Tu Chân Thế Giới

Chương 247: Thải Thận vũ

Tông Như hai mắt thần sắc trầm tĩnh, tay trái cầm Thập Tự Kim Cương Hàng Ma xử, tay phải tạo ấn.

"Gầm!"

Âm thanh vang lên như chuông đồng, không vang dội mãnh liệt song toàn bộ trấn Nam Thắng đều nghe được! Lấy hắn làm trung tâm, cơn sóng xung kích vô hình như cơn lốc quét ngang qua.

Đám tu giả đều biến sắc!

Linh giáp trên người bọn họ đã sớm mở ra nhưng âm thanh này lại như vang lên từ tận đáy lòng bọn họ, linh tráo cũng chẳng thu được tác dụng gì. Càng khiến bọn họ kinh hãi là linh lực toàn thân không ngờ lại vì tiếng quát vừa rồi mà đột nhiên bị kiềm hãm!

Thần thông: Chân Ngôn!

Bốn người khác nhân cơ hội lao tới nhanh tựa tia chớp, như bốn thanh phi kiếm đâm thẳng vào giữa đám tu giả này.

Ma Phàm chỉ nhìn một cái đã nhớ toàn bộ chiến cuộc vào trong lòng. Một thời gian dài làm hạch tâm, hắn dã có lỷ giải về chiến đấu, nắm chắc chiến cuộc, người trong doanh trại không ai bằng được. Hắn là người thay đổi nhiều nhất trong doanh, hoặc cũng có thể nói là người tiến bộ nhiều nhất, nhất là khí thế trên người hắn.

Khi vừa được xác định làm hạch tâm, biểu hiện của hắn thật quá non nớt. Sau này dần quen, trên người hắn nhiều thêm một cỗ khí thế dứt khoát. Khi đó hắn tựa như một con sói không ngừng tuần tra tới lui, thời khắc nào cũng khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm. Giờ hắn lại càng lúc càng không bắt mắt, tướng mạo hắn vốn rất bình thường, đặt trong đám người cũng khó mà nhận ra được.

Diệt Huyễn Vô Ảnh kiếm là sát chiêu mà hắn dùng nhiều nhất trước đây, nhưng sau này lý giải về cục diện chiến đấu và về kiếm ý không ngừng tăng lên, hắn bắt đầu thử sử dụng một số kiếm chiêu đơn giản hơn. Dần dà, số lần hắn sử dụng Diệt Huyễn Vô Ảnh kiếm càng lúc càng ít, sự sắc bén cũng từ từ ẩn dấu đi. Dung hợp với độn pháp ngũ phẩm Không Độn, không còn thân pháp huyễn ảnh mê ly hoa mắt trước đây, sự nguy hiểm của hắn không những không giảm, ngược lại còn tăng lên.

Trong chiến cuộc hỗn loạn, địch nhân thậm chí rất khó phát hiện sự tồn tại của hắn.

Ma Phàm lặng yên không chút tiếng động, hắn tựa như một làn khói nhẹ không thu hút sự chú ý, khi bay vào giữa đám tu giả, không có kiếm chiêu hoa lệ, thậm chí kiếm mang cũng chỉ lớn hơn một tấc, như một con cá nhỏ, song hiệu suất lại cực cao. Ngoại trừ Tạ Sơn không ai so được với hắn!

Trong chớp mắt hắn đã đánh ngã bảy tám người.

Thậm chí nhiều người còn chưa phát hiện mình đã trúng chiêu hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.

So với Ma Phàm nhanh gọn mà hiệu suất cao, thu liễm sát khí, Tạ Sơn lại thể hiện một phong cách hoàn toàn khác.

Sắc bén!

Sắc bén như một lưỡi kiếm!

Hắn như bảo kiếm rời vỏ, quanh người lấp lánh vô số kiếm mang ngũ sắc, tựa như một phi kiếm sặc sỡ, kiếm ý lạnh lẽo đan xen, hết sức hoa lệ, sát khí trùng trùng!

