Nam Nguyệt có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Thương Trạch ở bên cạnh.
Mấy ngày trước, tên gia hoả này tự nhiên tìm tới, không rời nàng nửa bước, bất luận nàng xua đuổi như thế nào đều không đi. May mắn là thái độ của hắn rất cung kính, không có chỗ nào thất lễ. Hễ có thời gian là Nam Nguyệt lại đi hoang thú kì bàn, đợi đại nhân xuất hiện, Thương Trạch một bước không rời bám theo.
Liên tiếp nhiều ngày liền đại nhân không xuất hiện.
Không có chuyện gì xảy ra chứ? Nam Nguyệt hơi lo lắng.
Vị nữ yêu kiên cường này không biểu lộ chút biểu tình nào trước mặt Thương Trạch, nàng thuỷ chung vẫn tỏ vẻ trấn tĩnh tự nhiên. Nàng chưa từng cảm thấy cuộc sống gian nan như này, mỗi tin tức truyền đến đều khiến nàng cảm thấy căng thẳng.
Cuộc chiến há ngục, đệ lục đề bị phá giải, chiến thư của liên minh thiên tài…
Mỗi ngày trôi qua nàng đều cảm thấy lo sợ, nàng không hoài nghi thực lực của đại nhân bởi vì nàng tin tưởng đại nhân có thể chiến thắng liên minh thiên tài nhưng nàng vẫn rất lo lắng.
Liên minh thiên tài cường thịnh trở lại cùng nàng có quan hệ sao? Nàng là tuỳ tùng đi theo đại nhân!
Ngay khi nàng cảm thấy vô cùng nôn nóng thì một âm thanh quen thuộc vang lên: "Các ngươi ở đây à."
Nghe thấy âm thanh này, thiếu chút nữa Nam Nguyệt đã rơi lệ, nàng cố nhin, cúi đầu nói: "Đại nhân."
"Gần đây tu luyện như thế nào?" Tả Mạc thuận miệng hỏi, hắn nhìn qua Thương Trạch đang ở bên.
Nhất thời Nam Nguyệt ngây ra, những tin tức gần đây khiến tâm thần nàng không yên, làm sao có tâm tình để tu luyện chứ?
Tả Mạc nhíu mày, không trách cứ nàng mà hiếu kì hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?" Trong mắt hắn, Nam Nguyệt quả thực là một kẻ cuồng si tu luyện, không, yêu cuồng chứ, gần đây lại không chú ý tới tu luyện, này thật khác thường.
Nam Nguyệt xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm ra lỗ nào để chui: "Đại nhân, là do liên minh thiên tài…"
Nam Nguyệt ơi là Nam Nguyệt, ngươi thực sự quá yếu đuối, chỉ một sự tình bé tí thế đã khiến ngươi bỏ bê tu luyện! Nàng không khỏi tự trách mình.
"Liên minh thiên tài!" Tả Mạc sửng sốt, phản ứng đầu tiên là lớn giọng nói! Phản ứng tiếp theo là: "Đó là đồ vật gì thế?"
Đó là đồ vật gì…
Nam Nguyệt nhất thời cứng họng không biết trả lời như nào, Thương Trạch đứng bên vẻ mặt vô cùng quái dị.
"Đại nhân chưa từng nghe qua liên minh thiên tài sao?" Thương Trạch thử hỏi.
"Chưa từng." Tả Mạc lắc đầu: "Lợi hại lắm sao? Lẽ nào bọn họ có thiên yêu?"
Thương Trạch nuốt nuốt nước miếng: "Trước đây thì có, trong lịch sử liên minh thiên tài tổng cộng có…"
"Ồ." Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ: "Nguyên lai là tổ tiên từng giàu có."
Lời Thương Trạch vừa đến cửa miệng liền nuốt vào trong bụng, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Cẩn thận, Tả Mạc lặng lẽ hỏi lại Bồ yêu: "Ngươi đã nghe qua liên minh thiên tài này chưa?"
Ngay cả đến mí mắt Bồ yêu cũng không nháy, mất kiên nhẫn nói: "Loại chó mèo này đừng làm phiền ta."
Xem ra đây không phải là thế lực gì nổi danh, căn cứ vào phản ứng của Bồ yêu, Tả Mạc âm thầm phán đoán.
