Cái chết của Bàng Thần khiến cả thành Thái An nổ tung.
Đã nửa năm rồi mới có một vị danh gia chết!
Khe hỗn độn khiến cuộc chiến của ba phương trở nên vô cùng quyết liệt, chắc chắn mọi người sẽ càng thêm chú ý tới tình huống phức tạp này. Rất nhiều cao thủ nhanh chóng trở lại bộ tộc để tham gia chiến tranh, thành Thái An đã bình yên quá lâu rồi. Theo thế cục một số nơi dần mất ổn định, loại cao thủ như Lam Thiên Long không ngừng trở về khiến thành Thái An một lần nữa khôi phục lại phong thái trước kia.
Bàng Thần chết! Đối phương là một người mới! Hai quyền!
Đám ma tộc đứng xem cố gắng hết sức để diễn tả lại sự bá đạo và kinh khủng của hai quyền kia, mười cuộc khiêu chiến của tiểu thư Hoa Trữ trở thành trò cười.
Hình ảnh của trận khiêu chiến này bán vô cùng chạy, thành Thái An đã yên tĩnh từ lâu giờ trở nên rất náo nhiệt!
Người mới có thể chiến thắng danh gia, đã bao năm rồi chưa xảy ra?
Quy củ càng ngày càng hoàn thiện, vượt cấp khiêu chiến càng ngày càng khó gặp. Không ai quan tâm Bàng Thần tại sao lại muốn khiêu chiến với Tả Mạc, bọn họ chỉ biết, Bàng Thần chết trong tay một người mới!
Người mới!
Nhưng rất nhanh mọi người đã phát hiện ra, đến tận bây giờ không ai biết tên của người mới kia là gì.
Vì vậy mọi người nhanh chóng đào bới thông tin về người mới.
Đồ tể Vệ Doanh, một trăm người giết ba ngàn đạo phỉ, giữa đường giải cứu nhóm người Đào Hưng, một kích phá được dạ vương xoa của đối phương, giết chết mấy trăm quỷ dạ xoa…
Càng lúc càng thần bí!
Rất nhiều thế lực cũng bắt đầu chú ý tới, một người mới từ trên trời rơi xuống.
Thành Thái An dậy sóng trở lại.
-
"Cái gì? Bàng Thần chết?" Chén rượu trên tay Bộ Tuyên bị bóp nát.
"Vâng!" Thủ hạ vội vàng đưa ra một đoạn hình ảnh.
Bộ Tuyên nhìn chằm chằm vào đoạn hình ảnh, không cử động, cả người như bị trúng định thân thuật vậy.
Hình ảnh vô cùng rõ nét miêu tả toàn bộ quá trình, không cần tốn nhiều công sức Bộ Tuyên đã nắm rõ được các chi tiết. Một quyền bá đạo tuyệt luân, chỉ nhìn qua hình ảnh nhưng Bộ Tuyên cũng cảm thấy run sợ.
"Chúng ta đã đánh giá thấp hắn." Bộ Tuyên nói, ngồi thẳng lại, sắc mặt hắn một lần nữa trở nên bình tĩnh.
Trận chiến của Bàng Thần và Tất Điêu Vũ năm xưa, hắn cũng đã từng nhìn qua. Tất Điêu Vũ tuy không dùng toàn lực nhưng Bàng Thần có thể chống đỡ được ba mươi chiêu, thực lực tuyệt đối có thể bước vào hàng ngũ nhất lưu. Hơn nữa mấy năm nay Bàng Thần đã có tiến bộ không nhỏ, vào phút cuối đã có đột phá nhưng vẫn bị một quyền của đối phương giết chết.
Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Đối phương tựa như tự nhiên sinh ra, ngay tới giờ bọn họ vẫn không thể tra ra được lai lịch của đối phương.
Điều này khiến Bộ Tuyên cảm thấy có chút bất an.
