Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 922: Là vầy... nể mặt ta đi!

“Tên này và mỹ nhân rắn công đức của ta có gian tình với nhau!”

Trực giác nhạy bén của Tống Thư Hàng đã phát hiện ra điều này. À không... phải là vị trường sinh giả này có quan hệ với mỹ nhân có nốt ruồi lệ trong Thiên Giới Dao Trì mới đúng!

Nhưng rõ ràng là nhận thức về tình yêu của mỹ nhân có nốt ruồi lệ lại bị cong, cô ta yêu Dao Trì Nữ Đế Trình Lâm sâu đậm, thậm chí vì một lời ước định mà cam nguyện thay Trình Lâm trông coi Dao Trì khô cạn từ thời viễn cổ đến nay.

Đúng là bi kịch...

Xã hội Thiên Đình viễn cổ cũng loạn thật đấy.

...

Ngoài ra, chẳng lẽ vị trường sinh giả này không nhìn ra được mỹ nhân rắn công đức trên người hắn là hình thái thực thể hóa của ánh sáng công đức, chứ không phải là vị mỹ nhân có nốt ruồi lệ trong lòng hắn sao?

Thân là một trường sinh giả, hẳn là sẽ không phạm phải loại sai lầm này mới đúng chứ?

Nghĩ tới đây, trong đầu Tống Thư Hàng chợt nảy ra suy đoán.

Lẽ nào mỹ nhân có nốt ruồi lệ thời viễn cổ cũng có hình thái phân thân tương tự như ánh sáng công đức ư?

Hay có khi nào mỹ nhân có nốt ruồi lệ đang dùng một loại hình thái sinh mệnh khác, sinh tồn trong ánh sáng công đức của hắn không?

Kết hợp với hành động lạ thường của mỹ nhân rắn công đức ban sáng là chạy đến phòng của Lệ Chi Tiên Tử, Tống Thư Hàng cảm thấy tính khả thi của suy đoán thứ hai rất lớn.

Lệ Chi Tiên Tử là người mà Tống Thư Hàng suy đoán có khả năng là bản chuyển thế hoặc sống lại của Trình Lâm Tiên Tử nhất. Mỹ nhân có nốt ruồi lệ @#%× lại yêu Trình Lâm sâu đậm, cho nên cô ta tự động chạy đến trong phòng Lệ Chi Tiên Tử cũng là điều dễ hiểu thôi mà.

- @#%×, cô hãy tránh ra.

Trường sinh giả nhiều mắt bình tĩnh nhìn mỹ nhân rắn công đức, trầm giọng nói:

- Vì Trình Lâm mà Thiên Đình viễn cổ bị hủy diệt chỉ trong một đêm, ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho Trình Lâm. Người nào ngăn cản ta giết Trình Lâm đều là kẻ địch của ta, cho dù là cô... cũng giống thế thôi! Đừng cản ta!

Đôi mắt của mỹ nhân rắn công đức sáng lên, cô giữ nguyên tư thế mặt đối mặt với trường sinh giả nhiều mắt nọ.

Mấy hơi thở sau, thân thể mỹ nhân rắn công đức biến mất!

Trong lòng trường sinh giả nhiều mắt mừng thầm, tay phải của hắn đã sớm vào thế sẵn sàng tung quyền, lúc này lập tức hùng hổ nện lên người Tống Thư Hàng.

Tống đầu gỗ, hãy chết đi!

Nhưng ngay lúc hắn vung quyền, thân thể của Tống Thư Hàng cũng chợt biến mất, không thấy đâu nữa.

Một quyền của trường sinh giả nhiều mắt đánh vào hư không.

-...

Trường sinh giả nhiều mắt vẫn giữ tư thế vung quyền, không hề nhúc nhích.

Hắn thử sử dụng lực lượng không gian, nhưng không gian vẫn đang bị phong tỏa.

Loại phong tỏa không gian này cũng không phải chỉ nhằm vào một mình hắn, mà là phong tỏa toàn diện.

Nhưng trong tình huống thế này, Tống đầu gỗ vẫn có thể sử dụng lực lượng không gian để rời đi! Thật khổng hổ danh là người có năng lực chạy trốn hàng đầu trong Thiên Đình viễn cổ.


Một lúc lâu sau.

Trường sinh giả nhiều mắt yên lặng thu hồi nắm đấm, chậm rãi đi tới vị trí mà pháp thuật tàn ảnh của hắn bị phá vỡ, ở chỗ đó có một đống mảnh vụn rơi đầy đất.

Đó là mảnh vụn của Đế Châu sau khi nó vỡ nát.

Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào đống mảnh vụn trên đất...

Sinh cơ trong Đế Châu đã hoàn toàn tiêu tán, đống vụn này cũng chỉ là mảnh minh châu bình thường mà thôi...

Trong lòng trường sinh giả nhiều mắt trào dâng một cảm giác bất an mãnh liệt.

...

Lúc này, ở vị trí cách trường sinh giả nhiều mắt không xa, có mấy chục rễ cây chui lên từ dưới lòng đất.

Là đám rễ cây bảo vệ di tích Trình Lâm trước đó!

Trường sinh giả nhiều mắt nhíu mày, hắn vung tay thu hết tất cả mảnh vụn Đế Châu trên mặt đất cất vào, sau đó cảnh giác nhìn đống rễ kia.

Dù sao đống rễ này chính là tà vật có thể hút khô hắn trong hai mươi hơi thở, không thể không đề phòng.

