Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 144: Tiêu Viêm và Huân Nhi

Lúc này, trăng đã nên cao, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, gió thổi nhè nhẹ. Ở bên cạnh dòng suối, một ngọn lửa nhỏ đang cháy lên. Phía trên ngọn lửa để vài con cá được đánh sạch vảy, mấy con cá này đều bị một cành cây xiên qua. Trên mình mấy con cá được rắc thêm một chút gia vị khiến cho chúng khi nướng nên bốc ra hương thơm ngào ngạt. Bên cạnh đám lửa là một thiếu niên và một nữ nhân. Thiếu niên đang nhìn về phía ngọn lửa, hắn dùng một tay đi lật mấy con cá đang nướng, tay bên kia thì nhặt mấy cành củi khô bỏ vào đống lửa.

Thiếu niên này mặc một bộ quần áo màu đen, khuôn mặt có một chút tuấn tú. Trong khi vất mấy cành củi khô vào đám lửa đang cháy, đôi mắt của thiếu niên ngước nhìn về phía nữ tử, hắn thấy được nàng thi thoảng đang lén nhìn về phía hắn. Nữ tử khuôn mặt xinh đẹp, nàng lúc này mặc một thân quần áo thanh nhã màu xanh lá cây kết hợp với màu trắng. Y phục của nàng dùng màu xanh hoa văn làm chủ trong đó màu trắng làm nên khiến vẻ đẹp của nàng để người ta cảm giác được vẻ thanh tú.

Thấy được ánh mắt len lén đang nhìn mình của nữ nhân, thiếu niên bất đắc dĩ mở miệng hỏi: “Mặt ta có dính bụi hay sao!?”

Nữ tử lắc lắc đầu sau đó nói: “Không có!”

“Ách” Thiếu niên hởi ngẩn người, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt to đen nhánh của hắn nhìn về phía nữ tử. Hắn bất chi bất giác trong lúc cười hơi nhún nhún vai của mình, hắn hỏi: “Mặt ta không dính bụi, vậy ngươi vì sao lại nhìn ta như thế!?”

“Nga” Nữ tử hơi ngạc nhiên. Lúc này, thiếu niên chăm chú quan sát nàng thấy được hai má của nàng hây hây hồng. Đôi má hồng hào ấy giống như được đánh nên một lớp phấn son màu hồng nhẹ. Thiếu niên nhìn về phía nàng lúc này, hắn cảm giác được nàng rất xinh đẹp. Nữ tử cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của hắn thì trái tim đập thình thịch như nai con nhảy loạn. Đầu nàng quay đi sau đó đáp lại hắn: “Không có!”

Thấy hành động này của nữ tử xinh đẹp, thiếu niên bất đắc dĩ dùng ngón tay sờ sờ mũi. Hắn nhìn nàng một chút sau ngẫm nghĩ: “Thi thoảng nữ nhân này cũng có chút khả ái!”

Ngọn lửa bốc cháy phát ra âm thanh tí tách, nó thiêu lên mấy con cá phát ra âm thanh lách tách. Sau một thời gian, mấy con cá đã bốc ra mùi hương ngào ngạt. Thiếu niên đưa bàn tay ra cầm lấy một con cá. Hắn đưa con cá lên mũi ngửi một chút, hắn nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó thiếu niên bước về phía nữ tử đang ngồi trên một tảng đá, bàn tay của hắn đưa con cá về phía nàng nói: “Thứ này chín rồi đấy, cô lên ăn một chút đi!”

Nữ tử cầm lấy con cá, đôi mắt của nàng mở to ngước về phía thiếu niên này. Sau đó nàng nói: “Cảm ơn!” Nụ cười có thể nói là phong hoa tuyết nguyệt, vô cùng xinh đẹp.

