Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 257: Bạch Hạm ra tay

Tại vực Hắc Giác, học viện Già Nam…

Một thiếu nữ mặc một thân quần áo màu đỏ, làn da trắng hồng mềm mại, chiếc mũi thon nhỏ cao, mày như lá liễu, đôi măt chớp chớp giống như làm cho người ta có cảm giác đang nhìn về phía buổi sươn sớm mông lung mà huyền ảo, đôi môi đỏ mọng mà ướt át. Vóc người của nàng quả thực làm cho nam nhân mê mẩn. Nói chính xác là vóc người mê người kia kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu như tiểu hài tử khiến cho nam nhân phải phát sốt. Tuy nhiên nàng lại toát nên vẻ thành thục của một thiếu phụ. Tất cả khí chất này tổng hợp trên người nàng khiến cho nàng trở thành vưu vật, ma nữ xinh đẹp câu hồn nhiếp phách.

Đối mặt với thiếu nữ mặc y phục màu đỏ là một thiếu nữ cũng khá xinh đẹp, nàng ăn mặc một thân quần áo tinh xảo màu trắng. Khuôn mặt mang theo vài nét đáng yêu. Có thể nói nàng cũng là mỹ nhân trong mắt của nam nhân. Một vẻ đẹp thánh khiết. Tuy nhiên từ trên khuôn mặt của nàng lúc này lại toát lên vẻ kiêu ngạo cực kỳ.

Hai thiếu nữ lúc này ngồi đối diện với nhau trên một bàn trà. Đôi mắt của hai người nhìn về phía nhau. Hai ánh mắt chạm nhau phát ra tóe lửa. Cả hai đều phát ra sặc mùi của binh đao kiếm bổng. Họ giống như hai con hổ cái đang nhìn chằm chằm vào nhau. Giống như bất cứ khi nào thì một trận chiến cũng có thể nổ ra.

Thiếu nữ mực y phục màu đỏ mấp máy đôi môi ướt át đỏ mọng của mình nói: “Bạch Hạm học muội, không biết ngươi tìm ta muốn cái gì đây?” Thường thường hàng ngày nếu như nàng gặp mặt nữ nhân đặc biệt nữ nhân xinh đẹp sẽ giống như sắc lang mà nhào đến ve vãn đùa cợt họ. Tuy nhiên lúc này nàng lại giống như một nữ nhân bình thường không có cái ham muốn biến thái như vậy

Thiếu nữ mặc y phục màu trắng nhẹ nhàng phá một chén trà thơm. Từ trong chén trà bốc lên hương thơn đậm đà. Ngay cả thiếu nữ mặc áo đỏ cũng cảm giác có vài phần dễ chịu. Đôi bàn tay xinh đẹp và mềm mại của Bạch Hạm đưa lên đem chén trà giót đầy. Một nàng chuyển trước mặt của thiếu nữ mặc y phục màu đỏ, một giót vào ly của mình.

Bạch Hạm mỉm cười nói: “Hổ Gia học tỷ, mời ngươi thương thức trà của học muội!”

Hai hàng lông mày như lá liễu của Hổ Gia cau lại. Đối với việc Bạch Hạm này mới nàng đến đây quả thực không có ý tốt lành gì. Lần trước Bạch Hạm tiến tới khiêu chiến Tiêu Ngọc hoàn toàn là vì Bạch Thanh Ngọc. Hiện giờ Hổ Gia ngay cả trong bụng cũng hoài bảo bảo của hắn, cả thân thể cùng với trái tìm gần như đã giao cho Bạch Thanh Ngọc. Mặc dù nàng vẫn là một sắc nữ còn cái bản tính đi dê nữ nhân xinh đẹp khác nhưng những nữ nhân xinh đẹp khác muốn tiến tới Bạch Thanh Ngọc thì nàng tuyệt đối không ngồi yên. Bạch Hạm mời nàng đến lần này theo lý thì phải khiêu chiến nàng sau đó đòi nàng từ bỏ Bạch Thanh Ngọc mới đúng.

