Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 348: Kim tiên khôi lỗi đối kháng thiên lôi

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện dị tượng như vậy, cũng đã kinh động đến Vân Vận, ngay cả lão tông chủ Vân Sơn cùng những cường giả khác cũng nó mặt ra ngoài, lập tức trên bầu trời vang lên những chuỗi xé gió, từng cái thân ảnh từ trong Vân Lam tông thoáng hiện ra, rồi trôi nổi trên bầu trời, sắc mặt ngưng trọng nhìn lên bầu trời tràn ngập mây đen.

Vân Vận quả quyết thúc dục mọi người mở ra hộ sơn đại trận. Đám người Vân Lam tông thấy như vậy thì khuôn mặt đều trở nên ngưng trọng. Cảm giác họ trong lúc này là tràn ngập vui mừng đồng thời cũng xen lẫn cả sự sợ hãi. Họ vui mừng vì Vân Lam tông ra đời một vị luyện dược sư thất phẩm, họ lo sợ vì sự xuất hiện của đan lôi. Đan lôi vốn không phải lôi điện bình thường mà là lôi lực do đan dược xuất thế. Nó uy lực vô cùng đáng sợ. Họ sợ hộ sơn đại trận của Vân Lam tông không có cách nào chống đỡ được trước đan lôi.

Thân hình lão già tóc bạc phơ, khí thế của lão giống như tiên phong đạo cốt, lão lăng không phi hành bay vọt tới nơi này. Thấy được lão già mặc y phục màu trắng bay đến thì đám lão già cũng với đám đệ tử ở đây đều chắp tay cung kính hành lễ: “Lão tông chủ!”

Ánh mắt lão già quét về phía đám người ở phía dưới, lão nhẹ nhàng gật đầu đáp lại lời của mọi người. Ngay sau khi đó thì thân mình lão già bay thẳng về phía nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu xanh da trời. Đôi môi tái nhợt của lão mấp mãy, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía bầu trời. Cuối cùng lão già nhìn về phía nam nhân trung tuổi anh tuấn đang đứng ở phía xa. Lão hỏi: “Vận Nhi, Cổ Hà... hắn đã đột phá luyện dược sư thất phẩm?”

Ánh mắt xinh đẹp mà thành thục của Vân Vận quét về phía Cổ Hà. Trên người Cổ Hà tràn ngập mồ hôi, khuôn mặt hắn trở nên tái nhợt. Tuy nhiên ánh mắt của hắn nhìn về phía viên đan dược, trong con ngươi của hắn xuất hiện vẻ mong chờ. Vân Vận than nhẹ một tiếng nói: “Cổ Hà ở nhiều năm qua đều muốn đột phá luyện dược sư thất phẩm. Không nghĩ đến hắn lại đột phá ở cái ngày này. Hài... Xem ra coi như hắn cũng thỏa mãn được ý niệm của mình!”

Trên mặt lão già Vân Sơn xuất hiện vẻ mừng rỡ, lão không nhịn được cười lớn, bàn tay thì liên tục vuốt ve chỏm râu của mình. Lão nhìn về phía hắn nói: “Xem ra đại sư Cổ Hà vốn là phúc của Vân Lam tông chúng ta. Chỉ tiếc ài...”

Nghe được tiếng thở dài của Vân Sơn thì Vân Vận cảm giác được mình có chút lúng túng. Nhiều năm như thế rồi mà Cổ Hà cũng chỉ trung tình với một mình nàng. Hiển nhiên nàng cũng biết Cổ Hà yêu sâu đậm với nàng như thế nào. So sánh Tiêu Sơn cùng với Cổ Hà thì e rằng trong tình yêu Tiêu Sơn kém Cổ Hà đến một nghìn tám trăm dặm. Cổ Hà trung tình, nhiều năm như vậy rồi còn không có kết hôn mà chờ đợi Vân Vận. Đáng tiếc, cảm giác vốn là không cách nào lý giải. Dù Cổ Hà có cố gắng vì Vân Vận thế nào thì thủy chung Vân Vận cũng không có cảm giác được mình yêu Cổ Hà. Nàng không hiểu tại sao mình lại yêu Tiêu Sơn như vậy mặc dù thời gian nàng gặp hắn kém xa so với Cổ Hà. Lý trí nàng nói lựa chọn Cổ Hà là tốt nhất nhưng trái tim của nàng lại chỉ muốn Tiêu Sơn.

