Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 227: Ba vị đấu hoàng

Lúc này, Tiểu Y Tiên thấy được một người trong đó khá quen thuộc ngoài ra hai người kia đều là người quen của người này thì lòng đề phòng của Tiểu Y Tiên giảm xuống. Nàng đang đứng ở trên lưng Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng thở ra một hơi nhẹ nhàng nói: “Phu quân, vừa rồi thiếp triệu hồi Tiểu Long Nữ trở lại. Nàng vẫn bị thương. Thiếp muốn giúp nàng chữa trị một chút!”

“Ân” Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu. Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy nhắm mắt lại khoanh chân dưỡng thần. Tinh thần nàng chìm vào khu vực màu xanh. Nàng muốn chữa trị thương thế cho Tiểu Long Nữ. Thanh Lân đang ở bên cạnh tò mò nhìn về phía hai người nhưng không có lên tiếng.

Lúc này ba người đã bay về phía Tiêu Sơn. Hai người trong đó Tiêu Sơn khá quen thuộc là Hải Ba Đông. Hai người này hắn đã dùng gương mặt thật gặp họ một lần. Ánh mắt Tiêu Sơn đảo qua một người khác, người này là một lão già lớn tuổi ăn mặc cực kỳ sang trọng, cả người toát ra khí thế cáo quý, khuôn mặt hồng hào hạc phát đồng nhan. Duy chỉ có hai người này là Tiêu Sơn không có quen biết.

Lão già có hạc phát đồng nhan quay về phía hai người kinh ngạc, vẻ mặt hắn trở nên tò mò hỏi: “Lão Hải, Vận Vận tông chủ hai người quen biết hắn!?”

“Đâu chỉ là quen biết không thôi đâu?”Hải Ba Đông cười khổ nói. Lúc này, Hải Ba Đông kinh ngạc nhìn về phía trung quanh thấy được nơi này bị phá hư rất lớn, hắn nhìn Tiêu Sơn sau đó lên tiếng hỏi: “Tiểu tử, động tĩnh lần này là ngươi gây ra sao?”

Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng đối với hai người này mới đến thì cực kỳ đề phòng. Bởi vì hai người này hắn chưa gặp mặt bao giờ cả. Lần gặp mặt Vân Vận thì chỉ có Hoàng Tử Yên là gặp mặt mà thôi! Đến lần gặp mặt Hải Ba Đồng cũng là như thế. Trong các con thú còn lại không có ai gặp phải hai người này. Tuy nhiên khi nghe được lời nói của Tiêu Sơn thì Thanh Viêm mới để đề phòng xuống.

Tiêu Sơn mỉm cười, nụ cười cực kỳ nhẹ nhàng nói: “Hải gia gia, đã lâu không gặp ngài rồi!” Ánh mắt Tiêu Sơn nhìn về phía Vân Vận cười nói: “Đại tỷ, đã lâu không gặp. Đại tỷ, ngươi hình như càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn thì phải a!?”

Hai má Vân Vận trở nên hồng hào, nàng hẵng giọng nói: “Tiểu tử, hơn một năm không gặp mà miệng ngươi vẫn trơn tru như vậy!? Hừm…” Nàng hừm nhẹ. Hai lão già nhìn về phía Vân Vận cảm giác có chút quái quái. Hình như quan hệ của Tiêu Sơn và Vân Vận cũng không phải bình thường. Vân Vận đỏ ửng ho khan nói: “Lần này chiến đấu là do ngươi gây ra!?”

Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu, hắn đạm mạc nói: “Đúng vậy! Gặp chút cừu nhân nên quyết đấu một trận. Cừu nhân đã diệt song rồi!” Nghe được lời này thì Vân Vận khe khẽ thở ra một hơi. Bây giờ Tiêu Sơn mới nhìn về phía lão già hạc phát đồng nhan mà cao quý kia cung kính nói: “Xin hỏi vị tiền bối này là!?”