Tạ Sơn là người khôn khéo, hắn biết ưu thế của mình, cũng biết điểm yếu của bản thân.

Ngưng mạch tam trọng thiên, tu vi này nhìn khắp Tiểu Sơn giới có thể đếm được bằng đầu ngón tay.

Cảnh giới tam trọng thiên, linh lực trong cơ thể thấp nhất là chín mươi tinh. Song không ai biết, linh lực trong cơ thể Tạ Sơn đạt tới mức kinh người là một trăm tám mươi tinh! Có lời đồn nếu ai có thể khiến linh lực trong cơ thể đột phá lên hai trăm tinh, người đó có thể kết thành kim đan. Lời đồn này không có gì chứng mình, song có thể nói rõ tu vi Tạ Sơn cao cường tới đâu, gần như đạt tới đỉnh phong của ngưng mạch!

Điểm tốt của tu vi thâm hậu là những sát chiêu tiêu hao rất lớn kia đối với hắn mà nói đều không tính là gì.

Hắn bình thường rất ít khi sử dụng sát chiêu, lĩnh ngộ được kiếm ý đủ cho hắn thong dong đối phó với kẻ địch đối diện. Bất quá giờ hắn đã bị Ma Phàm khơi dậy lòng hiếu thắng!

Linh lực vô cùng tinh thuần trong cơ thể trong nháy mắt bị điều động, kiếm mang sặc sỡ bỗng chốc sáng rực, rung lên on gong.

Hai mắt tỏa sáng, hai ngón tay như kiếm, điểm về phía đám tu giả!

Bầu trời trên đỉnh đầu hắn nổi lên cực quang ngũ sắc, tầng tầng lớp lớp như tấm vải nhiều màu, mặt trời cũng mất đi vẻ rực rỡ. Theo ngón tay hắn điểm xuống, cực quang trên bầu trời ầm tầm nổ tan, vô số mảnh vỡ kiếm ý mang theo tiếng rít không ngừng, hóa thành từng luồng sáng ngũ sắc rơi xuống, sát khí bùng lên!

Như một cơn mưa năm màu, song không ai có tâm tình thưởng thức, tiếng xé rách không khí không ngừng vang lên bên tai khiến người khác da đầu tê dại!

Mà càng khiến những người xung quanh ngạc nhiên là chiêu này của Tạ Sơn không ngờ lại bao phủ toàn bộ đám tu giả truy đuổi!

Thải Thận vũ!

Cái tên thật đẹp không vương chút khói lửa song lại là sát chiêu kinh khủng như vậy. Còn linh lực mà nó tiêu tốn lại càng khiến người ta líu lưỡi, linh lực một trăm năm mươi tinh, vượt xa lượng linh lực trong đại đa số tu giả ngưng mạch.

Ma Phàm biến sắc, không hề do dự vội vã thối lui! Không riêng gì hắn, hai gã kiếm tu vừa xông tới cũng biến sắc quay đầu bỏ chạy!

Cái thằng điên này!

Trong lòng mọi người đều kinh hãi. Bọn họ tuy biết Tạ Sơn có tu vi cao nhất trong doanh trại song ngàn vạn lần không ngờ hắn lại mạnh mẽ tới mức đó! Ma Phàm trong lòng cũng khó mà bình tĩnh nổi, hắn luôn cho rằng dù Tạ Sơn có tu vi cao song thực lực hai người bọn hắn cũng sàn sàn như nhau.

Chính vì vậy hắn cũng không quá coi trọng đối với tu vi. Song giờ thấy được cảnh này đã hoàn toàn phá vỡ quan niệm của hắn. Bọn họ có thể trốn khổi chiêu này cũng bởi kiếm ý trên bầu trời không nhắm vào họ, bằng không hẳn sẽ như ngâm mình trong ao đầm, bước đí cũng khó!

Tạ Sơn xuất ra chiêu này cũng là nó cho bọn họ tu giả tu vi thâm hậu rốt cuộc kinh khủng ở điểm nào.

