Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 192: Độc thủ

Mặt trời từ cuối con phố mọc lên. Nó khiến cho thành Hắc Nham đang đắm mình trong bóng đêm dần dần ló rặng trước buổi bình mình. Từng quầy hàng được dựng lên, người bắt đầu đi lại trong thành Hắc Nham khiến cho cả tòa thành trở nên nhộn nhịp.

Trong căn phòng nhỏ, một thiếu nữ lõa thể nằm trên người một thanh niên lõa thể. Hai má của nàng trở nên hồng hào. Dưới ánh sáng từ của xổ phản chiếu lên làn da của nàng làm cho làn da của nàng trắng hồng giống như bạch ngọc.

Lúc này, thanh niên đã tỉnh dậy. Bàn tay của hắn vươn ra nhẹ nhàng vuốt ve thiếu nữ. Trong ánh mắt của thanh niên tràn ngập hạnh phúc và yêu thương. Hắn đưa bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên cặp mông săn chắc và trắng tròn của nàng. Âm thanh phát ra nhè nhẹ “Ba, ba, ba…”. Âm thanh quả này khiến cho người ta muốn phún máu mũi, dục hỏa trong người bùng cháy.

Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt, ánh mắt của nàng mang theo vài phần oán trách nhìn về phía thanh niên. Bất chợt thiếu nữ đưa tay lên thụi liên tục vào ngực của thanh niên. Vẻ mặt trở nên phụng phịu và u oán. Thiếu nữ liên tục lẩm bẩm: “Khốn kiếp, khốn kiếp, thiếp đánh chết chàng, thiếp đánh chết chàng…”

Thanh niên cười khổ, hắn thu tay lại, hai tay nắm chặt lấy tay của thiếu nữ. Hắn mỉm cười nói: “Được rồi, tiểu bảo bối, là lỗi của ta, là lỗi của ta a!”

“Hừ” Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng. Nàng vẫn nhớ ngày hôm qua bởi vì tên này thích đi trêu trọc nữ nhân khiến cho nàng cực kỳ tức giận. Rõ ràng tại ngày hôm qua, hắn đứng ở giữa buổi tiệc tuyên bố tình yêu của mình dành cho Vân Vận sao nàng không tức giận cho được. Một thê tử như nàng ngay bên cạnh, vậy mà hắn còn dám nói như vậy. Quả thật hắn không để nàng vào trong mắt.

Sau khi trở về phòng hiển nhiên nàng muốn hắn đẹp mặt. Thiếu nữ lấy cớ tu luyện để từ chối hắn ai ngờ tên này lại cũng mặt dày như vậy. Đến cuối cùng nàng bị hắn đè ra mà cưỡng hiếp. Dù sao có câu phu thê đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa hợp. Nàng cũng không thể làm gì hắn được.

Đầu của thiếu nữ quay ngoắt đi chẳng thèm để ý đến hắn. Bàn tay của hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, hai bàn tay trên cơ thể của nàng mà vân vê khiến cho nàng cảm giác được một chút khoái cảm và tê dại. Bất quá, vẻ mặt vô tình của nàng vẫn hiện lên. Tiêu Sơn cười khổ nói: “Được rồi, Tiên Nhi bảo bối của ta. Nàng còn chưa vừa lòng sao? Phu quân đã biết lỗi rồi mà! Phu quân đảm bảo ngoài Tiên Nhi và Nhã Phi bảo bối ra, phu quân sẽ không có bất cứ nữ nhân nào khác…”

Tiểu Y Tiên bĩu môi nhìn về phía hắn, thiếu nữ nói: “Nếu như Vân Vận tỷ tỷ muốn trao thân cho chàng, có phải hay không chàng cũng từ chối!?”

Tiêu Sơn bất đắc dĩ phải nhún nhún vài, hắn cười nói: “Làm sao có thể có chuyện đó được chứ!”

Vẻ mặt của Tiểu Y Tiên trở nên âm trầm nhìn hắn nói: “Nếu như giả sử có thì sao đây!?”

Tiêu Sơn tránh đi ánh mắt của Tiểu Y Tiên, hắn cũng không biết nói chuyện với nàng như thế nào nữa. Tiêu Sơn nhún nhún vai, đầu quay đi hướng khác, ngón chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi, khóe miệng mỉm cười nói: “Nếu như chuyện đó xảy ra tất nhiên là không!”