Lão già hạc phát đồng nhan mỉm cười nói: “Lão phu biệt hiệu là Gia Hình Thiên, người của hoàng thất Gia Mã. Lão phu cũng là chốn quen biết đối với Băng lão đầu này!?” Lão già hạc phát đồng nhan nhìn về phía Tiêu Sơn phát hiện được cả cơ thể hắn không có chút đấu khí nào. Lão già đoán có lẽ Tiêu Sơn dùng một loại bảo vật nào che dấu tu vi của mình lên mới như vậy. Tuy nhiên hắn có thể có một con ma thú cấp bậc lục giai cao cấp làm thú cưới vậy thì chí ít thế lực sau lưng và thực lực cũng không hè kém. Nghĩ đến mấy điều này thì lão già Gia Hình Thiên dùng cách này để kéo gần quan hệ của hai người.

Tiêu Sơn cung kính nói: “Ra mắt Gia lão, vãn bối là Tiêu Sơn!”

Gia Hình Thiên mỉm cười nói: “Tiểu bằng hữu khách khí rồi!”

Hai hàng lông mày xinh đẹp của Vân Vận nhíu, mày nàng nhìn về phía Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Ngươi không phải tên Dược Sơn sao?”

“A, a, a…” Ngón tay Tiêu Sơn đưa lên sống mũi gãi gãi nhè nhẹ, hắn nhún nhún vai mỉm cười nói: “Ra ngoài hành sự cũng cần có cái tên khác a. Đại tỷ không phải lần đó ngươi cũng nói với ta tên của ngươi là Vân Chi sao?” Nghe được lời này hai má Vân Vận hơi đỏ lên.

Tiểu Y Tiên đang ngồi xếp bằng thì mở ra đôi mắt. Nàng mỉm cười nhìn về phía ba người nói: “Hải Lão, Vân Vận tỷ tỷ… Hai người sao lại đến đây? Còn nữa vị lão bá đây là!?” Ánh mắt đen nhánh xinh đẹp Tiểu Y Tiên tò mò nhìn về phía Gia Hình Thiên lên tiếng hỏi.

Gia Hình Thiên đang muốn mở miệng nói chuyện thì Hải Ba Đông vội vàng nói: “Có ba khí thế không yếu chút nào đang từ phía Bắc bay tới nơi này!”

Hai mắt Tiêu Sơn cau lại, hắn vội vàng nói: “Trước rời đi nơi này sau đó chúng ta sẽ nói sau được chứ!?” Nhất thời đám người đều gật đầu. Tiêu Sơn quét về phía Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng lạnh lùng lên tiếng nói: “Chúng ta trước hết ẩn núp hơi thở sau đó tiến vào thành Diêm. Ta cẩn làm xong một số việc sau đó chúng ta sẽ rời đi!?”

“Vâng!” Thanh Viêm nhẹ nhàng gật đầu. Nhất thời ba đấu hoàng, một ma thú cùng với ba người ngồi trên lưng ma thú bay thẳng về phía thành Diêm. Sau khi chạm đất Thanh Viêm nhanh chóng hóa thành hình người đồng thời thu liễm lại hơi thở của mình. Mấy người Hải Ba Đông, Vân Vận và Gia Hình Thiên cũng là như vậy.

Thấy một đám người tiến vào gia tộc Mặc gia thì cả đám người đều vô cùng kinh ngạc hoảng hốt. Đám đấu khí tu luyện giả đều nhao nhao theo sau đồng thời nhìn về phía này. Tiêu Sơn cau mày lại sau đó lạnh nhạt nhìn về phía Thanh Viêm ra lênh. Ánh mắt Thanh Viêm quét về phía đám người có thực lực đại đấu sư, đấu linh kia lạnh lùng quát: “Cút!”

Nhất thời đám người đi theo mấy người Tiêu Sơn đều lạnh run. Ngay sau đó đều tản ra cũng không có dám đi theo nữa. Đám người tiến về phía trong đại sảnh của Mặc gia. Thấy được người đi đầu là Tiêu Sơn thì Vân Phong nhất thời nịnh nọt, hắn trở giọng vỗ mông ngữa: “Đại nhân, ngài đã trở lại!”