Một hơi thở sau, những rễ cây này quấn vào nhau, cuối cùng rễ cây tụ thành hình dáng một đóa hoa sen bảy màu trong hư không.

“Hoa sen!”

Trường sinh giả nhiều mắt nghiến răng nhìn đóa hoa kia. Loài hoa hắn hận nhất chính là hoa sen. Dao Trì Nữ Đế Trình Lâm thường ngự một đóa hoa sen đi rêu rao khắp nơi. Dân gian có câu ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng, hắn hận Trình Lâm nên cũng không ưa gì loài hoa này.

Lúc này, đóa hoa sen bảy màu kia bỗng nở rộ.

Trong đó có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng.

Đó là một nam tử có thân hình mảnh khảnh, trên người mặc một bộ quần áo thuần trắng, trên áo có hoa văn thanh loan trông rất sống động, ống tay áo rất lớn, vạt áo rất dài.

Nam tử đứng dậy từ trên hoa sen, đôi mắt mang ý cười nhìn về phía trường sinh giả nhiều mắt.

Trường sinh giả nhiều mắt lạnh lùng hỏi:- Ngươi là ai?

- Ta không phải là nhân loại.

Nam tử cười đáp.

-...

Trường sinh giả nhiều mắt hỏi tiếp:

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Thực lực của đối phương không tầm thường, trước khi tìm được biện pháp đối phó với đám rễ kia, trường sinh giả nhiều mắt không hề chắc chắn mình có thể thắng được đối phương. Hơn nữa, đối phương nhất định là cùng một phe với Trình Lâm.

Nam tử khẽ mỉm cười rồi nói:

- Là vầy... ngươi nể mặt ta đi, sau này đừng truy cứu chuyện của Trình Lâm nữa có được không?


Hửm? Tên này chưa uống thuốc à?

Trường sinh giả nhiều mắt cười khẩy:

- Nể mặt ngươi? Sau này không truy cứu chuyện của Trình Lâm nữa? Ha ha!

- Nói vậy là ngươi không chịu nể mặt ta sao?

Nam tử cũng không tức giận, hắn vẫn đứng trên hoa sen, trên môi luôn giữ nụ cười mỉm không góc chết.

- Tại sao ta phải nể mặt ngươi chứ?

Trường sinh giả nhiều mắt lạnh lùng nói.

Nam tử gật đầu một cái.

Sau đó hắn đột nhiên xuất chiêu... vỗ một chưởng về phía trường sinh giả nhiều mắt!

- Hừ, dám không nể mặt ta!

Nam tử nói.

Một chưởng này rất bình thường.

Nhưng trường sinh giả nhiều mắt lại cảm giác được, dường như ý chí của cả thế giới đều nằm dưới một chưởng này!

- Tưởng ta sợ ngươi sao?

Trường sinh giả nhiều mắt giơ hai nắm đấm sang ngang, tất cả mắt trên tay đều mở ra, liên tục phóng ra đủ loại pháp thuật dị năng!

Uy lực của mỗi một pháp thuật, dị năng do những con mắt này thả ra đều đủ sức đánh chết kiếp tiên cửu phẩm, đả thương trường sinh giả!

Thừa dịp đối phương vẫn chưa điều động đống rễ cây quỷ dị kia, nhất định phải ra tay bắt hắn lại ngay!

Trường sinh giả nhiều mắt thầm nghĩ trong đầu.

Nhưng ngay lúc hắn vừa nghĩ như vậy, đột nhiên hắn cảm giác trước mắt mình tối sầm lại.

Hắn bị đánh bay!

Toàn bộ công kích đủ sức tiêu diệt kiếp tiên, đả thương trường sinh giả mà những con mắt trên tay hắn phóng ra lại hoàn toàn tiêu tán trước một chường của nam tử.

Dư thế của một chưởng nọ vẫn không giảm, vỗ thẳng vào đầu hắn.

Chỉ một chưởng đã đánh hắn ngã văng ra đất.

Trường sinh giả nhiều mắt ngỡ ngàng sửng sốt. Hiện tại chiến lực của hắn cũng được xếp vào hàng cao cấp trong tầng lớp trường sinh giả, vậy mà lại chịu không nổi một chiêu của nam tử này?

Cho dù là Thiên Đế cũng không làm được chuyện này.

Nam tử này... là ai đây?!

- Nếu không nể mặt ta, vậy thì cứ ở trong phòng tối một ngàn năm, nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân mình đi.

Nam tử đứng trên hoa sen bình tĩnh thu hồi bàn tay, sau đó hắn lấy ra một pháp bảo hình dạng căn phòng nhỏ, chiếu về phía trường sinh giả nhiều mắt.

Căn phòng nhỏ sinh ra lực hút khổng lồ, hút trường sinh giả nhiều mắt bị đánh gục dưới đất vào trong.

Nam tử mỉm cười đóng phòng nhỏ lại rồi lắc mạnh vài cái, sau đó mới hài lòng cất nó vào.

Xong việc hắn lại chui vào trong hoa sen, sau đó hoa sen giải tán hóa thành rễ cây, một lần nữa chui vòa trong lòng đất, biến mất không còn lại gì.

...

Trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng.

- Sao lại thế này?

Tống Thư Hàng phát hiện thế giới hạch tâm của mình đang khảm vào trên một thế giới vô cùng to lớn khác.

Mà đoàn người Bạch Tôn Giả được hắn mang vào không gian trước đó cũng biến mất không thấy tăm hơi đâu cả!