- Hiểu Hiểu, ngươi làm sao vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt kiều diễm Mộ Dung Hiểu Hiểu, Nhạc Thành hỏi, nghĩ thầm cô nàng này còn có thể xấu hổ như vậy.
- Không có, không sao, là quá nóng.
Mộ Dung Hiểu Hiểu trả lời, ngay cả đầu cũng là không dám ngẩng lên quá cao, con mắt cũng không dám cùng Nhạc Thành nhìn nhau.
- Hiểu Hiểu, ngươi đẹp quá.
Vào đêm, gian phòng này cô nam quả nữ, coi như là Nhạc Thành cũng nhịn không được trong lòng kích động cảm giác khác thường, đặc biệt là đứng trước là một cô gái tuyệt sắc như thế, thân hình có chút tiến lên, Nhạc Thành kéo Mộ Dung Hiểu Hiểu vào trong ngực của mình.
- Ngươi...
Mộ Dung Hiểu Hiểu tựa hồ là còn muốn nói gì nữa, nhưng lúc này nàng bị hai mảnh môi nóng bỏng che ở cái miệng nhỏ nhắn của mình, lập tức nàng cảm thấy răng ngà của mình có một cái lưỡi mềm mại thăm dò, toàn bộ thân hình khẽ run lên, không khỏi hé răng ra, lập tức cũng chặt chẽ dán vào trên thân Nhạc Thành.
Một lát, dưới bụng Nhạc Thành có một đoàn lửa nóng, cũng lần nữa không thể khống chế được mình, một tay ôm Mộ Dung Hiểu Hiểu vào ngực, mắt thấy nàng quá xinh đẹp, hai mắt Nhạc Thành không khỏi nóng bỏng vài phần.
- Ngươi lại muốn cái gì, ngươi là một tên sắc quỷ.
Mộ Dung Hiểu Hiểu thấy một mảnh lửa nóng, tuy nhiên chăm chú nhìn Nhạc Thành.
- Ngươi nói đi.
Nhạc Thành xấu xa cười, lập tức nhào vào trên thân Mộ Dung Hiểu Hiểu, cảm thụ được dưới thân thể một đoàn mềm mại, dưới bụng cái kia càng thêm nóng bỏng, hai tay cũng phải bắt đầu dò xét tại một ít chỗ trên váy dài màu trắng của nàng.
- Ừ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mộ Dung Hiểu Hiểu bởi vì Nhạc Thành đột nhiên lấy tay đè vào thân thể mềm mại của nàng, không khỏi hơi hơi quẫy người một cái, trên mặt một mảnh lửa nóng, hai mắt mông lung mê ly.
Bốn môi đụng nhau, hai người lần nữa dây dưa lại với nhau, mà lúc này hai tay Nhạc Thành không ngừng thăm dò, lập tức tìm được hai nơi mềm mại nhẹ nhàng ôn nhu bắt đầu chuyển động, năm ngón tay có chút mở ra đặt nhẹ vào đó
Mộ Dung Hiểu Hiểu nhịn không được toàn thân bắt đầu như giống như bị chạm phỉa điện bắt đầu run rẩy lên, hai tay chặt chẽ dây dưa tại trên cổ Nhạc Thành.
Đột nhiên, trong phòng Nhạc Thành là một mảnh xuân quang vô hạn liên tục vang lên, cũng không biết qua bao lâu, một màn này mới kết thúc.
Vào đêm sau đó, Vân Phỉ Phỉ cũng quay lại Nhạc gia, nghe được người hầu nói Nhạc Thành đã quay trở về, đột nhiên trong lòng nàng cảm thấy một hồi rất thất vọng cùng mừng rỡ lên, nàng rất muốn lập tức đi ngay nhìn hắn, nhưng mà nghe được người hầu nói là Nhạc Thành cũng mang theo một cô gái tuyệt sắc còn là đế quốc Khoa Ốc công chúa về cùng, trong lòng nàng lúc này không khỏi trước tiên sững sờ, lập tức ngơ ngác đứng nhìn bầu trời cười khổ một cái, rồi sau đó nàng quay lại phòng của chính mình nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Thành nhìn trên thân thể hoàn mỹ mềm mại trong ngực mình, không khỏi lần nữa say mê, hai tay bắt đầu vuốt ve.
- Hừ...hừ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Mộ Dung Hiểu Hiểu lần nữa rên rỉ một tiếng tỉnh lại, lập tức nhìn thấy nam tử bên người, lộ ra một tia thỏa mãn mỉm cười, tham lam vuốt ve lấy nàng, lúc này nàng cảm thấy ở đây mới là nơi nàng an toàn nhất.