Tiểu Y Tiên cười lạnh, trong giọng nói mang theo vị chua lè lè: “Phu quân, chàng có tật rất xấu. Mỗi khi chàng nói dối chàng sẽ liên tục nhún nhún vai của mình. Nếu như Vân Vận tỷ muốn hiến thân cho chàng, có phải chàng sẽ tiếp nhận phải không!?”

Tiêu Sơn vội vàng nói: “Làm sao có chứ!?” Tiểu Y Tiên hừ lạnh muốn bò dậy. Tiêu Sơn nhẹ nhàng kéo xuống. Hắn vội vã dùng hai bàn tay ôm chặt lấy nàng. Đôi môi của hắn nhanh chóng chiếm đoạt lấy đôi môi của Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên dãy dụa có chút mạnh nhưng thực lực hai bên vốn chênh lệch nhau khá nhiều. Chỉ một lúc sau, Tiểu Y Tiên kháng cự dần dần yếu đi. Sau đó ở trong căn phòng, tiếng rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở dốc của nam nhân phát ra liên tục.

Kết thúc việc ăn sáng, Tiêu Sơn bàn bạc với mọi người một chút về vấn đề tiến về sa mạc Tháp Qua Nhĩ. Mấy con ma thú thì lầm bầm đám phi hành của phi hành đội giống như rùa bò. Mỗi người một ý kiến nhưng Tiêu Sơn đã quyết định đi quan sát mọi thứ cũng là một cách tu luyện. Mặc dù đấu khí của mấy con ma thú muốn tăng trưởng chỉ có cách liên tục chiến đấu, liên tục chém giết như vậy thực lực mới tăng cao nhưng Tiêu Sơn hiểu chém giết cũng cần phải nghỉ ngơi nếu tinh thần rất dễ bị hỏng mà đi vào ma đạo.

Sau khi ra khỏi quán trọ, Tiêu Sơn trực tiếp hỏi đường đến trung tâm thành nơi đặt phi hành vận chuyển đội. Hắn dùng linh hồn lực quét xem khu vực, đám người chỉ mất vài phút đã đến được khu vực trung tâm đặt ma thú phi hành.

Trên quảng trường có hơn mười con điểu thú khổng lồ,loại điểu thú này có tên là Hậu Dực điểu. Chúng không thuộc về hàng ngũ ma thú mà chỉ là một loại chim, tính tình cực kì ôn hòa, dễ bị loài người thuần hóa, bất quá bởi vì số lượng rất ít cho nên bình thường chỉ có đế quốc mới có thực lực xây dựng loại vận chuyển đội kiểu này.

Loại Hậu Dực điểu này tốc độ mặc dù thua kém các loại ma thú phi điểu khác rất nhiều, bất quá rất dai sức, chỉ cần một bữa ăn no có thể bay liên tục trong bốn năm ngày trời. Hơn nữa nó còn có thể mang trên mình một lượng hàng vượt qua năm sáu lần trọng lượng cơ thể của mình bay trong một thời gian dài.


Loại Hậu Dực điểu này nếu chiến tranh xảy ra sẽ bị đế quốc cưỡng chế thu hồi, thẳng đến khi chiến tranh kết thúc mới trả lại cho người dân. Cho nên chúng đều rất dày kinh nghiệm chiến trường.

Mạnh lắc lắc đầu, Tiêu Viêm ngẩng đầu lên nhìn đoàn người chật chội giữa quảng trường, phát hiện bên cạnh mỗi một đầu Hậu Dực điểu đều có một hàng ngũ thật dài, thậm chí trên cái thang gỗ bên cánh con chim, Tiêu Sơn có thể nhìn thấy một người đang dùng sức chế phục con chim.

Bất chợt, khi đám người Tiêu Sơn đến gần nơi đó thì ngay lập tức đám ma thú Hậu Dực điểu này bắt đầu trở nên náo loạn. Dường như chúng cảm nhận được có thứ gì uy hiếp chúng vậy. Đám nhân viên khống chế ma thú vội vàng chạy đến trấn an chúng. Tiêu Sơn hướng về phía đám người Hoàng Tử Yên lên tiếng nói: “Thu liễm khí thế môt chút đi!”

