Tu Chân Thế Giới

Chương 772: Lóng lánh

Bầu trời đêm vốn màu đen nhưng bị pháp quyết, thần thuật làm cho trắng như tuyết. Vô số pháp quyết, thần thuật va chạm kịch liệt với nhau trong không trung tỏa ra ánh sáng như pháo hoa, những tiếng nổ ầm ầm chấn động màng nhĩ mọi người, từng lớp sóng khí làm vặn vẹo bầu trời đêm. Trong con mắt mọi người thì mọi thứ dường như đang vặn vẹo.

Trong cấm chế, thần sắc của mỗi người đều cực độ phấn khích. Khuôn mặt bọn họ dữ tợn, những đường gân xanh gồ lên, toàn bộ tinh thần tập trung hết cả vào trận chiến.

"Chú ý! Chú ý! Đoàn tên Giáp, chú ý chặt đứt cánh tả đối phương!"

"Đoàn tên hiệu Bính, khống chế thần lực của các ngươi, không nên đánh quá mạnh, chú ý đổi phiên!"

"Cấm chế Đinh thần hào, chưa ăn cơm sao hả? Sao đánh không có lực thế? Muốn ta đánh chết à! Thả mất tên nào ta liền không tha cho các ngươi..."

...

Ma Phàm tỉnh tóa nhìn kỹ chiến trường, mệnh lệnh của hắn giống như nước chảy mây trôi, không ngừng truyền vào mỗi ngóc ngách phòng tuyến cấm chế.

Các tướng ở Mạc Vân Hải, chiến tướng am hiểu phòng thủ có vài vị ví dụ như Thúc Long Vệ Doanh, như Đường Phỉ Đường Tự bộ, nhưng Ma Phàm dù là chiến tướng am hiểu phòng thủ lại vô cùng đặc biệt.

Hắn là chiến tướng am hiểu nhất phòng thủ chiến tuyến bằng cấm chế.

Khi phòng thủ chống lại chiến bộ Huyền Không tự khi trước thành công, khả năng phòng thủ của Ma Phàm đã bị khai quật. Sau đó, khi hắn đóng tại Lan Lý giới, dựa vào cấm chế để phòng thủ đâm ra có hứng thú thật sự với quần thể cấm chế.

Phù trận cấm chế là trọng tâm phát triển của Mạc Vân Hải. Trường phái con rùa của Tả Mạc có ảnh hưởng tới mọi người rất sâu đậm. Ma Phàm cảm thấy cực kỳ có hứng thú nên bế quan nhiều năm ở Kim Ô vân đảo để nghiên cứu thật nhiều phù trận cấm chế.

Sau một thời gian bất kể phòng tuyến phù trận nào vào tay hắn đều có thể phát huy ra uy lực kinh người.

Hắn hiểu rõ nhược điểm và ưu điểm của mỗi một loại phù trận vì thế có thể lợi dụng chúng một cách hợp lý. Cuộc chiến lần trước cũng đưa lại những kinh nghiệm xương máu để cho hắn một cái nhìn toàn cục, sau này đối với vận dụng phù trận quần thể cấm chế hiểu biết thấu triệt hơn.

Niên Lục làm trợ thủ cho hắn. Người này tinh thông tính toán có thể trợ giúp rất nhiều. Lôi Bằng là một đòn phủ đầu luôn ẩn tàng trong ô quy xác.

Chiến trường lặng lẽ biến hóa.

Những biến hoá này hết sức nhỏ. Trong chiến trường phức tạp, hỗn loạn cơ hồ không có ai phát hiện ra, nhưng Ma Phàm nhạy cảm nên cảm nhận được.

Hai cánh chiến bộ của đối phương phối hợp không đủ ăn ý nên xuất hiện một khoàng trống.

Cặp mắt Ma Phàm đột nhiên sáng rực lên. Trong vô thức, âm thanh của hắn to hẳn lên, mệnh lệnh trở nên ngắn gọn.

"Giáp Sửu, toàn lực công kích đi!"

"Đinh hào quần, ngăn chặn địch nhân của các ngươi đi."

"Canh hào quần, giảm bớt công kích, để bọn chúng tiến gần thêm chút nữa."

"Bính hào quần, Kỷ hào quần, chú ý, chuẩn bị thả sức chém giết!"

