Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 626: Lệ Chi Tiên Tử ở Châu Phi?

Nếu cái Truyền Công đại pháp quái quỷ của Thiên Nhai Tử đạo trưởng không có nhiều hậu di chứng đáng sợ kia thì thật tốt biết bao! Nếu mà như vậy, dù hắn muốn truyền công bao nhiêu lần cũng không đáng sợ nữa.

Lúc này, Thiên Nhai Tử đạo trưởng hỏi dò:

- Cô nhóc đã quen với chân khí chưa đấy?

- Đã quen rồi.

Thông Nương hưng phấn đáp lời. Có Ngộ Đạo Thạch ở đây, chỉ trong chớp mắt cô đã nắm vững được phương thức vận chuyển chân khí. Bây giờ cô có thể khiến chân khí trong đan điền vận chuyển linh hoạt, hơn nữa cũng vận chuyển một chút trong mấy đường kinh mạch ở gần đan điền.

Chỉ có điều do cô vẫn chưa học qua công pháp nhị phẩm, cho nên chân khí chỉ có thể vận chuyển ở gần đan điền thồi chứ không dám để chân khí vận chuyển quá xa… Nếu như chân khí ở trong kinh mạch chạy tán loạn thì sẽ tạo thành tẩu hỏa nhập ma.

- Vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục truyền công, chuẩn bị tiếp nhận linh lực tinh thuần hơn sáu năm còn lại của lão đạo đi.

- Thiên Nhai Tử đạo trưởng hít sâu một hơi, lại bắt đầu chuyển động.

Lần này tư thế của hắn lại thay đổi một chút. Bởi vì Thông Nương tấn thăng nhị phẩm, điều cần chú ý không phải đơn giản ở năm cái khiếu huyệt nữa mà cần quán nhập vào trong kinh mạch của cô, cuối cùng để năng lượng tiến vào đan điền, cho nên phải đổi tư thế truyền công một chút.

Dưới sự hướng dẫn của Thiên Nhai Tử đạo trưởng, Thông Nương vẫn ngồi xếp bằng như thế, chỉ có điều bây giờ cô đang trong tư thế vươn hai tay lên trời.

Hai tay của Thiên Nhai Tử đạo trưởng và hai tay cô đối nhau, sau đó đầu chụm đầu. Như vậy thì khi Thiên Nhai Tử đạo trưởng bắt đầu chuyển động, Thông Nương cũng chuyển động theo.

Hai người xoay rồi lại xoay, đúng là thần kỳ.

Tống Thư Hàng cảm thấy khóe mắt mình giật giật, đây có lẽ là do ngày hôm qua cơ mắt của hắn mệt mỏi quá chứ tuyệt đối không phải là do tư thế của Thông Nương và đạo trưởng trước mặt, tuyệt đối không phải!



Trạng thái truyền công bắt đầu, Thiên Nhai Tử đạo trưởng trầm giọng nói:

- Vận chuyển công pháp mà ngươi tu luyện, điều động chân khí, phối hợp với lão đạo.

- Minh Tưởng pháp à?

Thông Nương hỏi lại.

- Không đúng, là công pháp vận chuyển chân khí của nhị phẩm!

Thiên Nhai Tử đạo trưởng đáp.

Thông Nương:

- …

Thông Nương quýnh luôn.

Cô chưa từng học qua công pháp của nhị phẩm mà!

Lúc ấy cô bị Cửu Đăng ni cô bắt nhốt vào trong Thiên Long tự, sau đó đã học được một bộ công pháp thối thể cơ bản của Thiên Long tự là "Chỉ pháp căn bản của Thiên Long tự" và một bộ Minh Tưởng pháp môn.

Công pháp vận chuyển chân khí nhị phẩm sau đó thì không có ai truyền thụ cho cô cả.

- Đừng có thất thần như thế, mau vận chuyển chân khí phối hợp với lão đạo, để lão đạo truyền một hơi giúp ngươi giải khai đan điền thứ nhất của nhị phẩm là Long Vĩ đan điền, truyền thụ thêm một mớ công lực tinh thuần cho ngươi nào!

Thiên Nhai Tử đạo trưởng nói.

Thông Nương mếu máo nói:

- Cái đó… Đạo trưởng ơi! Ta chưa từng học qua công pháp nhị phẩm.

Thiên Nhai Tử đạo trưởng:

- …

Con mẹ nó chứ!

Trăm tính vạn tính, hắn lại không tính đến điểm này!