Đi theo hắn là mấy người khác. Đám người còn lại trong đại sảnh nhất thời kinh hãi. Hai khuôn mặt mà họ cực kỳ quen thuộc là cường giả đấu hoàng của hoàng thất Gia Hình Thiên cùng tông chủ Vân Lam Tông Vân Vận. Nhất thời đám người có chút kinh ngạc. Nạp Lan Yên Nhiên nhìn về phía Vân Vận mừng rỡ nói: “Sư phụ, sao người lại ở đây!?”

Cát Diệp cùng với Vân Phong vội vàng đi đến cung kính nói: “Ra mắt tông chủ!” Vân Vận chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó đám người rối rít ra mắt chào hỏi đối với Vân Vận và Gia Hình Thiên. Hai người chỉ bình thường gật đầu một cách nhẹ nhàng đáp lại lời chào hỏi của đám người.


Tiêu Sơn cũng ngấm ngầm truyền âm thức cho Mặc Thừa: “Mặc Thừa, nếu như ngươi để lộ ra cô nương mà ngươi bắt chính là Bích Xà Tam Hoa Đồng vậy thì chuẩn bị diệt môn đi. Ta nói được là làm được. Đừng trách ta không cảnh báo trước!” Mặc Thừa nghe được việc này thì khuôn mặt xanh lét. Vẻ mặt hắn có chút âm trầm nhìn về phía Tiêu Sơn nhưng không có dám lên tiếng chỉ lẳng lặng cúi đầu.

Vân Vận nhẹ nhàng vuốt ve đầu Nạp Lan Yên Nhiên, nụ cười của nàng trở nên hiền hòa, Vân Vận mỉm cười nói: “Yên Nhiên, lần này sư phụ cũng nhân tiện ghé qua mà thôi!” Bất quá khí ánh mắt nàng xoay qua đại sảnh đường thấy được cả khu vực là một mảnh phế tích mới cau mày lên tiếng hỏi: “Đây là… ai đã gây ra những thứ này!?” Vân Vận có chút kinh hãi nhìn thấy Mặc Thừa cụt một cánh tay. Hắn đang ôm tay cực kỳ thống khổ. Đám người y sư đang vì cánh tay hắn mà băng bó dùng thuốc.

Mấy người cũng dọn dẹp mấy cái xác bị cắt đứt đầu. Ở phía trong đại sảnh một mùi tanh nồng ro máu bốc lên. Vẻ mặt Vân Vận cũng phải nhăn lại. Thanh Lân thấy được cảnh này thì mặt mũi cũng xanh mét lại. Khi ánh mắt nàng nhìn về phía mấy người Cát Diệp, Vân Phong, Mặc Lan thì nhất thời đám người đều nhìn về phía Tiêu Sơn. Mặc Lan có chút ấp úng nói: “Việc này…” Hắn cũng không biết phải nói như thế nào nữa. Hai người hắn tuyệt đối không đắc tội nổi.

Nhất thời, ánh mắt Vân Vận nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn phẩy phẩy tay lạnh lùng nói: “Không cần hỏi! Việc này là do ta gây ra. Mấy kẻ như thế đáng chết.”

“A” Vân Vận nghe được lời của Tiêu Sơn thì hơi ngẩn ra. Ngay sau đó khuôn mặt nàng trở nên khó chịu cùng với âm trầm nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Ngươi tại sao lại làm vậy!?” Trong giọng nói mang đầy mùi vị của sự chất vấn.

Tiêu Sơn khoanh tay trước ngực nhìn về phía Vân Vận đạm mạc nói: “Ta sẽ không nói nhiều. Đại tỷ nếu ngươi muốn biết mọi việc sao không điều tra mấy việc mà Mặc gia đã làm trong thời gian mấy năm gần đây. Ngươi đừng nói cho ta biết là ngươi chỉ làm một tông chủ bù nhìn nhé!?”

