Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 553: Tri Âm Khó Cầu, Đồng Loại!

Lại thêm một ngày trôi qua...

Một mình Tống Thư Hàng đi trong đường hầm bên dưới ‘Thời Quang thành’.

Hôm qua, tình cờ chơi dại giám định ‘túi thu nhỏ một tấc’ xong, sau đó toàn thân hắn chảy máu, nên hắn và Sở Sở đành phải nghỉ ngơi thêm một ngày.

Sáng nay, hai người lại lập thành nhóm đi thăm dò tìm kiếm cửa ra của ‘thành phố dưới lòng đất’.

Lúc thăm dò, Tống Thư Hàng và Sở Sở cùng nhau hành động.

Bởi vì địa hạ thành này đầy rẫy các mối nguy cơ, đại trận một trăm lẻ tám người đồng cũng được, thứ mà Sở Sở cho rằng là lời nguyền khiến cả người Tống Thư Hàng phun máu cũng thế, cái nào cũng là nguy cơ cả.

Trong hoàn cảnh khắp nơi đều tràn ngập mối nguy hiểm như thế này, hai người cùng hành động, thì có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Tống Thư Hàng và Sở Sở cũng không phải giống như mấy diễn viên trong đội mạo hiểm trên phim, trong mấy khu nguy hiểm mà lại đi chia nhỏ nhóm ra.

Nhưng, Thư Hàng thật sự không ngờ, hắn và Sở Sở lại tách khỏi nhau!

Lúc đó, Sở Sở đi trước hắn, nhưng lúc rẽ vào khúc cua, Sở Sở vừa rẽ một cái... Sau đó, mất tiêu không thấy đâu luôn!

Rõ ràng cũng rẽ vào ngay lập tức theo sát cô ấy kia mà, nhưng hắn vừa rẽ vào thì đã không thấy Sở Sở đâu nữa, đồng thời còn có loại cảm giác mất trọng lực khi đi thang máy.

Hắn lập tức hiểu ra, thông đạo của địa hạ thành trong ‘Thời Quang thành’ còn biết di chuyển nữa à?

Chơi nhau một vố đau quá!

Sau khi bị tách ra với Sở Sở, Tống Thư Hàng đành phải tự mình tìm kiếm trong các lối đi, vừa tìm Sở Sở và lối ra.

Mỗi khi đi qua một con đường thì hắn sẽ đánh một dấu khác nhau xuống.

...

...

Bất tri bất giác, lại thêm một ngày nữa trôi qua.

Tống Thư Hàng vẫn chưa tìm thấy tung tích của Sở Sở.

- Hoàn toàn không biết quy luật di động của mấy thông đạo ở trong địa hạ thành của ‘Thời Quang thành’ này là gì nữa, lần này ngay cả mùi để lại cũng bị quấy đảo, muốn tìm được Sở Sở chỉ đành dựa vào vận khí thôi. - Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói.

Nếu dựa vào vận khí, thì hình như gần đây vận khí của hắn không được tốt cho lắm.

Đúng lúc hắn đang suy tư thì đột nhiên, hắn nhìn thấy trong không gian đèn đuốc sáng trưng phía cuối đường — đang có bóng người di chuyển!

Có người!


Là Sở Sở hay là đệ tử Bích Thủy Các?

Bất kể là ai thì cũng đều là tin tốt cả!

- Cuối cùng vận khí của mình cũng đến rồi sao?- Tống Thư Hàng nói.

Hắn vội đẩy nhanh tốc độ tiến vào phía cuối lối đi nọ.

...

...

Sau khi bước vào không gian nơi đó, Tống Thư Hàng nhìn thấy một thư viện khổng lồ.

Chắc là... thư viện nhỉ?

Bên trong không gian trước mắt chứa đầy sách. Khắp nơi đều là sách, số lượng ít nhất cũng phải vài chục vạn quyển, đúng là một biển sách luôn.

Nhưng, tất cả sách không phải đặt trên giá sách chỉnh tề, mà là xếp thành từng chồng trên mặt đất, trông rất lộn xộn.

Mà bên trong biển sách nọ, có một cô thiếu nữ đang ngồi xổm giống như một đóa hoa dạ lan.

Trên người cô mặc váy dài màu tím, mái tóc màu nâu nhạt, được tết thành bím tóc thật dài vô cùng tỉ mỉ, phần tóc mài vừa dài vừa dày, gần như che cả ánh mắt của cô.

Lúc này cô gái đó đang cầm một quyển sách đọc mê say chăm chú. Trong miệng cô phát ra âm thanh khe khẽ: [Không còn có chỗ nào tuyệt vời hơn địa hạ thành ở Thời Quang thành cả, ở đây, một ngày ta có thể xem sách của mười hai ngày bên ngoài, thật hạnh phúc!]

Bây giờ thính lực rất tốt của Tống Thư Hàng có thể nghe thấy lời nói thầm của cô.

Cô gái, ‘năng lực thời gian’ của thành phố dưới lòng đất bị cô nãi nãi dùng như vậy, Sở Các Chủ sẽ khóc mất!

Nhưng cũng đồng thời, hảo cảm của Tống Thư Hàng dành cho cô gái kia lập tức +20 — Hắn cảm nhận được khí tức của ‘đồng loại’ từ trên người cô gái này. Cũng thích ngồi chồm hổm trong biển sách, chỉ cần trong tay cầm sách, thì đó chính là thiên đường.

- Hu hu hu. - Đột nhiên cô thiếu nữ xem được một lúc thì lại bi thương khóc rống lên.

Nước mắt không ngừng chảy xuống từ trong hốc mắt, lăn dài trên khuôn mặt nõn nà của cô, làm ướt quyển sách cô đang cầm trên tay.