Vân Sơn khe khẽ lẩm bẩm nho nhỏ với Vân Vận: “Một ít đan dược nếu phẩm chất quá cao, một khi xuất thế, với dược lực hùng mạnh sẽ dẫn tới thiên rung địa chuyển, cuối cùng sẽ xuất hiện Đan lôi, năm xưa vi sư cùng với sư phụ mình lịch làm khắp nơi cũng chỉ thấy qua hai lần Đan lôi thôi, lần đầu tiên nhìn thấy khi đi lịch lãm ở Trung Châu, thấy một gã Thất phẩm Luyện Dược Sư ra tay luyện đan, cuối cùng khi đan thành thì trên thiên không nổi lên sấm chớp, mà lần thứ hai chính là hiện tại... Mặc dù lần này không có mạnh mẽ như lần đó nhưng xem ra đan lôi cũng không yếu.”

Đầu Vân Vận quay sang Vân Sơn, nàng nhỏ giọng hỏi: “Lão sư, người xem đan dược do Cổ Hà liệu có thể thành công hay không vượt qua đan lôi này?”

Vân Sơn nghe thế thì cũng là có chút chần chờ, lắc đầu sau đó cười khổ và nói : “Chuyện này ta cũng không rõ lắm, mặc dù ta có thấy qua Đan lôi, nhưng cũng chỉ là chút ít, bất quá lần chúng kiến Đan lôi kia, tên Luyện Dược Sư kia ước chùng đã mời ba tên cường giả Đấu Tông, mới có thể chống đỡ được, mặc dù đan lôi của Cổ Hà không thể so sánh với luyện dược sư luyện chế lần đó nhưng với khả năng của chúng ta... ta hy vọng có thể chống đỡ qua được kiếp nạn này.”

Vù, vù...

Hai người vừa nói chuyện với nhau được mấy câu thì ngay lập tức xuất hiện một đám người từ phía xa phóng tới nơi này. Đám người nhìn về phía cảnh này thì nhất thời thì có chút lo lắng, bởi vì một số người đến với dáng vẻ không mấy thiện cảm. Tuy nhiên thân hình một con giao long màu tím bay về phía trước thì đám người đó nhất thời kinh hãi.

Vân Sơn ngưng trọng nhìn về phía con tam trảo tử sắc giao long kia, hắn khe khẽ lẩm bẩm nói: “Ma thú thất giai sơ kỳ, thực lực không kém gì mình! Chẳng lẽ nó là con Tam Trảo Tử Sắc Giao long trong Ma Thú Sơn Mạch. Nó đột phá đến thất giải?” Càng khiến cho Vân Sơn giật mình hơn nữa chính là trên lưng Tam Trảo Tử Sắc Giao Long có đứng. Một thanh niên và một thiếu nữ, thanh niên có mãi tóc bạch kim, sống mũi cao thẳng có vẻ cực kỳ cao ngạo. Thiếu nữ với mái tóc đen nhánh bồng bềnh mặc y phục màu trắng phát ra khi thế giống như hòa vào tự nhiên. Khí chất này giống như khiến cho người ta cảm giác gần gũi và thân thiện. Nàng mặc dù không quá đẹp nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác tươi mát.

Bất chợt đôi tai Vân Sơn hơi vểnh lên, hắn nghe được Vân Vận lẩm bẩm nói nhỏ: “Hắn, hắn... cũng đến!” Khi mà Vân Sơn quay đầu sang thì phát hiện ánh mắt Vân Vận tập trung nhìn về phía thân mình của người thanh niên có mái tóc bạch kim kia.