Vũ lực cá nhân ngược lại không khiến Bộ Tuyên lo lắng, theo hắn, một quyền bá đạo tuyệt luân thật khiến người ta thán phục. Nhưng đối phương không có hậu thuẫn gì, vậy hắn có rất nhiều cách có thể diệt trừ được đối phương.
Đây là thành Thái An, không thiếu nhất chính là cao thủ!
"A Trát Cách, nghe nói gần đây ngươi phải chịu thiệt thòi hả?" Một nam tử với điệu cười ha ha, giọng đầy châm chọc nói.
A Trát Cách không tức giận, cười nói: "Gặp phải một chiến tướng tu giả cực kì lợi hại, không phải lợi hại bình thường, chiến bộ rõ ràng kém xa ta nhưng lại có thể bình thủ với ta. Nếu chiến bộ không khác biệt nhiều lắm, phỏng chừng ta ăn không tiêu rồi."
"Lợi hại vậy á?" Nam tử kia hơi kinh ngạc: "A Trát Cách ngươi chính là một trong tam đại chiến tướng của Tinh La tộc chúng ta, ngay cả ngươi cũng không phải là đối thủ sao?"
A Trát Cách cười khổ, buông tay nói: "Thực sự không phải đối thủ."
Vẻ ngạc nhiên trên mặt nam tử kia càng đậm, hắn biết rõ A Trát Cách tuyệt đối không đùa giỡn về vấn đề này, trầm ngâm trong giây lát hắn nói: "Ngươi cảm thấy Tất Sơn so với hắn thì sao?"
Tất Sơn là người đứng đầu trong tam đại chiến tướng của Tinh La tộc, cả đời chưa hề biết bại.
"Không bằng." A Trát Cách lắc đầu.
Sắc mặt nam tử kia trở nên nghiêm trọng hơn: "Chẳng lẽ là đệ tử của tứ đại cảnh thiên? Tên Giang Triết của Huyền Không tự gần đây mới đánh chiếm Lãnh Sơn giới, hiện có không ít người muốn liên hiệp để chiếm lại Lãnh Sơn giới."
"Không phải đệ tử của tứ đại môn phái, ta đã hỏi qua, bọn họ tới từ Vân Hải giới. Nghe giọng hắn thì có vẻ bọn họ không hề thích tứ cảnh thiên." A Trát Cách ngoài thô trong tinh, thấy mầm biết cây: "Bọn họ sở dĩ chiếm Trung Thương giới có lẽ bởi giới này có khe hỗn độn thông tới đây."
"Lẽ nào bọn họ muốn chia một miếng thịt ở ma giới?" Nam tử biến sắc, hàng xóm là một kẻ cường hãn, ai dám không cảnh giác chứ?
"Không giống lắm." A Trát Cách nghĩ chút rồi nói: "Dựa vào tiếp xúc giữa ta và họ thì bọn họ không giống như tứ cảnh thiên, không bài xích ma tộc. Hơn nữa bọn họ không có nhiều người, muốn ổn định Trung Thương giới cần phải mất một khoảng thời gian. Bọn họ nhằm vào khe hỗn độn dường như có mục đích gì đó."
"Ngươi định làm gì bây giờ?" Sắc mặt nam tử kia thoáng giãn ra.
"Kết minh!" A Trát Cách trả lời rất dứt khoát: "Chiến tướng lợi hại như vậy, nếu trở thành địch nhân thì thật đáng sợ, nhưng nếu trở thành bằng hữu thì rất tốt, dù cho mất một đại giới cũng đáng."
"Ừ, nếu hắn thật sự lợi hại như ngươi nói thì cũng đáng." Nam tử kia gật gật đầu.
"Tiến độ của bọn Tất Sơn thế nào rồi?" A Trát Cách hỏi.
"Không thuận lợi lắm." Nam tử kia lắc đầu, mặt đầy vẻ ưu tư: "Bọn họ gặp phiền phức, danh tiếng của Công Dã Tiểu Dung tuy không vang dội như Giang Triết nhưng cũng chỉ thiếu một trận đại thắng mà thôi. Tất Sơn liên tục chịu thiệt hai lần, may là không tổn thất quá lớn. Bây giờ Tất Sơn đang muốn liên thủ với yêu tộc nhưng chiến tướng của yêu tộc tuổi đời còn quá trẻ, hơn nữa lại là nữ!"
