Cảnh Mạch đà chủ quay lại động phủ của mình, mở trận pháp dùng để liên lạc với phân bộ Vô Cực Ma Tông ra, bởi vì hộ tông đại trận của Vô Cực Ma Tông luôn ở trạng thái sẵn sàng kích hoạt, cho nên ở trong tông môn không thể nào dùng điện thoại để liên lạc với bên ngoài được.
Trần chấp sự ở phân bộ cẩn thận hỏi lại: - Xin hỏi đà chủ có gì cần phân phó?
Thành viên trong phân bộ này xem như đủ xúi quẩy, gặp phải một vị đà chủ như Cảnh Mạch đà chủ. Toàn bộ thành viên trong phân bộ đều bị hắn đánh cả rồi, cho nên tất cả thành viên đều vô cùng e sợ Cảnh Mạch đà chủ, sợ lỡ mà chọc giận hắn thì sẽ bị đánh cho bầm dập.
- Ngươi mau điều tra cho ta, thử xem có tìm được cái tên tu sĩ cấp thấp đã cướp được một mảnh huyết thần toản của Công Tử Hải ở nguyệt đao tông vào nửa tháng trước bây giờ đang ở đâu hay không? - Cảnh Mạch đà chủ trầm giọng nói.
- Dạ, thuộc hạ lập tức đi điều tra ngay. - Trần chấp sự nhanh chóng trả lời.
- Nếu như tìm được thì báo lại cho ta biết. - Tuy rằng tính tình của Cảnh Mạch đà chủ có phần cực đoan xốc nổi, nhưng lúc hắn không nổi điên lên thì vẫn có thể giữ được lý trí bình thường.
Ở trong phân bộ, Trần chấp sự lập tức sắp xếp bọn thuộc hạ bắt đầu điều tra tin tức về sự kiện kia của Công Tử Hải.
Vô Cực Ma Tông có một mạng lưới tình báo khổng lồ, các phân bộ trải đều khắp thế giới, đều góp phần tạo thành một phần của mạng lưới tình báo này. Mà mỗi phân bộ đều có quyền thông qua mạng lưới tình báo khổng lồ này để điều tra một số tin tức mà mình cần.
Bọn họ nhanh chóng lấy được tin tức hữu dụng từ mạng lưới tình báo của Vô Cực Ma Tông.
Sau khi Công Tử Hải bị cướp huyết thần toản xong thì từng nhờ hệ thống tình báo của phân bộ Vô Cực Ma Tông ở Giang Nam thăm dò tin tức về vị tu sĩ cấp thấp tên Thư Sơn Áp Lực Đại kia.
Năm ngày trước, phân bộ phụ trách bên khu Giang Nam đã đưa một phần tài liệu của Thư Sơn Áp Lực Đại lên cho Công Tử Hải.
Nhưng phần tình báo này có nhiều chỗ đã bị người ta đánh dấu là có vấn đề khá lớn, chứng tỏ phần tài liệu này vẫn còn rất nhiều chỗ đáng nghi.
Ví như, đầu năm nay vị Thư Sơn Áp Lực Đại này vẫn dùng thân phận học sinh bình thường mà xuất hiện trước mắt người đời.
Nhưng không biết từ khi nào, hắn lại có quan hệ thân thiết với luyện đan sư Dược Sư có chút tiếng tăm trong giới tu sĩ. Quan hệ của hắn và Tô Thị A Thất cũng đột nhiên lộ ra.
Ngoài ra, dường như sau lưng của vị Thư Sơn Áp Lực Đại này vẫn còn bóng dáng của vài vị tu sĩ tiền bối rất cường đại khác.
Nhưng lúc phân bộ Vô Cực Ma Tông phụ trách khu Giang Nam muốn tiếp tục tìm hiểu sâu hơn thì lại xảy ra vài chuyện.
Ba ngày trước, phân bộ ma tông ở khu Giang Nam lại bị người ta nhổ tận gốc.
Là do Tô Thị A Thất ra tay, một người một đao đã chém nát phân bộ của ma tông.
