Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 561: Đánh giá chính mình

Tống Thư Hàng đang chạy như điên bỗng có cảm giác không tự tại một cách kì lạ. Tại sao hắn lại cảm thấy như có vô số con mắt đang theo dõi mình vậy nhỉ?

Chẳng lẽ vì mình chạy bằng cả tứ chi hơi bị xấu hổ nên tâm lý sinh ra ảo giác sao?

- Vẫn còn 1000m. - Tống Thư Hàng thầm nói rồi cắn chặt răng, mau chạy cho hết đi thôi!

Thế là Tống Thư Hàng nâng cao tinh thần, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy nốt 1000m còn lại!

Tuy rằng tư thế không đẹp cho lắm, thế nhưng khi dùng cả tay cả chân mà chạy thì Tống Thư Hàng lại phát hiện ra mình đã càng ngày càng lí giải thông suốt thân pháp Quân Tử Vạn Lý Hành.

Khi bạn nhìn và suy ngẫm bất cứ việc gì dưới một góc độ khác, bạn sẽ có được thu hoạch không ngờ. Không thể chỉ nhìn duy nhất một mặt của sự việc được!

- Có lẽ đây chính là thu hoạch bất ngờ đấy nhỉ?







Sở Sở cô nương đang đứng ở cửa chớp mắt mấy cái rồi lặng lẽ lui vào. Tuy không biết rằng Tống Thư Hàng tự nhiên chạy bằng cả hai tay hai chân trong không gian này làm cái gì, thế nhưng đây là đam mê của người khác, thì cô còn nói gì được? Hơn nữa có khi Thư Hàng đạo hữu đang tu luyện công pháp gì đó cũng nên.

Thôi, dù Thư Hàng đạo hữu làm gì thì cô cũng cứ coi như mình chưa nhìn thấy là được. Một cô gái thông minh là phải biết cách âm thầm bảo vệ tôn nghiêm cho đàn ông con trai.

Xây dựng và bảo vệ tôn nghiêm đều là chuyện quan trọng lắm đó.







Cùng lúc đó, trên màn hình mà tất cả các đệ tử trong Bích Thủy Các đang nhìn, tốc độ hình ảnh bắt đầu tăng nhanh.

Thời gian trong Bích Thủy Các và thời gian trong Địa Hạ Thành là 1:1.

Hình ảnh với tốc độ bình thường mà bọn họ nhìn thấy lúc ban đầu, nói thì nói là “phát sóng trực tiếp”, thế nhưng thực tế là hình ảnh được lưu trữ bởi pháp thuật trong gương bát quái rồi phát lại.

Đến khi phát lại được một khoảng thời gian nhất định thì tốc độ hình ảnh bắt đầu tăng nhanh.

Khi phát lại được một nửa, Tống Thư Hàng bắt đầu hành động với tốc độ gấp 12 lần!

Nói thế nào cho dễ hình dung nhỉ? Cho dù là hình ảnh gì mà phát với tốc độ nhanh gấp 12 lần thì cũng sẽ trở nên rất kích thích, rất hổ báo.

Hình ảnh mà các đệ tử của Bích Thủy Các nhìn thấy cũng là như thế, cảnh tượng Tống Thư Hàng dốc toàn lực chạy vèo vèo được phát với tốc độ gấp 12 lần đúng là ấn tượng vô cùng.

Một vài đệ tử trong Bích Thủy Các bắt đầu lấy các bảo vật linh tinh như Pháp Thuật Thác Ấn, Ảnh Tượng Thủy Tinh, chĩa về phía gương bát quái rồi quay hình ảnh lại.

Cảnh tượng thú vị thế này đáng để bảo tồn!



Trong Thành Thời Gian.

5000m kết thúc!

Trong nháy mắt ấy, Tống Thư Hàng cảm thấy một luồng ấm áp trào lên trong khí hải đan điền.

Linh lực trong linh thú tinh loại “ngựa” đã bị hấp thu hết, thậm chí phần chân khí này còn không cần phải ôn dưỡng, như thể nó là do chính Tống Thư Hàng tự tu luyện ra vậy!

