Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 830: Quả Trứng Màu Ở Phần Cuối Phim

Lúc vị lão giả Vô Cực Ma Tông này nhắc tới ‘Bạch Chân Quân’ trong truyền thuyết’ thì trong lòng vẫn còn có loại cảm giác sợ hãi.

- Bạch Chân Quân trong truyền thuyết?

Vi Vị Chân Nhân mang vẻ mặt nghi hoặc, hiện tại hắn mới có tu vi hơn 150 năm, trước khi hắn bắt đầu tu luyện thì vị ‘từng là Bạch Chân Quân’ kia cũng đã bắt đầu bế quan, mãi đến gần đây mới ra ngoài. Vì vậy Vi Vị Chân Nhân không biết truyền thuyết của Bạch Chân Quân.

Lão giả Vô Cực Ma Tông bắt đầu nhớ lại:

- Đó là một vị… kẻ địch rất đáng sợ.

Lão giả hồi tưởng lại mấy trăm năm trước, năm đó hắn vẫn chỉ là linh hoàng ngũ phẩm, cùng sáu vị sư huynh đệ Vô Cực Ma Tông đều là linh hoàng đang thăm dò một di tích tán tiên lưu lại ở hải ngoại.

Vận số của bọn họ không tốt, bảy người cùng nhau thăm dò di tích lại chỉ tìm được mấy miếng linh thạch rác rưởi, lãng phí phần lớn thời gian và tinh lực lại không thu hoạch được gì.

Lúc đó sư huynh phụ trách dẫn đội phỏng đoán rất có thể đã có người tiến vào di tích tán tiên ở hải ngoại này trước một bước và lấy bảo vật trong di tích đi rồi!

Hơn nữa căn cứ vào phỏng đoán của vị sư huynh kia thì kẻ may mắn tiến vào di tích tán tiên hải ngoại này trước một bước có lẽ vẫn chưa đi xa!

Lão giả đã nhớ không rõ lúc đó rốt cuộc vị sư huynh ngang ngược kia làm sao suy đoán ra kết quả này…

Dù sao thì sau đó sư huynh dẫn đội dẫn theo các sư đệ, bắt đầu men theo cái gọi là ‘vết tích’ để đi tìm kẻ may mắn kia!

Tìm được hắn, sau đó bảo hắn giao bảo vật tìm được trong di tích tán tiên hải ngoại ra, như vậy còn có thể cân nhắc việc tha mạng cho đối phương.

Dù sao vị sư huynh dẫn đội năm đó đã ngang ngược thành tính, đặc biệt ngầu lòi.

Sau đó… nhóm bảy người bọn họ thật sự tìm được kẻ may mắn tiến vào di tích tán tiên hải ngoại.

Không sai, chính là Bạch đạo hữu chỉ có cảnh giới linh hoàng giống họ.

Sư huynh ngang ngược kia bá đạo tiến lên bảo Bạch đạo hữu giao tất cả bảo vật lấy được trong di tích ra, sau đó trở thành người hầu của hắn, như vậy hắn có thể tha cho Bạch đạo hữu năm đó một mạng.

Về sau… Hôm nay mộ phần của vị sư huynh ngang ngược kia đã xanh cỏ rồi.

Chuyện đã trôi qua rất lâu rất lâu, lão giả đã không nhớ rõ ràng tình hình lúc đó. Nhưng có một việc hắn nhớ rất rõ.

Năm đó bảy vị linh hoàng ngũ phẩm bọn họ quần ẩu một mình Bạch đạo hữu. Ngay từ đầu, trong lòng hắn cảm thấy phe mình tất thắng chắc rồi, còn nghĩ phải phân chia chiến lợi phẩm thế nào.

Ngay từ đầu, mọi chuyện giống như bọn họ dự liệu. Đôi bên đều là linh hoàng ngũ phẩm, đối phương còn đang ở cảnh giới nhỏ, thấp hơn bọn họ một tầng thứ, sức chiến đấu cũng kém xa bọn họ.

Dưới tình huống bảy chọi một, Bạch đạo hữu liên tục bại lui.