Duyên cớ cũng bởi đầu Thanh hỏa kim trảo ma ưng kia mà đoạn thời gian này ma thú bên trong ma thú sơn mạch rõ ràng náo động hơn rất nhiều, bất quá cũng may dược phấn mà Dược Lão bố trí rất có hiệu quả, mặc dù phụ cận thỉnh thoảng cũng có ma thú lui tới, bất quá sau khi ngửi thấy cái mùi kích thích ấy thì đều vội vàng chạy đi, cho nên vài ngày này ở bên trong, hai người Tiêu Viêm cũng không có bị phát hiện.

“Này, nữ nhân này không ngờ lực nhẫn lại lại mạnh mẽ đến như vậy, tiểu Viêm tử ngươi chẳng lẽ ngươi cứ định như thế à?” Âm thanh Dược Lão từ trong giới chỉ nhàn nhạt truyền ra, cười nói.

“Ách, sư phụ ngươi đang nói cái gì vậy! Còn nữa, cái gì mà có sức nhẫn lại mạnh mẽ gì cơ!?” Tiêu Viêm ngồi ở phía trên một hòn đá lớn, hắn nghe được lời của Dược Lão nói cảm giác có chút không hiểu.

“Mấy ngày nay nàng rõ ràng không có cùng ngươi tiến hành ân ái vậy mà nàng vẫn còn chịu đựng được. Vi sư cũng thực sự bội phục nàng. Aaa… Tiểu Viêm tử, ngươi còn chờ đến lúc nào a!? “Ta xem ngươi tốt nhất nên thừa dịp này mà đem nàng... làm thịt luôn đi. Dù sao thì hai người cũng đã từng làm việc đó một lần rồi!”Dược Lão già mà không nên nết, cười xấu xa nói.

Len lén nhìn nữ tử, Tiêu Viêm lẩm bẩm: “Sư phụ ngươi tưởng ta không muốn sao!? Ta cũng có nghĩ đến, bất quá nếu quả thật như vậy, nàng có phải hay không đối với ta sinh ra phản cảm! Đến lúc đó ta sợ nàng sẽ chạy trốn, dù sao canh nóng cũng khó uống mà!”

Dược Lão cười vô cùng dâm đãng nói: “Sẽ không đâu! Chắc chắn nàng sẽ không bỏ trốn. Đồ đệ a, ngươi còn chưa rõ về loại thể chất này. Ngươi là người lần đầu của nàng, ngươi đây trong phúc mà không biết hưởng. Loại thể chất âm viêm độc thể này sau khi ngươi cùng nàng ân ái, một phần thứ đó của ngươi tiến vào cơ thể của nàng sẽ khiến cho cơ thể của nàng ghi nhớ nó. Nói một cách chính xác là ngoài ngươi ra, nàng khó mà tiếp nhận nam nhân khác dù cho nam nhân đó cũng là luyện dược sư.”

“Một khi loại thể chất này đã luyện ra âm viêm độc đan, nàng hiện giờ chẳng khác nào là nô lệ của ngươi. Ngươi đối với nàng hấp dẫn chẳng khác gì hấp dẫn của dị hỏa đối với luyện dược sư. Một khi đã bị ngươi làm một lần sau này nàng sẽ nguyện ý bị ngươi tiếp tục làm thịt nàng. Hiển nhiên vài ngày nàng sẽ cần ngươi song tu một lần. Dù sao âm viêm độc đan của nàng vẫn chưa ổn định cần ngươi cùng nàng làm nhiều lần nữa. Chỉ cần ngươi thoáng đến gần nàng một chút, ngay lập tức, nàng sẽ ngứa ngáy, sẽ có hiện tượng giống như trúng xuân dược vậy. Nếu ngươi không tin, ngươi có thể thử đến gần nàng một chút!”

