Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 392: Cổ tộc ra sân

Tiểu Y Tiên ngước đầu nhìn về phía không trung, nàng thấy được đoàn khí màu đen ngày một gần, ngày một gần hơn. Có lẽ không còn nghi ngờ gì nàng cùng với trương phu của nàng sẽ chết. Ấy vậy mà Tiểu Y Tiên lại không cảm nhận được bất cứ sợ hãi nào, trong lòng nàng lại bình tĩnh giống như một tấm gương. Ước mơ của nàng lúc này là dù không sinh cùng ngày nhưng có thể chết cũng hắn cũng là điều mà nàng hy vọng. Khuôn mặt Tiểu Y Tiên xuất hiện nụ cười nhìn về phía Tiêu Sơn, nàng lẩm bẩm: “Được cùng chàng như vậy cũng không tệ!”

Cả thân thể của Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên được bảo phủ trong một đám khí màu đen. Đám khí màu đen thổi qua đánh mạnh lên nền đất phát ra một tiếng ăn mòn kinh dị. Đúng vậy không phải là một tiếng nổ lớn hoặc một tiếng vang làm rung chuyển đất trời mà là một tiếng ăn mòn khiến cho người ta có cảm giác rợn người.

Xèo...

Phía dưới chỗ của Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên trực tiếp bị đám khí màu đen ăn mòn đền điên cuồng. Nhìn từ không trung có thể thấy được nơi mà Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên đang đứng bị lõm xuống giống như một cái nón úp ngược.

Người mặc áo bào đen dẫn theo người mới tới này thực sự đã đạt đến thực lực đấu thánh. Với lực lượng của một đấu thánh khi đánh ra, ngươi có khả năng phòng ngự sao? Điều hiển nhiên chẳng khác gì một con châu chấu muốn đá xe cả. Mọi người chỉ trơ mắt nhìn đám khí màu đen đánh về phía mình. Trong lòng bọn họ tràn ngập tuyệt vọng. Họ hận vì sao Tiêu Sơn lại đem điều này, họ hận tại sao Vân Sơn lại đầu nhập Hồn Điện...

“Hừ...” Một tiếng hừ lạnh không biết từ đâu vang lên. Tiếng hừ lạnh vang vọng khắp nơi giống như âm thanh này phát ra ngay tại bên cạnh ngươi nhưng ngươi không có cách nào phát hiện được âm thanh này ở bên trái hay bên phải, ở bên trên hay bên dưới.

Người mặc áo bào đen nhíu mày lại, ánh mắt hơi trừng về nơi mà khí màu đen của mình quét qua. Bởi vì đòn đánh của người mặc áo bào đen hoàn toàn không có phá hủy bất cứ thứ gì cả. Toàn bộ đòn đánh của người mặc áo bào đen giống như bị một lực lượng nào đó làm cho tiêu tán trong không khí.

Khí đen tản đi thì đứng trước đám người Tiêu Sơn đều có một người hộ vệ. Một người bảo hộ cho Vân Lam tông, một người bảo vệ cho Hải Ba Đông cùng Tiểu Long Nữ và một người bảo hộ cho hai người Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên.

Con mắt Tiểu Y Tiên có vài phần ngơ ngác nhìn về phía trước mình. Đứng chắn trước hai người là một lão già cũng khá lớn tuổi. Lão già có tướng mạo từ mi thiện mục kết hợp với dáng vẻ mặc áo bào trắng của lão khiến cho hình tượng của lão trở nên vô cùng cao cả. Nếu như có một lời nhận xét cho lão già này thì lão già giống như một tiên nhân đắc đạo.

Tiểu Y Tiên thấy được lão già để một tay sau lưng, một tay đưa lên nhẹ nhàng vuốt râu của mình. Thái độ của lão nhàn nhã giống như cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì lão vẫn thong dong bình tĩnh. Ánh mắt lão mang theo vài phần sắc lạnh nhìn về phía đám người mặc áo choàng đen ở phía trên.

Mặc dù tuổi đã khá lớn nhưng da dẻ của lão vẫn hồng hào khiến cho khuôn mặt của lão có vẻ đẹp của người trở về già gọi là đẹp lão. Đôi môi hơi hồng của lão nhẹ nhàng phát ra âm thanh hùng hồn mà lại vững chắc khiến cho người ta không thể liên tưởng đến người này đã rất già mà là âm thanh của một nam nhân trung tuổi. Âm thanh trầm ấm và hùng hồn từ miệng lão già phát ra: “Hồn Điện các ngươi ngày một càn rỡ. Chẳng lẽ trong mắt các ngươi không coi ai ra gì?”