Cuối cùng chiến trường chuyển tới một đảo nhỏ ở hải ngoại.

Mắt thấy vị Bạch đạo hữu này sẽ bị bọn họ đánh gục… Đột nhiên, đảo nhỏ phun trào.

Đúng thế, đảo nhỏ ầm ~~ một phát rồi phun trào tựa như một ngọn núi lửa vậy. Không hề có điềm báo trước, nói phun là phun.

Tiếp đó, bảy linh hoàng ngũ phẩm vây công Bạch đạo hữu là bọn họ trực tiếp bị phun chết sáu người, chỉ còn sót lại mình hắn.

Lúc ấy hắn sợ ngây người luôn, tu sĩ cấp bậc linh hoàng ngũ phẩm đó, vậy mà thoáng cái đã bị phun chết rồi! Đây nào phải núi lửa phun trào, ngay cả thiên kiếp cũng chưa từng có được uy lực như vậy đâu!

Tiếp đó, hắn chứng kiến vị Bạch đạo hữu kia mang vẻ mặt bình tĩnh bay một vòng gần đảo nhỏ, cuối cùng nhặt được mấy thứ hình dáng kim loại và hình dáng kết tinh rồi thong thả tự nhiên mà rời đi.




- Vậy trưởng lão, chúng ta còn muốn trả thù hắn không?

Vi Vị Chân Nhân dò hỏi.

- Tấn công tổ địa của Vô Cực Ma Tông chúng ta, mặc dù không đánh vào bên trong tổ địa nhưng bất kể thế nào, chúng ta nhất định phải khiến Bạch Tôn Giả cho chúng ta một câu trả lời. Nếu không toàn bộ giới tu chân đều sẽ cho rằng Vô Cực Ma Tông mềm yếu có thể ức hiếp.

Lão giả kia trầm giọng nói.

Vi Vị Chân Nhân lại hỏi:

- Trưởng lão, chúng ta phải trả thù thế nào đây?

- Trước tiên nghe ngóng tin tức gần đây của Bạch Tôn Giả cái đã, tìm được hắn rồi hãy nói. Ngoài ra, trừ Bạch Tôn Giả thì còn có một người chúng ta cần chú ý một chút.

Lão giả trầm giọng nói, dứt lời hắn moi ra một cái poster của Trận Chiến Mạt Pháp rồi chỉ vào hình Cao Thăng sư huynh nói:

- Diễn viên diễn Cao Thăng này là đối tượng mà đường chủ đường thứ hai của ‘Cửu Nhãn Già Ma Đường’ muốn tìm… Nghe nói diễn viên này là một tiểu tu sĩ tam phẩm, hắn và Bạch Tôn Giả có quan hệ tốt. Muốn tập trung vị trí của Bạch Tôn Giả thì có thể xuống tay từ chỗ tiểu tu sĩ này.

Vi Vị Chân Nhân nhìn poster rồi nói:

- Tên diễn viên là Bá Đao… Đây là đạo hiệu của hắn à?

Mấy vị đệ tử Vô Cực Ma Tông âm thầm gật đầu.

Kế tiếp, nhiệm vụ của bọn họ là tìm được vị tiểu tư sĩ có tên Bá Đao này trước, tập trung vị trí của hắn. Thông qua hắn để xác định vị trí của Bạch Tôn Giả.

Sau đó, đến cùng muốn trả thù thế nào thì chờ mệnh lệnh từ tầng cao cấp của Vô Cực Ma Tông!



Ầm ầm ầm ~ tình tiết phim đã tiến hành đến cuộc đại quyết chiến cuối cùng.

So với tình tiết bi tráng khi Không Vân phái bị diệt môn lúc trước, hình ảnh trận đại quyết chiến cuối cùng này càng bốc lửa hơn.

Hai quái vật khổng lồ Thôn Thiên Miêu và Địa Ngục Ma Khuyển tiên phong đụng vào nhau.

Lăng Dạ cầm bảo kiếm trong tay, kiếm chỉ Tà Tướng Minh Nguyệt.