Vốn dĩ… cho dù là dùng linh thạch hay đan được phụ trợ tu luyện thì chân khí gia tăng trong cơ thể đều cần tu sĩ ôn dưỡng lại vài lần. Đây là một quá trình “thuần hóa”, làm cho chân khí ngoại lai hoàn toàn trở thành chân khí của chính mình qua quá trình ôn dưỡng, thì mới có thể điều khiển như tay chân mình được.

Nhưng giờ đây sau khi chạy như điên 5000m, phần chân khí ngoại lai trong người Tống Thư Hàng không cần ôn dưỡng mà đã hệt như chân khí hắn tu luyện ra.

- Trừ việc tư thế hơi ngu ngu, hiệu quả đúng là tốt thật. - Thư Hàng lẩm bẩm.

Sau đó hắn nghỉ ngơi một chốc rồi trở về không gian “Thư Viện” của Diệp sư tỷ.





Trong không gian Thư Viện

Không biết Diệp sư tỷ đã biến ra một chiếc ghế dựa lớn từ bao giờ.

Bây giờ cô đã cuộn mình thành một cục nho nhỏ trên ghế to, hai tay ôm bộ sách cồng kềnh mà đọc mê mẩn.

Không gian không có gió, nhưng bím tóc gọn gàng của cô vẫn hơi lúc lắc theo mỗi động tác nhỏ.

Không gian chất đầy sách vở đẹp như một bức tranh.

Tống Thư Hàng vào trong không gian, nhìn thấy hình ảnh này thì ngẩn ra ngắm nhìn trong chốc lát.

Diệp sư tỷ đang cuộn mình đọc sách dường như cảm giác được có người bước vào, cô ngẩng đầu lên nhìn Tống Thư Hàng với đôi mắt đỏ hoe, dường như vừa mới khóc xong.

Sau đó cô nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói:

- Về rồi đấy à?


Nét cười bừng lên trên vẻ mặt vẫn còn rưng rưng nước mắt.

Tống Thư Hàng cũng dịu dàng đáp lại:

- Ừm, ta về rồi. Vận động một chút sảng khoái hơn nhiều.

Sau đó Thư Hàng đến bên Diệp sư tỷ, tiện tay rút một quyển sách dày. Hắn hơi cúi người định ngồi xuống đất cạnh cô.

Nhưng đúng lúc này thì Diệp sư tỷ nhích người, nhường một nửa chiếc ghế dài cho hắn.

Hai người họ là đạo lữ, hơn nữa còn theo hướng đạo lữ song tu, cho nên ngồi cùng với nhau chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?

Tống Thư Hàng cười cười rồi ngồi xuống chiếc ghế lớn ấy theo ý Diệp sư tỷ, hai người áp sát vào nhau.

Ngọt ngào ơi là ngọt ngào.



Hình ảnh này cũng được huy chương định vị trên người Tống Thư Hàng chiếu ra ở khắp các ngóc ngách trong Bích Thủy Các.

Trong Bích Thủy Các ngập lụt thành sông.

Cho dù là hình ảnh với tốc độ gấp 12 lần thì cũng chẳng là gì trong mắt các tu sĩ cường đại, đại não của họ có thể chuyển thẳng hình ảnh tua nhanh này thành hình ảnh bình thường.

Nước mắt chữa trị của Bích Thủy Các bọn họ, mỹ nhân sướt mướt trong lòng họ thật sự đã là “của nhà người khác” rồi.

- Buồn quá, muốn khóc quá.

- Hình ảnh này phải cắt đi chứ, sao lại chiếu ra làm gì? Mau cắt đi!

- Sao lại tình tứ công khai tàn nhẫn thế hả?

- Nhũn hết cả chân rồi, đứng không vững nữa rồi. Không không, cả người ta đều nhũn luôn rồi. Ta cần sư tỷ sư muội đáng yêu hô hấp nhân tạo, cho ta sức mạnh.

