Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 969: Ta muốn một hệ thống mà chỉ nằm thôi cũng học tập được

Sao tự nhiên Bạch tiền bối lại sử dụng được hệ thống nuôi dưỡng thần thú này vậy? Chẳng phải hệ thống này đã ghép đôi mặc định với tinh thần lực của ta rồi sao?

Chẳng lẽ nguyên nhân nằm ở cú giã đầu kia à?

Được rồi, bỏ vấn đề này qua một bên vậy.

Trả lời Bạch tiền bối trước cái đã.

Tống Thư Hàng nghĩ ngợi rồi nói:

- Bạch tiền bối, ngài định tạo ra một hệ thống như thế nào?

Nếu Bạch tiền bối định tạo ra hệ thống thì chắc là đã có ý tưởng sơ lược rồi nhỉ?

- Ừm, Thư Hàng này, ngươi thấy chúng ta tạo ra một hệ thống đào tạo kĩ thuật đua xe có được không? Hệ thống đó sẽ giúp kí chủ nắm được kĩ thuật đua xe một cách nhanh chóng, sau đó là gia tốc gấp ba lần, gấp sáu lần, gấp mười lần…

Bạch Tôn Giả vừa nói mà hai mắt vừa sáng ngời lên. Vừa nhắc tới hệ thống là hắn nghĩ ngay ra hệ thống loại này.

Bạch Tôn Giả vừa dứt lời thì điện thoại của Tống Thư Hàng đổ chuông. Hắn lấy điện thoại ra xem thì thấy Cao Mỗ Mỗ gọi tới.

- Bạch tiền bối, ta nghe điện thoại trước nhé.

Tống Thư Hàng nói.

Bạch Tôn Giả gật đầu.

Tống Thư Hàng mở máy:

- Lão Cao, vụ gì đấy?

- Địu má, cuối cùng cũng gọi được mày rồi. Thư Hàng, mày vẫn bình an vô sự đó chứ? Sao tao gọi mày mãi không được thế hả?

Trong giọng nói của Cao Mỗ Mỗ đượm vẻ nôn nóng.

- Tao vào hầm ngầm, mất tín hiệu, không nhận được cuộc gọi của mày.

Tống Thư Hàng nói:

- Chỗ mày xảy ra chuyện gì à?

- Đúng vậy, chuyện to đùng. Thư Hàng, mày có nhớ gần đại học Giang Nam tụi mình có một trường dạy lái máy xúc và lái xe không?

Cao Mỗ Mỗ nói.

Tống Thư Hàng nghe thế thì giật nảy một cái trong lòng, dự cảm không lành trào lên:

- Cái trường đó xảy ra chuyện à?

- Đúng thế! Chiều nay lúc sắp tan học thì có một học viên nữ đến trường bên đó học lái xe. Nhưng mà cô ấy không học kĩ thuật lái xe để đi thi đâu, cô ấy học kĩ thuật lái lụa bão xe trên đường kia. Có lẽ tại cô học viên đó đóng nhiều tiền lại xinh đẹp, cho nên dù đã tan học rồi nhưng trường đó vẫn sắp xếp một giáo viên đến dạy thêm cho cô ấy.

Sau đó… cô gái kia vừa lên xe được một tí thì bi kịch xảy ra liền. Hiện trường phải nói là thảm không nỡ nhìn, thảm không tả xiết. Bao nhiêu xe dùng để luyện tập của cái trường đó đều đi tong, chỉ riêng xe dùng để huấn luyện thôi đã tan xác ba chục cái, khung cảnh cứ như bị tắm máu, còn kinh hoàng hơn cả phim trường quay cảnh tai nạn giao thông liên hoàn của Hollywood.

Đáng sợ hơn là cô học viên nữ kia còn phá sập cả tường vây của trường dạy lái xe rồi xông vào sân tập của bên máy xúc, cảnh tượng tắm máu lập tức tái diễn luôn. Nghiền xong sân tập máy xúc còn chưa kết thúc đâu, cô nàng kia tiếp tục nghiền đến bãi đỗ xe gần đó… Tao nghi là bà cô đó cố ý, chứ xe mất lái gì mà ghê gớm vậy? Nghe nói người ta ước tính học viện kia tổn thất mấy triệu lận.

Cao Mỗ Mỗ dừng một chút rồi nói tiếp:

- May mà trong vụ tai nạn này không ai chết cả, chỉ có mấy người ngã xiên ngã xẹo bị trặc chân trặc tay hoặc là sợ hãi quá độ thôi. Đúng là trong cái rủi có cái may, ông trời thương xót, tai nạn kinh thế mà không ai bị thương nặng, nói ra người khác cũng chẳng tin. Để xem mai kênh tin tức đưa tin thế nào.

Tống Thư Hàng:

- …

Không sai được, chỉ có vị tiên tử đạo hiệu Đông Phương Vị Liễu, tên thân mật Đông Phương Lục, nickname Hung Thần Xa Lộ trong nhóm Cửu Châu số 1 mới có thể tạo ra hiện trường tai nạn giao thông khủng khiếp như vậy mà thôi.