Nghe được lời này thì Vân Vận cau mày lại. May mắn là ở dị giới cũng có con bù nhìn thế nên câu này cũng không có lạ lẫm. Vân Vận nhìn về phía Vân Phong và Cát Diệp tò mò hỏi: “Cát Diệp, Vân Phong… Chuyện này là thế nào!?”

Nhất thời Cát Diệp và Vân Phong đều nhìn nhau. Vân Phong cười khổ đứng ra sau đó hắn giống như làm chính nghĩa xứ giả đem rất nhiều việc xấu của Mặc gia kể ra. Nghe được những việc xấu của Mặc gia thì khuôn mặt Vân Vận trở nên âm trầm. Nàng nhìn về phía đám người Mặc gia lạnh lùng hỏi: “Những lời của Vân Phong là sự thật!?”

Khuôn mặt đám người Mặc gia trở nên trắng bệch. Họ không dám ngẩng đầu lên nhìn về phía Vân Vận. Ngay sau đó Vân Phong giống như người hùng vỗ ngực tự tin đối với Vân Vận nói: “Tông chủ, nếu như ngài không tin ta có thể thề…”

Nói đến đây, khuôn mặt Vân Vận nhất thời cau lại. Tiêu Sơn đạm mạc nói: “Được rồi, đây là chuyện giữa Vân Lam tông và Mặc gia. Chúng ta là người ngoài cũng không có tiện xen vào!” Ánh mắt bình thản của Tiêu Sơn nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên nói: “Ngày mai chúng ta sẽ trở lại đế đô. Đến lúc đó chúng ta sẽ giúp gia gia ngươi chữa trị!”

Nghe được lời này thì khuôn mặt Nạp Lan Yên Nhiên trở nên vui vẻ. Nàng mững rỡ vội vàng đối với Tiêu Sơn nói: “Cảm ơn ngài tiền bối!”

Tiêu Sơn hướng về phía Tiểu Y Tiên nói: “Chúng ta vẫn rời đi nơi này trước đi! Nếu không có nhiều phiền phức tìm đến!” Ánh mắt Tiêu Sơn quét về phía mấy người Vân Vận nói: “Mọi người cũng cẩn thận! Lần này đám người cừu nhân của ta sẽ đến đây hỏi thăm đến lúc đó sẽ cực kỳ rắc rối!” Tiểu Y Tiên nghe được lời này của Tiêu Sơn thì gật đầu. Thanh Lân, Thanh Viêm và Tiểu Y Tiên đều đi theo sau lưng của Tiêu Sơn.

Bất chợt Hải Ba Đông cùng bình thản nói: “Được rồi! Nếu như ngày mai ngươi trở về đế đô vậy lão phu cũng đi cùng. Ngày mai lão phu với các ngươi cũng sẽ cùng trở về đế đô!” nói xong, Hải Ba Đông trực tiếp theo sát sau lưng đoàn người Tiêu Sơn rời đi nơi này.

Nhất thời, Vân Vận và Gia Hình Thiên nhìn nhau. Vân Vận nhìn về phía mấy người Nạp Lan Yên Nhiên nói: “Chúng ta cũng nhanh rời khỏi nơi này!?” Sau đó nàng xoay người rời đi. Gia Hình Thiên thấy cũng không còn gì đáng để chú ý nữa cũng xoay người rời đi.

Đám người Nạp Lan Yên Nhiên vội vàng đáp lại: “Vâng!” Ba người Nạp Lan Yên Nhiên cũng theo sau người Vân Vận mà rời đi để lại một đám người Mặc gia thất hồn lạc phách.

Theo đám người Tiêu Sơn đi ra ngoài thì rất nhanh hắn nhìn thấy được mấy sao băng bay thẳng vào trong thành Diêm. Mấy người này phải là cường giả của Thiên Xà Phù đến đây dò la tin tức. Đám người này đều đáp xuống phía dưới sau đó tùy tiện bắt một võ giả hỏi thăm. Rất nhanh họ hỏi được tin tức của đám người Mặc gia. Tuy nhiên mấy người Tiêu Sơn biết được việc này lên đã sớm rời đi.