- Tự nhiên ta muốn đi tu luyện Thiên Khấp Bảo Điển quá.

- Không, nếu như ngươi tu luyện Thiên Khấp Bảo Điển, mỗi lần tu luyện đều nghĩ đến Diệp sư muội thì chỉ càng đau khổ hơn thôi.

- Vậy thì tốc độ tu luyện Thiên Khấp Bảo Điển càng nhanh hơn chứ sao?

- Ừa ha, ngươi nói cũng có lý lắm.







Trong không gian Thư Viện

Tống Thư Hàng tháo huy chương định vị xuống:

- Diệp Tư, ta định hỏi cô chuyện này.

Diệp sư tỷ:

- Chuyện gì thế?

- Lúc trước khi ta bắt đầu tu luyện thì chiếc huy chương này bắt đầu nổi lên ánh sáng màu đỏ lấp lóe, đó là gì vậy? Sau đó ta ấn vào cái huy chương một chút thì nó không lóe sáng nữa. - Tống Thư Hàng hỏi.

Diệp Tư Tiên Tử:

- …

Cô nhận lấy huy chương định vị của Tống Thư Hàng, để trước mắt nhìn một chút. Sau đó cô vươn tay, dứt khoát ấn xuống vị trí chính giữa của nó.

Công năng phát sóng trực tiếp của huy chương định vị bị cắt đứt!

Các đệ tử Bích Thủy Các đang vây xem tự nhiên ngớ ra.

Sau đó, Diệp Tư tiên tử nói:

- Ánh đỏ lấp lóe kia là yêu cầu xin định vị của ban quản lý Thời Quang thành. Sau khi Thư Hàng ngươi ấn một cái nghĩa là đồng ý “định vị” đấy.

- Đồng ý định vị? Vậy sẽ có chuyện gì xảy ra?

Trong lòng Tống Thư Hàng nhất thời trào lên dự cảm không ổn. Lúc này hắn nghĩ ngay tới ảo giác bị vạn người nhìn trộm khi đang dùng cả tay và chân để chạy ban nãy. Đừng có nói với hắn đó không phải là ảo giác đấy nhé!

N.guồn: irea.d...vnDiệp Tư Tiên Tử đáp:

- Không sao đâu, không tạo ra tổn thương gì cho ngươi đâu mà. Sau khi ngươi đồng ý định vị thì ban quản lý Thời Quang thành có thể định vị vị trí của ngươi. Nếu ban quản lý muốn thì có thể nhìn thấy hình ảnh xung quanh huy chương định vị thông qua pháp khí gương bát quái. Nói cách khác là nhìn thấy ngươi.

Nhìn thấy ngươi… nhìn thấy ngươi… nhìn thấy ngươi…

Cảm giác “bị vạn người nhìn trộm” thật sự không phải là ảo giác sao?

Tống Thư Hàng ôm trong lòng một tia hi vọng may mắn nhỏ nhoi mà hỏi:

- Diệp Tư, ta hỏi một câu nhé. Sau khi ta bật huy chương định vị lên thì ban quản lý có thể nhìn thấy cả người ta, hay là chỉ nhìn thấy một phần của ta thôi?


Ba mươi chưa phải là Tết!

- Đương nhiên là cả người rồi. Công năng định vị này dùng khi cứu viện, phạm vi lớn nhất của nó có thể bao quát hết thảy sự vật trong phạm vi 200m tính từ huy chương định vị đấy. - Diệp Tư tiên tử trả lời.

Tất cả mọi thứ trong bán kính 200m!

Nói cách khác, cảnh tượng hắn dùng cả tay và chân để chạy như phát cuồng… bị người ta thấy hết rồi…

Tống Thư Hàng muốn khóc quá.



Thấm thoắt đã ba ngày trôi qua ở Địa Hạ thành.

Mấy ngày nay, bộ não của Tống Thư Hàng tự động từ chối hồi tưởng sự kiện huy chương định vị.