Đôi mắt của người nam nhân kia rõ ràng biểu hiện ra sự kinh ngạc. Theo biểu hiện của hai bên thì lão già này đến hẳn để giúp đỡ đám người Tiêu Sơn. Khi thấy được biểu hiện của người nam nhân mặc áo choàng đen kia thì lão già mới tới này hẳn có thực lực không tầm thường chút nào. Thực lực tối thiểu cũng ngang bằng với người mặc áo choàng đen kia.

Người nam nhân mặc áo choàng đen phát ra âm thanh khàn khàn: “Ngươi là ai?”

Lão già có khuôn mặt vô cùng đẹp lão phát ra âm thanh uy vũ mang theo lực trấn nhiếp đối với đám người mặc áo đen một chút: “Lão phu tự giới thiệu mình một chút. Lão phu là Cổ Vấn Thiên, đại trưởng lão của Cổ Tộc.”

Trong lúc này thì đứng trước Vân Lam tông cùng với đám người Hải Ba Đông cùng với Tiểu Long Nữ là hai lão già khá. Cả người Hải Ba Đông lúc này ướt đẫm máu tươi của Tiểu Long Nữ, tinh thần hắn có chút bàng hoàng sau khi mình sống sót từ trong diêm vương. Hắn ngước nhìn lên thì thấy được một lão già mặc một bộ quần áo màu xám tro bình thản đứng ở nơi đó. Hải Ba Đông lập tức cung kính lên tiếng nói: “Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp!”


Lão già này hiển nhiên cũng có khuôn mặt ưa nhìn khiến cho người khác đều có hảo cảm. Hắn quay lại nhìn về phía Hải Ba Đông đồng thời xuất hiện nụ cười cực kỳ thân thiện đáp lại Hải Ba Đông đồng thời mở miệng của mình nói: “Chuyện nên làm mà thôi! Lần này ta cứu các ngươi cũng là do lệnh của đại trưởng lão. Thật may là chúng ta đã đến kịp!”

Khí màu đen bắn thẳng vào Vân Lam tông nhanh chóng tản đi khiến cho đám người ngẩn ra. Họ cứ nghĩ mình chắc chắn phải chết nhưng không ngờ họ không có chết. Vẻ mặt của họ từ thất thần, tuyệt vọng ngơ ngác lập tức ngẩn ra. Ánh mắt nhìn về phía trước, không biết lúc nào đứng chắn trước đám người là một người nam nhân khá luống tuổi dựa theo hình dáng thì là một lão già ngoài sáu mươi tuổi. Trên mái tóc của lão đã nửa trắng nữa đen đan xen cùng với bộ râu ngắn cũng nửa trắng nửa đen. Tuy nhiên khuôn mặt lại toát ra nét hiền từ khiến cho hắn có cảm giác gần gũi với mọi người.

Mặc dù dựa vào khuôn mặt và hình dáng thì ai cũng cho rằng Vân Sơn lớn tuổi hơn lão già này nhưng Vân Sơn lại lập tức kính cẩn lên tiếng nói: “Cảm ơn tiền bối đã cứu vớt Vân Lam tông chúng ta!”

Lão già quay ra nở nụ cười ấm áp như gió xuân đối với Vân Sơn nói: “Các ngươi không cần cảm ơn ta. Bản thánh làm việc tất cả đều là lệnh của đại trưởng lão. Nếu như các ngươi muốn cảm ơn hãy nói những lời này đối với đại trưởng lão!”

Nghe được người nam nhân này gọi mình là bản thánh thì trong lòng Vân Sơn tràn đầy sóng nổi. Hắn hoàn toàn không tin vào mắt mình khi nhìn về phía trước người này. Hắn nhìn không ra tu vi của người này nên hắn nghĩ rằng đối phương bất quá chỉ là một đấu tôn mà thôi nhưng hắn không nghĩ được rằng đối phương lại tự xưng mình là bản thánh. Nói vậy thì tu vi của đối phương có phải là đấu thánh hay không?

Ánh mắt của người mặc áo choàng đen tràn đầy ác ý nhìn về phía lão già mặc mặc y phục màu trắng có dáng vẻ tiên phong đạo cốt tên Cổ Vấn Thiên kia mà mở miệng phát ra âm thanh khàn khàn: “Đường đường một đấu thánh đã vượt quá đấu thánh ngũ tinh, ngươi đáng lý không thể tùy ý xuất thủ. Chẳng lẽ ngươi không tuân thủ quy định của chúng tộc viễn cổ, ngươi không sợ bảy viễn cổ gia tộc khác đối với Cổ tộc tiến hành bầy công sao!?”