Đôi mắt Vân Sơn nheo lại nhìn về phía Tiêu Sơn. Tuy nhiên hắn lại phát giác được không ra tu vi của Tiêu Sơn. Điều này làm cho hắn có cảm giác vô cùng quái dị. Ngay cả thiếu nữ mặc y phục màu trắng kia cũng như vậy. Tuy nhiên lão lại phát hiện được xung quanh họ có khí ba động của năng lượng. Loại này khác biệt so với đấu khí.

Tiêu Sơn cảm nhận được có một đôi mắt đang dòm ngó mình, đôi mắt của hắn nheo lại. Hắn nhìn về phía lão già đang đứng ở bên cạnh Vân Vận thì khóe miệng hắn hơi nhếch lên. Hắn vỗ vỗ đầu của Tiểu Long Nữ nói: “Tiểu Long Nữ, ngươi có biết hay không vị tiền bối đang đứng cạnh Vân Vận?”

Đầu Tiểu Long Nữ hơi gật sau đó lại lắc lắc đầu. Đôi mắt to to của nàng chớp chớp. Nàng mở miệng nói: “Không nhớ nữa! Chủ nhân, dường như ta đã gặp hắn ở nơi nào đó!”

Miệng Hải Ba Động mở ra, hắn hấp một hơi khí thật sâu vào phổi. Ánh mắt của hắn quét về phía lão già. Trong đôi mắt của lão thì cảm giác có chút ngưng trọng. Lão lên tiếng mở miệng đáp: “Không nghĩ đến ngay cả Vân Sơn cũng vì việc này mà xuất quan. Chẳng lẽ hắn đã đột phá đấu hoàng tiến lên đấu tông?” Khóe miệng Hải Ba Đông hơi nhếch lên.

Đôi mắt Vân Sơn quay sang nhìn về phía Hải Ba Đông, trong lòng lão thầm nghĩ: “Lão già này! Không nghĩ tới tốc độ tu luyện của hắn cũng rất tốt a. Nhiều năm như vậy đã là đấu hoàng bát tinh. Khí chất còn có chút hư phù. Có lẽ hắn cũng mới đột phá không lâu.”

Lão già hạc phát đồng nhan của hoàng thất Gia Mã, Gia Hình Thiên cũng nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt hắn nheo lại nhìn về phía Vân Sơn nói: “Ừ... Không nghĩ đến lão già này nhiều năm như vậy rồi còn đột phá được đấu hoàng đỉnh lên đấu tông. Hài... Thật sự không nghĩ được hắn có khả năng phá được cánh cửa này!”


Một lão già mặc y phục màu xanh xám, khí chất phiêu nhiên, kiệt ngạo bất tuần nhìn về phía lão già Vân Sơn. Lão lên tiếng nói: “Không nghĩ đến đại sư Cổ Hà có thể luyện chế ra đan dược thất phẩm. Thêm việc Vân Sơn đột phá đấu tông. Vân Lam tông không hưng không được!” Nói xong thì lão già này quét mắt nhìn về phía lão già hạc phát đồng nhan.

Nhất thời khuôn mặt lão già Gia Hình Thiên trở nên ảm đạm, khuôn mặt đang suy nghĩ gì đó. Tuy nhiên ngay sau đó lão già nghe được một tiếng nói. Lão ngay lập tức quay ngay về phía âm thanh phát ra. Người mở miệng nói không ngờ là Hải Ba Đông.

Hai tay Hải Ba Đông khoanh lại trước ngực, khóe miệng lão hơi nhếch lên, lão mở miệng nói: “Đúng là ta có chút coi thường lão già Vân Sơn này. Không nghĩ đến lão già ấy lại đột phá đấu tông. Hừm... Chờ một vài năm nữa ta cũng sẽ tiến vào đấu tông. Đến lúc đó ta nhất định sẽ đánh với lão già ấy một trận!”