Mà Sở Sở ngày ngày được Diệp Tư Tiên Tử chỉ điểm, sau đó sẽ rời khỏi không gian Thư Viện rồi tìm một chỗ để lặng lẽ tu luyện.

Đối với Sở Sở mà nói thì mấy ngày nay chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tu luyện của cô. Có một vị kim đan linh hoàng chu đáo chỉ điểm, còn có nơi tu luyện dày đặc linh khí sánh ngang với không gian bí cảnh, cảnh giới của cô tiến triển và tăng lên rất nhanh.

Có lẽ nếu ở đây tu luyện một năm thì cô chắc chắn có thể trùng kích đan điền thứ sáu của Nhị phẩm - Long Cảnh Đan Điền.

Muốn ở đây tu luyện cả đời luôn quá!

Vì Sở Sở chế tạo không gian riêng cho Tống Thư Hàng và Diệp Tư Tiên Tử theo bản năng, cho nên tình cảm giữa hắn và Diệp Tư Tiên Tử cũng ngày một thắm nồng.

Tình cảm giữa người với người là phải có thời gian bồi dưỡng.

Suốt mấy hôm nay, bọn họ ở bên nhau, sít lại gần nhau, cùng nhau…đọc sách.

Giữa hai người lại có đề tài chung, có thể nói chuyện với nhau về mọi thứ từ trời nam đến bể bắc cho nên đương nhiên tình cảm phải tốt hơn rồi.

Diệp Tư Tiên Tử giảng giải cho Tống Thư Hàng nghe rất nhiều chuyện thú vị từ thời đại Thượng Cổ và đủ thứ bí quyết tu luyện.

Tống Thư Hàng thì kể cho Diệp Tư Tiên Tử nghe những chuyện vui ở thế giới bên ngoài, các sản phẩm hiện đại và một vài chuyện hay ho trong giới tu chân đương thời, như cuộc thi máy kéo có tay cầm chẳng hạn.

Lại ví dụ như hắn đang chuẩn bị quay một bộ phim nhỏ, đã có mấy vị đạo hữu và tiền bối muốn tham gia rồi.

Diệp Tư Tiên Tử rất có hứng thú với bộ phim mà Tống Thư Hàng muốn quay.

Và thế là họ tựa lưng nhau gần gũi, rồi trò chuyện với nhau về đề tài phim ảnh.

- Hí kịch mà lại phát triển tới trình độ như vậy, thật là khó mà tin nổi. - Diệp Tư Tiên Tử cảm thán. Trước kia tuy rằng giới tu chân cũng có Ảnh Tượng Thủy Tinh và Thác Ảnh Pháp Thuật, nhưng các tu sĩ chưa bao giờ nghĩ tới việc quay một bộ phim cả.

Tu sĩ chung quy vẫn khác với người phàm, việc chính của họ vẫn là tu luyện.

- Bao giờ ngươi đóng phim, ta cũng muốn tham gia. - Diệp Tư Tiên Tử hạ quyết định: - Đã lâu ta không rời khỏi Bích Thủy Các rồi, thời gian vừa vặn lắm.

- Hoàn toàn không thành vấn đề. Bây giờ bọn ta vẫn đang chuẩn bị kịch bản, bao giờ bọn ta về sẽ bảo tác giả kịch bản viết một nhân vật thú vị cho cô. - Tống Thư Hàng nhẹ giọng đáp.

- Quyết định như thế nhé! - Diệp Tư Tiên Tử cười vui sướng.

Tống Thư Hàng cũng mỉm cười.

Nếu đưa Diệp Tư Tiên Tử rời khỏi Bích Thủy Các về Địa Cầu, mình phải giới thiệu Diệp Tư Tiên Tử với cha mẹ như thế nào đây nhỉ?

Đương nhiên không thể giới thiệu là đạo lữ được rồi.

Cho nên, chắc là dùng thân phận bạn gái nhỉ?

Bạn gái à.

Ôi đờ mờ, đây chính là nguyện vọng khi mình vừa mới vào đại học mà! Nguyện vọng nhất định phải tìm được bạn gái trong thời gian bốn năm đại học đó!