- Hiểu Hiểu, hậu sơn có một sơn động, hai ngày này ngươi ở đó bế quan đột phá Đấu Tông, chúng ta có thể trở về Quỷ Uyên.
Nhạc Thành nói, lập tức là lấy ra mấy viên đan dược đưa cho Mộ Dung Hiểu Hiểu nói:
- Đan dược trước dùng cho ngươi đột phá thập tinh Đấu Hoàng cảnh giới.
- Có thể không.
Mộ Dung Hiểu Hiểu tiếp nhận đan dược trong tay Nhạc Thành, trong mắt nàng có một tia nghi hoặc, nàng một mực dừng lại tại thập tinh Đấu Hoàng cảnh giới đã lâu rồi, vẫn luôn không thể đột phá, nàng thật sự hoài nghi một khoả đan dược thì có thể làm cho mình đột phá đến Đấu Tông sao.
Thu dọn một phen, sau đó hai người cũng phải đi ra khỏi gian phòng, lập tức ra mắt Nhạc Tử Sơn cùng Nhạc Tử Phong, sau đó Nhạc Thành liền mang theo Mộ Dung Hiểu Hiểu đi tới chỗ mình trước kia bế quan, lần trước chữa thương cho Mộ Dung Hiểu Hiểu, lúc đó Nhạc Thành biết rõ Mộ Dung Hiểu Hiểu đạt tới thập tinh Đấu Hoàng cảnh giới lâu rồi mà gặp trở ngại không thể đột phá.
Cho nên trước cần cho Mộ Dung Hiểu Hiểu đột phá Đấu Tông, thực lực đến lúc đó tăng lên, Nhạc Thành cũng có thể yên tâm. Hắn đưa Mộ Dung Hiểu Hiểu đến hậu sơn bế quan, sau đó Nhạc Thành lập tức muốn đi Nhạc gia cửa hàng binh khí nhìn, cũng không biết Nhạc gia cửa hàng binh khí hai năm qua phát triển như thế nào.
Một tòa kiến trúc năm tầng xuất hiện ở trước mặt Nhạc Thành, nhìn tầng năm kiến trúc này, Nhạc Thành đã biết rõ Nhạc gia cửa hàng binh khí hai năm qua phát triển đúng là tuyệt đối không sai, bất quá ngẫm lại cũng biết, Vân Phỉ Phỉ vừa khôn khéo vừa tuyệt đẹp, Nhạc gia cửa hàng binh khí tại trong tay của nàng tự nhiên có thể phát triển vô cùng tốt rồi.
Từ từ đi tới Nhạc gia cửa hàng binh khí, một số người Nhạc gia nhìn thấy Nhạc Thành, lập tức là tôn kính xưng hô
- Tam thiếu gia.
- Ừ.
Nhạc Thành có chút nhẹ gật đầu, gợi ý mọi người không cần để ý tới hắn, đánh giá Nhạc gia cửa hàng binh khí xong, hắn cảm thấy so với trước kia Nhạc gia cửa hàng binh khí lớn hơn không biết gấp bao nhiêu lần, tầng thứ nhất là các loại binh khí Đấu Sư, Ma Pháp Sư, khí cụ mua bán. Lầu hai thì là mua bán đan dược, lầu ba cùng lầu bốn là đấu giá hội, và lầu năm thì là nơi nghỉ ngơi cùng tiếp đãi một số khách hàng của Nhạc gia.
- Tam thiếu gia, ngươi còn có thời gian tới nơi này a.
Nhạc Thành vừa mới đi đến tầng thứ năm, một thanh âm mềm mại tại sau lưng Nhạc Thành vang lên, lập tức một cổ nhẹ nhàng u hương truyền đến, u hương nhẹ nhàng này Nhạc Thành biết rõ sau lưng đúng là Vân Phỉ Phỉ rồi, loại hương vị đặc biệt này chỉ có trên người nàng mới có, những nữ nhân khác là không có, đối với u hương mê người, Nhạc Thành vẫn một mực ghi nhớ ở trong lòng.
- Ta tới nhìn ngươi a.
Nhạc Thành quay đầu lại, nhìn thấy Vân Phỉ Phỉ đứng ở phía sau của mình, nàng hôm nay mặc một bộ váy dài, tinh mỹ ngũ quan, vũ mị ánh mắt, bộ ngực sữa lộ phòng, một cái khe núi thật sâu mê người, eo nhỏ kiều đồn, toàn thân buộc vòng quanh một cái đường cong hoàn mỹ mê người, đúng là tư thái hồng nhan họa thủy.
- Hãy quên nó, ta vậy mới không tin ngươi.
Vân Phỉ Phỉ có chút cười, lập tức là đi vào gian phòng, nói:
- Nói thực ra, tới làm cái gì.