Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 238: Học Cho Lắm Cũng Được Cái Buồi Gì Đâu.

Sau khi thở dài xong, Lữ Thiên Hữu lại quay sang soi kính xe để chỉnh lại biểu cảm trên mặt. Vất vả lắm mới nặn ra được một nụ cười thích hợp, hắn cố gắng giữ nguyên nụ cười này, ôm pho tượng đuổi theo cha mình.

Có câu ‘giơ tay không đánh mặt cười’, hy vọng lát nữa lúc mình đưa bức tượng này lên, chú Tống sẽ thương tình mình mỉm cười mà không cầm chổi đuổi mình ra.

Lão Lữ vừa mới lên lầu, người còn chưa tới thì giọng đã oang oang: - Lão Tống, tôi tới rồi này, ha ha ha ha.

- ….. - Ba Tống đẩy mắt kính, nghe thấy cái tiếng cười này, ông chỉ cảm thấy ruột gan quặn lên từng cơn.

Lão Lữ nhanh chóng mở cửa bước vào, theo sau là Lữ Thiên Hữu.

- Lão già này, cả năm trời rồi mới nhớ ra đến nhà tôi chơi đấy à? - ba Tống quát to, nhắc tới cái từ ‘một năm’ nhạy cảm kia.

- Ha ha ha, cũng vì bận suốt đấy mà. - lão Lữ cười ha hả.

Ba Tống nhíu mày, ông biết thừa là tiếp theo lão Lữ sẽ bắt đầu bốc phét khoe con trai ông ta.

Không hổ là bạn già lâu năm, hành động tiếp theo của lão Lữ giống hệt với những gì ba Tống đã đoán.

Chỉ thấy lão Lữ cười phá lên, quay lại kêu to: - Ha ha, Thiên Hữu à, mau vào đây chào chú Tống đi!

Đằng sau, Lữ Thiên Hữu ôm pho tượng lớn, nụ cười cương cứng trên môi: - Chào chú Tống ạ.

- Lão Tống à, ông có cảm thấy là Thiên Hữu lại cao hơn rồi không? Đã cao hơn tôi nửa cái đầu rồi đấy. - lão Lữ đắc ý nói - từ nhỏ tới lớn, ông chưa bao giờ thua khi so chiều cao với lão Tống.

Ba Tống nghĩ đến Thư Hàng nhà mình, cao 175cm, tuy không tính là thấp, nhưng so với Lữ Thiên Hữu cao gần 190cm thì hãy còn thua xa.

Thở dài một hơi, ba Tống biết thừa, sau khi khen con mình thì lão Lữ sẽ bắt đầu khoe khoang công việc của con.

lão Lữ tự nhiên như ở nhà, kéo ghế ngồi cạnh ba Tống: - Lão Tống này, ông còn nhớ chuyện năm kia Thiên Hữu nó nghỉ học không? Mấy năm nay nó ở bên ngoài phấn đấu gầy dựng sự nghiệp, rốt cuộc cũng coi như có chút thành tựu rồi! Ông có biết nghề buôn gỗ không? Mấy năm trước Thiên hữu nó đầu tư tiền vào buôn bán đồ gỗ, người ta còn coi khinh nó. Nhưng bây giờ buôn bán đồ gỗ ngày càng tốt. Thiên Hữu nó tinh mắt quá ông ạ! Chỉ năm ngoái thôi mà nó đã kiếm được hơn mười triệu rồi.

- Tuổi trẻ tài cao, giỏi hơn lão Lữ ông rồi! - ba Tống chêm một câu vào đá đểu lão Lữ.

Tiếp theo, lão Lữ hết khen sự nghiệp của con trai xong chắc sẽ chuyển qua khoe chiếc xe của con mình nhỉ?

Giống hệt như những gì ba Tống nghĩ, lão Lữ quả thật lại vỗ vai ba Tống nói: - Con giỏi hơn cha là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà. Mà nhé, lão Tống, ông có thấy chiếc xe đậu dưới lầu ban nãy không? Là BMW 7 đấy, tuy rằng không thể xem như siêu xe gì, tính tổng giá chỉ hơn hai triệu thôi. Thiên Hữu nhà tôi còn ngại nó thường quá, định chừng một hai năm nữa sẽ đổi một chiếc tốt hơn. Ferrari hay gì cũng được.

Lữ Thiên Hữu lúc này hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào cho rồi, mất mặt chết đi được. Nhưng chỉ có thể gượng cười gật đầu trước lời khen của ba Tống.

Xe ngon ấy à!

Mẹ nó, đợi thằng nhóc Thư Hàng kia tốt nghiệp thì nhất định phải bảo nó đi kiếm tiền cho nhanh vào, chừng đấy đừng nói là BMW, ông đây mua hẳn một con Ferrari luôn, bao nhiêu tiền cũng kệ, để xem ông còn huênh hoang được nữa không…. Hừ, thôi bỏ đi, kiếm tiền nào dễ như thế!