Mấy lão già nhìn về phía Hải Ba Đông như vậy thì đều cau mày, mặc dù Hải Ba Đông có chút khoa trương nhưng xem ra lão ấy không hề nói dối. Nạp Lan Kiệt cười, ánh mắt có vài phần khinh bỉ nhìn về phía Hải Ba Đông. Lão lên tiếng nói: “Cái lão già này, nếu không phải có nữ thần y Tiểu Y Tiên, lão phu e ngươi đã chết không biết bao nhiêu lần rồi!”

Nghe được Nạp Lan Kiệt nói như vậy thì Hải Ba Đông phá lên cười nói: “Hahahaha... ai bảo gia tộc Mễ Đặc Nhĩ chúng ta sinh ra được một nữ nhi giỏi đây.” Ánh mắt Hải Ba Đông đầy giễu cợt nhìn về phía mấy lão già này. Thấy được ánh mắt kỳ quái của đám người này nhìn về phía mình thì Hải Ba Đông tiếp tục nói: “Nạp Lan Kiệt, không phải lão cũng có tôn nữ sao? Sao lão không bảo tiểu nha đầu kia kiếm một tôn nữ tế tốt như tiểu nha đầu Nhã Phi của nhà chúng ta!?”

Dường như Hải Ba Đông đang giễu cợt Nạp Lan Kiệt: Ngươi cũng có tôn nữ mà! Không phải ngươi rất tự hào về tôn nữ của ngươi sao? Ngươi giỏi thì ngươi bảo tôn nữ của ngươi kiếm một trượng phu như nhà chúng ta xem nào.

Nạp Lan Kiệt nghe thấy vậy thì hừ nhẹ phất tay áo một cái. Trán Nạp Lan Túc thì tràn ngập mồ hôi. Hắn lẳng lặng đứng sau Nạp Lan Kiệt cũng không tiện mở miệng nói gì. Tuy nhiên khi ánh mắt Nạp Lan Túc rơi vào người Tiêu Sơn thì hắn khe khẽ thở dài ra một hơi.

Xuy lạp! Mây đen tràn ngập, đột nhiên một đạo ngân mang to như cánh tay từ trong mây phóng ra, quang mang chói mắt làm cho thiên địa đang ảm đạm vì thế mà sáng bừng lên.

Cổ Hà đứng trên bệ đá, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám mây đen. Dương như khi hắn vươn tay lên thì đám mây đen gần trong gang tấc, bên trong sấm sét quay cuồng, giống như ầm ầm bên tai, làm cho màng nhĩ cảm thấy từng trận ù ù.

Liễu Linh đứng ở phía ở đằng xa lo lắng nói: “Sư phụ...” Cổ Hà vẫn không có đáp lời mà lẳng lặng nhìn về phía trước.

Đôi môi tái nhợt trên miệng Cổ Hà khẽ mở, hắn lắp bắp nói: “Đây chính là Đan Lôi sao?”

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào lôi đình đang du động như ngân xà trong đám mây đen, cảm thụ được cỗ lực lượng cực lớn ẩn chứa trong đó, ánh mắt Cổ Hà cũng hiện lên một chút kinh dị, có chút chờ mong...

Vô số Luyện Dược sư, kỳ vọng lớn nhất của cả đời, chính là có thể luyện chế ra một khỏa cao giai đan dược có thể đưa tới Đan lôi, đối với bọn họ đó là một vinh quang lớn lao. Mà Cổ Hà cũng giống như thế, hắn nhớ rõ, hắn nhiều lần luyện chế đan dược lục phẩm cao cấp có khi là đỉnh phong thì cũng không xảy ra một màn kinh khủng như vậy. Thế nên sao Cổ Hà không kích động cho được.