Lão già cười lạnh sau đó lên tiếng nói với âm thanh uy vũ giống như vang vọng khắp nơi, không có chỗ nào mà âm thanh không vang tới được: “Thực lực của ngươi đã đạt đến đấu thánh thất tinh, ngươi xuất thủ với một đám vãn bối không sợ viễn cổ chủng tộc chúng ta vây công Hồn Điện các ngươi?”

Hiển nhiên lời lão già làm cho mọi người hoàn toàn kinh hãi. Bởi vì họ nghe được gì đây? Hai người này đường đường một người đấu thánh thất tinh, người kia lại có thể nhìn ra tu vi của đối phương thì tu vi của hắn phải đạt tới tối thiểu là đấu thánh thất tinh. Ở cái nơi *** chim không thèm rớt xuống này lại xuất hiện hai vị đấu thánh không phải là ba vị mới đúng. Điều này đã làm cho đám người ở đây hoàn toàn đem ánh mắt nhìn đến muốn mù khi mở to nhìn về phía trên trời.

Từ áo choàng màu đen phát ra tiếng cười lạnh lẽo: “Khặc, khặc... chúng ta vốn không phải là người của viễn cổ chúng tộc. Chúng ta vì sao phải nghe theo quy định của viễn cổ chúng tộc. Thật là một trò cười lớn nhất tại đại lục đấu khí này! Nói như ngươi nói chẳng phải bất cứ ai khi sinh ra cũng đều phải tuân thủ ước định của viễn cổ gia tộc các ngươi sao?”

“Hừ...” Lão già Cổ Vấn Thiên nhếch khóe miệng hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt lão già Cổ Vấn Thiên trở nên lạnh lẽo và tràn đầy sát khí nhìn về phía người mặc áo choàng đen mà nói: “Luật lệ của viễn cổ chúng ta đặt ra Hồn Điện các ngươi có thể không theo nhưng việc ngươi đường đường là một cường giả đấu thánh thất tinh lại ra tay với một vãn bối. Ngươi không cảm giác được mất mặt hay sao? Hay là Hồn Điện các ngươi không sợ viễn cổ chủng tộc chúng ta tiến hành vây công đối với các ngươi?”

Trên đại lục đấu khí này vốn là cường giả vi tôn tuy nhiên cường giả họ cũng có quy định đối với nhau. Các cường giả phần lớn đều xuất phát từ các gia tộc mà ra. Để một gia tộc duy trì thịnh vượng không chỉ yêu cầu là tài nguyên mà còn cần một điều quan trọng nhất đó chính là nguồn máu mới. Thế nên mặc dù họ không quy định thành văn nhưng điều này đều bị viễn cổ chủng tộc cùng với các giác tộc ở Trung Châu đều một mực duy trì. Không thể dùng người có thực lực quá cao truy sát gia tộc hậu nhân nói đúng hơn không thể dùng ỷ lớn hiếp nhỏ.

Quy định bất thành văn này đảm bảo các gia tộc có thiên tài sẽ không bị bóp chết từ trong trứng nước. Người nào dám vi phạm điều này sẽ bị viễn cổ chúng tộc sai phái người đuổi giết đem mạt sát tránh để cho hắn làm ảnh hưởng đến sự duy trì và phát triển của các gia tộc. Thế nên tại Trung châu cũng khá ít trường hợp ngay mặt lấy lớn hiếp nhỏ nhưng trong bóng tối thì không thể đảm bảo.

Người mặc áo choàng đen hiển nhiên không có lời để nói với những lời của lão già Cổ Vấn Thiên. Hắn lập tức lên tiếng nói: “Ở đại lục đấu khí vốn là cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cả bé. Ngươi không cần đem cái luật lệ đó trước mặt của lão phu. Hơn nữa chúng ta đối phó với Tiêu gia cũng không liên quan gì với Cổ tộc các ngươi đi?”

Cổ Vấn Thiên cười, nụ cười của lão mang theo vài phần khinh thường nhìn về phía người mặc áo choàng đen mở miệng nói: “Không liên quan! Tiêu gia vốn là một nhánh của Tiêu tộc năm xưa mà Cổ tộc và Tiêu tộc có tình như huynh đệ. Ngươi nói xem chúng ta có cần ra tay khi hậu nhân của Tiêu gia bị người giết hại hay không?” Nói xong thì lão già lập tức chìa tay ra đồng thời quát lạnh một tiếng: “Giao ra những gì các ngươi đã lấy sau đó thúc thủ chịu trói có lẽ lão phu sẽ tha cho các ngươi một mạng. Nếu không tự gánh lấy hậu quả...”