Sáng ngày hôm sau…

Trên một vách hang động nhỏ, một lão già mặc áo bào xám bước ra phía ngoài. Trước mặt hắn là một biển sa mạc. Hắn khe khẽ thở dài một hơi: “Đường đường một cường giả đấu hoàng như lão phu đây mà phải chịu thua thiệt vì trốn chạy mà phải ngủ qua đêm ở đây a!”

Một thanh niên bình thản đi bước ra khỏi hang, hắn mặc trên người một bộ y phục da màu xanh lam để hở ngực lạnh nhạt nói: “Hải gia gia, chúng ta làm việc này để tránh phiền phức mà thôi!”

“Hừ” Lão già Hài Ba Đông hừ nhẹ, hắn phẩy phẩy tay áo sau đó ánh mắt quét về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử, ta biết thế lực đằng sau lưng ngươi không nhỏ. Nhưng ngươi làm việc gì cũng phải biết ngó trước ngó sau. Đằng này… ngươi làm sao lại đắc tội người Thiên Xà phủ rồi!?”

Tiêu Sơn nhún nhún vai mỉm cười một cách nhẹ nhàng, hắn đạm mạc nói: “Chẳng may mà thôi! Ta cũng đâu có ngờ người đó là người Thiên Xà Phủ. Hải gia gia, ngài đang trách cứ ta sao?”


Lào già Hải Ba Đông khe khẽ lắc đầu rồi thở dài nói: “Được rồi! Ta biết ngươi tuổi trẻ khí thịnh không muốn ăn thua thiệt chút nào nhưng mà ngươi làm việc nên suy nghĩ trước sau? “Ta cũng không biết ngươi cùng Thiên Xà phủ có ân oán gì. Bất quá, xem ở ngươi cũng là nửa người của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ ta, ta nói trước với ngươi một câu: Tốt nhất không nên trêu chọc bọn họ, cái tổ ong bò vẽ kia, cũng không tùy tiện chọc vào.”

Tả ảo Tiêu Sơn nhẹ nhàng tung bay trong gió. Hắn ngước nhìn về phía đám cát sa mạc mênh mông. Cơn gió vào buổi sớm nhẹ nhàng thổi vào mặt hắn khiến mái tóc bạch kim phất phơ trong gió. Hắn ngạo nghễ khoanh tay trước ngực mỉm cười nói: “Cảm ơn Hải gia gia đã dạy bảo. Sau đó ta sẽ nhớ kỹ nhưng mà ta có quy tắc làm người của ta. Chỉ cần họ không động vào ranh giới giới hạn của ta vậy thì ta có thể nhẫn nhịn. Nếu như họ vượt qua ranh giới này vậy thì ta với họ không chết không thôi. Nếu họ dám đến ta sẽ đánh cho họ tan tác mà về!”

Hải Ba Đông chầm chậm lắc đầu. Hắn cười khổ cũng không nói gì. Hắn đoán có lẽ thế lực đứng sau lưng tên tôn nữ tế (cháu rể) này cũng không nhỏ đi. Hải Ba Đông cười khổ lắc đầu nói: “Được rồi, trước đó chúng ta hay trở về đế đô Gia Mã một chuyến đi. Tiểu nữ oa kia hẳn cũng rất nhớ mong ngươi!”

Tiêu Sơn ngước nhìn về phía sau phát hiện được Tiểu Y Tiên cùng với Thanh Lân đã ở đằng sau bước ra ngoài. Hắn mỉm cười gật đầu nói: “Được!”

Hải Ba Đông khe khẽ thở dài nói: “Lão phu hy vọng ngươi có thể ở trong thời gian tiểu nữ oa kia sinh hài tử có mặt. Nếu như ngươi không thể ở trong thời gian nàng mang thai chăm sóc cho nàng vậy lão phu cũng hy vọng trong ngày nàng sinh hài tử ngươi sẽ có mặt. Ngươi hiểu?”