“Lão sư, người thấy không? Cuối cùng đồ nhi cũng hoàn thành được tâm nguyện của người. Đồ nhi đã trở thành một luyện dược sư thất phẩm rồi. Ước gì người có ở nơi này chứng kiến thành quả của đồ nhi!” Những tia chớp màu bạc không ngừng lóe ra trong mắt Cổ Hà, bàn tay Cổ Hà vuốt ve một chiếc nhẫn cổ kính trên bàn tay của hắn. Đây là món quà cuối cùng mà sư phụ hắn ra đi để lại cho hắn.

Ầm !

Bên trong mây đen tia chớp càng ngày càng va chạm mãnh liệt, sau đó, cả bầu trời dừng như đang bị đè nén, đột nhiên giữa đám mây đen vỡ ra một khe hở, chợt một đạo ngân lôi rộng chừng nửa xích, mang theo tiếng nổ vang vọng trong thiên địa, giống như một con rắn trắng, xuất hiện từ bên trong mây đen lao ra, mục tiêu rõ ràng là Cổ Hà đang đứng trên bệ đá... Trước mặt là viên đan dươc màu ngọc bích.

Khi mà lôi điện lóe lên, bất chợt trước lúc đó Tiêu Sơn đạp không bay lên, hắn phóng về phía trước. Đám người này thấy được cảnh này thì vô cùng kinh hãi. Vân Sơn mở miệng nói: “Tên tiểu tử kia hắn muốn làm gì? Muốn chết sao?”

Không biết từ đâu thì Tiêu Sơn lấy ra một bức tượng. Một bức tượng bóng loáng bằng kim loại được tạc vô cùng xinh đẹp không tì vết chút nào. Nếu như không phải sự bóng bẩy của nó thì người ta còn nghĩ rằng nó chính là người thật mà không phải bức tượng. Hắn quát lên một tiếng: “Đi!”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Sơn thấy được hành động này thì con mắt của tất cả họ đều mở lớn. Đám người vô cùng kinh ngạc không biết Tiêu Sơn muốn làm gì. Một người trong số đó quát lên: “Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn cướp đan dược?”

Một người khác lên tiếng nói: “Ngu xuẩn, lại lựa chọn cướp đan vào lúc này!”


Tuy nhiên mọi người chưa kịp phản ứng gì thì bức tượng bay vọt về phía trước. Nó lơ lửng đứng chắn trên đỉnh đầu của Cổ Hà và viên đan dược.

Oành

Ngân lôi ầm ầm lao tới, nó nhanh chóng bổ thẳng lên bức tưởng kim loại được tạc bởi một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp kia. Nộ lôi bổ xuống, vô số tia điện nhỏ bị thước ảnh bắn ra xa, chi chít như mấy con rắn bạc, bao phủ cả thân mình tượng đá.

Ngay sau đó khiến cho mọi người cực kỳ kinh hãi là chiếc tượng xinh đẹp lan tràn lôi điện. Từng tia lôi điện lượn lờ xung quanh bức tượng khiến cho nó trở nên sáng bóng. Một người nhìn về phía bức tượng tinh mắt lẩm bẩm nói: “Thứ đó, bức tượng đó hình như là nữ vương Mỹ Đỗ Toa. A... nó dường như đang hấp thu lôi điện!?”

Tiếng nghị luận vang lên ầm ĩ, ngay cả Vân Sơn cũng định ra tay đối với Tiêu Sơn nhưng ngay sau đó bị Vân Vận giữ lại. Tiêu Sơn nhắm mắt lại cũng không có suy nghĩ nhiều. Hài bàn tay hắn kết vài cái pháp ấn kỳ quái, miệng lẩm bẩm sau đó hai ngón tay chỉ thẳng lên bầu trời nói: “Đi!”

Có lẽ bởi vì bị Tiêu Sơn khiêu khích, mây đen kéo lại càng ngày càng nhiều, một lát sau, thanh âm xoẹt xoẹt lại một lần nữa vang vọng, so với lúc trước, ngân lôi lần này ước chừng to hơn gấp đôi, lại một lần nữa từ trong mấy đen lao ra.

