Tu Chân Thế Giới

Chương 176: Bạo lực!

"Việc gì?" Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi nhả từng chữ một hỏi, hắn đang liều mạng áp chế linh lực chạy loạn trong nội thể.

Chết tiệt!

Linh lực giống như một dã thú bị trói buộc, liều mạng giãy dụa, liều mạng va chạm, kiệt lực tưởng xông phá tầng trói buộc này.

Chỉ là Tả Mạc mặt cương thi, nhìn không ra nửa điểm dị dạng.

"Đột nhiên có con sấu gai xanh từ trong nước xông ra, bị thương một sư huynh..." Vị đệ tử này thần sắc thương hoàng, nhưng miệng lưỡi vẫn vững vàng.

"Đi!" Từ trong kẽ răng Tả Mạc phun ra một chữ.

Hắn vừa bước một bước, linh lực nội thể lập tức một trận kích sóng, thân hình hắn loạng choạng một cái. Linh lực nội thể nóng động bất ổn khiến hắn không nhịn hơi kinh hãi, không quản Bồ yêu trong ý thức hải đang cười hả hê, hắn lập tức vội vận Kim Cương vi ngôn.

Bùi Nguyên Nhiên mấy người vạn vạn không nghĩ đến, bọn họ vốn là định dùng Kim Cương vi ngôn áp chế Tả Mạc, nào biết Tả Mạc tu luyện Kim Cương vi ngôn lại ngoan cường dị thường, không những không có bị áp chế, ngược lại tiến bộ thần tốc. Trong đại trận kiếm ý nát vụn không đâu không có, như đá mài không đâu không có, không ngừng mà đánh mài lên thân thể Tả Mạc.

Kim Cương vi ngôn bị kích thức, tự phát vận chuyển, thời gian nửa năm, Tả Mạc cách tầng thứ năm chỉ có một bước.

Thầm vận tâm pháp Kim Cương vi ngôn, cảm giác nguy hiểm trong nội thể giảm thiểu rất nhiều, hắn không khỏi nới lỏng khẩu khí.

Toàn thân hắn vàng nhạt, một cỗ uy thế cương mãnh không trù, tự nhiên lưu lộ.

Trong ý thức hải, sắc mặt Bồ yêu sậu nhiên trở nên rất khó coi, huyết quang trong mắt chớp qua, đinh lên bia mộ, khóe miệng nổi lên một tia lãnh ý: "Không ngờ, còn bị ngươi cướp trước mặt. Chẳng qua..."

Tả Mạc cắn răng nghiến lợi, sải bước lưu tinh, theo sư đệ báo tin, hướng địa điểm xảy chuyện chạy đi.

Đi rất xa, hắn nhìn đến con sấu gai xanh gây sự kia, nó đang nhàn rỗi mà sấp trên bãi cát, đệ tử Vô Không kiếm môn xung quanh, nó coi như không tồn một loại.

Nhưng trong nháy mắt Tả Mạc xuất hiện, nó mạnh mẽ ngẩng đầu, mở mắt ra.

Hai con ngươi sấu gai xanh như châm, băng lãnh không chứa một tia ấm áp, khóe miệng chảy dãi, hàm răng dày đặc, toàn thân đen bóng như giáp, vừa nhìn là biết phi kiếm khó thương. Trên lưng nổi lên lên một dãy gai xanh to như cánh tay trẻ con, là tài liệu chủ cực phẩm luyện chế phi kiếm, cũng là bảo mạng lợi khí của nó.

Sấu gai xanh toàn thân là bảo, lại cực ít có người nguyện ý săn giết. Nó chính xác là hung vật!

Khi ánh mắt Tả Mạc chuyển tới vết máu trên đùi phải của sư đệ bị thương, thật như ném lửa vào thùng thuốc nổ, linh lựcnội thể sôi trào nổi loạn của hắn, bùng nổ!

Không nói hai lời, đôi tay rút Trích Thủy kiếm.

Một bước dài, thân hình như nộ tiễn, mọi người chỉ thấy được trước mắt hoa đi, Tả Mạc đã xuất hiện ở bên sấu gai xanh!