Thông Nương này vậy mà lại chỉ nắm vững được công pháp căn bản của nhất phẩm thôi chứ chưa học được công pháp vận chuyển chân khí.

Như vậy thì còn tấn cấp cái con khỉ gì nữa. Chân khí toàn thân của hắn quan nhập vào trong người Thông Nương này, sẽ tích trữ trong khí hải đan điền của cô ta, cuối cùng sẽ nhồi kín khiến đan điền của cô ta nổ tung mất thôi.


Làm sao bây giờ? Làm thế nào mới được đây, buồn chết mất.

Thông Nương thử hỏi:

- Hay là bây giờ đạo trưởng ngài dạy ta một loại công pháp được không?

Bây giờ trên người cô có Ngộ Đạo thạch, khả năng lĩnh ngộ chắc là rất cao, dạy cô một bộ công pháp thì hoàn toàn có thể vừa học vừa thực hành luôn. Thậm chí nương theo sự truyền công của đạo trưởng, chưa biết chừng một hơi là khiến công pháp luyện đến cảnh giới rất cao thâm thì sao?

Thiên Nhai Tử đạo trưởng:

- …

"Ngươi coi ta là giáo dục phổ cập đấy phỏng? Truyền công miễn phí rồi lại còn đòi học công pháp miễn phí nữa cơ à? Mà công pháp của sư môn lấy đâu ra việc nói truyền là có thể truyền được chứ hả? Nếu Thiên Nhai Tử đạo trưởng muốn thu nhận đồ đệ thì phải tiến hành một trình tự thu nhận đệ tử, sau khi ghi đạo hiệu của đệ tử vào danh sách sư môn, lúc đó thì mới có thể truyền thụ công pháp của sư môn. Bằng không cái tội danh tự ý truyền thụ công pháp này hắn không gánh vác nổi đâu. Hơn nữa học công pháp có giống như ăn cơm đâu mà nói học là có thể học được ngay chắc?"

Thiên Nhai Tử đạo trưởng nhíu mày lại.

"Chẳng lẽ cứ kết thúc truyền công như thế này à?

Nhưng mà mới truyền được chưa đến bốn năm công lực, với trạng thái của hắn bây giờ thì sự chênh lệch của công lực bốn năm vẫn còn rất nguy hiểm. Nói không chừng thiên kiếp ở trên đỉnh đầu vẫn sẽ bị dẫn dắt xuống, đánh thẳng vào đầu hắn. Ít nhất phải truyền chục năm mới chắc ăn được."

Vì vậy Thiên Nhai Tử đạo trưởng từ từ dừng chuyển động lại, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tống Thư Hàng và Ngư Kiều Kiều.

- Cái này, hai vị tiểu hữu cũng nghe thấy rồi đấy. Hay là chỗ công lực tinh thuần hơn sáu năm còn dư lại của lão đạo sẽ chia ra truyền cho hai người các ngươi nhé? Miễn phí luôn nè!

Thiên Nhai Tử đạo trưởng nói.

- Đạo trưởng, ta vừa hoàn thành việc tấn cấp xong, thật sự không cần đâu.

Tống Thư Hàng cười khổ đáp. Trạng thái của hắn bây giờ thì thật sự không tiện tiếp nhận truyền công. Nếu không thì hắn sẽ gật đầu cái rụp ngay, dù sao Thiên Nhai Tử đạo trưởng là vì hắn nên tức tốc chạy qua đây, bị thiên kiếp ảnh hưởng thế này …

- Ta cũng không cần đâu.

Ngư Kiều Kiều liều mạng lắc đầu.

Thông Nương:

- Ta muốn mà, cho ta tiếp đi.

- Muốn cái gì mà muốn, ngươi chưa học qua công pháp nhị phẩm, nếu lão đạo tiếp tục truyền công thì sẽ khiến cho đan điền của ngươi trực tiếp nổ tung.

Thiên Nhai Tử đạo trưởng thở dài một hơi.

Thông Nương thấy thật đau lòng quá thể. Vừa mới thể nghiệm được khoái cảm của việc tấn cấp vèo vèo như thế mà giờ lại phải chấm dứt hay sao? Vẫn còn hơn sáu năm công lực tinh thuần nữa đang đợi cô mà.

Tống Thư Hàng nhìn Thông Nương ở trước mặt, thầm thở dài.

Nếu như trên người hắn có dư công pháp thuộc về bản thân hắn thì cũng không ngại cho Thông Nương một phần.

