Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 179: Rời đi

Tiêu Sơn đem đám người Tiểu Y Tiên quét ngang qua tất cả các phòng. Phòng nào có đồ có thể mang họ đều mang theo tất không để bỏ một món nào. Mấy con ma thú hóa hình nhìn vào chủ nhân mình càn quét mấy món vật phẩm này thì thực sự làm tặc lưỡi hít hà. Họ cũng không ngờ chủ nhân của mình lại là người tham lam như vậy.

Trong phòng chứa bảo vật có cả nhẫn trữ vật không gian, ngay cả mấy loại ma tinh cấp bảy, tám, chín cũng còn có. Chúng được bảo quản hết sức hợp lý. Bất quá có một số nhẫn do thời gian lâu ngày nên không gian có chút không ổn định. Tiêu Sơn tìm được mấy cái nhẫn không gian đem phân phát cho đám người Hoàng Tử Yên, còn đồ vật rút ra toàn bộ ném vào chiếc nhẫn cổ kính trên tay của hắn.

Đám người Tiêu Sơn trở lại khu vực phòng truyền tống. Tất cả mọi người đều tập trung ở đó. Hắn đem một số loại linh thạch cũng bổ sung cho truyền tống trận. Sau đó, Tiêu Sơn đem năng lượng của mình trực tiếp truyền vào truyền tống trận. Bàn tay của hắn nhẹ nhàng áp lên truyền tống trận, nhất thời truyền tống trận sáng rực lên.

Thân mình Tiêu Sơn lùi về phía sau, trực tiếp đứng phía sau đám người Hoàng Tử Yên đem đám người đó làm lá chắn. Tiểu Y Tiên đứng bên cạnh hắn thấy vậy bĩu môi khinh bỉ. Hắn không ngờ lại đem hai vị mỹ nữ là Hoàng Tử Yên và Tiểu Long Nữ làm lá chắn. Thấy khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Y Tiên, Tiêu Sơn dùng một tay kéo nàng lại định hôn lên môi nàng một cái ai ngờ thân hình của Tiểu Y Tiên di chuyển nhẹ nhàng tránh thoát vòng tay hắn. Vẻ mặt của nàng xuất hiện sự giễu cợt với hắn. Khóe miệng của Tiêu Sơn nhếch lên, hắn đang đinh ra tay thì một âm thanh vang lên khiến cho hắn phải ngừng lại.

Ầm, ầm…

Ở vị trí trung tâm xuất hiện một cái vòng sáng. Vòng sáng này giống như một cái phễu liên tục xoay tròn đem không khí hút vào. Tiêu Sơn quay đầu nhìn về phía đám người Hoàng Tử Yên nói: “Hẳn không có việc gì! Chúng ta đi thôi!” Nói xong hắn đem tay của mình chộp lấy tay của Tiểu Y Tiên trực tiếp bay vào vòng xoáy. Đám người Hoàng Tử Yên cũng vội vã đuổi theo hai người, thân mình trực tiếp bay vào phía bên trong vòng xoáy.

Ầm, ầm…

Một lúc sau vòng xoáy dần dần nhạt dần. Ngay sau đó vòng xoáy biến mất khiến cho không khí trở lên ổn đỉnh.

Tại khu rừng lớn, ở trong không khí bất chợt trở nên vặn vẹo. Ngay sau đó không khí giống như một cái miệng khạc ra cái gì đó. Ngay sau đó thân hình của một thanh niên mặc áo lam dài cùng với một thiếu nữ mặc y phục màu trắng tự động bắn ra ngoài. Sau đó lại có thêm ba nam hai nữ bị không khí khạc ra ngoài.

Tiêu Sơn ngước nhìn về phía xung quanh, hắn trầm ngâm nhìn cảnh vật sung quanh. Thì ra ở đây vốn là một cánh rừng. Tiêu Sơn trực tiếp bị ánh sáng mặt trời rọi vào mắt làm cho đôi mắt của hắn cau lại. Một tay ôm thiếu nữ vào ngực, một tay che mặt của mình. Đôi mắt đảo qua cánh rừng, hắn thản nhiên lên tiếng hỏi: “Chúng ta ra khỏi nơi đó rồi sao!?”