"Nữ?" A Trát Cách cũng ngạc nhiên.
"Ừ, gọi là Mộc Hi, xuất thân danh môn, Cung Hồ Mộc Thị nhưng tuổi còn quá trẻ, ta có chút lo lắng." Vẻ mặt nam tử kia không vui, hiển nhiên việc minh hữu phái ra một cô nương trẻ tuổi như vậy khiến hắn cảm thấy có chút bất mãn.
A Trát Cách cũng hơi lo lắng nhưng hắn vẫn an ủi nói: "Cung Hồ Mộc Thị chính là danh môn, dám phái ra một tiểu cô nương khẳng định có chỗ bất phàm."
"Hy vọng là thế!" Nam tử cười khổ, bỗng nhiên nói: "Ngươi có nhận xét gì về thế cục?"
A Trát Cách cười cười: "Nói theo một câu thành ngữ, thời đại mới tới rồi."
"Vậy là sao?" Nam tử kia hứng thú hỏi lại.
"Thiên liệt tai ương khiến yêu ma và tu giả cách nhau bởi Đô Thiên Huyết Giới, một lần nữa lại sát lại gần nhau. Xu thế dung hòa của tu giả yêu ma là không thể tránh khỏi." A Trát Cách vô cùng tin tưởng nói.
Nam tử kia lại không cho là vậy: "Giữa chúng ta và tu giả đã có mấy đời huyết cừu, làm sao có thể dung hòa được?"
"Tiếp xúc giữa yêu ma và tu giả ngày càng nhiều lên, sự dung hòa là không thể tránh khỏi. Nhều khe hỗn độn như vậy, ai có thể lấp kín được chứ? Vòng xoáy này càng lúc càng lớn, không ai có thể thoát được. Trước mắt khẳng định vẫn có chiến tranh nhưng rồi một ngày nào đó mọi người chán ghét chiến tranh, vậy tự nhiên sẽ dung hòa thôi." A Trát Cách nói.
Nam tử kia khó mà tiếp nhận được lý do của A Trát Cách nên lắc đầu cười nói: "Suy nghĩ của ngươi luôn khác người."
"Thời gian sẽ kiểm chứng tất cả." A Trát Cách cười vang nói.
----------------------------
Quy đảo.
Mặt Ma Phàm nhăn lại. Nhìn khí thế hừng hực trong doanh, hắn bóp bóp trán, vô cùng oán hận định phun ra một câu "thật phiền phức" nhưng lời vừa tới mép thì đành nuốt ngược trở lại.
Bây giờ hắn chính là chủ tướng một doanh, tự nhiên không thể tùy tâm sở dục như trước kia nữa.
Từ khi mẹ trẻ đem Huyền Vũ doanh giao vào tay hắn, hầu như toàn bộ thể xác và tinh thần hắn đều đặt ở đây. Hắn giống như bông xốp điên cuồng hấp thu tri thức về phương diện chiến tướng, toàn bộ thời gian của hắn đều dùng vào việc này.
Thực lực Huyền Vũ doanh cũng vì thế mà không ngừng tăng lên. Hơn nữa bởi vì địa vị của Quy đảo ở Vân Hải giới ngày càng ổn định, thanh niên tài tuấn đến đây dốc sức phục vụ ngày càng nhiều, trình độ so với trước kia cao hơn rất nhiều.
Ngoại trừ thi thoảng kiểm tra thì mẹ trẻ không hỏi quá nhiều đến Huyền Vũ doanh, toàn bộ Huyền Vũ doanh đều dựa theo ý nghĩ của Ma Phàm mà tạo nên.