Dù sao mấy tháng gần đây, hắn nợ Thông Nương khá nhiều cọng hành đây. Hơn nữa không biết có phải bởi vì tắm nước thuốc trong quan tài bằng vàng lần trước Thông Nương tan ra hòa vào trong nước thuốc hay không, mà sau khi quay trở về Trái Đất xong thì Tống Thư Hàng lại có cảm giác thân thiết với Thông Nương hơn.

Tr.uyệ.n được cập. nhật nhanh nhất tại iread.vn.Cũng giống như giữa hai người huyết mạch tương thông vậy. Thông Nương giống như con gái hắn chăng? So sánh này không thỏa đáng lắm, nhưng chính là kiểu cảm giác thân thiết như vậy đấy.

Điều đáng tiếc là, "Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí công" của hắn có được từ chỗ Bạch Tôn Giả chứ không phải thuộc về hắn. Cho dù hắn có muốn truyền thụ cho người khác thì vẫn phải hỏi Bạch Tôn Giả mới được. Đây chính là điều cấm kỵ của giới tu chân, lúc đầu khi Dược Sư tiền bối chỉ dẫn Tống Thư Hàng bước vào con đường tu hành thì đã dạy rõ cho hắn biết những điều cấm kỵ của giới tu sĩ.

Lại nói, khi tu luyện "Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí công" cần phải có Linh Thú Tinh phối hợp cùng… Bây giờ trong tay Tống Thư Hàng cũng không có dư nhiều Linh Thú Tinh như thế.

Gia đình của Ngư Kiều Kiều thì có tiếng là giàu nứt vách đổ tường, cha cô chính là một vị chân quân có tiếng lâu năm, có hy vọng trùng kích đến tôn giả, bạn tốt nhiều năm của Bạch Tôn Giả.

Nhưng công pháp của cô lại có liên quan đến huyết mạch Giao Long, không có huyết mạch của Giao Long thì căn bản không cách nào học được công pháp của cô.

Hơn nữa công pháp của cô cũng không thể dễ dàng truyền ra bên ngoài được.

Thiên Nhai Tử đạo trưởng thở dài một hơi, rốt cuộc hắn vẫn phải tự phong bế công lực hay sao?



Trông thấy đạo trưởng mặt nhăn mày nhó khổ sở và Thông Thương đần hết cả mặt ra, Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Trong đầu hắn ngoài "Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí công" ra thì vẫn còn một bộ công pháp nữa, bộ công pháp này có uy lực không tồi, hơn nữa trực chỉ cảnh giới chân quân lục phẩm luôn!


Cũng không phải là bộ Kiếm Quyết thần bí ở trong mật thất Sở gia kia, Kiếm Quyết này không có duyên với Tống Thư Hàng, mãi mà hắn cũng không lĩnh ngộ ra được.

Cái mà Tống Thư Hàng chỉ chính là công pháp "Thiên Khấp Bảo Điển" mà không lâu trước đây hắn đã đọc được ở trong Bích Thủy các, đây là công pháp do Diệp Tư sư tỷ và sư phụ của cô cùng sáng tạo ra.

Lúc ấy Tống Thư Hàng đã từng xem qua bộ "Thiên Khấp Bảo Điển" này một lần, bị ảnh hưởng bởi bảo điển, khóc rất thảm thiết.

Chỉ có điều, bộ "Thiên Khấp Bảo Điển" này cũng không thuộc về hắn mà thuộc về Diệp Tư sư tỷ.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Tống Thư Hàng móc ra cái lệnh bài mà lúc đầu Sở Các chủ đưa cho hắn, lệnh bài này có thể trực tiếp liên hệ với Diệp Tư sư tỷ.

Tống Thư Hàng tập trung chân khí vào trong lệnh bài, bên trong nhanh chóng truyền đến giọng nói của Diệp Tư sư tỷ.

- Alo! Là Thư Hàng hả? Hu hu hu!

Trong tiếng khóc của Diệp Tư sư tỷ còn mang theo cả ý mừng rỡ.

- Là ta đây.

Tống Thư Hàng đáp:

- Diệp Tư, sao cô lại khóc thế?

- Hu hu hu, ngày hôm qua có một người bạn của ngươi và một con chó tên là Đậu Đậu cùng đến Bích Thủy các. Người bạn kia của ngươi mang đến cho ta một cảm giác cực kỳ thân thiết, khi ta trông thấy cô ấy thì lập tức có cảm giác như đã gặp được mẹ của mình vậy, một cảm giác vô cùng nhung nhớ. Sau đó lúc ta ngủ còn mơ thấy khung cảnh ta chơi đùa với mẹ lúc còn nhỏ, thế nên là khóc thôi.

