Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 795: Linh thạch, linh thạch, mày đi đâu mất rồi?

- Các ngươi đứng yên để ta dán chứng từ thân phận tiến vào bảo tàng nào.

Bạch Tôn Giả vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên người Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục.

Hai tấm phù văn được dán vào trên thân hai người.

Sau khi được tấm phù văn này trợ giúp, ánh mắt Tống Thư Hàng sáng lên, hắn nhìn thấy cửa vào bảo tàng ẩn giấu phía dưới hồ lớn. Đó là cửa vào một không gian dị thứ nguyên, bảo tàng của Bạch Tôn Giả ở chỗ này.

Bởi vì bảo tàng nằm trong không gian dị thứ nguyên, vậy nên dù cho thế sự xoay vần không ngừng biến hóa thì người thường và tu sĩ bình thường cũng không cách nào nhìn thấy bảo tàng này.



Tiếp đó, Bạch Tôn Giả chập ngón tay lại thành kiếm rồi nhẹ nhàng rạch một đường, một đạo kiếm khí chém xuống.

Mặt hồ bị chém ra, hồ nước chia làm hai nửa dựng đứng tạo thành hai vách tường, hồi lâu cũng không cách nào hợp lại.

- Đi vào nào.

Bạch Tôn Giả dẫn dầu nhảy xuống dưới.

Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục theo sát phía sau, phù văn sáng rực trên thân hai người, đây là chứng từ chứng minh thân phận để bọn họ thuận lợi đáp xuống bảo tàng mà không bị không gian dị thứ nguyên ngăn cản.



Bên trong bảo tàng số 3453.

Sau khi tiến vào không gian dị thứ nguyên, thứ ánh vào tầm mắt đầu tiên là một lối đi hẹp dài bằng đá.

Tống Thư Hàng vốn còn tưởng sau khi tiến vào không gian thì sẽ trực tiếp hạ xuống trên một đống linh thạch. Hiện tại xem ra phòng ngự bảo tàng của Bạch tiền bối không hề đơn giản như vậy.

- Đi theo ta, đừng để bị lạc. Trước kia ta đã đặt ra rất nhiều cạm bẫy bên trong bảo tàng này, đi lạc sẽ rất nguy hiểm.

Bạch Tôn Giả dặn dò.

Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục nghe vậy vội vàng bắt kịp, một tấc không rời.



Hai người theo sát Bạch Tôn Giả cùng nhau đi tới.

Trên đường không có cạm bẫy bị kích hoạt, nhưng Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục mơ hồ cảm ứng được có ít nhất hơn năm trăm chỗ có sát khí dọc theo đường đi. Đây vẫn chỉ là chỗ có sát khí mà bọn họ phát hiện, cảnh giới của hai người bọn họ đều chỉ mới tam phẩm, cạm bẫy có thể phát hiện được không nhiều, chỗ giấu bảo tàng này của Bạch Tôn Giả, cho dù là đệ tử đứng đầu Không Không Đạo Môn đi vào thì e rằng cũng chỉ có đi mà không có về.

- Đến rồi.

Lúc này, Bạch Tôn Giả vươn tay đẩy một cánh cửa lớn bằng kim loại ra.

Sau khi đẩy cửa lớn ra, ánh sáng bảo vật chói mắt đập thẳng vào mặt.

Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục đưa tay che mắt theo bản năng, ngăn ánh sáng bảo vật chói mắt.

Trong bảo tàng số 3453, thứ có nhiều nhất chính là linh thạch.

Từng đống linh thạch tựa như ngọn núi nhỏ phủ kín toàn bộ không gian, hóa thành biển linh thạch.

Trong đống linh thạch này, cấp bậc thấp nhất đều trên ngũ phẩm, số lượng lục phẩm và thất phẩm rất nhiều.

Số lượng linh thạch bát phẩm cũng không ít.

- Nhiều quá!

Tống Thư Hàng cảm thán nói.

Bạch Tôn Giả hài lòng quan sát kho tàng của mình:

- Không tệ, linh thạch lại sinh ra thêm không ít.