- Đây, lão Tống à, lần này tôi đến thăm ông, không tặng thứ gì khác. Tôi tặng ông một pho tượng đây, nghe bảo ông thích sưu tầm thứ này, tôi phải vất vả tìm người làm được bức tượng này đấy. Năm đó bức tượng gốc kia gây nên sóng gió lớn trên mạng luôn. Tiếc là tôi không lấy được bức tượng gốc, chỉ có thể làm một bản sao thôi. - lão Lữ lộ ra vẻ tiếc nuối, vẫy tay gọi con trai mình, bảo hắn đưa quà lên.


Mặt của Lữ Thiên Hữu co giật, cố gắng giữ nguyên nụ cười sáng láng, dè dặt đưa pho tượng tới.

Ba Tống đẩy mắt kính một cái, nhận lấy pho tượng - mẹ nó, thứ mà lão Lữ này tặng nhất định không phải thứ gì tốt lành cho cam.

Mà nặng thật đấy, có dát đồng à?

Sau đó, ba Tống xốc mảnh vai bọc của bức tượng lên, để lộ ra bức tượng tinh xảo bên trong.

Đó là một thiếu nữ có dáng người uyển chuyển, có tư thế tĩnh tọa, chỗ đầu gối của cô có đặt một quyển sách đang mở. Thiếu nữ nọ hơi ngẩng đầu lên, có một chú chim bồ câu đang giương cánh muốn bay lên trong bàn tay cô…

Pho tượng này trông cũng không tệ, cảnh ý cũng tốt, thiếu nữ nọ trông cũng rất sống động. Đầu tiên ba Tống hơi ngẩn ra, lấy làm khó hiểu, lẽ nào lão Lữ đổi tính rồi à, nên mới tặng một món quà hợp mắt tới cho ông?

- Ha ha ha, không tệ đúng không? Pho tượng này tuyệt lắm đấy! - lão Lữ cười ha hả: - Xem kỹ chưa, thiếu nữ vừa đọc sách, vừa chơi chim - đây là pho tượng ‘đọc sách làm được cái buồi gì’ vô cùng nổi tiếng năm đó đấy. Tôi đã chuẩn bị cả năm trời rồi, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội tặng nó cho ông!

Trả thù, trả thù một cách trắng trợn!

lão Lữ đây là đang trả thù vụ năm ngoái, ba Tống dắt Tống Thư Hàng đến nhà ông ấy khoe khoang.

- Dù Thư Hàng nhà ông học giỏi thì làm được cái quần gì, con tôi nghỉ học mà vẫn kiếm được nhiều tiền đây! Học cho lắm cũng đi tắm cởi truồng, làm được cái buồi gì? Đây là tiếng lòng của lão Lữ lúc này.

Bạ-n- đ-ang đọc truyện tại iREAD-.vn- Ha ha ha ha, tốt tốt tốt! - ba Tống nghiến răng ngiến lợ, kêu liền ba chữ tốt: - Tôi sẽ nhận món quà này! Tôi sẽ ‘giữ gìn’ nó thật kỹ!

ba Tống quyết định phải giữ gìn pho tượng kia thật tốt.

Đợi sau này Tống Thư Hàng có tiền đồ rồi, ông có thể lấy pho tượng này đi đánh thẳng vào mặt của lão Lữ. Nếu như ngày sau Tống Thư Hàng không làm nên cơm cháo gì, ông sẽ dùng pho tượng này để đánh mặt Tống Thư Hàng cũng được!

Lúc này mẹ Tống đang ở dưới bếp thầm lắc đầu, bà cảm giác hai người này đúng là hết thuốc chữa rồi! Hai người này mà không đâm chọt đối phương thì sẽ thấy khó chịu đây mà.

- Ha ha ha, giữ kỹ nhé, đây là tấm lòng của tôi đấy. - lão Lữ thỏa mãn vô cùng - ông đã nhịn cả năm rồi, rốt cuộc cũng xả được cục tức này, chẳng dễ dàng gì. Thấy lão Tống nghiến răng nghiến lợi nhận lấy món quà này xong, lão Lữ cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng, toàn thân vô cùng thoải mái, sướng nói không nên lời.

- Hai ông đấy, không sợ bọn nhỏ nó cười cho. Đừng nói nữa, Tiểu Hữu, mau ngồi xuống ăn cơm đi. - Mẹ Tống bước ra, bưng món ăn cuối cùng lên, sau đó lại xới cho mỗi người một chén cơm.

- Em dâu này, có rượu không, đem lên một chút được không? - lão Lữ nhìn mâm cơm trước mặt, hít một hơi rồi hỏi - bây giờ trong lòng ông vô cùng thoải mái, hận không thể nốc luôn một chai rượu mạnh.

Mẹ Tống liếc mắt nhìn ông: - Bụng rỗng không được uống rượu, ăn xong đi rồi hãy uống!

- Đúng, nhà tôi dạo gần đây toàn là ăn cơm xong mới uống. Thể trạng của lão Lữ ông bây giờ, một chén thì không đủ đâu, ít nhất cũng phải ăn ba chén thì mới đủ! - ba Tống nói với vẻ mặt nghiêm túc.

- Ông thôi đi, ăn cơm thì ăn cơm! Ăn no rồi thì tôi sẽ chuốc ông gục luôn! - lão Lữ bưng chén cơm lên, lùa cơm lia lịa.