Bàn tay mềm mại ngọc ngà của Hổ Gia nhẹ nhàng nâng lên chén trà. Mình hơi nhấp nháp một chút. Nàng cảm giác được cảm giác hương thơm nhè nhẹ từ trong chén trà bốc ra. Mùi vị chén trà này thực sự vô cùng tốt. Tinh thần Hổ Gia cảm giác cực kỳ thư sướng.

Bất chợt Bạch Hạm nhìn về phía Hổ Gia mỉm cười nói: “Hổ Gia học tỷ, người quả thật rất đẹp ngay cả như học muội ta cũng phải yêu thích. Thảo nào hắn lại yêu thích học tỷ đến như vậy. Hắn cũng không để ý mặt mũi mỗi ngày đều lẻn vào phòng học tỷ dùng biện pháp cường ngạnh để đạt được học tỷ…”

Nghe những lời cực kỳ châm biếm này thì con mắt Hổ Gia cau lại, nàng cảm giác được giọng nói của Bạch Hạm sắc mùi khinh bỉ cùng với chất vấn. Hổ Gia nhìn về phía nàng đáp lại: “Bạch Hạm học muội, người mời ta đến đây chỉ để nói những lời này thôi sao? Nếu chỉ có những lời như thế này thì học tỷ xin phép được trở về!” Nói xong nàng đứng dậy định xoay người rời đi.

“Hừ…” Bạch Hạm hừ lạnh một tiếng. Cả người nàng bốc ra khí thế mạnh mẽ. Nhất thời Hổ Gia đề phòng nhìn về phía Bạch Hạm, đấu khí cũng âm thầm vận chuyển sẵn sáng bất cứ thứ gì. Giọng nói lạnh như băng mang theo vài phần cảnh cáo: “Học tỷ, ta khuyên ngươi rời đi Bạch Thanh Ngọc. Bạch Thanh Ngọc vốn là cao cao tại thượng mà học tỷ ngươi cùng với hắn không ở một thế giới!”

Những lời Bạch Hạm nói ra rõ ràng tràn đầy coi thường thân phận của Hổ Gia. Hổ Gia là ai, tôn nữ duy nhất của phó viện trưởng Hổ Kiền thực lực mạnh mẽ cường hãn. Hổ Gia không những được mọi người công nhận là thiên tài tu luyện khó có ai bì được lại thêm nàng được nhận xét một trong thập đại mỹ nhân trong học viện Già Nam. Mặc dù thiên phú cùng với tư sắc của nàng chính là mộng tưởng của bất cứ nam nhân nào nhưng so sánh với Bạch Thanh Ngọc thực sự có phần kém hơn.

Bạch Thanh Ngọc là ai? Nhị phẩm luyện dược sư, thực lực cao cường. Thời gian này hắn đã có thực lực của đại đấu sư, luyện dược thuật bước vào tam phẩm. Tuổi của hắn hiện nay mới chỉ có mười bảy, mười tám tuổi. Ở tuổi này đạt được thành tựu như vậy thì ngay cả ở Trung Châu, hắn vẫn là phượng mao lân giác. Ngoài ra hắn còn được nữ nhân học viện bình chọn là đệ nhất mỹ nam tử trong học viện, mộng nam của tất cả nữ nhân trong học viện. Không ai không muốn trở thành nữ nhân của hắn cả. Tính tình tốt, hòa ái, đẹp trai, thực lực cao, khả năng luyện dược cao, thiên phú yêu nghiệt… So về mọi mặt thì bất cứ ai ở học viện Già Nam đều không thể so sánh với hắn được.

Tổng hợp những thứ trên thì phải nói Hổ Gia trừ thân phận là tôn nữ duy nhất của học viên Già Nam ra, nàng kém hắn quá nhiều. Thời gian đầu thì thực lực của nàng mạnh hơn hắn đơn giản bởi vì nàng tuổi lớn hơn hắn tu luyện trước nhưng sau đó hắn nhanh chóng vượt qua nàng. Không sớm thì muộn hắn giống như bậc chúa tể, bậc cường giả từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống nàng vậy. Mặc dù nàng không cam lòng, nàng muốn đi tu luyện liều mạng đuổi theo hắn nhưng dường như khoảng cách của hai người ngày một xa hơn.