Tiêu Sơn đưa ngón chỏ lên gãi gãi sống mũi của mình. Hắn mỉm cười nói: “Hải gia gia, cái này thì ta hiểu. Dù sao thì nàng cũng là thể tử của ta, ta cũng muốn chăm sóc và yêu thương nàng. Tuy nhiên, làm một người phụ thân ta cũng hy vọng hài nhi của ta sau này không phải mang tiếng xấu là phụ thân nó là một kẻ yếu đuối. Ta muốn cho nó biết được rằng phụ thân nó là một người mạnh mẽ có thể nói được thì làm được!”

Nghe được mấy lời này thì Hải Ba Đông âm thầm suy nghĩ sau đó trầm ngâm gật đầu.

Tiểu Y Tiên mặc một thân quần áo màu trắng khá là xinh đẹp. Nàng lên tiếng nói: “Phu quân, Hải gia gia!”

Đôi môi nhỏ nhắn Thanh Lân cũng lên tiếng chào hỏi: “Thiếu gia, Hải lão tiền bối!”

Nhất thời hai người gật đầu. Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Hắn tiến tới kéo tay nàng nói: “Tiên Nhi, lần này chúng ta trở về đế đô khoảng mười ngày. Sau đó chúng ta sẽ trở lai thành Thạch Mạc được không!?”

Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật đầu nói: “Nghe theo chàng nói!”

Tiêu Sơn mỉm cười sau đó nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Lần này chúng ta trở lại thành đô vậy thì thả ra hết đám ma thú hóa hình đi. Ta muốn mạnh mẽ trở lại đế đô đế quốc Gia Mã, thánh thành Gia Mã…” Hắn bình thản nói từng từ từng chữ một.

Tiểu Y Tiên, Thanh Lân cùng với Hải Ba Đông đều nhìn về phía Tiêu Sơn cực kỳ tò mò. Hải Ba Đông lên tiếng hỏi: “Tiểu tử, ngươi đang có chủ ý gì vậy. Ngươi có phải hay không muốn phô trương sức mạnh của mình!?”

Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu. Hắn nhún nhún vai nói: “Lần này trở về đế đô, ta sẽ có rất nhiều việc phải làm. Có lẽ trước đó ta cần xây dựng uy…” Hắn trầm ngâm nói ra mấy điều này. Đồng thời hắn cũng rơi vào suy nghĩ một lúc sau đó nói: “Hiện giờ gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đang phát triển rất mạnh sẽ có nhiều thế lực để ý đến. Hình như có một số gia tộc đã có ý định làm giả mấy món hàng này. Lần này ta dùng mấy ma thú cao cấp để hù dọa bọn họ một phen tránh được động đao động thương suy yếu căn cơ…”

Hải Ba Đông thở dài nói: “Tiểu tử, ngươi suy nghĩ cũng có chút chu đáo. Tuy nhiên lão phu sợ mấy điều này phản tác dụng. Đến lúc đó sợ các thế lực liên hiệp với nhau tấn công gia tộc Mễ Đặc Nhĩ như vậy thì được không bù nổi mất!”

Đôi mắt Tiêu Sơn nheo lại, hắn gật đầu nói: “Được rồi, trước hết cứ phô trương đã. Hải gia gia yên tâm tự ta sẽ có tính toán riêng!”

Nghe được lời Tiêu Sơn, Hải Ba Đông trầm ngâm nhẹ nhàng gật đầu nói: “Nếu đã là như thế vậy thì lão phu cũng không nói gì nữa! Dù sao thì ngươi cũng đã có tính toán của riêng mình”.

Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên hiện ra một nụ cười phong hoa tuyết nguyệt. Tiêu Sơn cười khổ. Ngày hôm qua hắn không được đè Tiểu Y Tiên ra cảm giác có chút khó chịu trong lòng. Ai bảo có cái lão già này ở bên cạnh. Nếu như không có lão già này bên cạnh thì hắn đã thoải mái đút tiểu đệ đệ vào trong người nàng có khi được đánh dã ngoài cũng nên. Nghĩ đến cảnh này dục hỏa trong người Tiêu Sơn bắt đầu tiêu thăng. Hắn cười khổ vội vàng đem dục hỏa đè xuống.

