Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 63: Tiêu Ngọc

Sau sự kiện Tiêu Viêm đánh bại Tiêu Sơn thì Tiêu Viêm đã hoàn toàn nổi danh thiên tài trong đám bạn đồng lứa. Tiêu Chiến cùng với mấy trưởng lão lấy lạ về điều này thì Tiêu Viêm nói ra mình có một vị luyện dược sư cường đại làm hậu thuẫn sau lưng. Hơn nữa trong thời gian chiến đấu với Tiêu Sơn, Tiêu Viêm bộc lộ ra lực chiến đấu mạnh mẽ như vậy là một loại công pháp tạm thời tăng lên sức chiến đấu do sư phụ của Tiêu Viêm dạy cho hắn.

Công pháp gì lại có thể làm cho một người dưới đấu giả bộc lộ ra sức chiến đấu vô cùng cường hãn như thế? Mặc dù các trưởng lão bán tín ban nghi nhưng với việc Tiêu Chiến là tộc trưởng cường ngạnh với đám người này lên đám người này cũng im lặng không có tiếp tục hỏi thêm. Lần này đắc ý nhất là tam trưởng lão, hắn giống như nở hoa trong bụng đi cũng có thể cười, ngủ cũng có thể cười mà đến đi nhà xí hắn cũng cười thành tiếng được. Ai bảo hắn có một tôn nữ tốt đây, người ta Tiêu Viêm mất một năm từ ba đoạn đấu khí tiến vào tám đoạn đấu khí mà tôn nữ của ta từ bảy đoạn đấu khí nhưng tăng lên đến đẩu giả tam tinh a. Ai mạnh ai yếu còn phải so sao? Tiêu Viêm sao? xách dép cho tôn nữ của lão còn không xứng nữa là...

Tam trưởng lão sau khi về nhà, hắn đứng giữa vườn hoa vuốt râu nhìn lên trời cười lớn: "Hahaha..." Đột nhiên hắn ngẩn người lúc này hắn phát hiện tôn nữ của mình đang chạy về phía mình. Thiếu nữ lấy tay che lên mặt liên tục khóc ô ô... thành tiếng làm cho lão nhân giật mình.

Tam trưởng lão đang định lên tiếng hỏi thì thiếu nữ chạy vội vào trong phòng đóng cửa lại phát ra một tiếng rầm. Từ trong phòng thiếu nữ phát ra những tiếng thút thít nỉ non.

Vài ngày sau, Tiêu Hàn phụ thân của Tiêu Mị cũng có đến tìm Tiêu Sơn. Bất quá Tiêu Sơn có ý tránh mặt hơn nữa hắn cũng nói rõ mọi việc rằng chính hai người không hợp nhau chút nào. Tiêu Hàn thấy ý hắn đã quyết chỉ khe khẽ thở dài. Tam trưởng lão hiển nhiên vì việc này mà tức giận vô cùng. Tôn nữ của hắn là ai chứ? Đó chính là đệ nhất thiên tài của Tiêu gia so sánh Tiêu Sơn còn kém xa. Không biết ai là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga đây? Không có ngươi chẳng lẽ tôn nữ của lão phu không kén được hiền tế hay sao? Tam trưởng lão vô cùng tức giận xoay người bỏ về.

Tiêu Sơn dùng ngón tay nho nhỏ xoa xoa trán của mình, hắn với chuyện này chỉ khe khẽ thở dài cũng không có tiếp tục nói chuyện thêm. Dù sao chuyện của hắn và Tiêu Mị tuyệt đối không thể nào có tiến triển, nếu như đã đau dài thà rằng đau ngắn một lần cho rằng. Dù rằng nỗi đau này không hề dễ chịu chút nào. Tiêu Sơn chỉ biết dùng bàn tay kề lên trái tim của mình khe khẽ thở dài. Hắn đứng giữa một đêm trời đầy sao tự nhủ bản thân: "Nhất định sẽ có người con gái như vậy tồn tại!? Nhất định là như thế!?"

Một gia tộc muốn không suy bại, nặng yếu nhất, chính là phải duy trì được sức sống, mà ngọn nguồn của sức sống, đó chính là thế hệ trẻ của gia tộc, bọn họ chính là dòng máu mới của gia tộc, có bọn họ, gia tộc mới có thể phát triển không ngừng.

Bởi vậy, nghi thức thành nhân, đối với mỗi một gia tộc đều hết sức quan trọng, mà Tiêu gia, cũng không ngoại lệ.

Là một trong ba đại gia tộc ở Ô Thản thành, nghi thức thành nhân của Tiêu gia tự nhiên là rất được các thế lực trong thành chú ý tới, một vài thế lực, thậm chí còn trực tiếp yêu cầu tham dự lễ cử hành nghi thức này.

Tiêu Sơn lúc này bước đến, trung quanh lúc này vô cùng nhiều người. Phải nói lần này tập trung gần như toàn bộ những thế lực của Ô Thản thành. Tiêu Sơn ngước nhìn về phía hai người, một thiếu niên và một thiếu nữ lúc này đang đứng với nhau nói chuyện rất vui vẻ. Ánh mắt của Tiêu Sơn quét qua về phía họ. Hai người họ nhìn về phía hắn trong con mắt đều mang theo vẻ trầm mặc.


