng điệp mới đúng, vậy mà Thiên Hoàn lại bỏ qua, rốt cuộc cũng phải nhận quả báo rồi.

Chiến đấu nhanh chóng được đẩy mạnh, trong thời gian ngắn, thủ vệ nhanh chóng bị giết sạch.

Chiến bộ phụ cận thấy bên này có động tĩnh liền nhanh chóng tập kết, bằng tốc độ nhanh nhất di chuyển tới đây.

"Tình hình thế nào?" Lão đầu hỏi Hắc Yên yêu, trong mắt hắn thì gia hỏa được bao phủ bởi khói đen này chính là kẻ thông minh trong đám người này.

"Cấm chế nơi này rất hoàn thiện, rất thích hợp để đối phó với chiến bộ. Nếu tình báo về chiến bộ này không quá chênh lệch so với thực tế thì ít nhất có thể thủ vững được trong sáu canh giờ, nhưng tốc độ của mọi người cần nhanh hơn." Hắc Yên yêu không cần nghĩ nói luôn.

"Được, vậy nơi này giao cho các ngươi." Lão đầu rất hài lòng, hắn nhìn Hắc Yên yêu chỉ huy mọi người tiến vào cấm chế chuẩn bị ngăn chặn chiến bộ bên ngoài, chiến ý trong lồng ngực từng chút một được nhen lên.

Đám gia hỏa trong luyện yêu tháp đừng làm ta thất vọng đó!

Lão đầu không chút do dự bay vào trong luyện yêu tháp.

--

Băng ô trong tay Lam khẽ chuyển động, bão tuyết khắp trời như bị một bàn tay quấy nhiễu, những phong cương và tuyết cương sắc bén vô cùng nghe lời như mưa xối xả rơi xuống.

Len keng đinh!

Vô số đóa huyết hoa hiện ra, địch nhân mất đi sự bảo vệ của quan tráo thì trở nên vô cùng yếu ớt. Hầu hết địch nhân đều thương vong, rất nhiều cấm chế ngừng vận chuyển, quang mang khắp trời cũng trở nên yếu ớt.

Đúng vào lúc này Lam bỗng ngẩng mặt lên nhìn.

Quầng sáng thật lớn do phù văn tạo ra trên bầu trời với tốc độ kinh người đang chụp về phía nàng, bão tuyết khắp trời đột nhiên trở nên bất động.

Hai mắt Lam đột nhiên sáng lên quang mang yêu dị.

Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên tạo ra một nụ cười nhạt.

Ngủ say vạn năm không làm trình độ chiến đấu của nàng giảm xuống, thân là cường giả đồ đằng, chiến đấu đã biến thành bản năng thấm sâu vào cốt tủy nàng!

Vạn năm trước, giá trị hàng đầu của bất cứ vị đồ đằng nào chính là chiến đấu!

Giống như quay ngược về vạn năm trước, nơi hỗn độn và tàn bạo, chỗ nào băng ô đi qua thì chỗ đó biến thành băng tuyết!

Chiến đấu trong băng tuyết nàng chưa bao giờ thua!

Băng ô trong tay xoay tròn, tua rua vung lên, tiếng băng tinh leng keng rất dễ nghe.

Dưới băng ô, nàng cúi đầu vẻ mặt thành kính và nghiêm túc.

Với danh nghĩa của Lam, bay lượn đi!

Bão tuyết khắp trời giống như nhận được triệu hoán, không ngừng tập trung về đỉnh băng ô đang xoay tròn kia.

Lấy Lam làm trung tâm, một vòng xoáy băng tuyết đã thành hình.

Mặt đất ngàn năm tuyết đọng không ngừng băng vỡ, chúng nó bốc lên dồn dập tiến vào vòng xoáy băng tuyết trên đầu Lam.

Ầm ầm ầm!

Vố số băng tuyết tập trung thành một cơn lốc rồi nhanh chóng hóa lên, xa xa nhìn lại, giống như một con cự long làm bằng băng đang uốn lượn trong không trung vô cùng đáng sợ.

Tiếng rít chói tai tràn ngập khắp không gian, giống như tiếng vạn mã bôn đằng vậy.

Mặt đất như đang run rẩy.

Sắc mặt đám người Trâu Phàm vàng như đất nhìn băng tuyết cự long dài mấy chục dặm đang uống lượn trên bầu trời.

Thiên tỏa trên không trung không thể nào hạ xuống được nữa, giống như có một bàn tay vô hình đang nâng nó vậy.

Dưới ô, Lam vô cùng thành kính và nghiêm túc khẽ nói: "Với danh nghĩa của Lam!"

Nàng bỗng ngẩng đầu, lạnh lùng thốt ra bốn chữ.

"Băng Tuyết Lam Sát!"

Trên mặt giáp màu lam, băng tinh lóng lánh sáng lên đầy lãnh khốc.

Băng ô chỉ thẳng về phía trước.