Sau đó A Thất tiêu sái rời đi. Tiếp theo, nhân viên hậu cần của Tô thị nhanh chóng chạy tới phân bộ ma tông, khoắng sạch bảo vật và tài nguyên bên trong phân bộ. Ngay cả một số tin tình báo chưa kịp thiêu hủy còn sót lại cũng bị người của Tô thị dọn đi sạch sẽ.
Cũng may là tài liệu tình báo ở trong phân bộ đều không phải tin quan trọng gì, bằng không sẽ ảnh hưởng đến bản thân Vô Cực Ma Tông.
- Cái tên điên Tô Thị A Thất này. - Trần chấp sự xem đến đây thì cảm thấy ruột gan phèo phổi đều run lên. Một người một đao mà tiêu diệt luôn cả một phân bộ của Vô Cực Ma Tông!
Một phân bộ của ma tông thì ít nhất cũng phải có chừng tám trăm đệ tử, lại thêm hộ tông trận pháp, thậm chí đủ để ngăn cản một số người vừa tiến giai thành chân quân lục phẩm nữa! Thế mà lại bị một tên linh hoàng ngũ phẩm như Tô Thị A Thất lật tung.
- Nói ra thì… hình như phân bộ chỗ chúng ta khá gần phân bộ Giang Nam đấy. - Trần chấp sự hoảng hồn, lập tức liên lạc với đà chủ.
Thanh âm của Cảnh Mạch đà chủ phát ra từ trong trận pháp liên lạc: - Đã tìm được tin tức của tên Thư Sơn Áp Lực Đại kia rồi à?
- Vâng, đà chủ. Bây giờ ta sẽ lập tức gửi tin tức của Thư Sơn Áp Lực Đại cho ngươi, ngoài ra, người của phân bộ Vô Cực Ma Tông ở Giang Nam đều bị giết cả rồi, là do Tô Thị A Thất gây nên. Mà vị trí của chúng ta thì lại tương đối gần phân bộ Giang Nam. Chúng ta có cần phải đề phòng một chút không? - Trần chấp sự cẩn thận lựa lời mà nói, cố gắng để cho lời ăn tiếng nói của mình không chọc giận Cảnh Mạch đà chủ.
- Chậc lại là phiền phức do cái tên Công Tử Hải kia mang tới, chọc phải kẻ điên như Tô Thị A Thất! Đừng có nhúng tay vào chuyện của Tô Thị A Thất làm gì, trong tông môn sẽ phái người đi xử lý hắn ngay thôi! Ta chỉ cần tìm được tên Thư Sơn Áp Lực Đại kia là đủ rồi, chờ ta xem tư liệu của hắn xong rồi lại tính tiếp. - Cảnh Mạch đà chủ trầm giọng nói.
Trần chấp sự nghe nói tông môn sẽ xử lý Tô Thị A Thất thì thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh Mạch đà chủ tắt liên lạc, khóe miệng cười lạnh, tông môn sẽ giải quyết Tô Thị A Thất à? Phái ai đi giải quyết?
Ngay cả Cuồng Bá Ma Quân cũng phải chịu thiệt thòi trong tay của Tô Thị A Thất, vội vàng dẫn ba tên tiểu bối như Công Tử Hải bỏ chạy về đây.
Cái phân bộ kia của mình, nếu bị Tô thị A Thất hủy diệt thì tốt quá. Sau khi nơi đó bị hủy, mình mới có cơ hội trở về tổng tông của Vô Cực Ma Tông!
Hắn ước gì cái phân bộ như tự chui đầu vào chỗ chết.
Sau đó, Cảnh Mạch đà chủ lấy tình báo về Thư Sơn Áp Lực Đại mà Trần Chấp Sự gửi đến.
- Ha ha, nhiều điểm đáng ngờ? Buồn cười chết mất, ta liếc mắt liền thấy, cái tên Thư Sơn Áp Lực Đại chỉ là một thằng nhãi may mắn, quen được với Dược Sư rồi từ đó trở thành tu sĩ. Mà Tô thị A Thất quen thân với Dược Sư, hắn biết Tô thị A Thất cũng là chuyện thường. - Cảnh Mạch đà chủ cho rằng mình là một người tinh mắt, nhìn sơ qua đã khám phá ra sự thật đích thực.