Nữ nhân xinh đẹp với mái tóc màu vàng, y phục của nàng có vài phần tán loạn. Một thân y phục màu đỏ xốc xếch khiến cho mấy nam nhân do ma thú hóa hình đều chảy nước miếng. Nữ nhân xinh đẹp tóc vàng cười khanh khách nhìn về phía đám nam nhân do ma thú hóa hình kia nói: “Xin lỗi a! Ta còn chưa đến thời kỳ động dục. Nếu như đến thời kỳ động dục, có lẽ ta sẽ chọn một trong ba người các ngươi!”

Bất quá khi nàng phát hiện được ánh mắt của ba nam nhân kia không phải dành cho nàng. Ánh mắt của ba tên này đang nhìn về phía mỹ nhân cao ngạo với quần áo xộc xệch có mái tóc vàng màu tím thì nàng hừ lạnh một tiếng: “Hừ” Khiến cho ba tên nam nhân kia tỉnh lại. Nữ nhân xinh đẹp với mái tóc màu tím thì nhìn sang ba người nam nhân, trong ánh mắt của nàng mang theo lạnh lùng và sát khí.

Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì đưa bàn tay phất nhé một cái, đầu hắn quay về phía mấy con ma thú hóa hình với bộ mặt mang theo vài phần lạnh lùng. Đôi môi đỏ của hắn lạnh nhạt mở ra hỏi: “Cánh rừng này có chút quen thuộc. Các ngươi có nhận ra hay không!?”

Bất chợt một tiếng cười nhẹ phía dưới ngực hắn làm cho hắn hơi cúi xuống. Nụ cười này phát ra ra thì Tiểu Y Tiên. Một nụ cười rất thánh thiện giống như gió mùa xuân mang theo sức sống mà sinh khí cho cỏ cẩy. Nàng lên tiếng nói: “Phu quân, vị trí này nếu thiếp đoán không nhầm là khu vực của Hoàng Tử Yên cai quản!”

“A” Tiêu Sơn thoáng kinh ngạc. Hắn cứ nghĩ truyền tống trận sẽ ném hắn vào một truyền tống trận khác cơ. Không ngờ truyền tống trận lại tự do truyền tống bọn hắn tại một vị trí nào đó. Tiêu Sơn đoán được truyền tống này sẽ hạn định một vị trí nào đó xung quanh vị trí của truyền tống trận kia, mặc dù là tự do truyền tống nhưng khoảng cách có lẽ không quá xa.

Bàn tay ngọc ngà của thiếu nữ mặc áo trắng đưa lên vuốt nhẹ ngực hắn, đầu của nàng ngẩng lên hỏi: “Phu quân, kế tiếp chàng định đi đâu!?” Mấy con ma thú hóa hình nhìn về phía Tiêu Sơn giống như đang chờ chỉ thị của hắn.

Tiêu Sơn đưa bàn tay lên nhẹ nhàng túm cằm của hắn. Hắn rơi vào suy tư một chút. Ngay sau đó hắn mở miệng đáp lại: “Có lẽ chúng ta nên đi công hội luyện dược sư lấy một huy chương luyện dược sư. Nếu như chúng ta lấy được huy chương luyện dược sư thì sau này ra ngoài sẽ đỡ gặp phiền phức…” Nói xong, Tiêu Sơn cùng với đám người Tiểu Y Tiên trực tiếp dùng phương thức đi bộ để tu luyện.