Tu giả bị Thải Thận vũ bao phủ đều thật thê thảm. Kiếm mang năm màu ngoại trừ sắc nhọn còn có đặc tính ăn mòn linh lực, linh tráo chỉ chống được vài cái rồi đã ầm ầm bể nát! Tu giả bị ánh sáng năm màu bắn trúng thậm chí không kịp kêu lên, thân thể nhanh chóng biến thành một đám bùn nhão năm màu.

Mười người Lôi Bằng ở xa xa lúc này cũng dừng bước, ai cũng há hốc miệng, kinh hãi nhìn về phía trấn Nam Thắng, nhìn Thải Thận vũ kinh khủng kia!

Không đợi bọn họ lên tiếng cảm khái đã thấy năm người bay tới. Ánh mắt đám người nhìn về phía Tạ Sơn đều thay đổi.

Tạ Sơn lại chẳng hề đắc ý, trong cơ thể hắn chỉ còn linh lực cỡ ba mươi tinh, nếu tiếp tục chiến đấu cũng thật không ổn.

"Đi mau!"

Hắn không hề dừng chân lướt qua đám người, chỉ bỏ lại hai chữ. Đám người này như mới tỉnh ra trong giấc mộng, vội vàng thôi động linh lực, nhanh chóng chạy theo.

Ai cũng biết, lần này làm lớn rồi!

Sát chiêu tiêu tốn tới một trăm năm mươi linh linh lực đã kinh động mọi tu giả trong trấn Nam Thắng!

Trong chớp mắt, mọi tu giả trong trấn Nam Thắng đều bay lên trời, bầu trời phủ kín người. Vẻ mặt bọn họ đều giống nhau, kinh hãi vô cùng. Ngay cả những tu giả tam trọng thiên sắc mặt cũng trắng bệch.

Linh lực một trăm năm mươi tinh vượt qua tổng số linh lực trên người họ!

Khu vực mà cơn mưa sặc sỡ đó bao phủ không còn một tu giả sống sót, trên mặt đất rơi đầy linh giáp pháp bảo phi kiếm nhưng lúc này không ai dám đi nhặt. Mặt đất đầy chất lỏng sặc sỡ, như một thứ độc mỹ lệ mà lại trí mạng.

Hạ Tường trợn tròn đội mắt, há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, trong đầu trống rỗng, thôi rồi!

Tả Mạc đứng trong doanh trại, hoàn toàn không biết mọi chuyện đã huyên náo tới mức này. Hắn vẫn đang bận rộn xắp xếp nhóm tu giả tới đầu tiên, vài tu giả am hiểu xây thành đã được đưa tới núi Thiên Tinh với tốc độ nhanh nhất.

Nhìn một phiến núi hoang cùng một doanh trại đơn sơ, nhiều người lộ vẻ thất vọng.

Tả Mạc cũng mặc kệ những kẻ này, hắn trực tiếp tìm vài tu giả am hiểu xây thành, đưa ra yêu cầu của mình.

"Xây thành sao?"

Ba người đều ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, khuôn mặt lộ vẻ không dám tin tưởng. Lẽ nào hắn cho xây một cái thành là đem một đống đá lớn chất lên là được sao?

"Có vấn đề gì?" Tả Mạc có hơi khó chịu nhìn ba người.

Ba người đều không ngu, biết giờ tới đây muốn trở lại là không thể. Nếu ngay ngày đầu đã đắc tội ôn chủ, cuộc sống về sau cũng đừng nghĩ tới nữa.

"Ông chủ muốn xây thành cỡ nào?" Một người trong đó vội hỏi.

"Dọc theo dãy núi này, bao quát cả mấy đỉnh núi, phải phòng thủ được công kích của tu giả kim đan, phải.."

Ba người đồng loạt ngây ra.

"Vậy sẽ hao phí khá lớn." Người còn lại thử thăm dò.

"Không sao, chúng ta có rất nhiều tinh thạch." Thần sắc Tả Mạc cực giống một tên nhà giàu mới nổi.

"Cần rất nhiều nhân lực."

