- Các nàng cẩn thận, chú ý an toàn, sau khi đi vào ta sẽ tìm các nàng.
Thần thức của Nhạc Thành truyền âm tới bên tai Yến Hiểu Kỳ, Đông Phương Lạc Nhan và Tôn Thi Thi .
Không gian sau đó trở nên gợn sóng, Nhạc Thành chăm chú nhìn biến hóa trước mắt, chỉ thấy ở phía trước sương mù lượn lờ rõ ràng có thể nhìn thấy một cổ nham rất lớn.
Nhạc Thành lúc này đang quỷ dị ở trong một rừng cây, xung quanh là những cây đại thụ cao chót vót, thậm chí có cây mười người ôm mới xuể.
Khoảng rừng này không biết rộng lớn bao nhiêu, trong rừng cây không có đường, ngẫu nhiên có một con đường nhỏ cho người ta đi qua mà thôi.
Nhạc Thành đứng tại chỗ không cử động mà đánh giá tình hình xung quanh, đi vào chỗ quỷ dị này Nhạc Thành đã biết mình bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Do dự một chút, thủ ấn của Nhạc Thành nghiêng nghiêng đánh tới, sau đó thần thức của hắn phóng ra, Nhạc Thành cũng muốn biết rừng cây này rốt cuộc là rộng lớn bao nhiêu.
Nhạc Thành khống chế thần thức nhìn trộm mà không dám chủ quan.
- Tại sao lại như vậy?
Nhạc Thành lẩm bẩm nói, Nhạc Thành khống chế thần thức mà nhìn thì phát hiện ra ở bên trong một trăm dặm không cách nào nhìn trộm nữa.
Nhạc Thành thử mấy lần thì vẫn như nhau.
Mà dùng thần thức nhìn trộm Nhạc Thành cũng chỉ có thể nhìn thấy một rừng cây tràn ngập khí tức quỷ dị mà thôi.
Lông mày của Nhạc Thành hơi nhíu lại, đầu tiên hắn nghĩ làm cách nào để đi vào bên trong cổ động, bất kể thế nào thì mình cũng phải dùng thời gian nhanh nhất để đi vào bên trong đó mới được, theo lời nói của Nhạc Dao, mình có hai tháng thời gian, trong vòng hai tháng nhất định phải đi tới cổ động, nếu không thì mình tới đây cũng không có tác dụng gì.
- Phía Đông.
Nhạc Thành cẩn thận đánh giá bốn phía, Nhạc Thành dự định cứ đi tới cổ động rồi tính tiếp.
- Xoẹt.
Thân hình của Nhạc Thành thả lên, một lực lượng khổng lồ cũng bay tới, phi hành ở trên không trung Nhạc Thành cũng cảm thấy pháp lực của mình bị tiêu hao.
- Có vấn đề gì sao, tại sao lại như vậy?
Sắc mặt của Nhạc Thành trở nên biến đổi, chuyện trước mắt thật là quỷ dị.
Nhạc Thành nhanh chóng quay lại trên mặt đất, sắc mặt của hắn biến hóa, chuyện này thật là quỷ dị, hắn ngay cả phi hành cũng thấy bị khắc chế, nơi này thật là quá quỷ dị.
Nhạc Thành đối với Thúy Phong Cổ Nham đã quan tâm, nơi này tuyệt đối là một nơi bí mật, chỉ là Tứ Đại Thú Tộc, Tứ Đại Nhân Tộc và Hắc Ám Thần Điện mấy trăm năm qua cũng không thể tới nơi này.
- Xem ra chỉ có thể đi lại trên mặt đất, phỏng chừng cả không gian cũng có cấm chế phi hành.
Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng, nếu như miễn cưỡng phi hành thì sẽ tổn hao pháp lực vô cùng lớn.
Pháp lực tiêu hao nhất định là điều vô cùng không nên.