Trong đầu hắn ngẫm nghĩ: “Trở lại đế đô đồng thời bababa Nhã Phi a. Nếu như có thể cùng hai người song phi một lúc thì rất tuyệt. Tuy nhiên Nhã Phi hiện giờ đang mang thai, nếu như cái thai quá lớn có hay không bababa được đây!?”

Bỏ đi suy nghĩ, Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên đem mấy con ma thú đều triệu hồi ra ngoài. Hải Ba Đông nhìn về phía mấy con ma thú hóa hình đều kinh hãi. Lão phát hiện được mấy con ma thú này thì mình đều không nhìn được tu vị của chúng. Nói rõ tu vi của chúng đã cao hơn mình. Lão già chặc lưỡi hít hà.

Hắn nhìn về phía bốn người này hỏi: “Đây đều lạ người của ngươi!?”

Tiêu Sơn dùng ngón tay gãi gãi sống mũi của mình rồi mỉm cười nói: “Để cho Hải gia gia chê cười rồi. Thực lực của họ có chút đơn bạc. Ba người nam nhân này đều có thực lực là ma thú lục giai cấp cao. Còn nàng…” Ánh mắt quét qua Tiểu Long Nữ nói: “bản thể nàng là Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Nàng đã tiến vào ma thú thất giai sơ cấp…”

“Tê” Lão già Hải Ba Đông hoàn toàn cứng lưỡi. Hắn hít một hơi khí lạnh rồi thở ra: “Tiểu tử nhà ngươi, ngươi bảo thế lực này là nhỏ hay sao? Với thế lực này ngươi đều có khả năng xưng bá một vùng ngay cả con quái vật như Vân Lam tông cũng chẳng bằng một phần. Tùy tiện một người ra cũng đủ đánh ngang với Vân Lam tông a!”

Tiêu Sơn nhẹ nhàng vuốt ngược tóc mình lại sau đó nhìn về phía Tiểu Long Nữ nói: “Tiểu Long Nữ, thực lực của ngươi ở đây là cao nhất hơn nữa còn nắm giữ đấu khí hệ phong. Khụ, khụ… Ta muốn ngươi hóa thành bản thể trở chúng ta rời đi thế nào!?”

Tiểu Long Nữ nhìn về phía Hải Ba Đông. Thấy vậy Hải Ba Đông có chút đỏ mặt, lão già thầm nghĩ: “Nữ nhân này so với nữ vương Mỹ Độ Toa cũng không kém chút nào về mặt xinh đẹp cả. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa có khí chất mị hoặc nam nhân thì nữ nhân đứng trước mặt này hoàn toàn là một băng mỹ nhân. Xem ra tiểu tử kia diễm phúc không cạn a!”

Tiêu Sơn chặc lưỡi nghĩ thầm trong đầu: “Già còn không nên nết!”

Tiểu Long Nữ gật đầu nói: “Vâng thưa chủ nhân!” Nói xong nàng trực tiếp bay lên trời sau đó thân mình hóa thành bản thể. Quần áo bị thân thể khổng lồ của nàng trực tiếp trấn bể. Sau đó thân mình nàng hạ xuống phía dưới đất. Cả đám người Tiêu Sơn trực tiếp trèo lên người của nàng. Có vẻ như Tiểu Long Nữ không thích mấy người như Gia Hình Thiên, Thanh Viêm, Hắc Nha, Hoàng Phi Hổ trèo lên người nàng lắm. Bởi vì nàng so với mấy tên này mạnh hơn nhiều. Ma thú cũng có lòng tự tôn của cường giả nếu như không phải là mệnh lệnh của Tiêu Sơn thì đừng hòng nàng nể mặt mấy tên như thế này.

Thân mình khổng lồ của Tiểu Long Nữ trực tiếp bay lên không trung. Nó xuyên thẳng vào trong những đám mây hướng về phía đế đô Gia Mã mà bay đi.