Giọng nói giễu cợt của Bạch Hạm lại vang lên làm cho cả người Hổ Gia run lên, hai tay nắm chắt: “Không hiểu hắn thích loại nữ nhân như ngươi ở chỗ nào. Một nữ nhân thủy tính dương hoa, nam nữ đều thông sát. Quả thực kinh tởm đến cực điểm. Chỉ cần nghĩ đến việc ta phải ngồi đây với ngươi thôi là ta đã cảm giác buồn nôn rồi!”

Hổ Gia nắm chặt bàn tay, hai hàm răng hơi cắn nhìn về phía Bạch Hạm nói: “Học muội ngươi thật sự quá đáng rồi! Mặc dù ta biết ngươi yêu thích Bạch Thanh Ngọc nhưng ngươi biết rõ hắn không có yêu thích ngươi. Người mang ta ra để giễu cợt liệu hắn có để ý đến ngươi hay không. Dù thế nào đi nữa thì Bạch Thanh Ngọc cũng thuộc về ta mà học muội…” Hổ Gia cười lạnh, ngón tay đưa lên quệt quệt miệng nói: “Giờ ta mới hiểu hắn vì sao liên tục tránh né ngươi!”

“Tiện nhân, ngươi muốn chết!” Bạch Hạm giận dữ, bàn tay vươn ra đánh ra một chưởng. Một đòn kình khí mang theo ngọn lửa màu đỏ rực bắn về phía Hổ Gia.

Hổ Gia hừ lạnh một tiếng. Toàn thân bốc lên đấu khí, cả thân thể được bao phủ bởi một bộ áo giáp đấu khí màu xanh tuyệt đẹp. Hổ Gia cầm trong tay trường tiên quất mạnh vào chưởng lực đem cả cụm kình khí và ngọn lửa đánh tan.

Phanh!

Ngọn lửa bị đập tan. Tàn lửa bắn tung tóe khắp nơi. Nó bắn cả vào chén trà cùng với ấm trà đem chúng đập vỡ. Nước bắn tung tóe. Một phần nước bị lửa đun sôi phát ra tiếng xèo xèo.


Tuy nhiên khuôn mặt của Hổ Gia lúc này xám xịt lại. Nàng đột nhiên cực kỳ kinh hãi. Nàng phát hiện được thân hình mình bắt đầu suy yếu, đấu khí sử dụng trì trệ ngoài ra nàng còn cảm giác hoa mắt chóng mặt. Hai hàm răng trắng đều khẽ cắn vào nhau, Hổ Gia quát nhẹ: “Ngươi bỏ thuốc vào chén trà!?”

“A, a… học tỷ ngươi thật là thông minh. Không ngờ ngươi nhanh đã nhận ra được như vậy! Đáng tiếc đã muộn a… Kể từ khi ngươi uống vào thứ này đã muộn…” Bạch Hạm cười toe toét sau đó khuôn mặt trở nên âm trầm: “Học tỷ, khuyên ngươi một câu rời đi Bạch Thanh Ngọc, học muội có thể tha ngươi một mạng!”

Hai hàm răng Hổ Gia cắn lại: “Đừng hòng! Dù có chết ta cũng sẽ không rời xa hắn…” Nói xong nàng vọt ra muốn chạy ra bên ngoài. Hổ Gia cũng biết lúc này nàng không phải là đối thủ của Bạch Hạm nhưng chỉ cần chạy ra nơi này là hoàn toàn an toàn. Dù sao đây chính là học viện Già Nam ai dám làm khó nàng. Bất quả khi nàng chạy ra bên ngoài thì đầu trực tiếp đâm vào một bức tường trong suốt. Cả thân hình Hổ Gia bay ngược lại. Trong lúc này thuốc đã khiến cho Hổ Gia hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê.

Khóe miệng Bạch Hạm cong lên phát ra nụ cười tà nói: “Tiện nhân, không biết sống chết!”