Thân Trích Thủy kiếm đượcbao bọc bởi một khối nước hình ngọn lửa, ngọn lửa chẳng qua hơn tấc, âm u thiêu đốt, lặng lẽ không thanh, khối nước hình lửa này hoa lệ cùng thanh thế hãi người vượt xa trước đây.

"Chết đi!" Tả Mạc toàn thân như kim đúc nộ mục trợn tròn, bỗng bạo quát.

Trích Thủy kiếm từ dưới mà lên, nghiêng nghiêng chém tới!

Ly thủy phần thiên!

Vừa ra tay, là sát chiêu!

Linh lực hung dũng nổi loại trong nội thể, điên cuồng mà tuôn vào Trích Thủy kiếm trong tay hắn, khiến người kỳ dị chính là, thân Trích Thủy kiếm nước hình ngọn lửa tịnh không bạo trướng, chỉ biến thành càng thêm trong suốt.

Kiếm ý hiện nay của hắn, kinh qua kiếm ý đại trận tẩy lễ, so trước kia, tinh thuần nội liễm không biết bao nhiêu.

Sấu gai xanh có thể có danh đầu như thế, tự thị bất phàm, chỉ thấy thân nó hơi vẫy, cái đuôi giống như roi thép quét qua, như tiếu âm tê liệt, đột nhiên bắn ra.

Một đuôi một kiếm, hung hăng đụng vào nhau.

Phanh!

Kiếm ý bạo liệt của Ly thủy phần thiên, cơ hồ tại một sát na tiếp xúc, như tìm được cửa phát tiết, mạnh mẽ bộc phát!

Cũng đồng thời, lực lượng bá đạo cương mãnh tuyệt luân, từ Trích Thủy kiếm truyền tới đôi tay Tả Mạc.

Tả Mạc chỉ thấy song chưởng chấn động, Trích Thủy kiếm gần tuột khỏi tay.

Nếu lúc này hắn buông tay, tuyệt sẽ không bị thương, chỉ là Trích Thủy kiếm chỉ sợ bị đánh bay thật xa. Mất phi kiếm, sao có thể cùng con sấu gai xanh này kháng hành? Hắn không nghĩ nhiều, dùng hết toàn lực, đôi tay xiết chặt Trích Thủy kiếm! Lực lượng khổng lồ từ bàn tay cánh tay truyền tới toàn thân, linh lực nội thể hung dũng, không ngờ bị đuôi sấu gai xanh quét qua, đánh cho hơi sững.

Lực lượng cương mãnh hung hãn, lần đầu gặp được!

Liên tiếp lùi về sau hơn mười bước, Tả Mạc mới dừng thân, trong lòng không khỏi hãi nhiên.

Sấu gai xanh cũng bị thương không nhẹ. Đuôi nó da tróc thịt nứt, máu tươi chảy ròng, một đạo xé rách miệng thương sâu thấy xương. Kim Cương vi ngôn thêm ly thủy phần thiên, là liên hợp kiếm ý cùng lực lượng, chiến quả rõ rệt.

Chẳng qua, khiến Tả Mạc nghĩ không ra chính là, bị thương tịnh không khiến sấu gai xanh cảm thấy sợ hãi rụt rè, ngược lại kích thích hung tính của nó.

Sấu gai xanh hai mắt sít sao đinh lên Tả Mạc, khí tức hung tàn bạo lệ, chụp chặt lấy Tả Mạc.

Thân dài của nó đong đưa, tựu như cá dưới nước, tốc độ cực nhanh, đột nhiên xông tới Tả Mạc.

Tả Mạc chỉ thấy được một vệt đen nhắm chính mình nhào tới, lúc này cũng không quản cái khác, Kim Cương vi ngôn được vận tới cực trí, hai mắt vàng kim, ánh vàng bắt mắt! Hai tay nắm Trích Thủy kiếm, thân kiếm thủy diễm như vân sóng, trong suốt gần vô hình.

Ly thủy phần thiên!