Đám người Hoàng Tử Yên vội vàng đem khí thế thu liễm lại. Thì ra đám ma thú họ chim này bởi vì sự tồn tại của đám người Hoàng Tử Yên, chúng cảm nhận được khí thế ma thú cao cấp của năm người lên mới hốt hoảng như vậy.

Linh hồn lực quét xem. Hắn rất nhanh tìm được khu vực mua vé. Đám người Tiêu Sơn đi tới một góc phía đông nam quảng trường để mua vé. Đứng trước bàn mua vé là một hàng người dài. Thấy đội ngũ này, Tiêu Sơn chỉ biết lắc đầu chán nản đứng ở chót hàng đợi.

Hoàng Tử Yên tức giận, giọng nói oang oang ra: “Không ngờ lại phải xếp hàng! Thật sự là phiền phức!” Mặc dù bởi vì mấy người Tiểu Y Tiên có vài phần xinh đẹp nên đám nam nhân ở đây đều ghé mắt nhìn nhưng khi họ thấy được ba người đi cùng đám người của Tiêu Sơn thì đều chỉ len lén nhìn cũng không có ai dám đi lên làm phiền.

Âm thanh ổn ào làm cho đầu của Tiêu Sơn phát sốt. Hắn thở dài một hơi bắt đầu chờ đợi đến lượt của mình. Bất chợt một âm thanh vang lên hướng về phía hắn: “Vị tiên sinh này!?” Quay đầu nhìn lại, Tiêu Sơn phát hiện được một nữ tử quần áo hoa lệ đang hướng về phía hắn hỏi chuyện.

Tiêu Sơn nhíu mày lại nhìn về phía nữ nhân hỏi: “Có chuyện gì sao!?”

Nữ tử có vài phần gợi cảm này mở miệng nói: “Tiên sinh có phải là một luyện dược sư!?”

Hai hàng lông mày của Tiêu Sơn hơi cau lại, hắn tò mò hỏi: “Đúng vậy, cô làm sao mà biết!”

Nữ nhân mặc quần áo hoa lê mỉm cười tiếp tục hỏi: “Đại nhân, tên của ngươi có phải là Tiêu Sơn!”

Tiêu Sơn hơi ngạc nhiên bởi vì dù sao số người biết hắn cũng không phải là ít. Nếu như nữ nhân mặc quần áo hoa lệ này biết đến Tiêu Sơn cũng không có gì lạ. Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Không sai! Có chuyện gì sao!?”

Thấy vậy, nụ cười của nữ nhân trở nên ngọt ngào và quyến rũ, giọng nói tràn đầy cung kính: “Aa. Không có không có. Chỉ là dựa theo quy củ của đế quốc, luyện dược sư có thể được miễn phí hưởng thụ phi hành vận chuyển, cho nên chúng ta có phi hành thú chỉ dành riêng cho luyện dược sư.”

Một lát sau không khỏi có chút cảm than, làm thân phận luyện dược sư, quả nhiên là cao quý, ngay cả chuyện nhỏ này cũng được đế quốc giải quyết thỏa đáng, khó trách nhiều người chỉ cần thấy luyện dược sư là đã cung kính sắc mặt. Loại nghề nghiệp này, cao quý hơn xa Tiêu Sơn từng dự tính trước kia. Nghe thấy lời của nữ tử này nói vậy Tiêu Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, hắn đạm mạc nói: “Ở phía sau ta còn có bảy người đi theo! Chúng ta vẫn dùng vé là hơn!”

Ánh mắt của nữ tử nhìn về phía hai người Thanh Viêm và Hắc Nha mang theo vài phần sắc nữ. Nữ tử cười nói: “Đại nhân yên tâm, chúng tôi đã được dặn dò rất kỹ nếu như gặp phải đại nhân nhất định phải tiếp đãi thật tốt. Đại nhân, chúng tôi đã chuẩn bị riêng cho ngài một con ma thú phi hành. Mời ngài dẫn theo bằng hữu đi theo tôi!”