Truyện đ.ược dịch trực tiếp tại .iREAD..Sau đó, hắn liên lạc với Trần chấp sự.
- Trần chấp sự, phải một kẻ khôn khéo qua tìm cái gã Thư Sơn Áp Lực Đại đó, tìm cơ hội bắt sống hắn về phân bộ. Yên tâm, Dược Sư và Tô thị A Thất không ở bên cạnh hắn, hắn chỉ là một tu sĩ vừa mới xong cơ bản, bắt dễ lắm. Sau đó, đợi ta về sẽ moi tin về huyết thần toản từ hắn ra. - Cảnh Mạch đà chủ cười đắc ý.
Trần chấp sự gật đầu:
- Vâng, đà chủ, ta sai người qua ngay đây.
Sau khi ngắt liên lạc với Cảnh Mạch đà chủ, Trần chấp sự thoáng thở dài rồi nói với cấp dưới:
- Dạo gần đây, người của chúng ta có hay hoạt động quanh đại học Giang Nam không?
- Thưa chấp sự, ta nhớ là Tiểu Quỳ Quỳ hôm qua vừa mới chủ động xin qua chỗ đại học Giang Nam đó, nói rằng muốn điều tra chút chuyện. - Gã thuộc hạ này nhắc đến cái tên Tiểu Quỳ Quỳ liền bất giác rợn da gà.
Tiểu Quỳ Quỳ là một tu sĩ nhất phẩm, đang dừng trước ngưỡng quan trọng là vượt long môn. Kẻ này khéo làm người, am hiểu việc che giấu khí tức của bản thân, là một đệ tự rất khá trong việc thu thập tình báo.
Nhưng, tên thì đáng yêu kiểu Tiểu Quỳ Quỳ thôi, nhưng thực chất hắn là một gã đô con cao tận 2m, cơ thể cứ gồ lên từng khúc từng khúc. Điều khiến người khác tuyệt vọng hơn là, hắn còn có một gương mặt vô cùng thanh tú.
Ai nói người có mặt thanh tú thì không được lưng hùm vai gấu? Tiểu Quỳ Quỳ chính là kẻ phá vỡ cái nhận thức kia của mọi người.
- Tiểu Quỳ Quỳ...Thôi, ta thấy ngươi cứ gọi đạo hiệu của hắn là Quỳ Hoa tu sĩ thì ổn hơn. - Trần chấp sự nói rất nghiêm túc.
- Vâng, Quỳ Hoa tu sĩ. - Tên cấp dưới tự thấy rằng cái đạo hiệu này cũng chẳng tốt chút nào, vẫn cứ rợn rợn thế nào.
- Để Tiểu Quỳ Quỳ...Xì! Bảo Quỳ Hoa tu sĩ điều tra tên Thư Sơn Áp Lực Đại kia, xem có cơ hội bắt sống hắn về hay không. Kẻ nọ chỉ là tu sĩ vừa mới xong cơ bản, Tiểu…Quỳ Hoa tu sĩ đủ sức bắt được hắn! - Trần chấp sự nói.
- Không vấn đề gì, thuộc hạ đi liên lạc với hắn ngay đây. - Tên cấp dưới lấy di động ra, gọi vào số điện thoại của Quỳ Hoa tu sĩ.
Tiếng chuông dễ nghe qua đi, đường dây được nối.
- Quỳ Hoa tu sĩ, có nhiệm vụ đây. - Tên cấp dưới nói thẳng.
- Ghét quá à, gọi ta là Tiểu Quỳ Quỳ. - Phía đầu bên kia vang lên giọng tục tằng.
Tên cấp dưới đảo mắt nhìn trời, mặt thì nhăn như táo bón, sau đó thì nghiến răng nghiến lợi nói:
- Khụ, Trần chấp sự bảo ngươi đi thăm dò một tên tu sĩ cơ bản tên là Thư Sơn Áp Lực Đại, nếu có thể bắt được thì mang về tông môn. Lát ta sẽ gửi tài liệu cho ngươi.
