Tu Chân Không Bằng Ba Ba Ba

Chương 2: Trước mặt người khác bị ca ca thao đến cao trào, hoa huyệt khát vọng bị hung hăng chà đạp

Nửa năm trước, Diệp Vấn Từ mang theo cậu đi tới nơi hoang dã tầm bảo.

Nơi hoang dã, tên cũng như nghĩa, là địa phương bởi vì linh lực rất thưa thớt mà không có người nguyện ý tới. Nơi này môi trường hoang vắng, ngu muội lạc hậu, người tu tiên phần lớn là người cao lớn thể tu().

() tu luyện thân thể

Bản thân Diệp Trì cũng không có thiên phú tu luyện, hoàn toàn dựa hấp thụ linh lực của người khác để lên cấp. Vì giúp cậu đả thông tinh mạch, Diệp Vấn Từ mấy năm này vẫn luôn đi chung quanh sưu tầm bảo vật.

Nhớ đến mấy thân thể khỏe mạnh đã gặp qua ở bên ngoài, Diệp Trì liếm môi, liền cảm thấy dưới hạ thân lại một trận tê dại, *** lại một lần nữa dâng lên.

Cách lần trước bị thượng, đã qua hơn ba ngày nha…

Thế là Diệp Trì ôm lấy cổ của Diệp Vấn Từ, làm bộ dáng vẻ mờ mịt hỏi: “Ca ca, Trì Trì lúc nào mới có thể ra ngoài vậy?”

Ca ca… Hậu huyệt Trì Trì ướt rồi…

Bên cạnh đó, Diệp Trì vận dụng tâm pháp, bắt đầu lơ đãng tăng cường độ sôi nổi của cổ.


“Ra ngoài?” Diệp Vấn Từ theo bản năng lặp lại một lần, cùng lúc chịu khống chế của cổ trùng tâm pháp, bắt đầu xao động.

Cặp mắt Diệp Vấn Từ trong nháy mắt kia liền hoàn toàn mất đi tỉnh táo.

Diệp Trì đang chờ, bỗng nhiên bị Diệp Vấn Từ ôm lấy từ phía sau. Trong lúc quần áo bị triệt để xé nát, một cây côn th*t tím đen dữ tợn từ phía sau không hề báo trước trực tiếp cắm vào trong hậu huyệt của Diệp Trì, một phát đâm đến tận cùng, thẳng tắp đánh vào cúc tâm, cũng bắt đầu cắm rút một trận mưa rền gió dữ, làm cho Diệp Trì vừa đau vừa thoải mái, thở hổn hển, tiểu côn th*t cũng run run rẩy rẩy đứng lên.

“Ra ngoài… Hắc… Ra ngoài để cho người khác… Hộc… Nhìn xem dáng vẻ tao lãng của ngươi… Hắc…”

Sau đó, Diệp Vấn Từ rốt cuộc dùng tư thế đứng như vậy, vừa thao làm Diệp Trì, vừa hướng bên ngoài động phủ đi ra!

“A a a! Ca ca, không cần, quá sâu, không cần, a! Ưm a, thật sâu, quá lớn, thật lớn…”

Hoàn toàn không nghĩ tới cổ này lại có hiệu quả tốt như vậy, Diệp Vấn Từ lại có thể trực tiếp muốn ôm lấy mình, đi ra ngoài từng bước từng bước cắm xuống, mỗi một lần côn th*t đều sẽ thao vào chỗ sâu nhất, một lần so với một lần càng sâu, sợ hãi và khát vọng bị xỏ xuyên đan xen, làm cho Diệp Trì kìm lòng không đặng run rẩy.

Điểm nhạy cảm bị côn th*t không chút lưu tình nghiền ép, đỉnh cậu đến gần như nói không nên lời, Diệp Trì thoải mái *** thủy chảy ròng ròng, khoái cảm ở hậu huyệt như thủy triều bao phủ lấy cậu, mà hoa huy*t cũng dần dần cảm thấy trống rỗng.