"Lẽ nào bọn họ tới tìm các ngươi gây phiền phức?" Tả Mạc hỏi thêm, ngữ khí có chút bất thiện.
"Không có…" Nam Nguyệt yếu ớt đáp lại, hơi do dự nói: "Là bọn họ tới tìm ngài gây sự."
"Tìm ta để gây sự?" Tả Mạc chỉ vào mũi mình, ngạc nhiên hỏi lại.
Nam Nguyệt thấp giọng đem mọi chuyện một lần nói ra, xem bộ dáng của đại nhân dường như không biết liên minh thiên tài, nàng giải thích vô cùng tỉ mỉ. Nhưng tại sao đại nhân lại không biết liên minh thiên tài chứ? Có yêu không biết tới liên minh thiên tài sao?
"Hiểu rồi." Tả Mạc gật đầu, chép chép miệng, tổng kết lại: "Bản thân không đủ bản lĩnh, lại sợ người khác kiếm được nhiều hơn!"
Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Nam Nguyệt, hắn khoát khoát tay nói: "Quản chúng làm gì? Một đám tâm thần! Mất bao công sức phá ngục lại không có tiền cầm, ăn no rửng mỡ."
Vẻ mặt của Nam Nguyệt và Thương Trạch vô cùng cổ quái, lúc này bọn họ không thể tìm được từ ngữ nào để biểu đạt tâm tình của mình.
Đại nhân quá bí hiểm đi!
"Hì hì! Đích thực là ăn no rửng mỡ!" Một âm thanh ngọt ngào tới tận xương tuỷ vang lên, một thân ảnh uyển chuyển xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Lễ phục bó sát người khiến thân hình lồi lõm của nàng hiện ra vô cùng bắt mắt, bộ ngực sữa no tròn sinh động, búi tóc cao ngất lộ ra chiếc cổ trắng muốt. Nụ cười như có như không trên mặt tràn ngập mê hoặc. Khoé môi hồng nhuận có một nốt ruồi càng làm tăng thêm sự xinh đẹp của nàng.
Thương Trạch và Nam Nguyệt nhất thời ngây người ra.
Nữ yêu này giống như một đoàn hoả diễm tràn trề sinh lực, có thể đem xương cốt người ta hoà tan ra.
Cảm giác này… Có chút quen thuộc…
Tả Mạc ngây người ngẩn ngơ, ngay lập tức giận dữ, nha đầu này dám tạo huyễn thuật!
Ở Vô Không Sơn, nữ nhân hạc giấy gây ra cho hắn một kí ức vô cùng thê thảm, hắn ghét nhất là loại huyễn thuật này!
Tả Mạc giận tím mặt, không chút do dự phản kích lại.
Tay ngầm niết chỉ ấn, "tiểu thiên diệp thuật – phấn khô yên minh diệt"!
Một luồng gió vô hình, giống như sóng gợn, lặng lẽ đẩy ra.
Nữ yêu như trúng đòn nghiêm trọng, thân thể mềm mại đột nhiên rung động, sắc mặt trắng nhợt, hàm răng đau đớn kêu lên. Vẻ mặt nàng đầy thống khổ, trán nhăn lại, nhãn thần mê ly, hơi cúi người xuống, một mảnh tuyết trắng trước ngực khiến người ta nhộn nhạo, tràn ngập mị ý duyên dáng khiêu gợi, khiến người ta cảm thấy khô nóng.
Đột nhiên hơi thở của Thương Trạch trở nên nặng nề, con ngươi ửng đỏ. Nam Nguyệt cũng cảm thấy cả người trở nên nóng nực dị thường, cảm thấy nữ tử trước mặt tràn ngập mỹ cảm! (Hjc cả trai lẫn gái chơi tuốt à)
Huyễn thuật thật lợi hại!
Vẫn chưa từ bỏ ý định!
Tả Mạc trừng mắt, tức giận, tay niết liền ba cái "phấn khô yên minh diệt"! "Phấn khô yên minh diệt", Tiểu Thiên Diệp Thủ thức thứ chín, chuyên phá huyễn thuật. Từ sau tao ngộ tại Bách Hoa Môn, Tả Mạc bắt Bồ yêu phải dạy cho một chiêu chuyên phá huyễn thuật trong Tiểu Thiên Diệp Thủ.
Không nghĩ tới lần đầu tiên dùng lại gặp phải huyễn thuật lợi hại như này!