Hào quang kiếm khí, pháp bảo, đủ loại pháp thuật… tất cả trông cứ như thật vậy, hoàn toàn không giống đồ họa vi tính!

Tiết tấu bi kịch của cuộc chiến khá nhanh, cảnh phim được cắt sạch sẽ gọn gàng.

Không ngừng có tu sĩ và tà ma ngã xuống...

Âm nhạc vang dội có lực, tựa như tiếng trống trận làm rung động lòng người.

Hơn nữa trong màn đại chiến cuối cùng này, đạo hữu nhóm Cửu Châu số 1 thi triển chút kế nhỏ. Trong cảnh phim có cất giấu rất nhiều trận pháp ảo thuật cỡ nhỏ.

Hiệu quả của những trận pháp ảo thuật này rất yếu, lại thêm việc truyền tải qua phim, cũng không phải quan sát hiện trường… nên hiệu quả chỉ tương đương với một loại thuật thôi miên cấp thấp.

Nhưng loại trận pháp ảo thuật đơn giản nhất này phối hợp với âm nhạc chế tạo riêng… khiến khán giả đang xem trận chiến cuối cùng này sẽ sinh ra một loại ảo giác ‘bản thân rơi vào một cảnh tượng kỳ lạ’.

Dường như bọn họ thật sự tiến vào cảnh tượng trong phim, dùng một loại thị giác đặc thù để thể nghiệm trận đại chiến bao la hùng vĩ này.


Loại hiệu quả bản thân rơi vào một cảnh tượng kỳ lạ này khiến người ta như si như say.

“Chỉ cần mỗi trận đại chiến cuối cùng này thôi thì tờ vé xem phim này đã hoàn toàn siêu đáng giá rồi!” Lúc này đây, trong đầu tất cả những người bình thường đang xem phim đều vọt lên ý nghĩ tương tự.

Đáng giá!

Siêu đáng giá!

- Gào

Lúc này, trong tình tiết phim, Thôn Thiên Miêu xé toang mười cái đầu của Địa Ngục Ma Khuyển, cũng một hơi nuốt nó vào bụng!

Đến tận lúc này… độ phối hợp giữa ảo thuật cấp thấp cùng âm nhạc, tình tiết phim đã đạt đến đỉnh cao nhất.

Tất cả người xem đều cảm giác được bản thân đang đứng dưới thân Thôn Thiên Miêu vô cùng to lớn mà ngước nhìn con thần thú hộ tông của Không Vân phái này, nhìn nó một hơi nuốt Địa Ngục Ma Khuyển vào bụng, tận mắt nhìn Địa Ngục Ma Khuyển giãy giụa một cách không cam lòng!

Tuyệt vời ông mặt trời.

Mà ngay sau đó, quả ‘trứng màu’ càng lớn xuất hiện.

Cảnh chiến đấu cuối cùng đương nhiên là Lăng Dạ cùng hơn mười vị tu sĩ cao thủ loài người đại chiến boss cuối Tà Tướng Minh Nguyệt.

Dưới trận pháp ảo thuật, sau khi độ phối hợp giữa tình tiết phim và âm nhạc đạt đến đỉnh cao nhất, khi tất cả người bình thường xem phim đều cảm ứng được một cách rõ mồn một rằng bản thân đang đứng bên cạnh nhân vật chính Lăng Dạ, dường như bọn họ đã hóa thân thành mười vị tu sĩ loài người đang phối hợp với nhân vật chính Lăng Dạ vây đánh boss cuối Tà Tướng Minh Nguyệt!

Kích thích cực kỳ, trái tim như không phải của mình vậy, nó sôi trào như muốn đụng khỏi lồng ngực mà nhảy ra ngoài.

Phân cảnh cuộc đại chiến cuối cùng dài chừng mười phút, khác với phim bình thường, toàn bộ hành trình chiến đấu trong Cuộc Chiến Mạt Pháp đều gọn gàng sạch sẽ, động tác mạnh mẽ bốc lửa, không hề câu giờ.