Nghe được mấy lời đầu độc của Dược Lão, lúc này, trong đầu Tiêu Viêm xuất hiện mấy ý dâm. Cuối cùng thì Tiêu Viêm cũng là nam nhân, mới vài ngày trước hăn trải qua một lần ân ái dù hắn chỉ làm trong lúc hôn mê. Hiển nhiên hắn ở cùng với mỹ nhân mấy ngày qua đã sớm không chịu được. Nói gì thì nói, nữ tử xinh đẹp này vốn dĩ đã là của hắn nhưng cái bức tường mỏng gọi là xấu hổ, ngượng ngùng kia chưa có bị chọc rách mà thôi.

Nữ nhân lúc này động thân một chút tạo nên một làn gió thơm mát nhàn nhạt, nàng hơi mím môi nhìn về phía Tiêu Viêm sau đó đôi lông mày đen khẽ cau lại lên tiếng hỏi: “Ngươi có phải hay không là con em của một đại gia tộc nào đó ra ngoài lịch lãm!? Với thân phận luyện dược sư của ngươi hẳn gia tộc sẽ phái người ra bảo vệ ngươi mới đúng!?”

Tiêu Viêm cắn lấy một miếng cá sau đó nuốt vào bụng, hắn thở ra một hơi tiếp tục nói chuyện với nàng: “Vốn không có cách nào! Ta đã ước hẹn có một trận quyết đấu với người ta. Nếu như ta không cố gắng như vậy trận quyết đấu ta khó mà thắng nổi. Dù sao trận đấu đó ta nhất định phải triến thắng bằng mọi giá! Đó là trận chiến tôn nghiêm của ta”


Nghe được những lời tâm huyết của Tiêu Viêm, nữ nhân nhìn về phía hắn, trong mắt của nàng mang theo một chút sự nhu hòa cùng với ái mộ. Nữ nhân ngập ngùng một chút rồi mở miệng hỏi: “Dược Nham, hẳn đó không phải là tên thật của ngươi đi! Ngươi có thể cho ta biết ngươi tên là gì hay không!?”

Tiêu Viêm hơi ngẩn người vì câu nói này, hắn đang đưa con cá lên mồm thì ngừng lại. Hắn nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp này, hắn thấy được đôi mắt to tròn của nàng đang hiện ra vẻ chờ mong. Tiêu Viêm thở dài khe khẽ, hắn nhìn nàng rồi nói: “Tên thật của ta là Tiêu Viêm. Mạc Ngân, ngươi cứ gọi đầy đủ tên của ta là được nhưng ta hy vọng chỉ có riêng hai ta, ngươi mới gọi ta với cái tên đó.”

“Tiêu Viêm!” Nữ nhân xinh đẹp nói lẩm bẩm. Hai hàng lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, nàng cảm giác cái tên Tiêu Viêm hình như nàng đã nghe được ở đâu đó. Nữ nhân nhìn về phía Tiêu Viêm hỏi: “Cái tên này thực sự nghe rất quen, hình như ta nghe được ở đâu rồi thì phải!?”

“Hà…” Tiêu Viêm thở ra một hơi sau đó bình tĩnh nói: “Ngươi có nghe đến Tiêu gia ở Ô Thản thành hay không!?”

Nghe được lời nói của Tiêu Viêm, nhất thời, con mắt của nữ nhân mở to tròn, cái miệng của nàng mở rộng hết cỡ: “Ngươi là Tiêu Viêm. Phế vật Tiêu Viêm, con cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga…” Nói đến đây thì Mạc Ngân cảm giác mình có chút thất thổ. Nàng vội vã dùng bàn tay của mình che kín miệng sau đó nàng nhìn về phía Tiêu Viêm nói: “Xin lỗi! Xin lỗi! Thật sự là ta không có ý đó!”

Tiêu Viêm nhìn thấy bộ dạng của Mạc Ngân như vậy thì hắn bình đạm cắn lấy một miệng cá, hắn nói: “Không sao, ta đã quen như vậy rồi!”