“Ha ha !” Ánh mắt nóng bỏng ngắm nhìn ngân lôi xoẹt ngang trời đất, Tiêu Sơn cười to một tiếng, bàn tay của hắn đưa ra vẫy vẫy đối với đám lôi điện: “Đến đây nào nào!” Bàn tay của hắn hất ra, bộ dạng đối với đám mây đen kia tràn ngập khiêu khích. Ánh mắt thi thoảng liếc về phía Vân Sơn và Vân Vận.

Dưới sự điều khiển của Tiêu Sơn thì bức tượng xinh đẹp nữ vương Mỹ Đỗ Toa uyển chuyển nâng tay mình lên. Mặc dù đây vốn là một bức tượng nhưng cử động của nó lại vô cùng mềm mại tuyệt đối không giống một bức tượng chút nào. Bàn tay của nó đưa ra trực tiếp đánh về phía tia lôi điện.

“Ầm !” “Oanh.”

Bàn tay của bức tượng nữ vương Mỹ Đỗ Toa trực tiếp va chạm vào tia lôi điện to tướng kia. Đám lôi điện bị bàn tay của bức tượng trực tiếp đánh nát thành những tia lôi điện màu trắng bạc nhỏ li ti. Tuy nhiên đám lôi điện trực tiếp lại lượng lờ quanh thân thể bức tượng nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Dần dần chúng bị thu liễm vào bên trong.

Đám người ở nơi này khi nhìn thấy Tiêu Sơn đem hai đoàn lôi điện mạng mẽ đánh nát, vô số người đều trợn mắt há mồm, có phần ngây dại, cũng có vài phần không thể áp chế được kích động, lấy sức một người, chống lại uy lực của trời đất, hành động vĩ đại như vậy, chỉ sợ không có nam nhân nào không nhiệt huyết sôi trào. Huống chi tất cả đám đệ tử Vân Lam tông còn vô cùng trẻ, đều là những người tràn đầy nhiệt huyết.

Ầm ! Ầm ! Ầm ! Hai đạo ngân lôi bị Tiêu Sơn sử dụng kim tiên khôi lỗi chấn vỡ, đám mây đen kia tự hồ trở nên kích động, vô số tia sáng màu bạc chớp động, từng đạo tia chớp như rắn bạc xé rách mây đen, sau đó từng tia từng tia hung hăng lao về phía bức tượng.

Khóe miệng Tiêu Sơn hơi nhếch lên sau đó nói: “Chỉ có như vậy thôi sao? Đi!” Hai tay Tiêu Sơn kết ấn, bức tượng nữ vương Mỹ Đỗ Toa trực tiếp bay lên phóng vào bên trong đám mấy. Đám người ở đây đều trợn mắt nhìn về phía cảnh này. Họ không tin tưởng được những gì đang xảy ra trước mắt.

Ầm ! Ầm !

Âm thanh ngân lôi bạo tạc trên bầu trời không ngừng vang lên, mỗi lần vang lên, đều làm cho phiến không gian có chút rung động. Trên trời ngân lôi ùn ùn kéo xuống, một màn này như ngày tận thế, khiến cho người khác từ sâu thẳm linh hồn sinh ra một cỗ sợ hãi.

Mặc dù tia chớp không có hạ xuống đánh trên phía dưới nhưng mọi người có thể thấy được bóng ảnh của kim tiên khôi lỗi lóe lên, nó ẩn hiện trong đám mây đen. Đám mây đen liên tục phóng ra những tia lôi điện đánh về phía kim tiên khôi lỗi. Mỗi lần kim tiên khôi lôi bị đánh bay thì nó lại ngoan cường phóng lên tiếp tục đối với đám lôi điện tiến hành cường thế chống lại. Không biết có phải do ánh sáng lóe lên hay không mà trên cơ thể của kim tiên khôi lỗi phát ra vài tia ánh sáng màu vàng kim.