Phanh!

Tiếng va chạm so với trược càng trầm đục khiên tâm hoảng, xa xa truyền ra!

Tả Mạc thân khí cuồn cuộn, hãm không được thân hình, ba ba ba, hướng về sau lui bảy tám bước.

Vừa ổn định thân hình, sấu gai xanh cùng gió tanh, lại hung hăng mà nhào tới! Miệng sấu ngoạc thật to, như cự kìm, hai dãy răng giao nhau sắc muốn đoạt tâm phách!

Sít sao trong giây lát, Tả Mạc vung Trích Thủy kiếm chém ra, khó khăn ngăn trở hàm răng sấu gai xanh.

Miệng như chậu máu lớn của sấu gai xanh lúc này chi tiết trong mắt Tả Mạc, hắn thậm chí có thể thấy rõ tơ máu thịt vụn tàn lưu bên trong, mùi tanh hôi xông thẳng mặt hắn.

Khẩn tiếp theo, hắn lại cảm giác cảnh vật xung quanh cấp tốc lướt qua, hắn như bao cát, bị đụng thẳng bay ra hơn mười trượng, va gẫy một thân cây mới dừng lại.

Tả Mạc ngồi dậy, Kim Cương vi ngôn tại thân, hắn không bị thương.

Hắn trừng lớn con ngươi, sít sao đóng lên sấu gai xanh.

Linh lực trong nội thể hung dũng cuồng bạo, ảnh hưởng tình cảm Tả Mạc, hắn hiện tại như một dã thú bị chọc giận, toàn bộ suy nhĩ đều bị quẳng đi. Trong mắt hắn chỉ có con sấu gai xanh! Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, ấy là băm nó!

Sấu gai xanh lắc lắc đầu, hai vồ vừa rồi, đều không thành công, nó hơi ngất.

Nhưng, động tác của Tả Mạc, lập tức khiến nó bị chọc giận lần nữa!

Sinh vật ti tiện, cũng dám khiêu chiến chính mình!

Nhìn vào sấu gai xanh lần nữa nhào tới mình, Tả Mạc nhếch mép, ánh mắt uy nghiêm vô cùng.

Chân đạp tiểu toái bộ, hai tay cầm kiếm, kéo lại bên người, không ngừng gia tốc.

Một vệt đen cùng một vệt vàng kim, có như hai sao sa, hung hăng mà đụng phải nhau!

Rầm!

Bạo âm như sấm!

Bóng đen cùng kim ảnh đồng thời bị đẩy lùi, hai vệt bắn về sau với tốc độ còn nhanh hơn!

Bịch bịch bịch, Tả Mạc như cái bao cát, đập xuống mặt đất, lại bị bắn lên, lại đập xuống, lại bắn lên... Liên tục bắn lên bảy tám lần, mới dừng thân.

Rơi bảy tám lần, mắt như sao sa, qua một hồi, hắn cựa quậy đứng lên, phi phi phi nhổ cát trong mồm. Một chạm vừa rồi, mãnh liệt hơn so với trước, khung xương toàn thân hắn cơ hồ đều chấn nát, linh lực nóng nảy trong nội thể, không ngờ suýt chút bị đánh tan.

Thở hổn hển, tâm lý tò mò, súc sinh kia hẳn cũng kém không nhiều chứ!

Đột nhiên ánh mắt hắn chợt ngưng, nơi không xa, con sấu gai xanh ve vẩy đầu, trừng mắt, làm thế muốn vồ.

Vừa nhìn đến sấu gai xanh, tà hỏa trong lòng Tả Mạc ủi đất phún lên.

Nhóc con, hôm nay không thịt chết ngươi, anh đây đi họ Hữu! (tả: trái, họ Tả, hữu: phải)

"Chết!" Tả Mạc cắn răng nghiến lợi, xách Trích Thủy kiếm, lại đạp tiểu toái bộ, hướng sấu gai xanh xông lên.

Sấu gai xanh đung đưa cái đầu, gào một tiếng, lại hóa làm một vệt đen, hướng Tả Mạc nhào tới.