Chìm trong khí tức, Nhạc Thành từ từ bay về phía đông, Nhạc Thành cũng không dám chủ quan, nhớ tới những lời mà Nhạc Duy đã nói.
Đi vào trong bụi cỏ, ở dưới chân hắn truyền tới từng thanh âm cây khô bị gãy, lúc này rừng cây cũng trở nên yên tĩnh.
Nhạc Thành từ từ nhìn trộm bằng thần thức, sau đó hắn cũng không phát hiện ra nguy hiểm gì, ngay cả ma thú cũng không thấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mà lú này Nhạc Thành đã đi mấy chục dặm, trong lòng của hắn cũng cảm thấy lo lắng.
- Xoẹt.
Đúng lúc này có một hoàng mang kích xạ từ trong bụi cỏ, tốc độ vô cùng nhanh.
- Đáng chết.
Thân ảnh của Nhạc Thành xẹt qua nhanh như chớp, đồng thời trên người của hắn cũng bố trí thân thể Kim Long, đưa mắt nhìn biến hóa, Nhạc Thành không dám khinh thường, thủ ấn ngưng kết, tay phải của hắn bắn ra một luồng thanh mang.
- Đoạt Hồn Chỉ.
- Xoẹt xoẹt.
Một sợi hoàng mang từ trong tay của Nhạc Thành bắn ra, một lực lượng khổng lồ dây dưa, đồng thời tiêu tán ở trên không trung.
- Gào, hú.
Mà đúng lúc này một con thú từ dưới đất phóng ra, đánh về phía Nhạc Thành.
Trên người con ma thú này tràn ngập một mảng sáng, đồng thời trong miệng còn có một răng nanh bén nhọn.
- Ám Ảnh Kiếm.
Nhạc Thành lúc này cũng không có thời gian đánh giá con ma thú này, thủ ấn của hắn đánh ra, ba luồng kiêm quang đánh về phía con ma thú.
- Gào hú.
Con ma thú này thấy Nhạc Thành bắn ra ba Ám Ảnh Kiếm thật bất phàm thì gầm nhẹ một tiếng, một mảng quang mang màu xám tràn ngập.
Ba thanh Ám Ảnh Kiếm bị ma thú ngăn cản không có cách nào đi vào nửa phần.
Điều này khiến cho Nhạc Thành vô cùng kinh ngạc, thủ ấn của hắn đánh ra, ba thanh Âm Dương Kiếm một lần nữa phình to ra, công phá lên quang mang màu xám kia.
- A A
Mà lúc này quang mang màu xám của ma thú vỡ ra, sau đó nó kêu lên một thanh âm quỷ dị.
- Rầm rầm rầm.
Ba thanh Ám Ảnh Kiếm bắn về phía ma thú quỷ dị, ngay lập tức ở xung quanh ba người xuất hiện hố sâu mấy chục thước.
- Thu.
Sắc mặt của Nhạc Thành biến đổi, hắn thu hồi Ám Ảnh Kiếm sau đó nghĩ một số chuyện trọng yếu.
- Chẳng lẽ vừa rồi mình không nhìn thấy rõ?
Nhạc Thành thì thầm nói, sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía trước, tuy nhiên ma thú đã tránh thoát khỏi thần thức nhìn trộm của hắn khiến Nhạc Thành kinh hãi.
Nhạc Thành từ trot rừng cây đi ra, cẩn thận nhìn cảnh tượng phía trước, con ma thú có thể thoát khỏi thần thức nhìn trộm khiến cho Nhạc Thành càng thêm cẩn thận.
Ở một chỗ bằng phẳng, lúc này một bóng hình xinh đẹp tràn ngập quang mang, toàn thân bao phủ một nguyên tố ma pháp hỏa hệ.
Bóng hình xinh đẹp này chính là Yến Hiểu Kỳ, chỉ là sắc mặt của Yến Hiểu Kỳ lúc này xem ra không được tốt lắm, toàn thân không ngừng lóe lên quang mang, phía trước nàng chính là chằng chịt phi trùng.