Vị trí của Tiêu Sơn lúc này, cũng không phải là phạm vi Thanh Sơn trấn, loại trấn nhỏ này, bên cạnh ma thú sơn mạch không hiếm lắm. Tiêu Sơn muốn đi cùng với Tiểu Y Tiên để quan sát cảnh vật xung quanh đây cũng là một cách để củng cố tâm cảnh nhân tiện củng cố tình cảm của hai người. Ngoài ra dạy cho đám hóa hình ma thú một chút lễ nghi của con người. Mặc dù trên đường có gặp phải vài việc không được tốt đẹp bởi vì mấy người Tiểu Y Tiên, Hoàng Tử Yên cùng với Tiểu Long Nữ quá xinh đẹp mà khiến cho người khác chú ý. Việc xảy ra xích mích vì mỹ nữ thì ở đâu cũng có bất quá với thực lực của đám người Tiêu Sơn rất dễ đem đối phương xử lý sạch sẽ.

Thành thị gần với Tiêu Sơn lúc này nhất, là một tòa thành khổng lồ nằm ở phía đông Gia Mã đế quốc, quy mô so với Ô Thản thành lớn hơn rất nhiều. Tính tổng thể thực lực, thành thị có tên là Hắc Nham này, trong tất cả các thành thị khổng lồ ở Gia Mã đế quốc, cũng có thể đứng đầu.

Mà mục đích quan trọng của Tiêu Sơn, đó là nhanh chóng đi đến Hắc Nham thành, sau đó cùng lấy một cái chứng nhận thân phận luyện dược sư. Ngoài việc này ra, loại thành thị này có trang bị phi hành vận chuyển đội. Tiêu Sơn muốn Tiểu Y Tiên hưởng thụ cảm giác khi ngồi phi hành ma thú. Mấy con ma thú phi hành này được trang bị rất nhiều thứ tiện nghi chẳng khác nào một quán trọ phi hành di động cả.

Thời gian Tiêu Sơn còn dài hơn nữa công pháp của hắn không phải chỉ mỗi chiến đấu mới tăng lên cảnh giới. Cái mà hắn cần chính là lịch duyệt phong phú, cảm nhận với thiên địa đại đạo mà tăng lên cảnh giới. Cái này rất khó hiểu, ngay như việc quan sát người khác cùng với cảm nhận được họ hoạt động cũng là một loại tu hành đối với hắn. Bởi vì thời kỳ tu luyện ở cấp bậc địa cầu kỳ chính là quan sát sinh mệnh sống trong đó quan sát loài người sinh hoạt cũng là một loại tu luyện.

Ngoài ra tốc độ tu luyện của Tiểu Y Tiên có chút nhanh. Hắn muốn Tiểu Y Tiên nhanh chóng củng cố cảnh giới. Cảnh giới của Tiểu Y Tiên củng cố bằng nhiều cách trong đó chiến đấu cũng là một cách mà quan sát cũng là một cách. Hắn muốn để cho Tiểu Y Tiên nghỉ ngơi vài ngày đồng thời dạy nàng chế thuốc mặc dù hắn bất quá chỉ là một ngũ phẩm luyện dược sư.

Rời khỏi Ma Thú sơn mạch, Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên thuê ba cỗ xe ngựa khá lớn nhàn nhã di chuyển. Hắn ngồi trong chiếc xe nhắm mắt lại dùng linh hồn lực quan sát chung quanh cảm ngộ được mọi thứ. Tiểu Y Tiên cũng ngồi bên cành hắn. Thời gian rảnh rỗi thì hắn bố trí một trận pháp cách âm sau đó trực tiếp đè Tiểu Y Tiên xuống phía dưới vừa song tu lại vừa bồi dưỡng tình cảm của hai người.

Do Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên cực kỳ nhàn nhã cộng thêm đường xá quanh co, nên xe ngựa cũng phải chạy hơn ba ngày trời mới mơ hồ nhìn thấy hình dáng to lớn của Hắc Nham thành.

Đoàn xe ngựa gồm ba chiếc hướng về phía tòa thành tiến đến. Mặt trời đỏ ứng ở phía cuối chân trời, ánh chiều tà buông xuống tòa thành, phản xạ lại màu hồng rực rỡ,

Xe ngựa đi tới gần, mấy người phu xe ngước lên nhìn tòa thành một chút. Tòa thành này có tường rất lớn. Nó hoàn toàn do hắc nham xây nên. Nghe đồn tường thành này từng có hai vị đấu vương hợp lực đánh vào, mà cũng không hề bị rung chuyển. Bởi vậy, trình độ phòng ngự của tường thành có thể thấy mạnh mẽ đến thế nào?