- Linh thạch sinh ra thêm á?

Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi lại, linh thạch có thể kết hôn sinh con à?


Tô Thị A Thập Lục suy nghĩ chốc lát thì hiểu ra:

- Bạch tiền bối, chẳng lẽ trong kho tàng này của ngươi ẩn giấu một mạch linh thạch à?

- Ừ, cô đoán không sai.

Bạch Tôn Giả cười nói:

- Hơn nữa, chỗ này của ta còn có một linh mạch đặc thù, cùng nhau chung sống với mạch khoáng. Vì vậy, chỉ cần bồi dưỡng cẩn thận thì hàng năm mạch khoáng này sẽ sinh ra hơn vạn viên linh thạch ngũ phẩm, cũng có xác suất sinh ra linh thạch lục phẩm, thất phẩm thậm chí là bát phẩm.

- Bạch tiền bối, vậy nơi này của ngươi có tổng cộng bao nhiêu linh thạch vậy?

Tống Thư Hàng hỏi.

- Ừm, không nhớ rõ nữa, số lượng nhiều quá ta cũng lười nhớ. À… Ta cho ngươi mượn một pháp khí không gian để đựng, ngươi đi chọn linh thạch bát phẩm đi, có thể chứa bao nhiêu thì chứa bấy nhiêu. Nếu có nhìn thấy linh thạch cửu phẩm thì cứ bỏ vào luôn. Ban đầu ta muốn cho ngươi mượn hết linh thạch nơi này nhưng ngươi không mang nổi rồi.

Bạch Tôn Giả nói.

Thông thường, để mường tượng một người có tiền thì có thể mường tượng như vầy nè, sau khi nhiều tiền tới mức độ nhất định thì tiền sẽ biến thành một dãy số vô nghĩa.

Mà sau khi Bạch Tôn Giả có nhiều linh thạch tới mức độ nhất định thì nó còn chẳng phải con số nữa. Hắn căn bản không nhớ được rốt cuộc mình có bao nhiêu linh thạch, dù sao thì linh thạch của hắn hoàn toàn đủ cho hắn dùng.

- Cảm ơn Bạch tiền bối.

Tống Thư Hàng nói với giọng điệu cảm kích. Một pháp khí không gian đầy linh thạch bát, cửu phẩm, đến lúc đó nếu Thất Tu Tôn Giả dẫn hắn đi gặp vị tồn tại cái gì cũng có thể bán kia thì có hy vọng rất lớn mua được vật hắn muốn.

Nếu như… trong cấm địa mà Lý Thiên Tố đạo trưởng lưu lại kia không có cách trị liệu hàn bệnh cho Lý Âm Trúc, vậy hắn chỉ có thể đặt hy vọng có được cách trị hết hàn bệnh vào vị tồn tại cái gì cũng có thể bán kia.

- Không cần khách sáo.

Trong lúc nói chuyện, Bạch Tôn Giả vươn tay vẫy một cái, lập tức có một chiếc rương hạ xuống trước mặt Tống Thư Hàng.

Chiếc rương được mở để lộ đầy cỏ Đao Ý Thông Huyền bên trong.

- Nơi này có khoảng năm vạn cây Đao Ý Thông Huyền, Thư Hàng này, chúng ta lấy năm đổi một, năm vạn gốc Đao Ý Thông Huyền đổi một vạn hạt sen Đao Ý Thông Huyền. Ừ… sau này nếu ngươi có dư hạt sen Đao Ý Thông Huyền thì ta có thể thu mua theo giá một linh thạch ngũ phẩm đổi một hạt… Ngươi có thể dùng hạt sen để gán nợ!

- Không thành vấn đề, Bạch tiền bối.

Tống Thư Hàng vui vẻ bỏ chiếc rương nhỏ kia vào túi thu nhỏ một tấc của mình.

Tô Thị A Thập Lục bên cạnh chớp mắt.