Bàn tay Bạch Hạm vươn ra. Nàng khe khẽ lẩm bẩm, bàn tay kết ấn tạo ra một vòng sáng bao quanh cơ thể của nàng. Đột nhiên có thứ ánh sáng từ người trong cơ thể của nàng bắn ra bên ngoài. Ngay sau đó nó hình thành một người giống y hệt nàng. Bạch Hạm thở ra một hơi nói: “Ngưng tụ năng lượng thể thành công. Thứ này coi như đảm bảo cho ta làm thế thân dùng để có chứng cớ ngoại phạm là được rồi…”

Một thanh niên bước khá là bình thường bước vào phía bên trong, khuôn mặt của hắn có vẻ khó coi. Hắn nhìn về phía nữ nhân đang nằm trên đất nói: “Sư tỷ, nếu chúng ta làm như vậy có hay không?” Hắn vốn là một thành viên của Tiêu gia được Bạch Thanh Ngọc khá là chiếu cố. Ở trong học viện này thì mấy người Tiêu gia ẩn thân đổi tên thay đổi dung mạo ở nơi này lịch lãm tăng kiến thức.

Hiển nhiên Bạch Thanh Ngọc cũng nhận ra họ. Hắn đối với họ giúp đỡ rất nhiều bất cứ ai tiến tới nhờ hắn luyện đan dược hắn cũng không từ. Ngoài ra Bạch Thanh Ngọc đối với bọn hắn rất tốt. Sư phụ cũng đã răn dạy bọn hắn cần đối với người mình như thế nào hiển nhiên họ cũng hiểu được cần phải làm gì. Tất nhiên cũng có một số người khác đối với Bạch Thanh Ngọc có chút khó chịu nhưng bị Bạch Hạm lấy thân phận luyện dược sư cùng với thân phận sư tỷ ra chèn ép. Đối với việc này nàng đem ém nhẹm lại nếu không việc này sớm đã truyền về Tiêu gia đến tai Tiêu Sơn.

Tất nhiên Bạch Hạm cũng tự cho mình là đúng phải đem việc này giải quyết cho tốt rồi. Thân là đại sư tỷ không thể cho sư đệ mình lầm đường lạc lối. Quy định của môn quy rõ ràng ưu đãi dành cho người Tiêu gia nhưng với người không phải Tiêu gia có hạn chế. Bạch Thanh Ngọc tất nhiên không phải là người của Tiêu gia. Nếu như vi phạm nhẹ thì bị hủy đi tu vi nặng thì chính là cái chết. Bạch Hạm không muốn trơ mắt nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc sẽ có kết quả như thế.

Thanh niên khá là bình thường kia thở ra một hơi sau đó nói: “Sư tỷ, ta đã thu lại trận pháp rồi! Giờ chúng ta sẽ làm gì?”

Bạch Hạm phẩy phẩy tay nói: “Được rồi, ngươi rời đi nơi này đi. Mọi việc để cho ta là được!”

Tại một căn phòng khác, một đám nam nhân tụ họp lại với nhau. Trên bàn bày đầy thức ăn và nước uống có cả rượu trong đó. Một khuôn mặt đẹp trai với mái tóc màu bạch kim đang rung động, hắn tò mò nhìn về phía đám người hỏi: “Mấy tiểu tử nhà các ngươi không dưng lại mời ta đến nơi này chỉ để mở tiệc thôi đấy chứ!?”

Một thanh niên có vài phần tuấn tú, tuy nhiên khí chất lại rất bình thường. Hắn lấy một bình rượu đổ ra chén sau đó cười nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Sư huynh, tại trong thời gian qua sư huynh đã chiếu cố đối với chúng ta rất nhiều. Thân làm sư đệ như chúng ta vạn phần cảm kích. Vì vậy ngày hôm nay chúng ta mới làm một bữa tiệc nhỏ dùng để cảm kích sư huynh. Mọi người nói có đúng hay không?” Hắn nhìn về phía mấy người thanh niên bình dị khác.

Mấy tên này giật mình sau đó cười gật đầu như gà mổ thóc nói: “Phải, phải…”

Bàn tay của thanh niên cầm lấy bình rượu sau đó đem một đống chén rượu nhanh chóng bị hắn rót đầy. Sau đó hắn đặt bình xuống phía dưới. Khuôn mặt của hắn vui vẻ nhìn về phía Tiêu Sơn, hắn đưa chén rượu hướng về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Nào, tất cả chúng ta cùng kích chúc sư huynh một chén!”