Truyện được dịch -trự-c tiếp tại iREAD--Cô thiếu nữ lại bối rối giơ tay lau sạch nước mắt rơi trên quyển sách, nhưng vì nước mắt chảy xuống không ngừng, nên càng lau thì nước mắt trên sách càng nhiều, chỉ một thoáng đã khiến cả trang sách bị ướt nhẹp.

Là do xem được nội dung gì đó bi thương quá nên mới nhịn không được mà khóc không ngừng sao?

Đây là một thiếu nữ văn học tràn đầy tình cảm.

Thiện cảm của Tống Thư Hàng đối với cô thiếu nữ kia lại tăng lên hơn 20.

Hắn càng có cảm giác như gặp được ‘tri âm’.


Đi lên chào hỏi chứ nhỉ?

Đối phương là đệ tử Bích Thủy Các, chắc là biết đường rời khỏi Thời Quang thành nhỉ?

Vì vậy, Tống Thư Hàng lên tiếng nói: - Xin lỗi vì đã quấy rầy.

...

...

Lúc này, cô thiếu nữ văn học thích đọc sách kia mới nhận ra là có khách đến.

Cô cuống quýt giấu quyển sách ra sau lưng, ngước mắt nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng.

Đồng thời, nước mắt không ngừng chảy xuống từ trong mắt cô, hai mắt mông lung đẫm lệ, diễn tả cụm từ lê hoa đái vũ vô cùng hoàn mỹ.

- Xin chào cô. - Tống Thư Hàng ngại ngùng giơ tay vẫy vẫy.

- Xin chào, hu hu hu.- Cô thiếu nữ kia cũng gật đầu chào, sau đó khóc càng thương tâm hơn.

Thấy cô khóc mãi không ngừng, Tống Thư Hàng bắt đầu hơi xấu hổ.

Hình như nhận ra Tống Thư Hàng đang xấu hổ, cô thiếu nữ tựa như đóa địa lan tím đó đó nhẹ nhàng vẫy tay: - Xin đừng để ý đến ta, hu hu hu! Ta chính là như vậy đấy, một khi đã khóc, hu hu hu, thì khó mà ngăn lại được. Lại nói,vị sư đệ này, ngươi là đệ tử ở phân các nào đấy? Hu hu hu, trước đây hình như ta chưa từng thấy ngươi thì phải?

- Xin chào cô, ta không phải là đệ tử của Bích Thủy Các. Vài ngày trước ta tình cờ đi vào Bích Thủy Các, lại được gặp Sở Các Chủ. Sau đó, Sở Các Chủ liền dẫn ta và bạn đến địa hạ thành của Thời Quang thành này.- Tồng Thư Hàng đáp.

- Thì ra là vậy.... Hu hu hu. Vậy thì là khách của Bích Thủy Các chúng ta rồi.

Cô thiếu nữ cũng không hề nghi ngờ gì Thư Hàng, vì ‘Thời Quang thành’ là nơi rất đặc biệt, liên quan đến khái niệm ‘thời gian’, trừ phi nhận được sự đồng ý của Sở Các Chủm người nắm giữ ‘Thời Quang thành’, nếu không thì không có ai có thể đi vào trong được.

- Hu hu hu, ta là đệ tử của Bích Thủy Các bối phận chữ Diệp, đạo hiệu là Diệp Tư. Hu hu hu. - Cô thiếu nữ văn học kia lau nước mắt, nói tiếp: - Ngoài ra, vì ta rất thích đọc sách và suy ngẫm, nên các sư huynh đệ muội cũng có người gọi ta là ‘Diệp Tư Khảo’ hoặc là ‘Diệp Chi Tư Khảo’.

Về phần các danh hiệu giống như [mỹ nhân thút thít], [nước mắt chữa trị của Bích Thủy Các] gì đó, cô mới không thèm thừa nhận nhé!

Tống Thư Hàng mở to hai mắt, vị sư tỷ này ơi, vừa mới gặp mặt, lại nói cả biệt danh cho mình biết luôn làm gì?

Hắn cũng nhanh chóng phản ứng lại, lễ phép trả lời: - Ta gọi cô là Diệp sư tỷ nhé, ta là Tống Thư Hàng. Đạo hiệu... Bên ngoài hôm nay là thứ ba hay thứ tư nhỉ. Ừ, vẫn là thứ ba. Cho nên đạo hiệu là ‘Tầm Đạo Thư Sinh’!

- Tầm Đạo Thư Sinh? Ngươi cũng thích xem sách à? - Mắt của Diệp sư tỷ sáng rỡ lên, cuối cùng cô cũng không còn khóc nữa, chỉ là thỉnh thoảng vẫn nức nở.

- Ừ, ta thích đọc sách nhất đấy. - Tống Thư Hàng kiên định nói — đây chính là sở thích lớn nhất trong cuộc đời hắn đó.

Diệp sư tỷ liếc nhìn Tống Thư Hàng, cô cảm nhận được khí tức của ‘đồng loại’ từ trên người Tống Thư Hàng, đích thị là người có cùng sở thích thích đọc sách!

Bởi vì có ‘cùng chung sở thích’, chỉ trong chốc lát, hai người đã vui vẻ bắt chuyện cùng nhau.

...

...

- Diệp sư tỷ này, vừa rồi cô xem gì vậy? - Tống Thư Hàng tò mò hỏi, là sách gì mà lại khiến cô đọc đến mức khóc rất đỗi thương tâm như thế?

- Thật ra, chỉ là một quyển sách tiện tay cầm đại mà thôi. - Diệp sư tỷ lấy quyển sách sau lưng đưa ra.

Tống Thư Hàng nhận lấy quyển sách.

‘Hỏi phải tiết kiệm chân khí hoặc linh lực lúc ngự kiếm phi hành như thế nào!’