Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 150: Tượng Tiên Quân Vô Danh Khiến Người Ta Rung Động Con Tim.

Sóng âm truyền đến từ chỗ sâu trong Đậu Đậu nối tiếp với cây tiêu nhỏ màu xanh trong tay Tống Thư Hàng.

- Xẹt xẹt…. - Một đoạn tạp âm truyền ra từ bên trong cây tiêu nhỏ màu xanh, ngay sau đó là một giọng nói êm tai vang lên: - Xin chào!

Đây là giọng của Bạch Chân Quân à? Nghe rõ thật đấy, chức năng trò chuyện của pháp khí thiên lý truyền âm đúng là không thua gì di động.

- Xin chào Bạch Chân Quân tiền bối, ta là Tống Thư Hàng. Được Hoàng Sơn Chân Quân nhờ vả, đến đây đón tiền bối xuất quan. Bây giờ tiền bối ngài đang ở đâu thế? - Tống Thư Hàng nói với cây tiêu nhỏ màu xanh.

Nôn quá đi mất, sắp sửa nhìn thấy nơi mà vị Chân Quân tiền bối ấy bế quan hơn trăm năm rồi!

Đến lúc đó, có thể xem xem nơi các tiền bối bế quan có bộ dạng thé nào, thêm cả trận pháp phòng ngự một trăm tầng có thể chống đỡ cả vũ khí hạt nhân ấy sẽ rung động lòng người đến cỡ nào!

Trong đầu hắn đang tưởng tượng đến hình ảnh trông như tiên cảnh, vô số tầng trận pháp phòng ngự sẽ phát sáng lấp lánh ở trên đỉnh đầu ở trong phim.

Nhất định rất hoành tráng!

- Xẹt xẹt… xin chào, đây là nơi A Bạch bế quan, cách khi bế quan kết thúc còn 0 ngày giờ 5 canh 6 khắc. Xin vui lòng chờ! - Bên trong cây tiêu nhỏ màu xanh lại vang lên giọng nói êm tai kia, sau đó, lúc nó báo thời gian cụ thể ra thì giọng nói có phần cứng ngắc.

Tống Thư Hàng lập tức nhớ đến mấy tin thông báo hệ thống của di động Hoa Hạ mỗi lần mình tra tiền điện thoại.

- …. - Tống Thư Hàng dừng lại một chút, nhìn Đậu Đậu Bắc Kinh ở sau lưng: - Không phải Bạch Chân Quân à?

Giọng nói bên trong cây tiêu màu xanh kia cũng là thứ tương tự như ghi âm ấy à?

- Đương nhiên không phải là Bạch Chân Quân rồi, hắn vẫn còn đang bế quan mà, ngươi có thấy tu sĩ nào bế tử quan mà còn có thể ra tán phét được không? Thế thì không phải bế tử quan nữa, mà là bế quan bình thường thôi. - Đậu Đậu Bắc Kinh nói với vẻ khinh bỉ.

Lại bị con chó Bắc Kinh này khinh bỉ rồi.

Tống Thư Hàng dở khóc dở cười, giải thích: - Ta chưa từng bế tử quan bao giờ, cũng chưa từng nghe tiền bối trong nhóm nhắc tới tử quan là gì. Hơn nữa, không phải Hoàng Sơn Chân Quân vẫn luôn nói là Bạch Chân Quân đã liên hệ với hắn à, ta còn tưởng rằng Bạch Chân Quân bế quan thi thoảng vẫn có thể đi ra ngoài hoạt động, sẵn tiện liên hệ với Hoàng Sơn Chân Quân ấy chứ.

Giờ xem ra cũng là cái ‘ghi âm nhắc nhở’ của Bạch Chân Quân đặt ra từ trước, lúc sắp kết thúc bế quan sẽ tự động thông qua cây tiêu nhỏ màu xanh kia liên hệ với Hoàng Sơn Chân Quân.

Hóa ra mấy cái chức năng như ghi âm nhắc nhở của điện thoại, hẹn giờ báo thức của đồng hồ báo thức gì đó đã bị các tiền bối tu sĩ chơi chán chê từ mấy trăm năm trước rồi.

- Còn chừng 5 canh 6 khắc nữa, chúng ta không thể cứ đứng chờ ở đây được, hay là tìm chỗ nào ngồi lại trước đã nhé? - Tống Thư Hàng thở dài, nói.