Đội viên dưới trướng hắn cực kỳ quen phong cách của hắn. Ai cũng hiểu, mỗi khi đại nhân đột nhiên nói ngắn gọn thì trận chiến đã đến hồi quan trọng, khẩn yếu rồi.

Tinh thần mọi người tức thì rung lên, ngay lập tức phù trận phòng tuyến phát sinh biến hóa, pháp quyết rơi như mưa, biến hoá này cũng rất khó phát hiện.

Lôi Bằng vũ trang hạng nặng, Mạc Vân thần trang bọc kín thân thể uy vũ hùng tráng. Tay y cầm đại kiếm kim lưu. Trông y chẳng khác gì cự nhân đi ra từ trong truyền thuyết viễn cổ, cả người tản ra cái chất khát máu, khí tức tàn bạo. Xung quanh y là hai trăm người tinh nhuệ được vũ trang hạng nặng y như vậy làm người ta nổi lên cảm giác trầm lòng ớn lạnh.

Y vận sức chờ phát động công kích, quá trình chuẩn bị chiến đấu đã hoàn hảo!

"Bọn chúng tiến vào rồi!"

"Đại bằng, sát!"

Con mắt của Lôi Bằng đột nhiên sáng rực lên, khí tức tăng vọt, đại kiếm bằng kim lưu nặng nề như thế mà y coi nhẹ như không có gì. Y giống như tê ngưu giận dữ, ầm ầm xông tới phòng tuyến phù trận!

"Sát!"

Hai trăm người tinh nhuệ đồng thời phát động, họ đồng thanh hét lớn: "Sát!"

Đội ngũ này giống như một cái trọng phủ sắc bén được vung lên cao ngất, rồi mạnh mẽ chặt vào con mồi đang bị vô số mành lưới trói lại.

Chiến bộ bị dẫn dụ xông lên nên hoàn toàn ngờ trong phòng truyến của đối phương vẫn còn địch nhân lao ra. Chúng quá bất ngờ, không kịp đề phòng, huyết nhục bay tứ tung, Lôi Bằng tựa như một con hung vật viễn cổ tả xung hữu đột, tình thế không ai có thể đỡ nổi.

Thần trang trên người y là đặc biệt căn cứ vào thể chất mà luyện chế, nó chỉ có một tác dụng là gia tăng sức mạnh của Lôi Bằng lên năm lần!

Lôi Bằng trời sinh thần lực, sau khi được chạm khắc ma văn sức mạnh lại càng lớn vô cùng, pháp quyết y tu luyện cũng đã được Tả Mạc đổi thành ma công từ trước đó lâu rồi. Sau khi sử dụng ma thai thì đã luyện thành sức mạnh của hình ma thể, việc này lại lần nữa làm sức mạnh của y tăng lên mấy lần. Tả Mạc cũng quyết tâm bồi dưỡng y đi theo con đường lấy thể lực làm chính. Đến giờ này, sức mạnh của Lôi Bằng đã đến trình độ cực kỳ khủng bố. Không ai ngờ được, sau khi tu luyện Mạc Vân thần quyết, sức mạnh của Lôi Bằng tăng lên một bước dài.

Thần lực của Lôi Bằng là một loại đơn giản nhất, trực tiếp nhất, thô bạo nhất, không có kỹ xảo, đơn thuần chỉ là sức lực!

Đại kiếm kim lưu trên tay y khác gì tấm phản, khi y múa lên thì không ai có thể ngăn được một kích. Y không thích chiêu đâm mà đại kiếm kim lưu vào tay y giống như thanh trảm mã đao sống dày, y thích nhất là chiêu chém xuống.

Thường thường một kiếm đi xuống, cả người lẫn ma kỵ của đối phương được chia làm hai.

Giết đến lúc hứng khởi, thậm chí y dùng kiếm chẳng khác gì thiết côn, chiêu quất, đập đều được sử dụng. Chỉ cần đứng gần thì đối phương không khác gì bị con man tê húc phải, thân thể bị húc bay, bị lõm vào, thất khiếu chảy máu.

Keng!

Tay của Lôi Bằng rung lên. Từ lúc khai chiến tới giờ mới là lần đầu tiên có người ngăn kiếm của y!