Phanh!

Lại là một va chạm không chút hoa xảo, một người một sấu, lần nữa nhất tề bị bắn về!

Sấu gai xanh hung danh có tiếng, bây giờ đảo Hoang Mộc xuất một sấu gai xanh, còn thương đồng môn, lập tức thu hút sự chú ý của toàn đệ tử Vô Không kiếm môn trên đảo Hoang Mộc.

Trong lòng bọn họ lo lắng vô cùng, một khi đảo Hoang Mộc xuất một sấu gai xanh, vậy ý nghĩa, nguy hiểm tùy thời có thể phát sinh, cũng tùy thời khả năng giáng lên bất cứ người nào bọn họ.

Toàn bộ đệ tử đều chạy tới.

Cầu cứu Tả Mạc, chẳng qua là phản ứng vô thức của mọi người. Sấu gai xanh trưởng thành là hung thú cấp bốn, tu giả ngưng mạch kỳ nhìn thấy nó, cũng chỉ vượt đường mà đi. Có lẽ sư huynh có thể nghĩ biện pháp, bố thiết phù trận, khốn chặt nó, rồi chầm chậm nghĩ biện pháp.

Nhưng một màn trước mắt, khiến tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm mà nhìn.

Lời đồn, sở trường của sư huynh, không phải phù trận sao...

Mắt thấy một người một sấu, hoàn toàn không nói lý mà cứng đối cứng, mà không ngừng, mà lặp lại, mà máy móc cứng đối cứng. Sư huynh toàn thân vàng kim, lần lượt xông qua, lần lượt bị chấn bay, lại như không việc gì mà đứng lên, đầu tro mặt đất gào thét lại nhào lên! Mắt thấy sấu gai xanh không ngừng mà rống giận, liên tục liều nhiều như vậy, không lộ chút nào mệt mỏi.

Sấu gai xanh sức mạnh cường hãn như thế, mọi người đều cảm thấy sợ hãi, nếu là mình gặp phải... Nhưng là không một ai cảm thấy bất ngờ, nó là sấu gai xanh!

Nhưng sư huynh cũng cường hãn như vậy...

Đây thật không phải ảo giác sao?

Cũng may trên thân sấu gai xanh không ngừng tăng thêm vết thương, đề tỉnh bọn họ, chuyệnphát sinh trước mắt hết thảy đều vô cùng chân thực.

Trong nháy mắt mỗi lần kiếm của sư huynh cùng sấu gai xanh va chạm, linh lực kích đãng, cường đại tới mức khiến người kinh sợ, khiến người không tự chủ mà cảm thấy sợ hãi!

"Sư huynh thật chỉ trúc cơ kỳ ư?" Thuần Vu Thành rì rầm tự hỏi.

Đứng cạnh gã là Công Tôn Sai, Công Tôn Sai trắng trẻo thư sinh càng phấn khích: "Không giống, sư huynh cùng sấu gai xanh liều hai mươi hai lần! Trúc cơ kỳ tuyệt đối không chống chọi được thời gian dài như vậy!" Hắn nhịn không nổi khen tiếp: "Thật là mỹ bạo trực tiếp khiến người say đắm a!"

Tả Mạc liên tục liều hai mươi hai lần, trong đầu hắn một mảnh trắng xóa, vô thức mà đứng lên, vô thức mà lại nhào đi...

Hắn không phát hiện, linh lực nổi loạn trong nội thể, không ngừng bị chấn nát, không ngừng hối tập, không ngừng lại bị chấn tán...

Vô số linh lực bị chấn nát, tan vào trong tứ chi ngũ hài của hắn, tan vào gân cốt máu thịt của hắn. Những linh lực chấn vụn này, không đâu không tới, linh lực nội thể Tả Mạc lớn như thế, không ngờ hơn phân nửa bị ngấm vào các bộ vị thân thể hắn.

Biến hóa yên lặng mà thành.

Một khắc này, bên trong ý thức hải Bồ yêu đột nhiên ngẩng đầu: "Sơn thể..."