Cuối cùng thì Đông Phương Lục tiên tử vẫn chạy tới ngôi trường kia để học lái xe. Và không phụ kì vọng của Tống Thư Hàng, quả nhiên cô đã san bằng trường dạy lái xe có slogan “Trình độ hàng đầu, giúp học viên gà mờ đi vào, lái lụa đi ra” kia thành bình địa.

May mà có vẻ Đông Phương Lục tiên tử đã chuẩn bị đầy đủ công tác an toàn, cho nên mới không làm chết ai.

- Tao vừa nghe tin thầy giáo dạy học viên nữ kia cũng bị đưa vào bệnh viện rồi. Thần kì là anh ta không bị thương ở đâu, thế nhưng hình như mắc chứng sợ ô tô rồi hay sao ấy, cứ nghe đến chữ “xe” một cái là run lẩy bẩy lên. Không biết sau này có hồi phục được hay không nữa.

Cao Mỗ Mỗ nói tiếp.

Tống Thư Hàng:

- …

To chuyện thế này, không biết Đông Phương Lục tiên tử định giải quyết thế nào đây.

- Cơ mà vụ này thì có liên quan gì đến tao?

Tống Thư Hàng nghi hoặc.

- Là thế này, lúc trước đùng một cái mày đi mất đúng không? Sau đó Tống Thi ngồi xem TV với bọn tao thì nhìn thấy tin tức này, tự nhiên nó nói có khi mày đang ở cái trường dạy lái xe kia. Thế là tao với Thổ Ba gọi ngay cho mày mà gọi mãi chẳng được. Bọn tao còn tưởng mày ở trong trường bên đó rồi bị cô nàng lái xe kia tông bẹp ruột rồi cơ.

Cao Mỗ Mỗ giải thích.

- Cảm ơn tụi mày lo lắng cho tao. Yên tâm đi, tao không ở bên đó, bảo Thi cũng đừng lo.

Tống Thư Hàng nói.

Thi loli lại chơi cùng với đám Cao Mỗ Mỗ cơ à?

Bạn tao à… chúng mày hãy yên tâm đi… Thực ra tao đã bị bà cô sát thủ xa lộ kia nghiền mấy lần rồi, cứ nghĩ tới là muốn rơi nước mắt.

- Mày không sao là được rồi. Mà mày chạy đi đâu đấy?

Cao Mỗ Mỗ lại hỏi.

- Có một người bạn đưa tao ra ngoài cắm trại dã ngoại, tao cũng chẳng biết là mình đang ở đâu nữa. Thôi, bao giờ về tao mang đồ ăn ngon về cho.

Tống Thư Hàng cười nói.

- Ờ ngon, nhớ đấy nhé.

Cao Mỗ Mỗ cũng cười đáp.



Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Cao Mỗ Mỗ, Tống Thư Hàng nghiêm trang nói với Bạch Tôn Giả:

- Bạch tiền bối, sau khi suy nghĩ nghiêm túc thì ta nghĩ… hay là mình bỏ cái hệ thống đào tạo kĩ thuật đua xe kia đi? Bởi vì…ừm… bởi vì lái xe quá tốc độ là vi phạm pháp luật đó.

Bạch Tôn Giả:

- …

Một lát sau, Bạch Tôn Giả cũng suy nghĩ một cách nghiêm túc. Nói không chừng trên thế gian này có rất nhiều sát thủ xa lộ như Đông Phương Lục tiên tử, nếu các cô mà có được hệ thống đua xe kia thì… đúng là hậu quả khôn lường.

Thế là Bạch Tôn Giả hiếm lắm mới thỏa hiệp một lần:

- Được rồi, thôi mình đổi cái khác. Thế này đi Thư Hàng, chúng ta chế tạo một hệ thống với tiêu chuẩn hướng tới người sử dụng là người bình thường đi!

Tống Thư Hàng nghe vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm:

- Không thành vấn đề, Bạch tiền bối!

Nói xong, hắn lên nhóm Cửu Châu số 1 nhắn một tin:


- @ Đông Phương Lục tiên tử, tiên tử ổn không? Không sao chứ?

Đông Phương Lục tiên tử:

- Không ổn lắm, ta bị tước bằng lái, bồi thường đâu tầm vài triệu, còn phải đi xóa kí ức của mấy người nữa. Ví dụ như cái người dạy ta lái xe kia kìa, anh ta là người tốt, đoạn kí ức này sẽ làm anh ta có bóng ma tâm lý mất, phải xóa đi để cho anh ta tiếp tục sống cuộc sống hạnh phúc mới được.

Tống Thư Hàng:

- …

Đông Phương Lục tiên tử:

- À đúng rồi, @ Hoàng Sơn Chân Quân, Hoàng Sơn tiền bối à, lần này vụ tai nạn giao thông của ta gây ảnh hưởng khá lớn, ta sẽ phối hợp thu dọn hậu quả với ngài. Tiền bối ơi, thế bồi thường và xóa kí ức của mấy người bị hại xong thì làm gì nữa?