Nòng cốt của Huyền Vũ doanh là Thiên Phong khúc, thành viên khác đều là tu giả bản địa. Tu giả kim đan kì không thiếu, nhưng nếu luận về sức chiến đáu thì kém xa so với kim đan của Chu Tước doanh. Phiền nhất chính là, những tu giả này đều dựa vào các gia tộc, công pháp bọn họ tu luyện khác nhau, có cả thiện tu tán tu kiếm tu.
Ma Phàm tự biết trình độ chiến tướng của bản thân có hạn, làm việc dựa theo cảm hứng, trước nay chưa từng cẩn thận tỉ mỉ.
Lúc trước đã từng trải qua chiến thuật hạch tâm nên Ma Phàm đối với tiểu chiến thật vô cùng am hiểu, Huyền Vũ doanh cũng thấm nhuần quan điểm này.
Hắn cố gắng nhẫn nại liên kết từng tu giả, vì bọn họ mà thiết kế ra chiến thuật phạm vi nhỏ.
Huyền Vũ doanh giống như một nồi thập cẩm. Chủng loại của mỗi tiểu đội tu giả đều không giống nhau, cùng là tiểu đội nhưng chiến thuật lại không giống. Rất nhiều lần, Ma Phàm cảm thấy Huyền Vũ doanh tựa như một chiếc áo với đầy các miếng vá.
Đôi lúc hắn lại nhớ về Chu Tước doanh với khoái cảm ngàn kiếm cùng phát, giờ chỉ có thể mơ mà thôi.
Mỗi lúc như vậy thì thời gian tu luyện của Huyền Vũ doanh lại tăng mạnh.
Thời gian tu luyện của Huyền Vũ doanh dựa theo tiêu chuẩn của Chu Tước doanh, khối lượng tu luyện nhiều khiến tu giả bản địa không ngừng kêu khổ. Nhưng loại người gian xảo như Ma Phàm thật quá nhiều thủ đoạn, dưới tay hắn thì muốn chết cũng khó.
Từng tòa kiếm trận giống như nhà tù được tạo ra ở bốn phía. Muốn lười sao? Vậy đi vào đi!
Ma Phàm không ưa gì Huyền Vũ doanh nhưng ngoài ý muốn của hắn chính là mẹ trẻ thường đến đây kiểm tra, ngược lại còn khen thưởng hắn.
Khi nhìn thấy mắt đám Ngụy Nhiên đỏ lên, Ma Phàm cảm thấy nhẹ đi vài phần, mỗi lần ngẫm lại, tâm trạng của Ma Phàm liền tốt hơn rất nhiều.
Cuộc chiến ở Trung Thương giới khiến hào quang của Huyền Vũ doanh tỏa ra vạn trượng, nhưng dưới ánh hào quang này Chu Tước doanh trở nên rất ảm đạm, điều này khiến hắn không dễ chịu chút nào.
Lần này Ma Phàm phụng mệnh quay lại Quy đảo là chuẩn bị cho việc chạm khắc phù trận.
Nghe nói ma văn của Quy đảo có đột phá, Kim Ô doanh có thể chạm khắc được phù trận lợi hại hơn. Cảm thấy sức mạnh chưa đủ nên mẹ trẻ quyết định điều Huyền Vũ doanh đi chạm khắc phù trận.
Nhưng bọn họ còn phải chờ mấy ngày, trong tay Kim Ô doanh còn có mấy ma tộc chưa hoàn thành.
Ma Phàm không chút sốt ruột, trở về Quy Đảo hắn còn cảm thấy vô cùng thân thiết. Nhưng thời gian còn lại hắn vẫn đặt toàn bộ ở việc tu luyện của Huyền Vũ doanh. Trong cuộc chiến ở Trung Thương giới đã bộc lộ một số vấn đề, hắn đang không ngừng điều chỉnh.
Bỗng, một con hạc giấy bay tới trước mặt Ma Phàm.
Chưa mở hạc giấy ra nhưng mặt Ma Phàm đã biến sắc, loại hạc giấy này chỉ dùng để cảnh báo!
Hắn mở hạc giấy ra.
Địch xâm phạm giới hà!