- Được đấy! Đi tìm một tiệm net nào đó đi! Bấy nhiêu thời gian cũng đủ để ta và bà xã đánh mấy phó bản rồi. - Đậu Đậu nhất thời hưng phấn hẳn lên.

- Đừng có phá nữa, nếu như ngươi vào tiệm net chơi game thì lộ hết. - Tống Thư Hàng phủ quyết lập tức.

Đậu Đậu nói với vẻ khinh bỉ: - Ngu quá, ngươi không biết đi thuê phòng nhỏ riêng à?

Lại bị con chó Bắc Kinh này khinh bỉ nữa rồi!

- Được rồi, ngươi nói đúng lắm. Ta đi thuê một phòng riêng cho ngươi! - Tống Thư Hàng sờ túi áo của mình, may mà có mang theo ví với thẻ căn cước.

Đậu Đậu Bắc Kinh nghe xong thì lập tức nịnh nọt: - Thư Hàng tiểu hữu, ngươi tuyệt quá, đúng là người tốt mà!

Bị người ta phát thẻ người tốt thì thôi đi, giờ lại bị cả chó phát thẻ người tốt thì là sao đây?

…….

Lâm Diêu thôn là một thôn nhỏ khá phồn vinh, bởi vì nó ở khá gần trung tâm thành phố, cho nên lưu lượng người cũng khá đông.


Tống Thư Hàng thuận lợi tìm được một quán net khá lớn.

Từ khi máy tính cá nhân dần trở nên phổ biến thì mấy quán net cũng ít dần đi. Nhưng dân cư ở Lâm Diêu thôn này rất đông, nên số người đến quán net chơi vẫn khá nhiều.

- Xin hỏi, còn phòng đơn nào không? - Tống Thư Hàng hỏi dò.

Em gái thu nhân của quán net kiểm tra máy tính một lúc xong thì nói: - Chào anh, vẫn còn phòng riêng!

- Vậy cho tôi thuê một phòng đi, hết bao nhiêu thế? - Tống Thư Hàng hỏi.

- Hai mươi tệ 1 giờ.

Tống Thư Hàng đưa thẻ căn cước với hai trăm tệ qua: - Vậy thuê 10 giờ trước đi.

Sau khi đăng kí xong xuôi thì Tống Thư Hàng dẫn theo Đậu Đậu Bắc Kinh, được quản lý hướng dẫn đi đến căn phòng riêng.

Lúc này, Tống Thư Hàng chợt nghe thấy em gái thu ngân nói chuyện với đồng nghiệp: - Tiểu Lỵ, cậu có nghe nói chưa? Bức tượng tiên quân vô danh trong đạo quán vô danh kia gần đây càng lúc càng trở nên sống động đấy. Nghe người ta nói bây giờ nhìn bức tượng vô danh tiên quân ấy đều có cảm giác như thể nó sắp sống lại luôn.

- Cậu cũng nghe nói vụ đấy à? Bên tớ còn có tin này hot hơn nữa cơ, nghe mẹ tớ bảo bên cạnh nhà tớ có một con bé, mấy ngày trước đến đạo quán vô danh xem xong thì mắc bệnh tương tư luôn, nói là yêu bức tượng tiên quân vô danh đấy rồi. Chậc, đó là một bức tượng đấy! Con bé kia bệnh nặng lắm rồi mới đi thích một bức tượng.

Lúc này, lại có một nhân viên quán net khác ngắt lời: - Ha ha, bệnh tương tư của con gái thì còn chữa được. Chỗ tôi có tin này ghê hơn nữa cơ. Các cô có biết cậu chàng nhân viên quán mình mấy hôm trước xin tạm nghỉ không? Nghe nói trước khi cậu ta xin tạm nghỉ cũng có đến đạo quán vô danh kia tham quan, bái tế tiên quân vô danh. Sau khi quay về thì đần người ra ngu ngu ngơ ngơ mấy hôm liền, hồn vía lên mây. Mấy ngày hôm trước còn xin tạm nghỉ không thèm làm, sau này tôi nghe thấy hình như cậu ta muốn đến đạo quán vô danh làm đạo sĩ đấy. Chậc chậc, đây mới gọi là bệnh này, còn vào hàng bất trị nữa! Hình như bức tượng tiên quân vô danh kia là nam nữa chứ lị!