- Thư Sơn Áp Lực Đại? A, tài liệu về hắn ta xem rồi, không cần gửi đâu. Nhiệm vụ này cứ giao cho ta! - Quỳ Hoa tu sĩ cúp máy.
- Ha ha ha ha, quả nhiên như những gì ta nghĩa. Cái kẻ tên Thư Sơn Áp Lực Đại chắc chắn sẽ khiến cao tầng của Vô Cực Ma Tông chú ý tới, chỉ cần bắt được hắn, cơ hội thăng chức của ta tới rồi! - Quỳ Hoa tu sĩ cười ha hả, ngực cũng dập dềnh lên xuống theo cái điệu cười đó.
Sau khi cười xong, hắn lại gọi một cú điện thoại khác.
- A lô, Đường thiếu chủ phải không? Ha ha, đúng là ta đây, Tiểu Quỳ Quỳ! Có việc này cần ngươi giúp, ta cần ngươi trộm hộ ta một thứ. - Quỳ Hoa tu sĩ nói.
Đường thiếu chủ là ngoại hiệu, cô nàng là thành viên của Không Không Đạo Môn, rất có tài trong lĩnh vực giải cấm chế, rồi trận pháp. Từ khi xuất đạo đến giờ, chiến tích nhiều không đếm xuể.
Làm người không thể đi một đường, làm việc cần chuẩn bị cả đôi bên.
Quỳ Hoa tu sĩ định tự mình đi bắt Thư Sơn Áp Lực Đại.
Đồng thời, Đường thiếu chủ lẻn vào nhà của tên Thư Sơn Áp Lực Đại để tìm huyết thần toản! Đường thiếu chủ từng nợ hắn một ân tình, dùng được vào thời gian này.
Bấy giờ, Tống Thư Hàng dẫn Bạch tiền bối đi xe buýt.
- Lạ nhỉ, sao hôm nay ta cứ thấy xe buýt chật hơn nhiều? - Tống Thư Hàng cảm thấy, lưu lượng người trên xe nhiều hơn mọi lần gấp bội, xe kín mít cả rồi.
Hơn nữa, đám người này hình như cứ cố tình chen về phía mình và Bạch tiền bối?
Đợi đã! Chen về phía mình?
Tống Thư Hàng vội vàng đưa mắt nhìn chung quanh, quả nhiên, trong số những người chen tới, đa phần họ đều chằn chăm chăm vào Bạch tiền bối, có người còn đỏ mặt, thở dốc.
Là bị ảnh hưởng bởi cái sức cuốn hút quái lạ từ Bạch tiền bối sao?
Không phải, sức cuốn hút ấy của Bạch tiền bối đã được giấu đi kể từ lúc hắn xuất quan rồi mà?
Sau khi hắn xuất quan, Tống Thư Hàng không còn cảm thấy cái cảm giác tim đập thình thịch bất thường nữa. Vì sao hiện tại, cái sức hút quái lạ ấy lại xuất hiện?
Tống Thư Hàng vội vàng nhìn về phía Bạch tiền bối.
Sau đó, hắn thấy hai mắt của Bạch tiền bối nhìn xa xăm như đang chìm vào thế giới thần thiền.
Sau khi nhìn hắn một chốc, tim của Tống Thư Hàng không nhịn được mà bắt đầu đập dồn.
Sau này chắc chắn không dẫn Bạch tiền bối đi xe buýt. Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
May mà chẳng mấy chốc hai người họ đã tới bến
- Tiền bối, chúng ta đến bến rồi! - Tống Thư Hàng vỗ vỗ Bạch tiền bối, gọi hắn khỏi trạng thái thất thần.
Bạch tiền bối tỉnh lại, cười ha hả:
- A? Nhanh thế sao?
Cả hai vất vả lắm mới len xuống được.
- Đi thôi, chúng ta đi mua điện thoại với sim. - Tống Thư Hàng thở dài.
Đợi đến khi quay về đại học Giang Nam, mình nhất định phải tìm đường vắng người mà đi.
Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Đường vắng người, đúng là có vài cái. Nhưng phải đi vòng rất dài...