Ba cỗ yên phong đồng thời quét trúng nữ yêu, ánh mắt nhữ yêu đột nhiên trợn tròn, như bị sét đánh, búi tóc trên đầu bung ra, tóc tai bù xù, khoé miệng tràn ra một đường máu.
"Con già này…"
Âm thanh tràn đầy hận ý, quang mang trên người nàng chợt loé lên rồi biến mất, bị Tả Mạc dùng bốn lần "phấn khô yên minh diệt" tống ra khỏi hoang thú kì bàn.
Lúc này Tả Mạc mới thở phào, quay sang thấy Thương Trạch và Nam Nguyệt đang ngơ ngác nhìn mình, cảm khái mà nhắc nhở bọn họ: "Nữ yêu này ảo thuật thật lợi hại! Các ngươi phải cẩn thận! Không được buông lỏng!"
Huyễn thuật…
Nam Nguyệt Thương Trạch nhìn nhau, không rõ lí do. Trong đầu bọn họ không rõ lắm, huyễn thuật ở chỗ nào chứ?
Chẳng lẽ có huyễn thuật lợi hại như vậy sao?
Trái lại trong lòng Thương Trạch tràn ngập tiếc nuối, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy vưu vật khêu gợi như vậy! Đáng tiếc, nhưng nàng vì sao phải tạo ra huyễn thuật chứ?
Tuy rằng trong lòng tràn ngập tiếc nuối nhưng cuối cùng Thương Trạch cũng tỉnh táo trở lại, gã phát hiện ra Tả Mạc càng lúc càng bí hiểm. Bản thân không thể phát hiện được chút huyễn thuật, khẳng định huyễn thuật này phi thường lợi hại, thực lực của đại nhân sâu không thể dò!
Bỗng nhiên gã cảm thấy có chút may mắn, trưởng lão hội đưa ra quyết định thực sự chính xác.
"Đại nhân!" Hắn cung kính dị thường nói.
"Ồ." Tả Mạc còn đang chìm đắm trong khoái cảm do "phấn khô yên minh diệt" phá giải huyễn thuật, Tiểu Thiên Diệp Thủ Tả Mạc biết khôgn ít, lúc đầu Bồ yêu chỉ truyền thụ năm chiêu, sau đó rải rác dạy thêm một ít. Nhưng Tả Mạc luôn cảm thấy Tiểu Thiên Diệp Thủ hiệu quả rất bình thường, thậm chí còn không bằng "Lưu Ly Thiên Ba", so với đại nhật ma thể càng kém xa.
Lần này khiến hắn hiểu thêm về diệu dụng của Tiểu Thiên Diệp Thủ. Nếu bản thân thuần thục, chỉ cần một lần "phấn khô yên minh diệt" là có thể phá giải huyễn thuật của đối phương, nào phải dùng tới bốn lần như vừa rồi! Lúc này Tả Mạc mới nhớ ra Tiểu Thiên Diệp Thủ là do Thiên Yêu sáng tạo ra, tự nhiên không tầm thường.
Hừ, đã gà còn bày đặt, dám khoe khoang huyễn thuật trước mặt anh mày, chán sống sao!
Nếu như nàng biết rõ hắn ở phương diện đối phó với huyễn thuật có chiến thuật huy hoàng như nào vậy sẽ không múa rìu qua mắt thợ. Trước khi hắn học "phấn khô yên minh diệt", huyễn thuật của Bách Hoa Môn còn bị hắn phá nữa là.
Trong lòng Tả Mạc đầy đắc ý, lúc này khúc mắc duy nhất còn sót lại chính là nữ nhân hạc giấy. Nếu như bây giờ gặp nữ nhân hạc giấy, nhất định phải đánh cho đầu nàng thành đầu heo, phải doạ nạt cướp đi ít tinh thạch, sau đó thả nàng vào một huyễn thuật rồi mới cho nàng đi.
"Đại nhân." Thương Trạch không phát hiện ra Tả Mạc đang đắm chìm vào suy nghĩ, gã vẫn vô cùng cung kính nói: "Bên trong tộc đã đồng ý hàng năm cung phụng cho đại nhân mười hoàng kim hồn!"
"Tốt!" Tả Mạc tỉnh lại, vui mừng quá đỗi, vội vàng hỏi: "Lúc nào có thể đem hoàng kim hồn đến cho ta?"
