Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 89: Thu người hầu (2)

- Được rồi, các ngươi không cần quá phận là được, ta ở phía trước từ từ chờ các ngươi.
Nhạc Thành biết rõ hai người bọn họ muốn dạy dỗ Đổng Đại Ngưu một chút.
- Khiếu Thiên hóa thân đi.
Nhạc Thành nói với Khiếu Thiên hổ, Khiếu Thiên Hổ dù sao cũng là ma thú lục giai, Thác Ni tư dĩ nhiên cũng có khát vọng ngồi lên trên người của Khiếu Thiên hổ nhưng Khiếu Thiên Hổ nói gì cũng không cho hắn ngồi.
Đối với tính tình này của Khiếu Thiên Hổ Nhạc Thành dĩ nhiên không phản đối, tọa kỵ của mình dĩ nhiên cũng phải có chút chí khí, không phải như ma sủng. Hiện tại Tử Điện Mãng và Thác Ni Tư muốn giáo huấn Đổng Đại Ngưu, Nhạc Thành cũng không phản đối, chỉ cần đừng quá phận là được.
-Rống.
Khiếu Thiên Hổ nghe thấy Nhạc Thành mở miệng thì hét lớn một tiến thân hình hóa thành một con hổ cao ba thước dài hai thước.
- Ma thú, lục giai ma thú Khiếu Thiên hổ.
Trần Bưu dù sao cũng là một luyện dược sư tứ cấp, nhìn thấy Khiêu Thiên hổ trước mắt dĩ nhiên là nhận thức, toàn thân không kìm được mà khẽ run rẩy.
Nhớ tới vừa rồi mình còn hỏi đại nhân lạ lẫm này phí qua đường, Trần Bưu nhịn không được mà toát mồ hôi lạnh.
Nhạc Thành cùng Trần Bưu cưỡi Khiếu Thiên hổ bay lên không trung, ở trong rừng cây truyền tới từng tiếng kêu thảm hiết, Nhạc Thành cũng không để ý, Tử Điện Mãng và Thác Ni Tư nghe thấy lời nói của mình dĩ nhiên sẽ không làm tổn thương tính mạng của Đổng Đại Ngưu.
Một lúc lâu sau, Nhạc Thành vẫn không thấy Tử Điện Mãng và Thác Ni Tư đuổi theo.
Sau hành không thấy Tử Điện Mãng và Thác Ni Tư đuổi theo hắn không khỏi cảm thấy lo lắn, hai người này không phải là tức giận mà giết Đổng Đại Ngưu chứ. Đúng lúc đang phỏng đoán thì thấy hai người cấp tốc đuổi theo.
- Đại nhân, chúng ta đã quay về.
Vừa đến bên người của Nhạc Thành, Thác Ni Tư liền mỉm cười, Tử Điện Mãng cũng vui vẻ. một canh giờ, Nhạc T
- Các ngươi làm gì Đổng Đại Ngưu rồi?
Nhạc Thành cất tiếng hỏi, hai người này không phải giết Đổng Đại Ngưu
- Đại nhân, ta đã tìm ra hang ổ của Đổng Đại Ngưu mà thiêu rụi rồi, còn nữa nơi ở của Trần Bưu dù sao cũng vô ích cho nên cũng thiêu rồi.
Tử Điện Mãng đắc ý nói.