Ánh mắt chuyển qua, ở một chỗ gần cự mộc cạnh đài, Tiêu Sơn chợt nhận ra người quen. Một cô gái xinh đẹp đang cười nói, hồng y bao quanh thân thể đầy đặn lả lướt, như ẩn như hiện, cực kỳ dụ người. Lúc này, vây quanh nàng đã có không ít người, nghiễm nhiên trở thành một chỗ huyên náo nhất. Tiêu Sơn khi nhìn về phía Nhã Phi đồng thời Nhã Phi nhìn về phía này. Thiếu nữ thấy Tiêu Sơn nhìn qua mình thì ánh mắt của nàng khẽ nháy một cái, trên mặt xuất hiện một nụ cười vô cùng mê người.

Đám thanh niên lúc này phát ra một trận ồn ào. Không ngờ vì nụ cười của Nhã Phi khiến cho đám thiếu niên ở đây cơ hồ là rơi tròng mắt xuống chỉ vì nhìn về phía Nhã Phi. Mấy tiền bối thấy vây liên tục ho khan khiến cho đám đệ tử ván bối lúc này mới từ lúc thất thần tỉnh lại. Có nhiều tên là mở to mắt trợn tròn nhìn về phía Nhã Phi, trong mắt không khỏi xuất hiện vẻ dâm đãng, nhiều thiếu niên bị nhắc nhở đều cúi đầu xấu hổ nhưng họ vẫn len lén ngước đầu nhìn về phía Nhã Phi.

Ngay lúc Nhã Phi xuất hiện một nụ cười sau đó, từ phía đôi thiếu niên thiếu nữ một tiếng hừ nhẹ vang lên, tiếng hừ nhẹ này không ngờ lại từ Huân Nhi. Tiêu Huân nhi nhìn về phía thiếu nữ với ánh mắt đầy địch ý: “Không nghĩ tới ngay cả Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá cũng cử người tham dự lễ thành nhân của gia tộc ta.”

Huân Nhi lạnh lùng lên tiếng cảnh báo nói: “Tiêu gia cùng Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá ở Ô Thản thành quan hệ vốn không tồi, nàng ta đến, có gì kỳ quái cơ chứ? Hơn nữa, thủ đoạn của người đàn bà này, ở Ô Thản thành, ai mà không biết, bao nhiêu là công tử thế gia,vì nàng mà tốn không biết bao nhiêu kim tệ, nhưng cuối cùng có được cái gì!! Chỉ có những kẻ ngốc nghếch mới dùng tiền vào những việc ngu ngốc như vậy. Hừ..."

Tiêu Sơn gãi gãi mũi, hắn lại xoay người lại dùng bộ dạng thản nhiên hai tay khoanh lại trước ngực. Hắn lúc này mặc một chiếc quần tự chế, một chiếc quần bò màu trắng cùng với một chiếc áo màu lam. Bộ y phục này vô cùng bắt mắt khiến cho đám người ở đây cũng bắt đầu bàn tán về cách ăn mặc của Tiêu Sơn. Bất quá Tiêu Sơn không quá quan tâm đến mấy vấn đề như thế. Với y phục mới đặc biệt là mái tóc màu bạch kim bay phất phơ trong gió tuyệt đối là sát thương lực cực lớn với thiếu nữ.

Bởi vì bộ y phục của hắn để ngực trần ra thế nên các thiếu nữ không nhịn được thường nen nén nhìn về phía bộ ngực của hắn. Khi các thiếu nữ nhìn về phía hắn, Tiêu Sơn chỉ mỉm cười đồng thời khe khẽ ngước đầu lên nhìn về phía các nàng. Các thiếu nữ thấy hắn nhìn về phía mình đều đỏ mặt tía tai cúi thấp đầu không dám nhìn nhưng thỉnh thoảng vẫn ghé mắt nhìn về phía hắn.

Tiêu Sơn khi đang mỉm cười nhìn một thiếu nữ hắn giật mình, trong con mắt của hắn xuất hiện sư tực giận. Bởi vì có một thiếu nữ đang ở phía trước bước tới. Đó là một mỹ nữ mặc một bộ đồ tựa như là trang phục của một học viện nào đó, bên hông có một thanh trường kiếm, đang đứng dựa người vào một thân đại thụ. Vóc người mỹ nữ cao cao, mà cái làm cho người ta chú ý nhât, chính là cặp chân thon dài mượt mà, cho dù xinh đẹp động lòng người như Nhã Phi, cũng không có được.

Thấy được người thiếu nữ này Tiêu Viêm run bắn người lên, khóe miệng giật giật nhìn về phía nàng.