Mạc Ngân lúc này chăm chú nhìn về phía Tiêu Viêm, nàng mở miệng nói: “Ngươi năm nay mới có mười bảy mười tám tuổi đi!” Thấy được Tiêu Viêm không có phản đối, Mạc Ngân tiếp tục nói: “Bằng vào tuổi này của ngươi đích thực là một thiên tài. Nạp Lan Yên Nhiên thật sự là ngốc khi từ hôn. Ngươi rõ ràng là một thiên tài đâu phải phế vật!?” Ngón tay của nàng hơi đan vào nhau xoa xoa, hai má của nàng hơi đỏ lên vì xấu hổ.

Đầu Tiêu Viêm lắc lắc, hắn mỉm cười nói: “Ta từ mười hai tuổi đấu khí từ đấu giả toàn bộ trở về tam đoạn đấu khí. Trong ba năm đó ta ân cần khổ tu nhưng không có đạt được kết quả gì. Hài… May mắn hiện giờ ta đã chữa khỏi. Dù vậy ba năm nay đối với ta cũng không có uổng công, chí ít ta biết người nào đối với ta là thật lòng, người nào đối với ta là giả dối. Ở cái thế giới này, nếu như không có thực lực thì cái gì cũng không có!”

Cảm nhận được trong lời nói của Tiêu Viêm mang một chút buồn bã, nữ tử chớp chớp đôi mắt sau đó gật đầu nói: “Ngươi nói phải!”

“Đúng rồi, ngươi tu luyện như thế nào tu! Còn cần phải có công pháp hay sao!?” Đem miếng thịt cá cuối cùng cắn xuông, Tiêu Viêm miệng đầy nhóc hỏi hàm hồ.

Nữ tử nhẹ nhàng mỉm cười, nàng nói: “Thể chất của ta có chút đặc biệt. Ta cũng không giống như đấu khí như vậy tiến hành tu luyện. Ta chỉ cần hấp thu đấu khí như ở cấp bậc đoạn đấu khí là được. Mấy ngày nữa có lẽ ta sẽ đột phá nhị tinh đại đấu sư!”

“Nga” Tiêu Viêm nghe được lời này thiếu chút nữa hóc phải xương cá. Hắn mở to con mắt nhìn về phía nữ nhân đang cắn lấy một miếng cá.

Nữ nhân mím mím môi, nàng dùng tay gạt nhẹ mái tóc đang xõa xuống, động tác này khiến cho Tiêu Viêm thoáng thất thần. Đôi môi đỏ mọng như anh đào của thiếu nữ mở ra, nàng nói: “Ngươi cũng không cần phải ngạc nhiên như vậy. Ta tính ra còn khoảng hai năm nữa sẽ mở ra thể chất, âm viêm độc đã tích tụ được khá nhiều nhưng lần này ta lại hình thành độc đan. Trong cơ thể của ta âm viêm độc vẫn còn tích lũy khá nhiều, chỉ cần thời gian dù ta không tu luyện cũng sẽ tự lên cấp. Có lẽ trước cảnh giới đấu hoàng ta sẽ không có bất cứ trướng ngại nào!”

Nàng nhìn về phía Tiêu Viêm tiếp tục nói, lúc này trên khuôn mặt của nàng xuất hiện một nụ cười mê người: “Vì vậy ngươi nhất định phải cố gắng nếu không ta sẽ vượt qua ngươi!”

Tiêu Viêm hoàn toàn kinh hãi khi nghe được lời của nữ nhân này. Lúc này âm thanh Dược lão từ trong nhần truyền vào tai của Tiêu Viêm nói: “Không cần kinh ngạc, sau này ngươi cũng sẽ không kém nàng. Dù nàng có mạnh đến thế nào đi nữa chẳng phải nàng vẫn là nữ nhân của ngươi sao? Ngươi còn sợ điều gì!?”