Huyết quang trong mắt hổ nồng đậm, y thấy rõ người ngăn trở mình là một gã ma soái.

Lúc này chiến ý của Lôi Bằng đã đề tới cao nhất. Dù đối phương là Ma soái, y vẫn không hãi sợ mà nổi giận gầm lên một tiếng, đại kiếm kim lưu vung lên, người theo kiếm chém mạnh vào đối phương!

"Tới hay lắm!"

Gã Ma soái hừ lạnh một tiếng. Sau tiếng hừ không thấy cái gì biến hóa nhưng một lúc sau cái thương trong tay gã đột nhiên rực sáng như bạc, một điểm trắng sáng rực lên cực kỳ chói mắt. Sau đó đột nhiên sáng lên ở trước mắt Lôi Bằng.

Điểm ngân mang này tới cực nhanh, giống như thiểm điện.

Trong phạm vi phương viên mười dặm, tâm thần mọi người đều bị cây thương này hấp dẫn. Đội viên xung quanh Lôi Bằng, phảng phất sinh ra một loại ảo giác, phảng phất cái ngân sắc quang điểm kia có lực hấp dẫn khó giải thích. Thân hình bọn họ dường như không thể tự khống chế mà bay đến ngân điểm bay đi, giống như thiêu thân nhào vào lửa.

Cảm giác nguy hiểm cực độ bao trùm tâm thần khiến bọn họ không thể không hoảng sợ thất sắc.

Nhưng vào lúc này, một tiếng rống giận giống như dã thú gào lên ầm ĩ trong tai bọn họ.

"Sát!"

Lôi Bằng tức giân trợn tròn con mắt, thần trang trên người rực sáng màu đỏ tươi. Từng giọt sức mạnh ẩn chứa bên trong mỗi một ma văn, thậm chí mỗi một cơ nhục, xương, gân đều tụ ở trên đại kiếm Kim lưu trong tay y!

Chỉ là sức mạnh thuần tuý, không một kỹ xảo!

Chỉ có sức lực!

Bùm!

Tiếng va chạm nặng nề như tiếng trống, như tiếng sấm rền vang lên trong tầng mây dày đặc. Bất cứ ai trong phạm vi trăm dặm đều có thể nghe thấy!

Sóng khí kinh người, giống như vách thép tường sắt với xu hướng không thể chống đỡ ầm ầm nghiền nát bốn phía. Cấm chế, phù trận trong phạm vi năm dặm bị phá huỷ hoàn toàn. Ai phản ứng hơi chậm muốn chống lại luồng sóng khí này đập trúng thì lập tức thổ huyết thụ thương. Ai thông minh hơn chút thì nương theo sóng khí văng ra bên ngoài.

Bên trong phương viên năm dặm không còn lại vật gì.

Bản thân đại kiếm kim lưu cũng bị tan thành mảnh nhỏ, Lôi Bằng giống như bao cát bị quăng mạnh, thần trang trên người y tứ phân ngũ liệt, máu tươi từ trong người chảy ra như suối, cả người như huyết nhân.

Mà tại nơi vừa mới giao phong, gã ma soái vẫn cầm thương đứng đó, sừng sững bất động.

Toàn trường yên tĩnh, mọi người đều bị cái va chạm kinh thế hãi tục này làm cho chấn động sâu tận trong tâm.

Bỗng nhiên, đùng một tiếng, từng mảnh nhỏ từ trường thương bung ra rơi trên mặt đất.

Đó như là tín hiệu ban đầu, rồi cả cây trường thương rầm rầm tan rã.

Ma soái giống như tảng đá, gã vẫn không chút động đậy.

Mọi người ngạc nhiên nghi ngờ nhìn gã Ma soái, lời đã nghẹn ở cổ họng.

Nhưng vào lúc này, gã ma soái ầm ầm đổ xuống.

"Đại nhân!" Vô số binh sĩ Ma tộc khàn khàn giọng nói bi thiết, trong lòng vẫn không thể tin nổi.

Nhưng gã ma soái đổ nhào xuống không nói một lời.

"Ha ha ha ha! Khụ..."