Tỷ như lúc phim bắt đầu, cảnh chiến đấu giữa Cao Thăng sư huynh và Lăng Dạ khiến mọi người bùng nổ adrenalin cũng chỉ có hơn ba mươi chiêu, không đầy ba phút!

Một cảnh mười phút này có thể nói là đoạn tình tiết đánh nhau đơn thuần dài nhất trong phim.

Không có lời nói nhảm dư thừa, không có ba hoa chích chòe, đôi bên đánh nhau là thù hận không thể hóa giải. Đây cũng không phải là thù hận cá nhân mà là cuộc chiến sinh tồn giữa chủng tộc và chủng tộc.

Tuy rằng pháp thuật, kiếm khí, đao ý, chiêu thức hoa lệ nhưng không hề có một chiêu dư thừa!

Mười phút sau…

Boss cuối thất bại và bị diệt vong, Lăng Dạ trọng thương lại chống kiếm mà đứng. Tu sĩ cao thủ cùng hắn vây đánh Tà Tướng Minh Nguyệt thương vong hơn phân nửa.

Mà lúc này… cả bộ phim dần tiến vào hồi cuối. Âm nhạc cũng bắt đầu trở nên thong thả hơn…

Hiệu quả thôi miên cấp thấp của ảo thuật và âm nhạc tán đi.

Toàn bộ khán giả trong rạp chiếu phim thở phào nhẹ nhõm, xụi lơ tại chỗ ngồi của mình. Dường như bọn họ đã thực sự cùng nhân vật chính Lăng Dạ đánh một trận lớn với boss cuối Tà Tướng Minh Nguyệt vậy.

Trái tim vẫn còn đang mạnh mẽ nảy lên… thế nhưng cũng không dữ dội. Đây cũng là chuẩn bị phía sau của đạo hữu nhóm Cửu Châu số 1 tránh cho cảnh chiến đấu cuối cùng quá quyết liệt kia cùng hiệu quả thôi miên khiến trái tim mọi người không chịu nỗi.

Bộ phim rốt cuộc kết thúc… danh sách tên đạo diễn, người chế tác hiện lên.

- Đúng là một bộ phim hay.

- Vượt qua cả tưởng tượng của tôi, đặc biệt cảnh cuối kia rốt cuộc là quay thế nào vậy? Quái thật, giờ chân tôi đang mềm nhũn ra vì vô cùng kích động đây này.

- Tôi có cảm giác cứ như bản thân mình tiếp xúc với nhân vật chính Lăng Dạ ấy!

- Tôi cũng vậy, tôi cảm giác mình nhập vào trong một vị tu sĩ cao thủ loài người. Vung vẫy kiếm khí trong tay, cái loại cảm giác thích thú này thật sướng đến không nói nên lời mà. Kiếm trong tay ta, chém chư tà ma, chỉ cầu đánh một trận! Không nói nữa… trước tiên để tôi xem xem còn vé cho suất chiếu kế không. Tôi muốn kề vai chiến đấu với Lăng Dạ một lần nữa!

- Tôi lanh trí nên đã nhanh chóng đặt vé ngày kia rồi.

- Ngày kia? Vé của ngày mai và ngày mốt đều hết rồi sao?

- Hết lâu rồi, nếu như tốc độ của cậu trễ chút nữa thì có khi ngày kia cũng chẳng còn đâu. Ngoài ra tôi đúng là thông minh vãi luôn, tôi đã đặt ba vé sáng, trưa, chiều ngày kia rồi. Ngày kia, tôi muốn chiến đấu cả ngày cùng Lăng Dạ!



Lúc này, trong rạp chiếu phim ở khu Nhất Dương của Hoa Hạ.

Một người trẻ tuổi cũng đang bị vây trong kích động của cảnh cuối phim.

Nhưng lúc này, một giọng nói khó chịu vang lên bên cạnh đánh thức hắn từ trong cơn kích động:

- Giờ xem phim xong rồi, ngươi có thể nghiêm túc đi viết lời bình mười ngàn chữ liên quan tới Tà Tướng Minh Nguyệt rồi chứ?