Hai hàng lông mày của Bạch Thanh Ngọc cau lại. Sao hắn cảm giác được mấy tên này đang dấu diếm thứ gì đó. Chính trong lòng Bạch Thanh Ngọc cũng cảm giác được có gì đó không ổn cho lắm. Hắn cau mày nhìn về phía mấy người thanh niên này. Tuy nhiên hắn vẫn nhấc lên chén rượu. Hắn cảm giác được một mùi hương thơm của hoa quả từ chén rượu truyền ra đồng thời vị cay nhè nhẹ sộc lên mũi của hắn.

Thanh niên cầm bầu rượu cười nói: “Mọi người, hôm nay chúng ta không say không về. Nào, đến, đến…”

Một thanh niên khác mặc áo bào lam có vài phần tuấn dật cùng với lớn tuổi đưa ra chén rượu về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Sư đệ, vi huynh cũng kính ngươi một lý!”

Cạch!

Hai chén rượu nhẹ nhàng chạm vào nhau khiến cho rượu của hai bên bắn ra tung tóe. Bạch Thanh Ngọc lại nàng lên chén rượu uống một hớp. Sau đó đám người thi nhau đối với Bạch Thanh Ngọc chúc rượu. Người thì cảm ơn hắn luyện chế hồi khí đan lần trước. Người thì cảm ơn hắn luyện chế đan chữa thương hồi trước v.v… Nói chúng là tất cả mọi người đều đối với hắn tiến hành lấy lý do cảm ơn để chúc rượu hắn.

Một lúc sau một thanh niên khác đột nhiên tiến vào phía trong. Dường như mọi người biết trước hắn sẽ đến, tất cả họ nhìn về phía thanh niên này thì một người trong số đó phẩy phẩy tay mời gọi thanh niên kia: “Long Hải, không là Tiêu Hải mới đúng. Đến đấy chúng ta còn mỗi người thôi là tập trung đủ huynh đệ a!”

Một thanh niên khác cười nói: “Đúng đúng, tên này đến muộn như thế chúng ta phải phạt hắn mười chén mới được!”


Bạch Thanh Ngọc vỗ vỗ vào phía bên cạnh hắn nói: “Sư đệ, ngươi đến đây ngồi đi! Chỗ này vẫn còn chỗ trống!” Tuy nhiên khi Bạch Thanh Ngọc thấy được Tiêu Hải nhìn về phía mình thì trong mắt mang theo sự hoảng hốt. Hắn không dám đối mặt với Bạch Thanh Ngọc. Tuy nhiên hắn vẫn ngồi về bên cạnh Bạch Thanh Ngọc. Bạch Thanh Ngọc cũng không hiểu sao tên tiểu tử này lại như vậy. Chẳng lẽ Bạch Thanh Ngọc đã làm gì có lỗi với hắn.

Người thanh niên tên Vân Hải ngay lập tức bị đám người lôi kéo tiến vào bữa tiệc. Một bữa tiệc chè chén linh đình diễn ra. Trong cuộc nói chuyện này thì mấy tên nói đủ trò. Mỗi người nói một kiểu. Tuy nhiên mấy tên nam nhân mà tụ tập với nhau toàn bộ đều thấy chủ đề tập trung nói về nữ nhân.

Một tên không nhịn được phá lên cười nói: “Ngoại viện a, cái gì thiên chi kiêu nữ chứ? Chỉ cần chúng ta giả vờ tốt với họ một chút. Trong khi ra ngoài thì tập trung giả làm anh hùng với họ một chút. Đồng thời giả vờ tuấn lãng cùng với nam tính một chút. Không tiếc đan dược tặng các àng. Mấy nữ nhân kia đều ngoan ngoãn lên giường với chúng ta a.”

Nghe được lời này thì Bạch Thanh Ngọc ngao ngán. Hóa ra mấy tên này đến nhờ hắn luyện nhiều đan dược như vậy là dùng để đi tán gái.