Xe ngựa sau khi nộp thuế ở cửa thành, liền thuận lợi đi vào. Bởi vì mấy năm nay an bình thế nên họ cũng không kiểm tra quá kỹ chỉ cần nộp tiền liền có thể đi qua. Đám xe ngựa của Tiêu Sơn cũng không bị kiểm tra gì, phu xe chỉ dúi cho đám người lính đánh thuê này ít tiền khiến cho chúng dễ dàng phất tay để cho họ rời đi. Đi qua thông đạo có chút tối tăm của tường thành, một lát sau tầm mắt đã sáng trở lại. Ba chiếc xe ngựa dong duổi vào bên trong thành. Mọi người trong thành đông đúc, tiếng huyên náo khắp nơi.

Trung niên nhân hô lên một tiếng: “Tiêu thiếu gia, Tiêu thiếu phu nhân, chúng ta đã đến thành Hắc Nham…”. Khi hắn lên tiếng gọi thì ba nam và hai nữ ở trên hai chiếc xe kia đồng thời chui ra nhảy xuống phía dưới nhưng trên xe của hắn đều không có phản ứng. Người trung niên lớn tuổi có chút khó chịu, hắn trực tiếp rén màn chui đầu vào phía trong, hắn chợt thấy cảnh không nên thấy. Một thanh niên đang ôm chặt lấy thiếu nữ, bàn tay của hắn trực tiếp mò vào bên trong ngực của nàng. Hai bàn tay đang xoa nắn một cách nhẹ nhàng. Hai má của thiếu nữ trở nên đỏ bừng, do miệng bị thanh niên hôn mà không thể mở miệng được.

“Khụ, khụ…” Tiếng ho khan của người nam nhân lớn tuổi làm cho hai người giật mình. Thiếu nữ vội vàng cách xa thanh niên một chút. Người nam nhân lớn tuổi thấy vậy cười lớn: “Xin lỗi hai vị đã làm phiền hai vị a. Bất quá, chúng ta đã tới thành Hắc Nham. Nếu như Tiêu thiếu gia cùng Tiêu thiếu phu nhân không ngại, lão đây có thể đánh xe thêm vài vòng…” Người nam nhân trung niên này đã có chút khá lớn tuổi nhưng vẻ mặt của hắn hiện giờ lại tỏ ra hết sức bỉ ổi. Hắn híp mắt cười nhìn về phía thanh niên giống như biểu hiện ra một câu: “hài… chúng ta đều là nam nhân. Ta hiểu mà!”

Thiếu nữ mặc áo trắng thấy vậy đỏ mặt trừng mặt nhìn hắn. Lúc này, nàng đã đem y phục chỉnh lại khá tốt. Thanh niên chỉ cười nhẹ, ngón chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi của mình. Hắn nhìn về phía lão nhân mỉm cười nói: “Đa tạ Trang lão bá…” Từ trong không gian trữ vật hắn lấy ra một bọc tiền đưa về phía người trung niên lớn tuổi nói: “Đây là thù lao của lão bá!”

Thanh niên kéo lấy tay thiếu nữ đang đỏ ửng mặt bởi vì nàng vừa bị bắt gian tại trận. Thiếu nữ có chút xấu hổ không dám nhìn về phía người nam nhân có chút lớn tuổi. Hai người trực tiếp đi xuống xe ngựa. Hai người nhìn cảnh động đúc này thì khóe miệng đều có một nụ cười nhẹ nhàng. Hai người trực tiếp nhảy xuống.