“Ca ca… A a a… Nhẹ chút… Thắt lưng rất đau… Ưm… Không cần… Không cần sâu hơn… Hắc… Phía trước… Hô… Phía trước cũng muốn…”


Bị tao ngứa ở hoa huy*t phía trước dằn vặt đến gần như khóc lên, Diệp Trì bắt đầu khẩn cầu ca ca an ủi, nhưng mà người trúng cổ cũng sẽ không hoàn toàn nghe chỉ thị của cậu, lúc này Diệp Vấn Từ đối với lời của cậu mắt điếc tai ngơ, dù cho một ngón tay cũng không đưa vào.

Một cái muốn mà không được cùng với một cái khoái cảm khổng lồ hai tầng tập kích, Diệp Trì dần dần càng lúc càng phóng đãng, cũng bắt đầu lắc mông nghênh hợp động tác của Diệp Vấn Từ, chủ động dâng môi hôn, hậu huyệt ướt át ấm áp đem côn th*t nuốt càng sâu càng chặt, Diệp Vấn Từ thoải mái nhịn không được hít ngược một hơi.

Lúc này Diệp Vấn Từ đã ôm cậu đi tới bên ngoài động phủ, bên cạnh không biết từ lúc nào xuất hiện một vị thanh niên cường tráng da màu tiểu mạch, trên người hắn từng cổ bắp thịt rõ ràng, lông mày rậm mắt to tướng mạo vô cùng anh tuấn, chỉ là thần sắc tựa hồ có chút đờ đẫn.

Vị thanh niên xa lạ này lúc nãy ở một bên hái thảo dược, nghe thấy thanh âm liền sang đây. Nhìn thấy một màn như vậy, liền ngu người đứng đó, nhìn chằm chằm Diệp Trì mặt đầy *** và hoa huy*t đói khát phía trước khép mở chứa đầy *** thủy.

“Hắc… Trì Trì… Bị người khác nhìn thấy… Ngươi bị ca ca ruột cắm vào cao trào liên tục… d*m thủy tràn lan… Tiểu huyệt quấn quít lấy côn th*t không tha… Thực là quá tao… Ngay cả người qua đường đều sợ ngây người…”

Diệp Vấn Từ Nguyên Anh kỳ dĩ nhiên là đã phát hiện người nọ, hắn cười lạnh một tiếng, một bên dùng ngôn ngữ nhục nhã Diệp Trì, một bên dường như khoe khoang, dùng tư thế đưa trẻ em đi tiểu, nâng lên một chân Diệp Trì đem hoa huy*t lộ ra cho thanh niên nhìn.

Diệp Trì ở trong tình triều đã sớm lý trí không rõ, vừa nghe được có người ở một bên rình coi, vậy mà lại càng thêm hưng phấn, điên cuồng mà phe phẩy thắt lưng để ăn côn th*t càng sâu.

“A a a! … Trì Trì… Ưm… A… Bị người thấy… Hắc… Câu dẫn ca ca ruột thao huyệt… Ngô… A… hoa huy*t thật là ngứa… Muốn đại nhục bổng hung hăng thao vào… Hắc… A… Cho Trì Trì gãi ngứa…”

Tiểu huyệt hồng hào đáng yêu nuốt ăn côn th*t màu đen thô to xấu xí, khuôn mặt thanh thuần của Diệp Trì thống khổ xen lẫn vui thích, trên cái miệng nhỏ nhắn dính một chút bạch trọc, vô cùng *** lãng rên rỉ, thỉnh thoảng có tiếng nước ‘ba ba ba’ do bị đỉnh ra. Mãnh liệt tương phản như vậy làm cho thanh niên càng thấy mê li, hô hấp cũng khẩn trương, hạ thân từ từ ngẩng đầu.

Thanh niên ngây ngốc kia lại có một cây cự vật không thua kém gì Diệp Vấn Từ, tím đến biến đen, dáng dấp dữ tợn, đỉnh đầu lại có chút cong, vậy là có thể đem thịt huyệt quét đến muốn ngừng mà không được.

Diệp Trì si mê nhìn côn th*t kia, hoa huy*t đói khát đã lâu liền mềm yếu rã rời, chính là khát vọng có người tới an ủi.