Hai người một người nam nhân mặc áo choàng đen khiêu chiến cùng với Tiểu Long Nữ và một lão già mặc áo choàng đen khiêu chiến với Tiêu Sơn đã trở lại người mặc áo choàng đen mới tới. Người mặc áo choàng đen không thèm bận tậm tới những lời của Cổ Vấn Thiên uy hiếp, hắn cười lạnh đáp lại bằng giọng khinh thường: “Chậc... đám người viễn cổ chủng tộc các ngươi ăn nói thì rất chính nghĩa nhưng không phải đến vì những món đồ đó sao? Làm sao còn cẩn nói mình cao thượng giống như vậy?”

Khóe miệng của lão già Cổ Vấn Thiên nhếch lên cười lạnh đồng thời ngón tay của lão chỉ thẳng về phía người mặc áo choàng đen: “Kẻ vô tri của ngươi sao hiểu được tình nghĩa giữa Cổ tộc chúng ta và Tiêu tộc. Ngoài ra, những thứ đó vốn thuộc về người của Tiêu gia, các ngươi trả lại cũng là việc nên làm... Về tình về lý, Cổ tộc chúng ta đều phải cần thiết ra mặt bảo vệ cho hậu nhân của Tiêu gia...”

“Hừ...” Cổ Vấn Thiên đang nói thì lập tức bị người mặc áo choàng đen đánh ngắt lời: “Ngươi nói nhiều như vậy chẳng qua vì những bảo vật của tiểu tử kia cùng với của Tiêu gia trên người chúng ta mà thôi. Ngươi không cần phải lấy lý do đường đường chính chính như vậy!”

Lão già Cổ Vấn Thiên híp mắt đồng thời phát ra uy áp mạnh mẽ và tràn đầy nguy hiểm nhìn về phía người mặc áo choàng đen mở miệng nói: “Xem ra đàm phán là không có cách nào thành công. Đến cuối cùng vẫn là chúng ta ra tay đem mọi thứ đòi lại!”

Áo choàng màu đen hơi rung lên, người mặc áo choàng đen phát ra tiếng cười lạnh lẽo: “Khặc, khặc... Ít lấy lý do, muốn cướp món đồ trong tay chúng ta phải xem bản lãnh các ngươi!” Vừa nói thì hắn vừa nhìn về phía đám người Tiêu Sơn mà nói: “Nhưng ta cũng phải cảnh cáo các ngươi mặc dù các ngươi có thực lực hơn chúng ta nhưng nhân số chúng ta nhiều hơn các ngươi. Khặc, khặc... Khi hai bên giao phong hẳn bên các ngươi sẽ chiếm thượng phong nhưng chỉ cần người chúng ta kéo người của các ngươi. Như vậy a...”

Mặc dù áo choàng đen che kín toàn thân người này nhưng họ đều cảm nhận được rõ ràng hắn đang mở ra nụ cười đầy châm chọc: “Các ngươi có hay không bảo toàn tính mạng của đám tiểu tử kia. Chỉ cần sáu người trong chúng ta kéo ba người các ngươi, hai thuộc hạ còn lại đi giết chết tiểu tử kia, các ngươi có thể bảo mạng cho hắn được không? Ngươi không phải nói Cổ tộc các ngươi rất nhân nghĩa sao?”

Nghe được lời này thì vẻ mặt của Cổ Vấn Thiên lộ ra sự tức giận. Khuôn mặt của lão trở nên đỏ bừng đồng thời nắm chặt lại hai bàn tay của mình. Trên cánh tay của lão bắt đầu xuất hiện gân xanh nổi lên trông vô cùng khiếp sợ. Điều này khiến cho người khác có cảm giác được cả người mình giống như một ngọn núi đè lên. Khí thế của Cổ Vấn Thiên tràn ra khiến cho nhiều người không nhịn được run rẩy trực tiếp quỵ chân xuống.

Lão già Vân Sơn nhìn lên trời hít một hơi thật sâu sao đó lên tiếng nói: “Khí thế thật mạnh!” Chỉ đơn phần là khí thế mà đã như vậy thì khi họ đánh hết sức sẽ mạnh mẽ đến như thế nào. Vân Sơn thở dài, hắn quay ra thấy được Nạp Lan Yên Nhiên có khuôn mặt tái nhợt. Vân Sơn bất đắc dĩ đem bàn tay vỗ nhẹ lên bả vai của Nạp Lan Yên Nhiên đem đấu khí truyền vào giải tỏa áp lực trên người nàng. Khi mà Vân Sơn quay ra thấy được hàng loạt đám đệ tử cùng trưởng lão trong tông môn không chịu nổi khí thế lập tức quỳ rạp trên mặt đất.