Nguyện vọng này thành hiện thực rồi sao?

Sao đột nhiên lại thấy như không thực thế này?





Buổi trưa Sở Sở không về, tiếp tục dành không gian riêng cho Tống Thư Hàng và Diệp Tư Tiên Tử.

Tống Thư Hàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, lưng dựa vào tường, tay ôm một quyển sách giới thiệu về “thiên ma ngoại vực”.

Diệp Tư Tiên Tử dựa vào vai hắn. Khi cô vừa nhìn thấy một chuỗi kí hiệu và công thức thì chẳng biết chạm phải dây xúc động nào mà khóc òa lên.

Thế là Tống Thư Hàng ôm lấy cô, để cô dựa trong lòng mình.

Sau khi khóc thoải mái một hồi, Diệp Tư Tiên Tử ngượng ngùng dựa sát vào vai Tống Thư Hàng không nhúc nhích gì, giả vờ làm một con đà điểu.

Tống Thư Hàng cười nhẹ rồi tiếp tục lật cuốn sách viết về thiên ma trong tay.

Lật lật một hồi, hắn giở đến trang viết về long ma.

Long ma cũng là một loại thiên ma ngoại vực, có sức chiến đấu còn cường đại hơn cả huyết ma.

Thế nhưng chúng cũng là một loài đặc biệt trong thiên ma ở ngoại vực. Những thiên ma khác xuống Địa Cầu đều mang theo trang bị và tài liệu gì đó. Thế nhưng long ma lại nghèo mạt rệp nổi tiếng xa gần, sau khi giết chúng mà tìm được trên người chúng mấy viên linh thạch đã là hời lắm rồi.

Tuy long ma không có bảo vật gì, thế nhưng thân thể chúng nó chính là bảo vật.

Da long ma là tài liệu tốt để chế tạo pháp y.

“Không biết long ma dược tề của Hiến Công tiền bối đã được phối chế thành công chưa?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.

Thứ dược tề thần kì có thể tăng cường thể chất nhanh chóng ấy là thứ mà Tống Thư Hàng muốn nhất ở thời điểm này.

Cảm giác đau đớn do tinh thần lực mang tới nơi mi tâm mỗi ngày một gia tăng.

Cho dù hắn đã cố gắng luyện môn công pháp luyện thể Cương Thủ, thế nhưng lượng tăng cường thể chất vẫn không đủ.

Hiện tại Tống Thư Hàng chuẩn bị dùng thêm mấy viên linh thú tinh trong vài ngày tới, sau đó mau chóng đẩy cảnh giới lên đến đan điền thứ tư là long khu đan điền.

Tiểu cảnh giới tăng lên kéo theo thể chất tăng lên, sẽ giảm đi đau đớn trên mi tâm gây ra bởi tinh thần lực.

Nghĩ đến linh thú tinh và thể chất của mình, trong đầu Tống Thư Hàng lóe lên một ý.

Hắn nhìn đôi tay mang bao tay của mình. Bao tay tình yêu của Mộc Ngưu Kiếm Khách thật sự không tồi, sau khi đeo nó thì Tống Thư Hàng không còn phụt máu nữa.

“Lúc trước khi mình giám định linh thú tinh hệ “ngựa”, thì Giám Định Thuật không chỉ giám định ra linh thú tinh loại “ngựa”, mà còn kết hợp với công pháp của mình để đưa ra phương án hấp thu càng nhanh hơn sau khi dùng Kình Thôn thuật để hấp thu linh thú tinh.”

Nhớ lại thì đáp án của Giám Định Thuật lần trước đã không chỉ đơn giản là “giám định bản chất vật phẩm” nữa rồi.

“Nếu… nếu thôi nhé, nếu mình dùng Giám Định Thuật để giám định trạng thái hiện tại của mình một chút, thì có thể có phương án giải quyết chuyện “giải quyết tinh thần lực quá cường đại” không?”

Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ thế.