Lữ Thiên Hữu cười khổ, ngồi xuống bên cạnh cha mình, cảm ơn mẹ Tống xong thì bắt đầu ăn cơm.


- Đúng rồi, lão Tống này, Thư Hàng nhà ông đâu rồi, sao còn chưa về nữa? Đã nghỉ hè chưa? - lão Lữ ăn vài đũa xong thì lên tiếng hỏi thăm.

- Lần trước nó gọi về, bảo là bạn nó mời về nhà chơi, mà chắc là cũng sắp về rồi đấy. - ba Tống thuận miệng đáp.

Bây giờ ông chẳng mong Tống Thư Hàng về chịu tội chút nào - với cái mồm thối của lão Lữ, nếu như Tống Thư Hàng mà ở nhà thì chắc chắn sẽ bị ông ta nói đểu đủ đường, chậc chậc! May mà bạn của Thư Hàng mời nó đến nhà, may quá.

- Ha ha, thế à, tiếc thật đấy. - lão Lữ lại lùa hai đũa cơm: - Mà phải nói, Thư Hàng nhà ông cũng tới tuổi học lái xe rồi nhỉ? Thế nó đã học chưa?

- Nó từng bảo với tôi rồi, mà không biết đã học chưa. - ba Tống thuận miệng đáp.

- Nếu như nó vẫn chưa học thì đợi khi nào nó về tôi dạy nó lái bằng chiếc BMW này cũng được! Dù sao thì tôi cũng từng làm giáo viên dạy lái xe mà! - lão Lữ vỗ ngực nói.

Khóe miệng của ba Tống giật giật… kỹ thuật tổ lái của lão Lữ khét quá, không đành lòng nhìn thẳng.

Nhưng con mẹ nó, đợi sau này Thư Hàng nhà tôi lái siêu xe về đi, xem tôi có khoe khoang gấp đôi luôn hay không!

….

Thời gian thấm thoắt trôi qua, nháy mắt đã hơn hai giờ.

Trên đường, Tống Thư Hàng lại bỏ thêm dầu vào cho xe máy kéo - lẽ nào Hoàng Sơn Chân Quân đã sớm đoán được Bạch Tôn Giả sẽ chọn dùng máy kéo đưa mình về nhà, nên mới chuẩn bị sẵn cả dầu đấy?

Lúc đầu Bạch Tôn Giả chơi máy kéo rất phấn khích, quẩy rất nhiệt tình.

Nhưng lái hơn hai giờ thì hình như hắn cũng hơi chán rồi.

- Thư Hàng, còn chưa tới nhà ngươi nữa à? - Bạch Tôn Giả hỏi.

- Sắp đến rồi, với tốc độ của chúng ta bây giờ thì chừng một giờ nữa là tới. - Tống Thư Hàng cảm thán, cũng chỉ có Bạch Tôn Giả mới có thể lái được máy kéo với tốc độ của ô tô mà thôi.

- Còn những một giờ à. - Bạch tiền bối thầm thở dài, nhưng hai mắt đột nhiên sáng lên, nói: - Thư Hàng này, đổi người, ngươi lái nhé?

- Ta lái á? Nhưng ta không biết lái máy kéo! - khóe miệng của Tống Thư Hàng co giật.

- Không có gì, dễ lắm, ta dạy ngươi. - Bạch Tôn Giả tìm một đoạn đường không có người, từ từ dừng xe kéo lại. Ngừng lại xong rồi thì hắn nhảy xuống khỏi máy kéo, ưỡn eo một cái.

Tống Thư Hàng đành phải tiếp nhận tay lái của máy kéo.

Bạch Tôn Giả đổi sang ngồi ở chỗ của Tống Thư Hàng, co ro lại một cục, ngồi bên cạnh Tống Thư Hàng dạy hắn lái máy kéo.

Tống Thư Hàng cũng nhanh chóng học được cách lái.

- Brừm brừm brừm …. - Máy kéo lại phà khói đen, chạy bon bon trên đường.

….

Chỗ khác của Hoa Hạ.

Vân Vụ đạo trưởng ngồi xếp bằng trên độn quang do kiếm hoàn biến thành, nhàn nhã bay lượn trên không trung.

- Cũng tới lúc nên về Không Không đạo môn rồi, tên Hoàng Sơn kia gà muốn chết, tới giờ vẫn không tới bắt ta. Uổng công mấy hôm nay ta còn cẩn thận sợ hắn đột kích, đúng là chẳng để làm gì. - Vân Vụ đạo trưởng đứng dậy, vươn vai một cái.

Bởi vì đề phòng Hoàng Sơn Chân Quân, nên sau khi thoát ra từ ngũ chỉ sơn phong ấn pháp tới nay, hắn vẫn không dám liên lạc với đệ tử của Không Không đạo môn, sợ bị Hoàng Sơn Chân Quân túm được.

Vân Vụ đạo trưởng móc ra một tấm bản đồ, cẩn thận đối chiếu với vị trí của mình bây giờ: - Đi về phía trước một chút nữa chắc là tới thành phố Văn Châu rồi.