Đám người Hoàng Tử Yên trực tiếp đi theo phía sau lưng hai người. Người trung niên lớn tuổi mở ra chiếc túi thì phát hiện số lượng kim tê cực lớn. Đám đồng bọn của hắn đều tiến về phía này xem thì thấy được lượng kim tê lớn này. Ba người không nhịn được nhìn về phía đám người Tiêu Sơn một chút. Tất cả đám người này đều có chút kinh hãi nhưng có vẻ như họ không dám đối với Tiêu Sơn có ý đồ khác. Làm cái việc này nhiều năm như vậy chẳng lẽ họ không có mắt nhìn người hay sao? Dù cho trên người Tiêu Sơn có không ít đồ tốt nhưng họ hiểu muốn dùng thì cũng phải có mạng mới được!

Tiểu Y Tiên nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Phu quân, chúng ta đến luyện dược sư công hội sao!?”


Tiêu Sơn nhẹ nhàng lắc cái đầu của mình, hắn kéo tay của Tiểu Y Tiên mỉm cười nói: “Hiện tại, chúng ta vào nghỉ một đêm đã, ngày mai ta dẫn nàng đi chơi nhân tiện đi luyện dược sư công hội luôn! Nhân tiện…” Bất quá nói tới đây ánh mắt của Tiêu Sơn hoàn toàn biến thành một con sắc lang, một tên dậm tắc chính hiệu: “Tôi nay, chúng ta song tu a! Song tu cả vệ linh hồn và thể xác, nàng thấy thế nào!?”

Hai má của Tiểu Y Tiên đỏ ửng, nàng dùng tay trực tiếp véo lên éo của Tiêu Sơn. Không ngờ ban ngày ban mặt mà hắn dám nõi câu này. Mặc dù mọi người không có biết song tu là như thế nào nhưng nhìn vẻ mặt của hai người thì đám người bên ngoài có thể hiểu được một hai.

Đám người Tiêu Sơn trực tiếp tìm một quán trọ để thuê. Tiêu Sơn thuê được một quán trọ khá sang trọng, đồ ăn ở đây cũng khá ngon nhưng bởi vì do đám ma thú hóa hình ăn được toàn bộ là dược thiện của Tiêu Sơn nấu lên chúng khá là khó chịu. Mấy tên ma thú này suýt chút nữa đã làm quán trọ nên nếu như Tiêu Sơn không ra mặt trấn áp chắc hẳn sẽ có một trận bạo loạn xảy ra.

Sau khi Tiểu Y Tiên trực tiếp đem đám tiểu hài tử Mộc Tinh Linh và Thổ Tinh Linh ăn no cùng với chơi đùa với chúng một chút. Kết quả khi Tiểu Y Tiên đem hai đứa trẻ thu vào không gian Thánh Y Thần Thụ thì Tiêu Sơn trực tiếp hóa thành một đầu sắc lang lao thẳng tới nàng bế nàng lên đem tới giường trực tiếp đè xuống. Tiếng rên rỉ liên tục phát ra trong phòng. Sau vài giờ thì tiếng rên rỉ mới dừng hẳn.

Đế đô Gia Mã đế quốc…

Trong phòng một thiếu phụ xinh đẹp với thân mình hoàn toàn lõa thể. Chiếc bùng phía dưới của nàng nhô lên khá lớn. Bàn tay của nàng liên tục vuốt ve cơ thể của mình, một tay khác hạ xuống hạ thể của mình, ngón tay trọc thẳng vào nơi thần bí nhất của mình. Thân thể của nàng toàn bộ đã ướt đẫm mồ hôi, nơi hạ thể của nàng khi bị ngón tay chọc vào thì một lượng lớn dịch lỏng màu trắng keo phun ra ngoài. Thiếu phụ rên rỉ vô cùng lớn: “A, a, a… phu quân, Nhã Phi không nhịn được nữa rồi… A, a…”

Sau một hồi rên rỉ lớn nơi tư mật của nàng phun ra một lượng lớn chất lỏng bắn thẳng lên giường khiến cho một mảnh chăn khá lớn ướt đẫm. Thân thể của thiếu phụ liên tục co giật, toàn thân của nàng phủ lên một lớp phần màu hồng. Ánh mắt của nàng mê ly chớp chớp nhìn về phía trước. Bàn tay của nàng khẽ vuốt vùng thần bí của nàng. Vùng thần bí của nàng hiện giờ đã ửng hồng, những hạt châu nước long lanh dính trên lớp lông đen mượt của nàng. Thiếu phụ khe khẽ thở dài ra một hơi…