Lôi Bằng cuồng tiếu, y vùng vẫy bò dậy. Y xé thần trang bị nghiền nát đến rách tả tơi trên người. Mọi người lúc này mới hoảng sợ khi thấy toàn thân Lôi Bằng toàn máu là máu. Bọn họ thậm chí còn thấy được những vết thương to nhỏ trải rộng cả thân thể, máu tươi từ đó không ngừng chảy ra ngoài.

Lôi Bằng lại hồn nhiên như người vô sự. Y lôi ra một bộ thần trang mới ở trong giới chỉ, rồi chẳng thèm để ý máu huyết đang chảy mà khoác lên người.

Sau đó từ trong giới chỉ y lôi ra một cây đại phủ giống như ván cửa lớn.

Tay cầm đại phủ, tiên huyết đọng ở dưới chân, Lôi Bằng từng bước một đi về phía trước. Đột nhiên y giơ trọng phủ lên, miệng rống như dã thú rống giận: "Sát!"

Trong cấm chế phù trận, Niên Lục lau mồ hôi lạnh: "Tên gia hỏa này bị đánh đến điên rồi!"

Ma Phàm lại nhíu mày, thực lực của hắn cao nhất nên nhìn rất rõ ràng. Gã Ma soái quá sơ ý, gã không ngờ được có người đi theo trường phái sức lực thuần tuý, hơn nữa còn khoẻ tới mức độ này. Một kích của Lôi Bằng kia là lực tụ toàn thân, dù cho lão đại nổi danh vì sức khoẻ cũng không chọn cách trực tiếp đỡ.

Nhất lực sức phá vạn pháp, điều hay được nói tới chính là thế này.

So kỹ xảo so cảnh giới, gã ma soái cách biệt Lôi Bằng một trời một vực, nhưng gã lại cùng Lôi Bằng chính diện đọ sức khoẻ, cái này không phải muốn chết sao?

Ma Phàm lắc đầu, kỳ thực hắn biết rõ ý đồ của ma soái. Gã ma soái muốn thông qua hành động này để đẩy mạnh sĩ khí, nhưng không ngờ được gặp phải cái tên Lôi Bằng ngang ngược thô bạo không nói lý.

"Để kệ bọn chúng đi." Ma Phàm nghiêm chỉnh nói.

Quần thể phù trận bị đánh thủng một lỗ bề rộng chừng năm dặm lớn, điều này nghĩa là những kế hoạch ban đầu cần phải điều chỉnh lại. Phòng tuyến sứt mẻ nghĩa là kẽ hở càng nhiều, nhưng đây là chuyện không còn cách nào khác, lực lượng cao giai đủ để chi phối chiến cuộc. Hơn nữa, đối phương trả giá bằng một gã ma soái. So với tổn thất trên thì có thể nói bọn họ chiếm đại tiện nghi rồi.

Đối phương mất đi không những chỉ là một vị ma soái. Phương thức chiến đấu của Ma tộc đã định trước, một khi ma soái chết trận thì sức chiến đấu của chiến bộ sẽ giảm mạnh, tan đàn xẻ nghé.

Nếu nói, một vị ma soái tử trận là gãy một cái cánh. Khi mất cái cánh này thì cái cơ bản là sĩ khí cũng hỏng mất rồi.

Sĩ khí nhìn không thấy tìm không ra, nhưng mà ảnh hưởng cực lớn đối với chuyện thắng bại. Cuộc chiến càng kịch liệt thì ảnh hưởng của sĩ khí lại càng lớn.

Dù cho đối phương còn có một gã ma soái!

Ma Phàm nhạy cảm mà nhận thấy được đối phương sĩ khí suy sụp, hơn nữa một vị ma soái kia cũng bị kết quả một trận chiến này làm cho sợ ngây người nên nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

Địch nhân nhất thời hỗn loạn.

Cơ hội!

Ma Phàm không chút do dự điều chỉnh lại mệnh lệnh.

Chiến bộ của Ma tộc hỗn loạn, lại gặp phải công kích mãnh liệt. Khi vị ma soái kia phản ứng lại thì mới thấy rằng chiến bộ của bọn gã đã bị đối phương bám chặt lấy, nếu lúc này lui thì số lượng thương vong sẽ cực kỳ kinh khủng.

Đáng chết!

Tại sao có thể như vậy!

Sắc mặt của gã xám xịt lại.