Cô có loại ảo giác, lúc Tống Thư Hàng nhận một rương cỏ Đao Ý Thông Huyền và một pháp khí không gian chứa đầy linh thạch thì hắn đã bán mình cho Bạch tiền bối luôn rồi.

Một pháp khí không gian chứa đầy linh thạch bát, cửu phẩm, còn có năm vạn cây Đao Ý Thông Huyền. Khoản nợ này, Tống Thư Hàng mất bao lâu mới có thể trả hết đây?

Chỉ mỗi cuộc giao dịch một vạn hạt sen Đao Ý Thông Huyền, cả ngày Tống Thư Hàng không làm gì hết mà ăn một trăm gốc Đao Ý Thông Huyền… Vậy cũng phải trọn một trăm ngày mới có thể hoàn thành giao dịch.

Mà món nợ linh thạch, Thư Hàng có thể trả xong trong một ngàn năm à?

Đây là tiền bán mình, không sai đâu!

Trong lúc A Thập Lục đang suy tư, Bạch Tôn Giả lại vẫy tay, một chuỗi phật châu rơi vào trong tay hắn.

Hắn đưa phật châu cho Tô Thị A Thập Lục:

- Tiểu Thập Lục, đây là thứ mà A Thất đã mượn ta để giúp cô. Chí bảo phật môn Xá Lợi Phật Châu, nghe nói vật này rất quý giá, hiện tại Phật môn cũng không còn dư bao nhiêu viên. Đeo nó vào sẽ trợ giúp cô độ kiếp.

- Cảm ơn ngươi, Bạch tiền bối.

Tô Thị A Thập Lục nhận lấy chuỗi Xá Lợi Phật Châu kia.

- Không cần khách sáo.

Bạch Tôn Giả cười nói, Tô Thị A Thất vì trả ơn mượn Xá Lợi Phật Châu nên đã tự mình đến nơi cực hàn lấy Hải Xà Hàn Tuyền rồi. Nước suối kia… uống rất ngon, dùng để pha trả là tuyệt cú mèo luôn.




Nửa giờ sau, trong tay Tống Thư Hàng cầm lấy một cái vòng ngọc, lau mồ hôi.

Cái vòng ngọc này chính là pháp khí không gian Bạch tiền bối cho hắn mượn, bên trong có không gian một trăm mét vuông và chiều cao mười mét.

Dưới sự giúp đỡ của Tô Thị A Thập Lục và Bạch Tôn Giả, hắn nhét hơn nửa ngày mới nhét đầy cái vòng tay không gian này.

- Đáng tiếc một lần chỉ có thể mang đi nhiêu đây linh thạch.

Tống Thư Hàng cảm thán nói.

Vốn hắn còn muốn lấy thêm, nếu như có thể cố gắng hết sức mang nhiều linh thạch chút thì khi đi gặp vị tồn tại cái gì cũng có thể bán kia, nói không chừng hắn có thể mua chút ít bảo vật mà Bạch Tôn Giả cảm thấy hứng thú?

Chẳng hạn như một ít chí bảo thái cổ đã không còn xuất hiện trong thế giới hiện nay từ lâu, nếu như có thể mua về thì có thể trả lại tí ti ân huệ cho mượn linh thạch của Bạch Tôn Giả rồi.

Bạch Tôn Giả nghe vậy, sờ cằm suy tư chốc lát:

- Thư Hàng, nếu như ngươi cảm thấy linh thạch chưa đủ… vậy qua chút thời gian nữa, chúng ta đi tìm vật liệu chế tạo pháp khí không gian đi. Vừa lúc trong tay ta có ít vật liệu chính rất tốt, cộng thêm vài vật liệu phụ trợ thì hẳn là có thể làm ra mấy cái pháp khí không gian ngon lành. Đến lúc đó lại dẫn ngươi qua đây hốt thêm một mớ linh thạch nữa nhé?

- Hơ ~~ Bạch tiền bối ngài khách sáo quá rồi. Ta chỉ kềm lòng không đậu thôi. Thực ra thì linh thạch trong vòng ngọc này hẳn đã đủ cho ta dùng.