Một tên khác không nhịn được bất bình nói: “Vân sư huynh, ngươi đừng có phóng đại mình nữa đi. Mấy lần sư huynh ngươi suýt chết mới đạt được cảm tình một tí của người ta. Sau đó huynh cũng không biết ngài trong bữa cơm để thuốc xuân dược loại nhẹ. Nếu không vì thế sao huynh nhanh như vậy đã phá thân xử nữ của nàng rồi.” Hắn đưa bàn tay lên đếm cười khinh bỉ nói: “Nếu như sư đệ ta đoán không nhầm thì sư huynh mới có phá trinh của một nàng thôi a. Còn mấy nữ nhân khác đều là hài rách rồi vậy mà sư huynh cũng dám nói!”

Vị tên gọi Vân sư huynh kia đỏ mặt xấu hổ, hắn tức giận nói: “Bằng sư đệ, ngươi cũng không thể nói như thế được. Các nàng dù là hài rách nhưng vẫn còn chất lượng đó a. Đút vào cực phê luôn.” Nói đến đây hắn bĩu môi khinh bỉ nhìn thanh niên kia nói: “Bằng sư đệ, ngươi còn chưa phá thân. Miệng còn đầy hôi sữa cũng dám nói vi huynh như thế!”

Vị được gọi là Bằng sư đệ tức tối nói: “Mẹ kiếp, công pháp của lão tử vốn là tu luyện thuần nguyên dương. Nếu như không tiến vào kết đan sẽ không được phá đồng thân. Hừ, hừ… chỉ cần kết kim đan đến khi đó thì đừng nói ngày ngự trăm nữ mà là nghìn nữ cũng có thể.”

Bạch Thanh Ngọc biết được hai tên này một tên là Tiêu Bằng một tên là Tiêu Vân. Hắn đối với hai người đối với việc tu luyện cũng có hiểu rõ một chút. Tiêu Vân tu luyện là tu chân cũng không kiêng kị việc giao hoan hơn nữa có thể dùng xử nữ nguyên âm đẩy nhanh tốc độ tu luyện của bản thân. Còn Tiêu Bằng thì khác tu chân hệ hỏa đi nộ dương cương giữ nguyên dương. Chỉ khi nào kết đan hắn mới có thể ngự nữ. Khi kết đan hắn có thể tiến hành song tu để âm dương điều hòa ngày đi ngàn dặm. Tuy nhiên tệ đoan thì không thể nói đến đó chính là huyết khí phương cương, cây côn th*t tu luyện lên khá to và dài lại khỏe nữa. Thế nhưng không cho hắn gần nữ sắc quả thực chính là thống khổ không biết bao nhiêu lần.

Bạch Thanh Ngọc nâng lên chén rượu, mỗi lần đám này tụ họp lại có việc xảy ra. Sau đó nháo với nhau rồi đánh một trận. Bạch Thanh Ngọc cũng lười để ý đến đám này. Hắn nhìn về phía Long Hải giống như có gì đó. Tên này dường như muốn mở miệng nói gì đó với Bạch Thanh Ngọc nhưng lại cũng im lặng không có dám mở miệng. Ngoài ra Bạch Thanh Ngọc cảm giác được bữa tiệc này đến đột ngột quả thực chính là kỳ quái. Hơn nữa thái độ của mấy tên này quả thực chính là giống như có thứ gì đó dấu dấu diếm diếm.

Nhìn về phía Long Hải, Bạch Thanh Ngọc tò mò hỏi: “Tiêu Hải, ngươi có gì muốn nói với ta phải không?” Hắn dùng trực tiếp tên thật của Long Hải.

Nhất thời cả đám im lặng trong giây lát nhìn về phía Long Hải. Cả người Long Hải ướt đẫm mồ hôi sau đó vội vàng lắc lắc đầu nói: “Không, không… có gì cả. Thanh Ngọc sư huynh không có gì cả!?”

Mấy tên kia vội vã thúc dục nhau: “Uống, uống…” Bạch Thanh Ngọc nhìn về phía đám người lại cùng với nhau vui đùa.

Con mắt của Bạch Thanh Ngọc cau lại. Hắn cảm giác được như có chuyện gì sắp xảy ra sau đó. Bạch Thanh Ngọc hít một hơi nói: “Được rồi, mọi người, hôm nay vi huynh cảm giác được trong người không được khỏe muốn trở về nghỉ ngơi!”

