- Xoẹt.
Toàn thân Lê Tiêu Dao chuyển động ma pháp lực, một lần nữa hung hăng bổ về phía Nhạc Thành.
- Ngươi cẩn thận.
Nhạc Thành cười cười nói với Lê Tiêu Dao, đúng là nàng không để cho mình chạy trốn nữa, phải ra tay một chút.
Nhạc Thành ngưng kết thủ ấn trong tay, lập tức một thanh mang ngưng tụ mang theo một khí tức cường hãn tấn công vào quả cầu nước của Lê Tiêu Dao.
Một tiếng xoẹt vang lên, lúc này thủ ấn trong tay của Nhạc Thành biến đổi, một chưởng mang màu xanh tấn cong vào quả cầu thủy hệ ma pháp, ngay lập tức quả cầu đã bị bóp nát giữa không trung.
- Đây là đấu kỹ gì?
Nam Cung Hiên và Lê Giang Nam đều quỷ dị nhìn thủ đoạn công kích của Nhạc Thành, ý niệm đầu tiên của bọn họ là Nhạc Thành dùng một đấu kỹ cao thâm.
- Hừ, chú ý.
Nam Cung Lạc Nhan cũng tiến tới công kích sau lưng của Nhạc Thành, nhìn thấy Nhạc Thành không để ý tới mình thì thu tay đã không còn kịp, nàng vội vàng quát lớn.
Nhạc Thành mỉm cười, thủ ấn trong tay ngưng kết, tâm niệm chuyển động. một mảng quang mang tấn công, tùy ý công kích Nam Cung Lạc Nhan. Nhất tinh Đấu Tôn mặc dù rất mạnh nhưng Nhạc Thành có thân thể Kim Long cho nên không quan tâm tới lực công kích của bọn họ.
- Hừ, ngươi đừng né tránh nữa, mau đi.
Nam Cung Lạc Nhan biến đổi sắc mặt, lời chưa dứt thì kiếm mang của nàng đã phóng tới bên cạnh Nhạc Thành, mặc dù nàng cấp tốc thu hồi lực phòng ngự nhưng vẫn có năm thành công kích lao tới.
- Xoẹt.
Mà đúng lúc này, Nhạc Thành mở ra một nụ cười, thân hình của Nam Cung Lạc Nhan không có bất kỳ biểu tình gì cả, thân ảnh như điện xẹt qua trên không trung, thủ ấn trong tay biến đổi, một đạo cấm chế đánh lên trên thân hình Nam Cung Lạc Nhan.
Nam Cung Lạc Nhan bị một màn phía trước làm cho sợ hãi, hai con mắt lập tức mở ra, sau khi phát hiện ra thân hình của mình không thể nhúc nhích, ngay cả đấu khí cũng bị cứng lại thì ngã xuống mặt đất.
- Xoẹt.
Ở giữa không trung Nhạc Thành xoẹt qua, đạo cấm chế đã được hắn bố trí kỹ càng, hắn nương theo đó mà ôm chắc lấy bờ eo nhỏ nhắn, sau đó ngay lập tức có một mùi hương xông vào mũi, cám dỗ vô tận.
- Xoẹt.
Lúc này Nhạc Thành cũng vô pháp hưởng thụ u hương, thân ảnh của hắn một lần nữa từ không trung lao xuống, thủ ấn lại một lần nữa chuyển động, Lê Tiêu Dao vẫn chưa khôi phục tinh thần thì đã bị như tình huống của Nam Cung Lạc Nhan, Nhạc Thành cũng ôm chắc eo nhỏ của nàng lao từ trên không trung xuống.
Thấy cảnh tượng này, Lê Giang Nam cũng kinh ngạc không thôi, thực lực của Lê Tiêu Dao tuy không mạnh, Nam Cung Lạc Nhan cũng chỉ là nhất tinh Đấu Tôn nhưng thủ đoạn của Nhạc Thành thật là quỷ dị.
- Bây giờ xem như ta đã thắng.
Nhạc Thành ôm hai nữ nhân hạ xuống mặt đất, cảm nhận nhuyễn ngọc trong người mà thoải mái dị thường.
- Ngươi mau thả chúng ta ra.
Hai nữ nhân bị Nhạc Thành ôm vào trong ngực thì ửng đỏ một mảng, tuy nhiên thân hình vẫn không thể nhúc nhích.
- Các ngươi nhận thua thì ta tha các ngươi.
Nhạc Thành mỉm cười nói.
- Ngươi…
Hai nữ nhân tức giận nhìn Nhạc Thành, hận không thể tiến lên mà giáo huấn tên tiểu tử hỗn đản này, nếu bây giờ các nàng nhận thua thì chính là thừa nhận tên tiểu tử này.
- Các ngươi không nhận thua thì ta không thể thả các ngươi.
Nhạc Thành vẫn hơi cười cười.
- Ha ha, Lạc Nhan, Tiêu Dao, hai người nhận thua đi.
Nam Cung Hiên đi lên nói, mặc dù hắn không biết vì sao hai nữ nhân không nhúc nhích nhưng rõ ràng cho thấy thủ đoạn của Nhạc Thành lợi hại.