Nữ nhân có vài phần xinh đẹp này trực tiếp làm người dẫn đường. Trước ánh mắt kính sợ của mọi người, Tiêu Sơn cùng với mấy người nhanh chóng rời đi nơi này. Trên đường, vị nữ tử có chút nhan sắc kia không biết vô tình hay cố ý mà cái mông lớn cùng eo nhỏ không ngừng lắc lư làm bộc lộ những đường cong hình vòng cung, mặc dù không tính là tuyệt sắc, bất quá phối hợp với bộ quần áo sát người cũng đủ khiến cho người ta muốn phún hỏa.

Tiểu Y Tiên đi đằng sau lầm bầm nói: “Hừ, nữ nhân này chẳng phải tốt đẹp gì!” Ánh mắt của nàng mang theo sự đề phòng nhìn về phía nữ nhân có vài phần xinh đẹp này. Tiêu Sơn thấy vậy chỉ mỉm cười. Dù sao hắn đã gặp nhiều mỹ nữ, hiển nhiên cấp bậc có chút tăng lên. Với nữ nhân dạng này hắn cũng chưa đói đến mức ăn quàng. Bất quá, về phần mấy con ma thú trong đó Hoàng Phi Hổ với ánh mắt lóe lên, trong con ngươi tràn ngập tham lam nhìn về cặp mông đang vung vẩy đó.

Ánh mắt của nàng thỉnh thoảng liếc về phía hai người Thanh Viêm và Hắc Nha. Tiêu Sơn đưa bàn tay lên vỗ đét một cái vào mặt. Hắn thầm nghĩ: “C.mẹ nó, tại hai tên này đẹp trai hơn mình… hài… Hào quang của nhân vật chính a… Thường thường trong truyện và phim thì nhân vật chính sẽ đem theo mấy bằng hữu nam hoặc tiểu đệ so với mình ít đẹp trai hơn. Ta mang theo hai tiểu đệ đẹp trai hơn mình thế nên mới bị như thế này sao?”


Sau khi đi qua một hành lang, một đầu điểu thú xem chừng không nhỏ hơn so với Hậu Dực điểu xuất hiện trong tầm mắt của đám người Tiêu Sơn. Nhìn con ma thú họ chim có vài phần hung hãn này, Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu. Cảm giác hơi thở nhẹ nhàng của nó phát ra, Tiêu Sơn ước định được nó là một con ma thú nhị giai bất quá đấu khí hệ phong lại liên tục lượn lờ quanh thân thể của nó, chứng tỏ đây là một con ma thú phi hành hệ phong. Tốc độ của ma thú hệ phong đều hơn xa so với ma thú cùng loại.

Trên lưng phi hành ma thú, có một căn phòng nhỏ sử dùng loại gỗ đặc thù rất nhẹ được cột vững vàng vào thân mình con thú. Trong căn phòng đó không ngờ lại có mấy căn phòng nhỏ hơn nữa. Tiêu Sơn dùng linh hồn quét xem cũng chỉ phát hiện được ở trên đó cũng có duy nhất một nhân viên chuyên điều khiển ma thú cũng không có ai khác. Xem ra đám người ở đây thực sự chuẩn bị con ma thú này dành riêng cho hắn.

“Đại nhân, đây là phi hành ma thú,nó sẽ bay đến biên cảnh phía đông Gia Mã đế quốc, thành thị nơi đó là nơi gần Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc nhất.” Dừng lại ở trước thân ma thú, nữ tữ nhẹ giọng nói.

“Ừm” Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu. Hắn nắm lấy tay của Tiểu Y Tiên, ánh mắt của Tiêu Sơn lướt qua đám người Hoàng Tử Yên lên tiếng nói: “Các ngươi cũng tự tìm lấy một căn phòng đi!” Nói xong, Tiêu Sơn trực tiếp cùng Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng hạ xuống trên lưng của con chim. Hai người mở ra cánh cửa tiến vào bên trong. Ánh mắt của nữ nhân xinh đẹp u oán nhìn về phía hai người rời đi.

Ngay sau đó ánh mắt của nàng quét về phía hai nữ nhân. Hai nữ nhân này xinh đẹp khiến cho nàng cảm giác có vài phần tự ti. Hai nữ nhân xinh đẹp này cũng vội vàng kiếm một căn phòng. Mấy con ma thú hóa hình đều tìm về phía phòng của mình duy chỉ có Hoàng Phi Hổ nhìn về phía nữ nhân có vài phần xinh đẹp, ánh mắt có chút nóng bỏng. Sau đó, hắn thấy được hai người kia đã rời đi thì hắn thở dài khe khẽ cũng tự kiếm một phòng của mình.