Lỗ tai của Tống Thư Hàng giật giật, lặng lẽ đi vào trong phòng.

Bạn- đang- đọc truyện tại iREAD.vn--- Tiên sinh, đây là thẻ hội viên của anh, phàm là người tiêu hơn hai tram trở lên ở quán net chúng tôi thì đều được tặng một thẻ hội viên miễn phí cả, xin giữ kỹ. - Trước khi rời đi, nhân viên còn đưa một tấm thẻ hội viên cho Tống Thư Hàng.

- Cảm ơn, - Tống Thư Hàng mỉm cười nhận lấy tấm thẻ.

- Chúc anh chơi vui vẻ. - Nhân viên cười tươi rời đi.

Đậu Đậu Bắc Kinh hớn hở nhảy phốc lên trước bàn máy tính, kêu to: - Thư Hàng tiểu hữu à, mau mở máy tính lên, ta muốn đi đánh phó bản với bà xã ngay!

Không biết lúc nó offline, bà xã của nó có bị người ta bắt nạt không, sáng hôm nay còn bị người ta canh xác nữa mà.

- Từ từ đã, để ta kiểm tra vài thứ cái đã. - Tống Thư Hàng xách Đậu Đậu Bắc Kinh qua một bên, mở trang web lên tìm kiếm ‘tượng tiên quân vô danh, đạo quán vô danh, Lâm Diêu thôn’.

Trang tìm kiếm nhanh chóng nhảy lên một chuỗi thông tin cụ thể.

Truyền thuyết đồn rằng, mấy trăm năm trước, trong một trận hạn hán, mọi người đào giếng vô tình tìm được tiên quân vô danh, sau đó bắt đầu thờ cúng nó. Mấy tin này đều là chuyện cổ tích mà người dân ở Lâm Diêu thôn này đều nghe đến thuộc nằm lòng.

Phía sau còn đưa cả địa chỉ cụ thể của đạo quán vô danh.

- Ngươi cảm thấy có hứng thú với thứ này à? - Đậu Đậu Bắc Kinh nghi hoặc nói.

- Ừ, ta luôn cảm thấy có hứng thú với tất cả những chuyện thần bí! - Tống Thư Hàng nói chắc nịch, chỉ cần là mấy thứ không hợp lẽ thường thì hắn đều cảm thấy hứng thú.

- Ngươi ở trong này chơi đi, ta đến đạo quán vô danh kia xem qua đã. Sau khi ta đi rồi ngươi nhớ phải khóa trái cửa lại đó. - Tống Thư Hàng cười nói.

- Không thành vấn đề, ngươi lượn cho sớm đi. Đừng có quấy rầy ta là được, tốt nhất là đợi sau khi ngươi đón Bạch Chân Quân xong rồi hãy tới tìm ta! - Đậu Đậu Bắc Kinh huơ móng vuốt, hưng phấn mở game lên, gõ bàn phím lóc cóc.

….

Dựa theo địa chỉ tìm thấy trên mạng Tống Thư Hàng thuận lợi tìm thấy đạo quán vô danh trong Lâm Diêu thôn: - Đúng là nơi này rồi.


Liếc mắt nhìn qua thì thấy có rất nhiều người đến cúng bái tiên quân vô danh, xếp thành một hàng dài thườn thượt.

Bên trong hương khói mịt mù, ai cũng đều quỳ xuống cầu nguyện trước tượng tiên quân vô danh….

Nhưng vẫn có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi với ánh mắt mê đắm.

Bọn họ hoặc là sau khi vào đốt nhang xong thì đứng ngây ra nhìn tượng tiên quân vô danh, hồi lâu sau mới bịn rịn rời đi. Những người này đều là thành viên của nhóm bệnh nặng với bệnh hết thuốc chữa.

Vất vả lắm mới đến phiên Tống Thư Hàng, hắn mua hai cây nhang đèn của tiểu đạo sĩ ở cửa. Ở nơi này buôn bán cũng có lương tâm lắm, chỉ lấy của Tống Thư Hàng có hai mươi tệ thôi.

Hắn bước vào đạo quán vô danh cùng lúc với ba bác gái, ba bác gái kia thuần thục thắp nhang, bắt đầu cầu nguyện.