- Đúng thế, hai người các ngươi cũng nên nhận thua đi.
Lê Giang Nam cũng cười cười đi lên.
- Ta, được rồi… ta nhận thua.
Lê Tiêu Dao nhìn Nhạc Thành mà bất đắc dĩ nói.
- Ta… ta cũng vậy, ta nhận thua.
Nam Cung Lạc Nhan nghe thấy Lê Tiêu Dao nhận thua thì cũng bất đắc dĩ nói.
- Ha ha.
Nam Cung Hiên và Lê Giang Nam nhìn hai người rồi lập tức nói
Nhạc Thành mỉm cười, thủ ấn trong tay ngưng kết, nhanh chóng giải khai cấm chế trên hai người nữ nhân.
- Khốn kiếp, ngươi dám đối xử với ta như vậy, thử xem ta thu thập ngươi thế nào, đừng cho rằng ta đánh không lại thì không thu thập được ngươi.
- Còn ta nữa, Nhạc Thành ngươi vừa rồi làm gì với ta, ngươi đừng chạy.
Lê Tiêu Dao và Nam Cung Lạc Nhan sau khi được Nhạc Thành cởi bỏ cấm chế thì lao về phía hắn.
Nhìn thấy ba người, Lê Giang Nam và Nam Cung Hiên nở ra một nụ cười, vậy là đã giải quyết xong một vấn đề lớn, bọn họ cũng không ngờ ái nữ của mình đều muốn gả cho nam nhân đó, nghĩ lại Vạn Kim Môn và Cuồng Sư môn sau này đều có Nhạc Thành, thật là điều vui mừng.
Một ngày sau, trong đại sảnh của Vạn Kim Môn, trả qua một ngày thi đấu, Vạn Kim Môn dã chọn ra ngôi á quân và vị trí thứ ba, hôm nay ba người tiếp nhận chức vị trưởng lão của Vạn Kim Môn đồng thời hôm nay cũng tuyên bố hôn lễ của Nhạc Thành cùng với Lê Tiêu Dao và Nam Cung Lạc Nhan.
Bởi vì hôm nay có tuyên bố hôn sự cho nên Lê Giang Nam và Lê Tiêu Dao cũng qua bên Vạn Kim Môn. Vừa sáng sớm, dưới sự sắp xếp của Vạn Kim Môn mọi người đã tới đại sảnh của bọn họ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong đại sảnh của Vạn Kim Môn, Nhạc Thành ngồi ở đó, mà xung quanh có tám lão nhân, trong tám lão nhân, ba người Nhạc Thành đã gặp ở trong thung lũng, cảm thấy khí tức trên người của tám lão giả này, Nhạc Thành thấy có ba người cũng ít nhất phải trên Tam Tinh Đấu Tôn.
Ở trước mắt có tám vị Đấu Tôn, thực lực này khiến cho Nhạc Thành phải kinh hãi, đây vẫn chưa phải là thực lực toàn bộ của Vạn Kim Môn, tuy nhiên đã đạt tới mức độ khủng bố.
Mọi người phân vị trí ra mà ngồi, năm lão giả cũng đánh giá Nhạc Thành, trên nét mặt hiện ra mọt nụ cười, Nhạc Thành cũng cười với bọn họ, bất kể thế nào mình bây giờ cũng là con rể của Vạn Kim Môn, cũng nên khách khí một chút.
Sau đó hai thân ảnh đi vào bên trong, Nhạc Thành chú ý thì thấy đây chính là người đoạt á quân và người đoạt vị trí thứ ba của kỳ thi đấu Luyện Khí sư. Đánh giá thanh niên hắc sam, Nhạc Thành không khỏi hơi giật mình, Nhạc Thành chưa từng gặp qua nhưng mà trên người của hắn có một khí tức tràn ngập, khí tức này mang tới cho hắn một vẻ rất quen thuộc, nếu như hiện tại không phải hắn đã đột phá tới Nguyên Anh Kỳ thì cũng không cảm nhận được khí tức nhẹ nhàng này.
- Hắn rốt cuộc là ai mà lại quen thuộc như vậy?
Nhạc Thành cẩn thận nghĩ.
Sau khi mọi người đến đông đủ, vị trưởng lão của Vạn Kim Môn liền tuyên bố.
- Là hắn, chính là người của Hắc Ám thần điện.
Mà lúc này Nhạc Thành vẫn dùng thần thức mà nhìn ngó, cuối cùng cũng phát hiện ra khí tức của thanh niên hắc sam là người của Hắc Ám thần điện.
- Lần này không thể để cho hắn chạy thoát.
Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng, luồng khí tức này hắn không thể nhận nhầm.
Những chuyện mà hộ pháp Vạn Kim môn Nhạc Thành không có tâm tình lắng nghe mà nở ra một nụ cười.
- Kiếm Ám Ảnh.
Đúng lúc này, thủ ấn trong tay của Nhạc Thành đánh tới, ba luồng ánh sáng màu vàng lóe lên hướng về phía hắc sam thanh niên.