- Cái gì, các ngươi… aizzz.
Nhạc Thành thở ra một hơi.
Cũng không thể nói gì, chỉ trách Đổng Đại Ngưu xui xẻo.
- Đại nhân, người đừng tức giận, hãy nghe tiểu nhân nói.
Nhìn thấy thần sắc của Nhạc Thành, Thác Ni Tư sợ hắn trách cho nên vội vàng giải thích:
- Đổng Đại Ngưu tên tiểu tử kia đã đáp ứng làm người hầu của chủ nhân, cho nên hang ổ của hắn nên thiêu đó. Sau đó tiểu nhân phân phó hắn đến Lập Anh Trấn nói không chừng nhà đại nhân cần hạ nhân thì có thể thu nhận. Đổng đại ngưu nói rằng từ đây đến Lập Anh Trấn cần hai mươi mấy ngày, hơn hai trăm người phía đi đường cũng không ít, vì vậy tiểu nhân liền cho hắn một trăm kim tệ, hang ổ của hắn cũng không còn tác dụng cho nên mới một mồi lửa mà thiêu hủy.
- Cái gì, ngươi muốn dẫn hai trăm cường đạo tới Lập Anh Trấn?
Lần này Nhạc Thành trợn mắt há hốc mồm.
- Đại nhân, tiểu nhân thấy đám cường đạo đó thực lực cũng không tệ lắm, đều trên Đấu sư, có mấy người là Đấu Linh.
Thác Ni Tư nói.
- Quên đi, về sau ngươi làm việc phải hỏi qua ta.
Nhạc Thành nhìn Thác Ni Tư, có tới hơn hai trăm người tới Nhạc gia, tuy rằng Nhạc gia nuôi không nổi nhưng có mình thì vẫn được, thực lực hiện tại của Nhạc gia dù sao cũng quá thấp, hai trăm người cũng giúp tăng thực lực của Nhạc gia lên.
Chỉ là trong lòng Nhạc Thành cũng chỉ có ý nghĩ như vậy, trở về rồi tính sau. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trần Bưu lo lắng ngồi trên lưng của Khiếu Thiên Hổ không nói một lời nào, khí hắn nhìn thấy Tử Điện Mãng biến thành một con tiểu xà quấn quanh cổ của Khiếu Thiên Hổ thì thiếu chút nữa đã té xuống,.
Trên đường đi, Nhạc Thành cũng muốn sớm quay lại Nhạc gia cho nên cũng không dừng lại quá nhiều, trong đó Nhạc Thành đã kiểm tra cấm chế trên người Trần Bưu, kỳ thực đó chẳng qua là bị một người có linh hồn lực phong ấn linh hồn mà thôi, mặc kệ Trần Bưu tu luyện thế nào cũng không thể đột phá. Hiện tại theo Nhạc Thành suy đoán, linh hồn lực của Trần Bưu chắc hẳn bị phong ấn bởi một thất phẩm hoặc bát phẩm Luyện Dược sư.
Một thất phẩm bát phẩm Luyện Dược Sư cũng không có mấy người, xem ra thân phận của Trần Bưu thật không đơn giản, một tứ phẩm Luyện Dược sư không thể cam tâm tình nguyện làm một đầu lĩnh cường đạo.
Đối với việc phá giải phong ấn Linh hồn dĩ nhiên không làm khó được Nhạc Thành, trên đường đi Nhạc Thành thừa dịp nghỉ ngơi mà dùng Vô Thượng Chân Hỏa giai khai không ít phong ấn, trải qua mười ngày ở chung, Trần Bưu và Thác Ny Tư cuối cùng cũng trở nên quen thuộc.
Cứ như vậy, Nhạc Thành cuối cùng cũng cảm thấy nhớ nhung Nhạc gia, vừa tới Lập Anh Trấn, Nhạc Thành liền cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng là Nhạc gia có không ít cửa hàng, nhưng tại sao bây giờ của lại đóng chặt như vậy, hình như là đã đóng rất lâu.
Đi đến khu nhà Nhạc gia, Nhạc Thành hoài nghi mình có phải đi nhầm chỗ hay không, Nhạc gia bây giờ phủ đầy cỏ dại, cặp sư tử lớn trước cửa chỉ còn một nửa, dường như là bị đập nát, cửa lớn thì bị đóng chặt, toàn bộ khí tức tiêu điều.

- Đại nhân, có phải nhà của ngươi không?
Thác Ny Tư khó mà tin được, vốn hắn tưởng rằng Nhạc Thành xuất thân từ một siêu cấp gia tộc, không ngờ lại suy tàn như vậy.
- Chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ đã có chuyện gì sao?
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt Nhạc Thành liền lo lắng, vội vàng xông vào bên trong.
- Cót két.
Sau một lát cửa của Nhạc gia liền mở ra một khe hở.
- Mọi người không cần lo lắng, là tiểu thiếu gia trở về.
Phùng Tẩu từ lâu đã không gặp thò đầu ra, nhìn thấy Nhạc Thành thì hai mắt liền phấn khởi.
- Đúng là tiểu thiếu gia, ta còn tưởng là người của Hoàng gia tới gây sự.
Đám người hầu của Nhạc gia đều cầm sẵn côn gỗ, thiết khí và một số vũ khí đơn giản, nhìn thấy Tiểu thiếu gia trở về thì bọn họ mới thở ra một hơi.
- Phùng tẩu, gia đình đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao lại như vậy.
Nhạc Thành lo lắng nhìn Phùng Tẩu hỏi.
- Tiểu thiếu gia, mọi chuyện cụ thể ta cũng không biết rõ lắm, chỉ biết Hoàng gia từ sau khi tiểu thiếu gia rời đi không lâu thì đã đả thương lão gia. Nhị lão gia lý luận của bọn họ cũng bị trọng thương.
Phùng Tẩu nói xong, đôi mắt không kìm được mà ứa nước ra.
- Phùng tẩu, những ngày này nhất định là vất vả cho ngươi rồi.
Nhạc Thành nói với Phùng Tẩu, phụ thân cùng với nhị thúc đã bị thương, những ngày này nhất định là những ngày khó xử nhất với Phùng Tẩu. Nhạc Thành không kìm được mà cảm thấy hơi cảm động.
- Không khổ cực, tiểu thiếu gia, người trở về thì tốt rồi, người mau đi gặp lão gia đi, ông ấy bị thương, mấy ngày nay không xuống giường được.
Phùng Tẩu nói.
- Hoàng gia.
Trong ánh mắt của Nhạc Thành liền hiện ra một vẻ lạnh lùng, khí tức này ngay cả Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng cũng cảm thấy bất an.
- Thác Ny Tư, Khiếu Thiên, Tử Long Trần Bưu, bốn người các ngươi trông chừng Nhạc gia cho tốt.
Nói xong Nhạc thành liền hướng vào trong gian phòng của Nhạc Tử Sơn mà đi tới.
Nhạc Tử Sơn hiện tại đang ngồi trên giường, từ từ chữa thương thế của mình tuy nhiên không có hiệu quả.
Lúc này sắc mặt của Nhạc Tử Sơn trắng bệch, trên ngực còn vết máu tươi mới phun không lâu, bỗng dưng Nhạc Tử Sơn cảm nhận được một lực lượng cường hãn phía sau lưng, lực lượng này rất kỳ quái, nhanh chóng tiến vào mà chữa trị thương thế cho mình.