Hoàng Sơn Chân Quân mệt tim quá muốn về hưu:

- Lục Tử à, không phải cô phối hợp với ta để thu dọn hậu quả, mà là ta phối hợp với cô! Ôi… tiếp đó thì cô tự chạy tới đây hoặc là cử con rối phân thân tới, đi thu dọn hậu quả với cấp dưới của ta đi.

Hoàng Sơn Chân Quân mệt tim quá, rõ ràng hắn sắp sửa bế quan tiến cấp rồi mà trong nhóm Cửu Châu số 1 lại có cả đống việc tùm lum bày ra cho hắn dọn. Cứ thế này, không biết lúc thăng cấp hắn có gặp tâm ma không đây.

- Xin lỗi ngài nhé Hoàng Sơn tiền bối, ta nghe ngài hết mà.

Đông Phương Lục tiên tử nhanh chóng trả lời.

Thế nhưng… nói đi cũng phải nói lại. Đông Phương Lục tiên tử cảm thấy kĩ thuật lái xe mà trường kia dạy đúng là không tồi nha.

Sau khi được thầy giáo lành nghề chỉ dẫn thì kĩ thuật lái xe của cô tăng lên rõ rệt. Nếu cô còn lái với kĩ thuật trước đây thì trong vụ tai nạn này, dù có pháp thuật bảo vệ cũng vẫn sẽ có người bị thương.

Thế mà lần này không ai bị thương nặng cả nha!

Rõ ràng là, không có một ai bị thương nặng hết!

Đây là tiến bộ vượt bậc luôn đó.

Cho nên, hay là đổi cái tên khác rồi lén đến ngôi trường kia thêm một lần nữa nhỉ?

Đông Phương Lục tiên tử cảm thấy mình cứ học ở đó vài buổi là có thể rũ bỏ cái ô danh hung thần xa lộ được rồi.

Đương nhiên, lần sau cô sẽ lái chiếc xe đã được cải tạo của mình tới, tuyệt đối không thể gây ra tai nạn giao thông tương tự để làm phiền Hoàng Sơn Chân Quân tiền bối nữa.

Nghĩ thế, Đông Phương Lục tiên tử lại nói:

- Tuyết Lang Động Chủ à, Tuyết Lang đạo hữu ơi, bằng lái của ta bị hủy mất rồi, bao giờ ngươi rảnh? Ta muốn làm thêm cái nữa.



Tuyết Lang Động Chủ đang ở chỗ Vân Tước Tử tiền bối của Huyền Nữ Môn, đọc được tin nhắn xong thì móng vuốt run một cái, tí nữa rơi vỡ toang cả di động.

Đông Phương Lục tiên tử đã bắt hắn làm cho bao nhiêu cái bằng lái rồi? Nhiều quá rồi không thể đếm được nữa!

Vấn đề bây giờ là, hắn có nên làm cho Đông Phương Lục tiên tử thêm một cái bằng lái nữa không?

Vì hòa bình nhân loại, hắn nên từ chối Đông Phương Lục tiên tử mới đúng nhỉ?

Nhưng mà nếu hắn từ chối Đông Phương Lục tiên tử, có khi nào ngay ngày mai Đông Phương Lục tiên tử sẽ lái xe đến nghiền nát động Tuyết Lang của hắn luôn không?

Vấn đề này thật là xoắn quẩy quá đi mà.

..

- Thư Hàng này, thế bây giờ chúng ta làm hệ thống gì đây?

Bạch Tôn Giả lại hỏi.

Tống Thư Hàng hỏi:

- Bạch tiền bối, hệ thống kia của ngài là để người thường sử dụng đúng không ạ?

- Ừ, dù sao nó cũng là hệ thống đầu tiên do ta làm ra mà, chúng ta làm dần từ cơ bản thôi. Cứ làm một hệ thống cho người thường dùng để luyện tập cái đã, bao giờ có kinh nghiệm rồi mình làm hệ thống cho tu sĩ dùng sau.

Bạch Tôn Giả nói.

Dù làm gì thì cũng phải bắt đầu từ cơ bản, phải xây từ viên gạch đầu tiên mới được.

Bạch tiền bối nói rất có lý.

- Thư Hàng à, ngươi mới tu hành có mấy tháng thôi. Ngươi cảm thấy người bình thường thích kiểu hệ thống thế nào?

Bạch Tôn Giả hỏi.

Tống Thư Hàng:

- Thích hệ thống thế nào à? Xét từ góc độ của một sinh viên thì ai cũng muốn mình có một hệ thống thánh học để mang theo. Có hệ thống ấy thì nằm không cũng học được, khi người khác học thì ta chơi, khi người khác chơi ta cũng chơi, nhưng lúc dự thi thì thành tích của ta sẽ cao hơn bất cứ kẻ nào!