Lần đầu tiên lên cái phi hành ma thú này, Tiêu Sơn tự nhiên không biết, làm một luyện dược sư cao quý, hắn có đủ tư cách để hưởng thụ thiếp thân hầu hạ. Mà cái gọi là thiếp thân hầu hạ ý tứ ra sao chắc nam nhân đều sẽ minh bạch. Lúc đầu nữ tử dẫn đường hành động như vậy chính là hi vọng Tiêu Sơn có thể cho nàng làm thị nữ đồng hành. Bất quá, dù Tiêu Sơn biết đi nữa thì bên cạnh hắn vẫn còn một con cọp cái, hắn dám sao!? Nhưng mà kỳ lạ bởi vì sự tồn tại của hai tên chết đâm ma thú hóa hình kia mà sức hấp dẫn của hắn giảm mạnh. Bất cứ nam nhân nào đều cũng hy vọng dù không có ăn cái loại hàng trên nhưng mà để cho phong quang của mình tỏa ra cũng không tệ đi nhưng đáng tiếc hai tên kia quá đẹp trai. Hiển nhiên, nữ nhân có vài phần xinh đẹp này muốn tuyển chọn hai người tuấn tú đẹp trai kia. Đối với nàng mà nói, cùng một trong hai nam nhân này ân ái cũng không tệ…

Sau một lúc, Tiêu Sơn rốt cuộc cảm giác được, hai cánh thật lớn của phi hành mà thú bắt đầu chậm rãi vỗ vỗ, từng đợt năng lượng phong thuộc tính lượn lờ dưới thân thể, cuối cùng thân thể con ma thú bay vọt lên cao. Sau một tiếng hót rõ to, con phi hành ma thú dưới sự chỉ huy của Tuần thú sư liệng người bay nhanh về hướng đông đế quốc. Ngồi bên cửa sổ, ánh mắt của hắn từ từ thở ra một vài hơi. Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, giọng của nàng trở nên ngọt ngào: “Phu quân, chàng lại nhớ đến quê cũ sao!?”

Tiêu Sơn mỉm cười, trong nụ cười mang theo vài phần thê lương: “Vậy thì sao chứ!? Ta cũng không biết có trở về được hay không. Dù trở về được thì đã sao? Lúc đó thời gian đã qua, nhiều thứ cũng đã biến đổi không còn như xưa nữa rồi!”

Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn nói: “Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra. Phu quân, thiếp vẫn mãi ở bên cạnh chàng!”

Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Cảm ơn nàng!” Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Y Tiên. Đồng thời đôi môi hôn lên chán của nàng.

Hắc Nham thành cách biên giới phía đông một khoảng cách khá xa, cho dù đầu phi hành ma thú này tốc độ rất nhanh cũng phải mất ba ngày thời gian mới có thể đến nơi, Tiêu Sơn cũng không nguyện ý lãng phí loại thời gian này. Sắc trời dần chuyển nên tối, đang hăng say tu luyện chợt hai người đột nhiên mở mắt. Hai má của Tiểu Y Tiên trở nên đỏ ửng, bởi vì nàng nghe được âm thanh từ phòng bên cạnh truyền tới, tiếng nam tử thở dốc cùng tiếng nữ tử rên rỉ, giống như ma âm đâm sâu vào não, không ngừng truyền đến.

Tiêu Sơn dùng linh hồn lực quét xem một chút thì thấy trong phòng một đôi nam nữ đang cùng nhau hành lạc. Cây nhục bổng của thanh niên cũng không hề nhọ, nó liên tục đút ra đút vào nơi tư mật của nữ nhân này. Tốc độ di chuyển của thanh niên cực kỳ nhanh mạnh. Hai tay của hắn bấu trên mông của nữ nhân đã để lại vết hằn đỏ hỏn. Mỗi lần hắn va chạm nhanh và mạnh đến mức phát ra âm thanh “Bạch, bạch, bạch…”

Tiêu Sơn thầm chửi mắng: “C.mẹ tên này! Chủ nhân, chủ mẫu đang tu luyện mà nó có thời gian làm tình thì giỏi thật. Hừ, chẳng lẽ phải dạy cho hắn một bài học!”