Diệp Tư vừa khóc vừa trả lời.

Tống Thư Hàng ngẩn người, người bạn của hắn và Đậu Đậu cùng đến Bích Thủy các, người bạn của hắn rất giống mẹ của Diệp Tư? Người bạn nào nhỉ?

- Người bạn kia của ta là vị đạo hữu nào thế?

Tống Thư Hàng tò mò hỏi lại.

- Cô ấy tên là Lệ Chi Tiên Tử, bây giờ vẫn còn đang làm khách ở chỗ ta đây nè. Ừ, đúng là một vị tiên tử vô cùng dịu dàng, lại còn xinh xắn nữa.

Diệp Tư không dễ gì mới ngăn được tiếng khóc, sau đó lại hỏi:

- Tống Thư Hàng ngươi tìm ta có việc gì thế?

- À, là thế này… Trong tay ta có một cọng hành tinh nhỏ, ta muốn thử xem cô ta có thể học được "Thiên Khấp Bảo Điển" hay không, có được không?

Tống Thư Hàng hỏi thử.

- Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi muốn thì có thể dạy cho bất kỳ ai. Giữa hai chúng ta không cần phải tính toán mấy điều này.

Sau khi Diệp Tư nấc nghẹn một tiếng, lại nói tiếp:

- Mấy ngày nay các chủ nói để ta đến Trái Đất làm một nhiệm vụ, đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi.

Sở dĩ Diệp Tư vui vẻ đồng ý, cũng là vì từ trong sâu thẳm đáy lòng cô có một ý niệm kỳ quái, hay nói cách khác là một kiểu chấp niệm - cô phải để công pháp thuộc về Bích Thủy các được truyền thừa tiếp! Không thể để truyền thừa của Bích Thủy Các bị đứt đoạn được.

- Được!

Tống Thư Hàng đáp. Nếu Sở Các chủ đã phái Diệp Tư đến Trái Đất thì chắc là đã có cách tránh cho Diệp Tư bị người ta khế ước chăng?

- Vậy cứ quyết như vậy trước đi, ta cảm giác vẫn còn muốn khóc, để ta khóc thêm một lúc nữa vậy. Đến lúc đó ta sẽ liên lạc với ngươi nhé.

Diệp Tư nói xong thì loáng thoáng lại bắt đầu khóc toáng lên.

Tống Thư Hàng:

- …

Lại nói, Lệ Chi Tiên Tử lại mang đến cho Diệp Tư sư tỷ cảm giác giống như mẹ là sao nhỉ? Lẽ nào giữa hai người bọn họ có quan hệ máu mủ à?

Tống Thư Hàng thuận tay móc điện thoại ra xem.

Thật là trùng hợp, Lệ Chi Tiên Tử vừa mới gửi một bức ảnh chụp lên nhóm Cửu Châu số 1.

Trên một thảo nguyên rộng mênh mông, Lệ Chi Tiên Tử mặc một cái áo màu ngắn tay, đang chụp một bức ảnh tự sướng. Sau lưng cô là một con sư tử hùng dũng đang há miệng rõ to.

Lệ Chi Tiên Tử:

- Vừa mới đến bình nguyên Serengeti ở Châu Phi, đây là lần thứ sáu trong mấy năm gần đây ta chụp chung với đám sư tử, mỗi lần đến đây đều có chút thay đổi nho nhỏ, rất thú vị.

Bắc Hà Tán Nhân:

- Tiên tử vừa mới đến Châu Phi à? Nghe nói ở đấy xuất hiện một dị không gian nhỏ, tiên tử có đi qua đấy xem thử không?

Lệ Chi Tiên Tử:

- Trả lời Bắc Hà, đúng là ta chuẩn bị đến chỗ dị không gian kia xem thử đây, nên mới đến Châu Phi đấy. [icon mặt cười]

Sau đó, các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 bắt đầu cuộc trao đổi vây quanh cái dị không gian với bức ảnh tự sướng của Lệ Chi Tiên Tử.

Tống Thư Hàng:

- …

"Mẹ ơi, Lệ Chi Tiên Tử đang ở Châu Phi á?

Vậy người ở cùng với Đậu Đậu trong Bích Thủy các kia là ai?"

Tống Thư Hàng cảm giác mình dường như đã ngộ ra được điều gì đó…