Tống Thư Hàng vội vàng nói.

- Vậy được rồi, nếu ngươi thật sự còn cần linh thạch thì cứ tới tìm ta. Dù sao cũng đã mượn nhiều như vậy rồi, mượn thêm chút nữa cũng không sao đâu.

Bạch Tôn Giả cười nói.

- Cảm ơn tiền bối, nhưng nhiêu đây linh thạch chắc đủ xài rồi.

Tống Thư Hàng đáp.

Trong lúc nói chuyện, đột nhiên… tâm khiếu của Thư Hàng hơi động đậy, là hạch tâm đang chấn động bên trong tâm khiếu.

Tiếp đó, tim hắn đập nhanh hơn.

Lập tức, trán Tống Thư Hàng phát lạnh, toàn thân rùng mình một cái, luôn cảm giác như sắp có chuyện gì đó không lành xảy ra.

Tô Thị A Thập Lục thấy thế, hỏi:

- Làm sao vậy? Thư Hàng?

Tống Thư Hàng còn chưa kịp trả lời thì lồng ngực của hắn đã bộc phát ra tia sáng chói mắt. Những luồng sáng này giống hệt như màn sáng chiếu xạ tạo thành một đóa hoa sen giữa không trung.

- Ồ?

Bạch Tôn Giả tò mò nhìn về phía ngực Thư Hàng:

- Chuyện gì thế này?

- Ta nghĩ, hẳn là trong tâm khiếu của ta có một hạch tâm, nó chịu kích thích nên bị kích hoạt rồi.

Tống Thư Hàng bụm lồng ngực của mình, vận hành Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, định chấn động của chìa khóa hạch tâm đè trong tâm khiếu kia xuống.

Sau khi chân khí vận hành, nhịp tim dần khôi phục lại bình tĩnh, nhưng hạch tâm trong tâm khiếu còn chưa lắng xuống.

Hơn nữa, hoa sen mà tia sáng phát ra từ lồng ngực tạo thành kia càng lúc càng lớn.

- Đây là cái gì? Kim Liên à?

Bạch Tôn Giả tò mò nhìn đóa hoa sen do tia sáng biến thành kia chằm chằm, sau đó ngửi một cái:

- Hoa sen này có thể ăn không?

- Ta nghĩ hẳn là không thể.

Tống Thư Hàng đáp.

- Hạch tâm trong tâm khiếu của ngươi là sao vậy?

Bạch Tôn Giả hỏi.

- Sau khi ta ra khỏi thế giới Kim Liên của Nho gia thì phát hiện trong tâm khiếu của mình có thêm một cái hạch tâm như vậy. Công năng của nó… giống như Quân Tử Kim Liên của nho gia ấy.

Tống Thư Hàng đáp.

- Công năng? Chẳng lẽ là mở ra một tiểu thế giới sao?

Tô Thị A Thập Lục trừng to mắt.

- Đúng vậy, nhưng ta không phải Kim Liên, không thể hấp thu năng lượng của tà ma Cửu U, căn bản không thể nào mở ra một tiểu thế giới được.

Tống Thư Hàng lại nói:

- Ban đầu ta muốn tìm cơ hội cùng Bạch tiền bối nghiên cứu hạch tâm lưu lại trong cơ thể ta xem có ảnh hưởng đến việc tu luyện của ta hay không. Không ngờ hôm nay nó như đột nhiên bị kích hoạt vậy, chính nó bắt đầu chuyển động.

Sau khi Bạch Tôn Giả suy nghĩ chốc lát thì suy đoán:

- Lúc Quân Tử Kim Liên của Nho gia mở ra tiểu thế giới thì cần hấp thu tà ma Cửu U hóa thành năng lượng mở ra thế giới. Nếu hạch tâm trong cơ thể Thư Hàng ngươi muốn mở ra một tiểu thế giới, vậy hẳn là cũng cần nguồn năng lượng mới đúng.

Nguồn năng lượng? Ánh mắt Tống Thư Hàng lập tức nhìn về phía linh thạch đầy đất kia.