Cốc, cốc…

Tiếng gõ cửa vang lên. Thiếu phụ hốt hoảng vội vàng trở dậy đem bộ y phục mặc vào người. Hai tay của nàng đột nhiên kết ấn, một luồng khí từ bàn tay của nàng phun ra trực tiếp đem mấy chỗ dịch nước mà nơi tư mật của nàng phun ra ngoài làm cho cả tấm nệm ướt đẫm nhanh chóng khô đi. Sau đó cả phòng mùi xuân sắc cũng trở nên nhạt hơn thay vào đó là một mùi hương nhè nhẹ.

Thiếu phụ mặc lên một bộ y phục màu đỏ. Mặc dù bụng của nàng có chút lớn nhưng mị lực tỏa ta lại rất mạnh vừa hấp dẫn vừa thành thục. Thiếu phụ tiến tới cửa đem cánh cửa mở ra. Lúc này đứng trước cửa thấy được một mỹ phụ trung tuổi đang đứng ở đó. Hai má của mỵ phụ trung tuổi cũng trở nên đỏ ửng nhìn về phía nàng.

Thấy được mỹ phụ tìm nàng, vẻ mặt của mỹ phụ cũng bán đứng việc nàng biết Nhã Phi tự xử. Hai má của Nhã Phi trở nên ửng đỏ vì xấu hổ nói: “Mẫu thân!” Người này không phải mẫu thân trực tiếp sinh ra nàng mà là mẫu thân của Tiêu Sơn. Thiếu phụ vội vàng mở rộng cửa đón tiếp mỹ phụ trung tuổi: “Mẫu thân, người vào đi!”

Mỹ phụ trung tuổi lắc lắc đầu, từ trong tay áo nàng lấy ra một phong thứ. Mỹ phụ trung tuổi mỉm cười nhìn về phía nàng nói: “Phi Nhi, đây là thư mà tiểu tử kia gửi cho ngươi. Ngươi cầm lấy đi!”

Nhã Phi vội vàng cầm lấy bức thư, nàng nhanh chóng muốn mở nó ra để đọc. Bất quá lúc này, mỹ phụ trung tuổi lên tiếng ho khan khiến cho nàng ngừng lại. Nhã Phi ngước nhìn về phía nàng thì mỹ phụ trung tuổi cũng lên tiếng nói: “Phi Nhi, có phải ngươi vừa làm việc đó hay không!”

Nghe được lời này của trung niên mỹ phụ thì hai má của Nhã Phi trở nên ửng đỏ. Thấy Nhã Phi không có trả lời thì mỹ phụ trung tuổi mỉm cười nhìn nàng. Hai tay của nàng cầm lấy tay của Nhã Phi một cách nhẹ nhàng. Mỹ phụ trung tuổi cười một cách thân thiện nói: “Mẫu thân cũng là nữ nhân nên mẫu thân cũng hiểu. Mẫu thân cũng từng trong độ tuổi của ngươi sao lại không hiểu cơ chứ! Hài… cái tên tiểu tử kia vừa cùng ngươi có phu thê chi thực vậy mà lại muốn ra ngoài lịch lãm tu luyện a!”

Bàn tay của nàng vỗ nhẹ lên tay của Nhã Phi, mỹ phụ trung tuổi mỉm cười nói: “Việc này cũng không có gì phải xấu hổ! Cái tên tiểu tử kia không ngờ lại không tim không phổi thật sự là…”

Nhã Phi hoàn toàn nghe không hiểu được những lời này của mỹ phụ trung tuổi. Nàng mặt hơi ngơ ngác. Mỹ phụ trung tuổi vỗ nhè nhẹ lên vai của Nhã Phi sau đó bình thản nói: “Được rồi, Phi Nhi, ngươi nghỉ đi! Mẫu thân cũng không làm phiền ngươi nữa…” Nói xong mỹ phụ trung tuổi nhanh chóng rời đi.