“A” Mấy tên không hẹn mà đồng thời hô lên. Một người trong số họ nói: “Thanh Ngọc sư huynh, ngươi cũng không thể như vậy a. Dù sao bữa tiệc này dành cho huynh, huynh đi như vậy sao được đúng không mọi người?” Hắn nhìn về phía đám người.

Nhất thời mọi người liên tục gật đầu lia lịa như gà mổ thóc nói: “đúng, đúng là như thế…” tất cả đều phụ họa với nhau.

Hiện giờ Bạch Thanh Ngọc mới giật mình lại. Hắn nhớ gì đó? Mỗi lần có bữa tiệc nhỏ thì Bạch Hạm đều đến đồng thời không tiếc dùng thân mình ve vãn hắn. Đến cuối cùng hắn vẫn cố nhịn sau đó về trực tiếp cưỡi lên người Hổ Gia mặc kệ nàng có đồng ý hay không. Tuy nhiên lần này tại sao nàng lại không có mặt. Hắn trong lòng thầm nghĩ nói: “Nguy rồi? Chẳng lẽ Bạch Hạm làm gì với Hổ Gia? Đáng chết… Đúng là không thể phòng trộm nghìn ngày mà!”

Hít một hơi thật sâu Bạch Thanh Ngọc đáp lại: “Xin lỗi các sư huynh sự đệ, hôm nay ta thực sư cảm giác trong người không được khỏe. Chúng ta hẹn ngày khác gặp lại!” Hắn trực tiếp xoay người rời đi.

Mấy tên thấy vậy nhìn về phía nhau. Mỗi người đều đánh ánh mắt cho nhau. Bất chợt vị gọi là Vân sư huynh kia vội vã chạy tới ngăn lại Bạch Thanh Ngọc. Hắn cười nói: “Thanh Ngọc sư đệ, ngươi cảm giác được không khỏe ở chỗ nào. Vi huynh mặc dù y thuật không tốt nhưng công pháp thiên hướng có chữa thương hồi sức rất tốt. Để vi huynh kiểm tra giúp ngươi…”

“Hừ…” Bạch Thanh Ngọc hừ lạnh một tiếng sau đó nhìn về phía đám người này nói: “Các người đúng là đang làm ma mà. Diễn quả thực đến dở tệ.” Khuôn mặt hắn đỏ lên vì tức giận: “Các người đang diễn trò gì, nói với ta một tiếng!?”

Vị Bằng sư đệ cười một tiếng nói: “A, a, a… sư huynh ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Chúng ta chỉ muốn mời sư huynh một bữa tiệc nhỏ để cảm ơn thôi mà!”

Mấy tên đều gật đầu phụ họa: “Đúng, đúng…”

“Các ngươi…” Bạch Thanh Ngọc giận tím mặt, hai tay siết chặt lại. Hắn quay về phía Long Hải đang rụt rè đừng ở đó. Bạch Thanh Ngọc tức giận mở miệng nói: “Tiêu Hải, nói với ta có chuyện gì đang xảy ra? Lần này tại sao Tiêu Hạm lại không tới. Nàng ta đang có mưu đồ gì với Gia Nhi đúng hay không?”

“A” Khuôn mặt của Long Hải nghe được lời này thì tái mét lại. Hắn không dám đối mặt với Bạch Thanh Ngọc.

Bạch Thanh Ngọc lại quát lớn nói: “Nói!”

Mấy tên thanh niên ở đây đều nhìn về phía Long Hải. Toàn thân Long Hải run lên, hắn không biết phải trả lời sao cho phải.

“Hừ” Bạch Thanh Ngọc cắn chặt hai hàm răng, ngón tay chỉ về phía đám người nói: “Nếu Gia Nhi có chuyện gì ta tuyệt đối không để việc này yên đâu!” sau đó hắn trực tiếp phất tay áo xoay người rời đi.

Mấy tên thanh niên nhất thời ngây ngẩn nhìn nhau nhưng không có ai có ý định ngăn cản. Một người trong số đó hô lên: “Làm sao bây giờ!?”

Một người khác đáp lại: “Chúng ta làm sao biết được!?”