Bọn họ đều lầm bầm trong miếng, nhưng đều bị Tống Thư Hàng nghe rõ mồn một, cũng chỉ có thể trách nhĩ lực của hắn bây giờ quá tốt.

- Tiên quân à, sang năm con gái của con phải thi đại học rồi, cầu xin tiên quân khiến nó thông minh hơn, để nó thi tốt một chút! Có thể thi đậu đại học ở thủ đô!

- Tiên quân à, con trai của con đã sắp 38 đến nơi rồi, mà vẫn chưa tìm được vợ, xin ngài ban cho nó một người vợ, con chẳng mong gì hơn, chỉ cần một cô con dâu có thể sinh con là được rồi.

Sau đó là bác gái cuối cùng, chỉ thấy bà có vẻ mặt khá bình tĩnh, nhỏ giọng lầm bầm: - Tiên quân à… con yêu ngài quá!

- Phì… - Thiếu chút nữa Tống Thư Hàng đã phì cười, may mà kịp nhịn lại!

Hóa ra không chỉ có mấy thanh niên nam nữ mới mắc bệnh, ngay cả mấy bác gái cũng mắc bệnh luôn. Nói không chừng còn là con bệnh hết đường cứu chữa ấy chứ?

Tống Thư Hàng chưa từng đi cúng bao giờ, trước kia hắn vẫn luôn tin vào khoa học, từ chối mê tín, không ngờ vẫn có ngày bước vào đạo quan.

Bắt chước ba bác gái kia thắp nhang, nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên cầu xin điều gì.

Dù sao thì mục đích chủ yếu của hắn chỉ là đến đây để xem tượng tiên quân vô danh mà thôi.

Nhân lúc không ai để ý, Tống Thư Hàng lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía tượng tiên quân vô danh.

Chỉ nhìn thoáng qua một cái thôi, mà trong một thoáng, hắn ngỡ như tim mình hình như loạn nhịp.

Rõ ràng chỉ là một pho tượng chết, nhưng lúc nhìn vào pho tượng này, trong mắt Tống Thư Hàng vẫn bất giác xuất hiện một bóng dáng.

Đó là một bóng dáng ôn nhuận như ngọc, thiên tư bất phàm.

Mái tóc dài đen như thác nước, đôi mắt sáng ngời như sao trời lấp lánh, bạch y bay bay, giống như có thể vũ hóa thành tiên bay đi theo gió. Ngay cả vị công tử Hải mà hắn gặp được ở Nguyệt Đao tông cũng không có phong tư tuyệt thế như bóng dáng trước mắt.

Quả là khéo léo tuyệt vời!

Tống Thư Hàng chỉ có thể dùng từ này để hình dung về pho tượng!

Hơn nữa, càng nhìn lâu vào pho tượng kia thì lại càng cảm giác như toàn thân đều bị hấp dẫn, không thể nào khống chế được.

A? Không đúng, sao mà mình cũng bị pho tượng này mê hoặc thế?

Tống Thư Hàng thầm giật mình, hắn lập tức nhắm mắt, thầm vận chuyển chân ngã minh tưởng kinh.

Trái tim đập rộn ràng nãy giờ mới dần bình tĩnh lại.

Lúc này, ba bác gái đã đứng dậy, quay người đi ra khỏi đạo quán vô danh.

Tống Thư Hàng vội vàng đuổi theo….

Vừa rồi mình bị trúng pháp thuật tinh thần gì thế này? Lẽ nào là ‘mị hoặc’ gì đó mà trên phim hay nói tới à?

Hắn lập tức dùng tinh thần lực dò xét toàn thân một lần nữa, không phát hiện bất kỳ dấu vết gì như bị pháp thuật ảnh hưởng cả.

Chẳng lẽ, là do pho tượng kia quá mức tuyệt vời, đã đạt tới mức xinh đẹp cùng cực rồi à?

Khiến cho người nào nhìn vào nó cũng phải kinh thán, đắm chìm vào trong vẻ hoàn mỹ của nó?

Trên đời này, thật sự có thứ hoàn mỹ đến thế sao?

Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ, ừ, có thể lắm chứ!

Cho nên, cứ về tìm Đậu Đậu Bắc Kinh, để cho nó kiểm tra trạng thái toàn thân của mình cái đã