"Ừm, bảy trăm tu giả, có đủ không? Ta còn có thẻ luyện chế một ít con rối." Tả Mạc vuốt cằm lẩm bẩm: "Xem ra lại cần Công Tôn Sư đệ đi kiếm thêm người."

Những lời này lập tức khiến cả ba lạnh buốt, không lẽ đám người này buôn lậu tu nô?

Bất quá ba người trên đường đã thấy qua sức chiến đấu của đội ngũ này, bọn họ không tin những kẻ buôn lậu tu nô lại có đội ngũ cường đại như vậy.

Ba người thấy Tả Mạc nói thật bèn bắt đầu chăm chú quan sát địa hình.

Không quá vài ngày, bộ Bính thuận lợi trở về doanh trại. Vệ Thành Bân nhìn doanh trại đơn sơ lập tức thất vọng vô cùng. Bất quá không đợi hắn phục hồi tinh thần, đám tu giả được chiêu một đã được dẫn tới trước mặt môt người.

Cát Vĩ từ trên cao nhìn xuống đám tu giả đang nao núng này, hô lên: "Biết luyện khí đứng ra."

Mất nửa ngày ta nhìn người người nhìn ta, không ngờ lại không ai dám ra.

Cát Vĩ cũng sớm đoán sẽ có tình huống này bèn nói tiếp: "Nếu biết luyện chế giờ có thể làm việc. Nói cho các ngươi biết, nơi đây tính lương theo công việc, chậm chạp vị trí bị chiếm mất thì đừng trách người khác."

Hắn vừa dứt lời, đám người lập tức có phản ứng.

"Ta biết!"

"Ta cũng biết!"

...

Cát Vĩ cũng không lựa chọn, vung tay lên nói: "tất cả theo ta."

Tu giả đi theo Cát Vĩ là tám người, Vệ Thành Bân cũng nằm trong số đó. Hắn vì nghiên cứu ảo trận nên cũng bỏ chút thời gian cho việc luyện khí, luyện chế những thứ lớn không được nhưng một số thứ linh tinh nho nhỏ lại là sở trường.

Bọn họ được đưa tới một sơn động, sơn động rõ ràng mới được đào ra, hơn nữa người đào cũng chẳng có ý muốn trang trí, bốn phía đầy bùn đất và nham thạch.

Đi tới cuối sơn động mới phát hiện bên trong cực kỳ trống trải.

Nói là trống trải, thực tế là trống không, cái gì cũng không có.

Có người nhịn không được hỏi: "Hỏa trì để luyện khí đâu? Dùi kim cương đâu? Không có mấy thứ này chúng ta luyện khí ra sao?"

Cát Vĩ bất mãn liếc mắt nhìn người này, quát một tiếng: "Im lặng! Chẳng có chút quy củ nào vậy!" Thấy người kia sợ hãi rút lui, hắn hừ lạnh một tiếng rồi chuyển mắt đi chỗ khác.

"Từ hôm nay các ngươi làm việc ở đây."

Những người khác tuy đều lộ vẻ nghi hoặc nhưng không nói gì, Cát Vĩ cũng có phần thỏa mãn.

"Về phần những thứ các ngươi nói, ở đây một món cũng không có." Cát Vĩ ngạo nghễ nói: "Từ nay trở đi các ngươi phải thích ứng với một cách luyện khí mới."

Lúc này tu giả bên người Cát Vĩ bắt đầu phát cho mọi người một cái hộp ngọc, mỗi người một cái.

Vệ Thành Bân bụng đầy nghi ngờ tiếp lấy hộp ngọc, hộp ngọc trên tay rất nhẹ, vật chứa trong đó hình như cũng rất nhỏ.

Hắn cẩn thận liếc mắt nhìn Cát Vĩ, thấy hắn dường như không cấm bọn họ mở hộp ngọc, lúc này mới cẩn thận nâng nắp lên.

Đôi mắt hắn bỗng chốc trợn tròn lên, đầu óc cũng trống rỗng.

"Kim Ô hỏa!"