Lời của nam nhân mặc áo choàng đen chứa đầy trâm trọc đối với Cổ tộc. Mọi người quá hiểu rõ được đại trưởng lão của Cổ tộc đang đứng ở tình trạng nào. Nếu như lựa chọn bất cứ điều gì đều sẽ mắc phải sai lầm, không có lựa chọn vẹn cả đôi đường. Nếu như từ bỏ Tiêu Sơn chẳng khác nào Cổ tộc tự vả vào mồm của mình. Nếu từ bỏ những thứ đó thì Cổ tộc chẳng khác nào bỏ đi một mòn đồ béo bở khiến cho gia tộc của mình phát triển mạnh mẽ cả.

Bất cứ lão già nào trong lúc này thì đều sẽ lựa chọn từ bỏ Tiêu Sơn, nói đúng hơn là bất chấp sống chết của Tiêu Sơn, lợi ích của gia tộc mới là lớn nhất. Ánh mắt mọi người đảo về phía đại trưởng lão ở phía xa. Họ nghĩ rằng vì cường giả này đã sớm có đáp án. Vì gia tộc hy sinh một vài con em không tiếc nói chi đến một người ngoài.

Âm thanh khàn khàn phát ra từ miệng người mặc áo choàng đen: “Khặc, khặc... nếu như ngươi không có ngăn trở chúng ta. Vậy chúng ta đi thôi!” Nói xong thì người mặc áo choàng đen ra hiệu cho đám người ở đây.

Mọi người đều trợn tròn mắt khi thấy được đám người mặc áo choàng đen di chuyển một cách cẩn trọng từ phía sau. Hiển nhiên đám người này đã có ý định rời đi. Họ không nghĩ ra được tại sao vị đại trưởng lão của Cổ tộc này lại muốn làm vậy.

Bất chợt một người lập tức bay về phía bên cạnh lão già sau đó mở miệng nói: “Đại trưởng lão, việc này...”

Không nghĩ tới để cho mọi người ngoài ý liệu, bàn tay Cổ Vấn Thiên phất lên sau đó thở dài ra một hơi: “Hắn nói thật sự đúng. Nếu như chúng ta bao vây đem họ tiêu diệt cũng khó bảo toàn được tiểu huynh đệ Tiêu Sơn. Thế nên hãy để cho họ rời đi đi!” Trong lời nói của Cổ Vấn Thiên đầy sự bất đắc dĩ.

Sự việc biến chuyển một cách nhanh chóng khiến cho đám người ở đây giật mình. Họ chỉ có thể ngơ ngác nhìn về phía những người mặc áo choàng đen mở ra một không gian lối đi sau đó nhanh chóng rời đi. Một lão già trong Cổ tộc chắp tay nói: “Đại trưởng lão...”

“Dừng!” Bàn tay của đại trưởng lão Cổ Vấn Thiên đưa lên, người này nhất thời rơi vào im lặng. Cổ Vấn Thiên trực tiếp mở miệng với giọng đầy tình cảm và sự quan tâm: “Việc này nếu bị tộc trưởng trách tội sẽ do ta toàn quyền phụ trách. Các ngươi đừng quá lo lắng. Lần này chúng ta không bảo vệ tốt Tiêu gia thực thẹn với cái tên Cổ tộc. Bất kể như thế nào đi nữa thì bảo vệ huyết mạch Tiêu gia là ưu tiên hàng đầu!”

Vừa nói thì Cổ Vấn Thiên nhìn về phía Tiêu Sơn với nụ cười ấm áp và tràn đầy sự ấm áp đối với mọi người. Bàn tay hắn lấy ra một viên đan dược sau đó trực tiếp đưa về phía Tiêu Sơn nói: “Hiền điệt, ngươi hãy uống viên đan dược này vào. Nó sẽ có hữu ích với ngươi!”

Trong tay Cổ Vấn Thiên xuất hiện một viên đan dược lòe lòe. Khi vừa lấy ra lập tức dược lực của chúng nhanh chóng tản ra ngoài khiến cho người có cảm giác mê say. Nhìn về phía viên đan dược người ta có cảm giác được viên đan dược này không tầm thường chút nào.

Người nam nhân có mái tóc hoa dâm lập tức mở miệng nói: “Đại trưởng lão... đó là cửu phẩm đan dược...” Cổ Vấn Thiên ngay lập tức trừng mắt nhìn về phía người này. Nhất thời người này trở nên im lặng cũng không có dám tiếp tục lên tiếng nói chuyện.