"Ha" Tiêu Sơn khẽ nhếch miệng một cái. Hắn đứng chắn trước đường đi của thiếu nữ. Thiếu nữ khẽ nhíu mày một cái nhìn về phía hắn. Trong con mắt của nàng chứa đầy sự ngờ vực cùng cảm giác xen lẫn hơi có lỗi. Đột nhiên tiếng huýt sáo của hắn làm cho mọi người chú ý: "Huýt hiu..." Mọi người quay lại nhìn về phía hắn thì thấy được hắn đang nhìn về phía một thiếu nữ.


Một người trong đó nói: "Là Tiêu Ngọc biểu tỷ a, lần này nhưng có chuyện a!?"

Một người khác hô lên: "Giữa hai người đều có ân oán a, lần này nhưng chắc chắn chuyện không nhỏ!?"

Tiêu Ngọc đi về phía Tiêu Sơn sau đó lên tiếng nói: "Làm ơn tránh đường!"

Tiêu Sơn tặc lưỡi một cái sau đó nhìn về phía Tiêu Ngọc. Hắn khoanh tay lại, con mắt xuất hiện vẻ dâm tà nhìn về phía thân thể của nàng. Hắn quét nàng từ dưới lên trên từ trên xuống dưới. Mỗi một tấc địa phương của nàng đều bị hắn săm soi. Đặc biệt là nơi tư mật của nàng hắn nhìn chằm chằm về phía đó, ánh mắt của hắn như đang muốn liếm láp chỗ đó của nàng. Tiêu Ngọc cảm giác được mình giống như hoàn toàn đang lõa thể trước con mắt dâm tà của Tiêu Sơn. Cả người thiếu nữ run lên, bộ ngực phập phùng, hai má đỏ ửng lên vì tức giận, vệt đó kéo dài tới ngực. Thiếu nữ muốn phản ứng nhưng chưa kịp phản ứng thì Tiêu Sơn đã lên tiếng nói: "Ha, nhiều năm không gặp như vậy mà chân ngươi vẫn dài như vậy. Không biết chỗ đó đã có lông mọc lên chưa a!?"

Lời này lộ ra dâm đãng cực kỳ, cực kỳ thô bỉ. Tiêu Ngọc hoàn toàn bị trọc giận hét lên một tiếng: "Hỗn trướng muốn chết!"

"Wow" Tiêu Sơn không cảm giác được bất kỳ uy hiếp nào của Tiêu Ngọc. Hắn đi đi lại lại sau đó hai tay giang rộng ra: "Thế nào ở chỗ này của chúng ta lại xuất hiện một tiểu tức phụ a!" Nghe những lời này cả thân thể của Tiêu Ngọc run lên. Tiêu Sơn lại tiếp tục với ánh mắt cực kỳ khiêu khích nhìn nàng: "Thật là xinh đẹp am tiểu tức phụ. Thật là..." Hắn gõ gõ trán của chình mình sau đó nói: "Tại sao lúc đó ta ngốc vậy nhỉ đằng nào cũng bị ngươi phế đi đan điền sao không ngắm nhìn kỹ một chút a. Quả thật là ngu ngốc mà!"

Tiêu Sơn nhìn về phía cặp giò của Tiêu Ngọc nhẹ nhàng liếm môi của mình thể hiện ra sự dâm đãng cực độ: "Thật là xinh đẹp à! Khiến người ta hận không đè được ra mà phát tiết a!"

Tiêu Ngọc nhất thời mặt cười cứng lại, bàn tay khẽ chạm tới trường kiếm sau lưng. Tiêu Sơn cười phất tay nói: "Muốn động thủ sao, tiểu tức phụ! Hahaha..." Tiêu Sơn phất tay hướng về phía Tiêu Ngọc nói: "Đến đây nào!?"

Tiêu Ngọc chạy thẳng về hướng hắn chém ra một kiếm, kiếm này mang theo sát khí bức người mấy người thấy vậy đều bị hoảng sợ. Tiêu Sơn bật ngược lại tránh được, hắn cười, hai tay vỗ vỗ vào nhau hướng về Tiêu Ngọc phẩy phẩy nói: "Đến đây nào cô bé!?"

Chăm chú nhìn hai người, Huân Nhi một bên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn về xa xa, lên tiếng nhắc nhở : “Tiêu thúc thúc tới rồi.”

Hừ lạnh một tiếng, Tiêu Ngọc xoay tay thu lại trường kiếm, đôi chân thon dài khẽ rời đi, lúc đi ngang qua Huân Nhi, nàng đột nhiên dừng lại, nói: "Ba năm trước ta dễ dàng phế bỏ đấu khí của ngươi thì sau ba năm ta cũng có thể làm được như vậy!?"

"Ha..." Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía Tiêu Ngọc, miệng nhếch lên nói: "Muốn phế ta lần nữa sao? Tốt thơi đến lát nữa ta chờ cô!?" Nói xong hắn huýt sao một cái: "Đôi chân càng ngày càng dài a!?" Hắn xoay người lại, hai bàn tay khoanh lại trước ngực hướng về phía trước nhìn.

"Ngươi..." Tiêu Ngọc cứng lưỡi nhưng xoay người tiếp tục đi, khi đi nàng không quên nói: "Ngươi cứ chờ ở đó!?"