Nhã Phi hoàn toàn không hiểu được chuyện gì. Nhã Phi đem cửa đóng lại sau đó trở lại phòng của mình. Nhã Phi đem lá thư mở ra thì thấy được bức thư nói mấy dòng xin lỗi bởi vì đã hơn một tháng mà không gửi thu cho nàng. Nghe được điều này thì Nhã Phi cũng không hiểu tại sao trong thư lại nói như vậy. Đôi môi đỏ mọng của Nhã Phi hấp háy nói: “Không phải chàng chỉ trễ vài ngày gửi thư sao? Đâu có đến một tháng!?”

Nhã Phi tiếp tục đọc thì ban đầu hỏi thăm sức khỏe của nàng sau đó đến cuối lại khiêu khích hơn nữa còn mang theo một vài ý dâm khiến cho Nhã Phi không nhịn được liên tưởng tới cánh mình bị hắn dùng miệng bú mút khắp nơi rồi cây nhục bổng to lớn ấy cắm vào nơi tư mật của nàng mà ra vào. Toàn thân Nhã Phi trở nên đỏ hồng, nàng không nhịn được bắt đầu thoát đi quần áo bắt đầu dùng tự thân tay chân vuốt ve thân thể của nàng. Miệng của nàng không nhịn được rên rỉ liên tục: “phu quân, A, a… ngươi thật mạnh a… ư…”

Thiếu phụ đi khá xa nhưng vẫn nghe được tiếng rên rỉ của Nhã Phi. Nàng chỉ bất đắc dĩ cười khổ. Dù sao nàng cũng đã từng ở trong độ tuổi như lang như hổ đó, sao nàng không rõ được. Nữ nhân muốn ở góa nói dễ dàng lắm sao? Thiếu phụ nhớ đến khi phụ thân của Tiêu Sơn qua đời nàng cũng phải trải qua thời kỳ này. Thời kỳ này vô cùng thống khổ, nhiều lần nàng phải dùng đến gậy gỗ để tự thỏa mãn bản thân. Tất nhiên thời gian này nàng cũng phải chông chừng Nhã Phi thật tốt rồi không cho có việc gì đáng tiếc xảy ra. Bất quá, nàng chẳng qua lo lắng thái quá mà thôi! Nàng đánh giá quá thấp tình yêu mà Nhã Phi dành cho Tiêu Sơn. Mặc dù thân thể của nàng cần được người ân ái bất quá tâm tính của nàng rất mạnh nếu như không phải Tiêu Sơn thì nàng tuyệt đối không cho ai động vào người của nàng.

Thiếu phụ vừa đi vừa thở dài. Trong thư của Tiêu Sơn có nhắc nhở chút đến đoạn muốn tìm thêm một nàng dâu nữa cho nàng. Hiển nhiên nhắc đến điều này thì thiếu phụ biết được hắn chắc hẳn gạo đã nấu thành cơm. Mặc dù bậc mẫu thân nào cũng không ngại tiểu tử nhà mình có thêm vài phòng thê thiếp nhưng thời gian dài nàng sống với Nhã Phi thì cách nàng nhìn có chút sửa đổi. Nhã Phi chắc chắn là một nữ nhân tốt, hơn nữa nàng rất yêu thích. Rõ ràng thiếu phụ như nàng cũng không muốn phu quân nàng có thêm một tiểu thiếp như vậy vì cái gì mà tên tiểu tử kia lại có thể có thêm thê tử. Dù sao việc đã rồi, nàng làm một người mẫu thân thì nàng cũng phải lo cho cái việc mà tiểu tử kia đã gây ra nhưng thiếu phụ không biết mở miệng ra sao mà thôi?

Ngoài việc này ra, thiếu phụ cũng cảm giác được kỳ lạ bởi vì các y sư chẩn đoán Nhã Phi hẳn đã có thai nhưng thời gian mang thai của nàng kéo dài hơn so với thiếu phụ mang bầu khác rất nhiều. Không biết điều này là xấu hay là tốt!