Đột nhiên Thương Trạch cảm giác thấy như bản thân gặp phải một tên lừa đảo, đại nhân không phải là tên lừa đảo chứ? Hắn thầm nghĩ trong lòng, trái lại trên mặt không biểu hiện ra, cẩn thận nhắc nhở: "Đại nhân, ngài đã quên "ngân thương thuật" rồi sao?"
"Ồ, đúng rồi, chờ một chút." Tả Mạc vôi vàng tìm Bồ yêu.
Lúc này con mắt của Bồ yêu giống như mắt con sói bị bỏ đói, xanh nhạt, hắn nhìn chằm chằm Tả Mạc, không nói một lời.
Tả Mạc bị hắn nhìn trong lòng không khỏi sợ hãi, thầm nghĩ, Bồ yêu không phải cũng dính huyễn thuật chứ?
Bồ yêu nhìn chằm chằm Tả Mạc một hồi lâu mới lắc đầu lẩm bẩm: "Đen, quá đen!"
Nói đến đây, lưng Tả Mạc lập tức dựng thẳng lên, tràn ngập khinh thường nói: "Chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, đen gì, ngươi muốn bị bớt hoàng kim hồn đi à!"
Miệng Bồ yêu liền ngậm chặt lại.
"Đúng rồi, kiếm được nhiều chút thì ngươi mới có nhiều hơn được." Tả Mạc giống như đang dạy trẻ con, đưa tay ra: "Đưa đây."
"Cái gì?" Bồ yêu vô ý thức hỏi lại.
"Thương ngân thuật, ngươi không muốn hoàng kim hồn sao?"
"Ồ." Bồ yêu vô ý thức ném cho Tả Mạc một quang cầu.
"Đem luôn cái "thiên nam tiễn thuật" ra đây, miễn cho ta phải quay lại lần nữa."
"Ừ." Lại một quang cầu nữa.
Thừa dịp Bồ yêu đang không có phản ứng gì, Tả Mạc vui vẻ rời khỏi thức hải.
Cái loại đồ cổ mấy ngàn năm như ngươi dám cùng anh đấu sao? Chẳng lẽ không biết anh giờ như mặt trời buổi sớm sao? Bây giờ thời gian là do anh, hết thảy đều là do anh!
Tả Mạc đang cảm thấy mỹ mãn, chưa kịp giao dịch đã thấy một âm thanh lạnh lẽo vang tới: "Ngươi chính là chủ nhân của hoang thú kì bàn?"
Một nam yêu toàn thân đầy hoa văn màu xanh thần tình âm lãnh nhìn chằm chằm vào Tả Mạc.
Chủ nhân của hoang thú kì bàn?
Tả Mạc đảo cặp mắt trắng dã, không để ý tới gã, trực tiếp hỏi Thương Nguyệt: "Bao giờ thì giao dịch?"
Thanh yêu nhìn lướt qua Thương Trạch, không nóng không lạnh nói: "Thương tộc thật to gan, dám cùng liên minh thiên tài bọn ta đối địch!"
Mắt Thương Trạch đầy vẻ lo sợ hỏi lại: "Liên minh thiên tài? Các hạ là vị nào?"
"Thanh Hoa Táng Thuỷ." Thanh yêu thản nhiên nói.
Thân thể Thương Trạch run lên, trên trán hiện ra một tầng mồ hôi nhỏ mịn.
Sinh ý bị quấy rối, nhất thời Tả Mạc thấy khó chịu, tay khẽ đảo, trên tay đã xuất hiện một chiếc ghế băng nhỏ, ném tới trước mặt thanh yêu: "Cầm."
"Ủa?" Thanh Hoa Táng Thuỷ hơi giật mình nhìn băng ghế do yêu thuật tạo thành, ánh mắt chớp động. Rất thô ráp, rất đơn giản, chẳng nhẽ hắn định so đấu yêu thuật sao?"
Tả Mạc thuận tay chỉ: "Này, ngươi đem cái ghế đến góc phòng tự sướng đi."
Mặt Thanh Hoa Táng Thuỷ trở nên đỏ bừng, trong nháy mắt đầu óc gã trở nên trống rỗng.
Sỉ nhục, bản thân lại bị sỉ nhục sao!