Một người trong đoàn người kinh hãi mở to mắt lắp bắp nói: “Cái này, cái này chẳng lẽ là khôi lỗi hay sao?”

“Khôi lỗi!” Đám người nhìn về phía người nói truyện thì không ngờ người này chính là Gia Hình Thiên.

Gia Hình Thiên thấy được ánh mắt mọi người đều nói như vậy thì Già Hình Thiên mở miệng đáp lại: “Lão phu đọc nhiều loại điển tịch biết một loại có liên quan tới viễn cổ. Loại này được gọi là Thiên Yêu Khôi. Nó không phải là công pháp, cũng không phải là đấu kỹ tầm thường, mà là một kỹ năng khôi lỗi truyền thừa từ thời viễn cổ, tu luyện Thiên Yêu Khôi, cần hội tụ đủ ba điều dẫn đạo, lấy ma hạch làm tâm, phối chế cùng với rất nhiều loại tài liệu, cuối cùng thành tựu Yêu Khôi quý giá, Yêu Khôi chia làm ba cấp Thiên, Địa, Nhân. Cấp bậc cao hay thấp được quyết định bởi tài liệu cùng với chi hỏa luyện chế, uy lực vô cùng to lớn, không mừng không giận, không biết đau đớn, không thể đả thương, quả thật là một loại vũ khí giết chóc.”

Nghe được lời này thì đám người kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Sơn, một người mở miệng nói: “Chẳng lẽ hắn, hắn giết chết nữ vương Mỹ Đỗ Toa rồi dùng làm nàng khôi lỗi?” Ngón tay hắn chỉ thẳng về phía đám mây màu đen.

Đôi mắt Hải Ba Đông nheo lại, miệng hắn chu lên, hắn mở miệng nói: “Vớ vẩn, nói nhăng nói cuội. Mấy giờ trước lão phu còn nhìn thấy nữ vương Mỹ Đỗ Toa từ phòng tên tiểu tử này đi ra. Làm sao có chuyện hắn giết chết nữ vương Mỹ Đỗ Toa được?”

“A” Nghe được lời này thì đám người đều ngạc nhiên nhìn về phía Hải Ba Đông. Nhất thời Hải Ba Đông toát hết cả mồ hôi. Hắn phả ra một hơi, từng hạt mồ hôi to như hạt đỗ lăn trên trán của hắn. Bàn tay của hắn vội vã vươn ra lau lên trán của mình. Hắn ngay lập tức im lặng sau đó quan sát về phía đám mây đen.

Thấy được Tiêu Sơn lại có thể cùng với thiên lôi chống lại thì Vân Sơn mở miệng hỏi: “Tên tiểu tử này, hắn là ai? Hắn không ngờ lại có thể dễ dàng chống trả lại đan lôi?” Ánh mắt Vân Sơn quét về phía Vân Vận.

Vân Vận với ánh mắt cau lại nhìn về phía Tiêu Sơn. Trong con mắt mang theo vui vẻ, hạnh phúc nhưng có vài tia oán trách trong đó. Tình cảm vô cùng phức tạp. Có lẽ nàng vui mừng vì Tiêu Sơn có thể dễ dàng phá thiên lôi như thế, tức giận bởi vì bức tượng là nữ vương Mỹ Đỗ Toa mà không phải nàng. Đặc biệt khi nàng nghe được một người nam đệ tử khác mở miệng nói.

Một tên đệ tử ngơ ngác sau đó mở miệng nói: “Này, bộ mặt của nữ nhân đó thật là đẹp a! Nàng là ai a? Lại có thể cùng đan lôi chống lại?” Ngón tay hắn chỉ thẳng về phía bầu trời, ánh mắt của hắn trở nên si mê nhìn về phía bức tượng.

Ngay cả Tiểu Y Tiên đang đứng ở trên Tam Trảo Tử Sắc Giao Long trong lúc này cũng hơi hừ nhẹ một tiếng. Bàn tay của nàng đưa lên vỗ vỗ nhẹ trên đầu của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long.