Tiểu Y Tiên kéo chiếc chăn vào người lười biếng nói: “Nam nhân không có ai là tốt đẹp cả. Nửa dưới của nam nhân đều là động vật!”

Tiêu Sơn cười khổ nói: ”Lão bà! Nàng cũng không thể trách nam nhân a. Thứ đó là bản năng của nam nhân rồi nhưng không phải ai cũng thế. Giống như ta chẳng hạn, ngoài Tiên Nhi và Nhã Phi ra, ta cũng không có bất cứ nữ nhân nào khác!”

Tiểu Y Tiên bĩu môi làm như không nghe thấy. Bất quá bởi vì nghe được âm thanh kích thích bên cạnh, Tiêu Sơn đã sớm không nhịn được rồi. Hắn trực tiếp hóa thân thành một đầu dâm lang trực tiếp đè ép Tiểu Y Tiên xuống phía dưới. Tiểu Y Tiên dãy dụa nói: “Không… không muốn… ưm…” Đôi môi của nàng trực tiếp bị chặn lại. Trong phòng bắt đầu vang lên tiếng rên rỉ cùng thở dốc của đôi nam nhân và nữ nhân.

Sau khi mây mưa thỏa mãn xong, Tiểu Y Tiên rúc vào trong một chiếc chăn mỏng. Thân thể của nàng khá mệt mỏi. Nàng rất nhanh đi vào giấc ngủ. Tiêu Sơn đem chiếc chắn kéo lên che kín thân thể của nàng. Tiếng cốc cốc từ phía cửa vang lên. Tiêu Sơn bước đến mở ra cánh cửa. Hắn bình thản nói: “Hoàng Phi Hổ!”

Hoàng Phi Hổ có vài phần xấu hổ bất quá hắn cười trừ nói: “Chủ nhân! Đây là phần thức ăn mà nơi này hỗ trợ. Nàng ta không dậy nổi nữa nên ta thay thế giúp nàng ta một chút!”

Tiêu Sơn ho khan nói: “Làm chuyện gì cũng phải có chừng mừng!”

Đưa bàn tay lên gãi gãi đầu, hắn cười nói: “Chủ nhân, thuộc hạ cũng biết! Bất quá, thuộc hạ quả thật chưa bao giờ thưởng thức qua nữ nhân của loài người cả. Thuộc hạ cũng không ngờ cảm giác giao phối với nữ nhân loài người lại sướng như thế!”

Tiêu Sơn cầm lấy cái mâm sau đó phất tay nói: “Ngươi cút về đi!” Hoàng Phi Hổ thấy vậy chỉ gãi gãi đầu nhanh chóng trở lại phòng của mình. Đầu của Tiêu Sơn lắc lắc nhẹ nhàng. Hắn đem đám thức ăn trờ lại phòng của mình. Tiểu Y Tiên đã ngủ rất say. Tiêu Sơn cũng không muốn đánh thức nàng dậy, hắn thử nhấm nháp một chút thức ăn ở đây. Còn thức ăn của Tiểu Y Tiên, hắn sẽ nấu cho nàng một phần mới coi như không tệ.

Đưa một miếng thịt vào miệng, khi nó rơi xuống dạ dày thì hai hàng lông mày của Tiêu Sơn hơi nhíu lại. Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Có độc!” Khóe miệng của Tiêu Sơn hơi cong lên. Hắn vội vã thông báo cho đám người Hoàng Phi Hổ, đem chuyện có độc này giảng giải với đám người này đồng thời dặn dò họ làm như không biết.

Đây là một loại độc dược mãn tính, sau ngày sau sẽ độ phát ngay cả đấu vương chưa chắc có thể sống sót. Đặc biệt nó có khả năng khóa cả đấu khí, chính là thần không biết quỷ không hay. Khóe miệng của Tiêu Sơn cong lên, hắn lẩm bẩm nói: “Ta muốn xem các ngươi là ai? Các ngươi có thể làm nên trò trống gì!? Nếu như các ngươi đã muốn dồn ta vào chỗ chết vậy ta sẽ tương kế tựu kế đi!”