“Ách” Thiếu niên hơi ngẩn ra, sau đó hắn lắc lắc đầu, hắn liên lạc với Dược Lão nói: “Cái này thực sự có chút…”

“Bât công chứ gì!?” Âm thanh Dược Lão khinh bỉ Tiêu Viêm vang lên trong đầu hắn: “Thật sự tầm nhìn của ngươi vẫn quá hạn hẹp. Có người vừa sinh ra nhờ vào huyết mạch khiến cho thực lực trực tiếp tăng lên đấu tôn kia. Ngươi nói những người đó có hay không làm cho người ta tức chết!”

Tiêu Viêm kinh hãi hỏi: “Còn có chuyện này nữa sao, sư phụ!?”


Âm thanh Dược Lão đáp lại hắn: “Không chuyện gì là không thể! Chuyện này cũng có gì lạ!? Đấu khí đại lục vô cùng lớn. Thế nên tiểu Viêm tử tu luyện trở nên mạnh mẽ đi đến lúc đó vi sư sẽ dẫn ngươi đi thăm xung quanh cho ngươi mở rộng tầm mắt!”

Ăn xong cá nướng, Tiêu Viêm đứng dậy uể oải duỗi lưng, nói chuyện cùng Mạc Ngân một lát, sau đó ngồi xếp bằng một bên trên bãi đá, hai tay kết xuất ấn kết tu luyện rồi chậm rãi đích nhắm mắt.

Nhìn Tiêu Viêm bắt đầu tu luyện, Mạc Ngân cũng đứng dậy, đem ngọc thủ dính đầy mỡ thanh tẩy một chút rồi đi tới trước mặt Tiêu Viêm, đôi mắt sáng nhìn từ trên xuống dưới Tiêu Viêm đang ở trong tu luyện, một lát sau nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Như thế nào lại là hoàng bậc công pháp cấp thấp nhất? Tiêu gia của hắn chẳng lẽ không có công pháp cao cấp hơn hay sao!?”

Mạc Ngân lúc này xoay người tiến về phía thác nước, lúc này nàng điều động đấu khí, toàn thân của nàng che kín một bộ áo giáp màu ánh bạc, thân thể của nàng lao vào bên trong thác nước. Sau đó nàng lại quay ra bên ngoài, không biết lúc nào trong tay của nàng đã xuất hiện một cuốn công pháp màu đỏ.

Chờ đợi Tiêu Viêm mở mắt ra, Mạc Ngân tiến về phía hắn sau đó đưa bàn tay ra. Trong bàn tay của nàng có một cuốn sách màu đỏ như máu. Trên cuốn sách có ghi mấy chữ: “Huyền giai trung cấp công pháp: Hồng viêm đốt thiên”. Mạc Ngân hơi quay đầu đi sau đó nói: “Ngươi cầm lấy đi!”

Hai hàng lông mày của Tiêu Viêm nhìn về phía Mạc Ngân sau đó hỏi: “Ngươi đưa thứ này cho ta làm gì!?”

Mạc Ngân nhìn chăm chú hắn sau đó nói: “Hừ, thua thiệt ngươi còn là tam thiếu gia của Tiêu gia a! Ta nhìn qua một chút thấy được ngươi rõ ràng đang tu luyện hoang giai sơ cấp công pháp. Trong gia tộc của ngươi chẳng lẽ không có công pháp cao hơn. Ngươi không biết đối với người mới tu luyện mà nói, là đại biểu cho cái gì sao?”

Nàng đẩy công pháp vào tay của Tiêu Viêm sau đó nói: “Ngươi cầm đi! Thứ này ta may mắn tìm được trong một lần hai thuốc. Nó đối với ngươi chắc chắn có hữu ích!”

Tiêu Viêm lắc đầu, hắn cầm trong tay quyển sách màu đỏ này sau đó hắn hướng về phía Mạc Ngân vẩy vẩy nói: “Không cần, ngươi vẫn tự mình giữ lại đi!”

Mạc Ngân lắc đầu nói: “Ngươi không cần phải như vậy! Dù sao ta giữ cũng không có tác dụng gì vậy ta gửi tạm ở chỗ ngươi đi!”

Tiêu Viêm cười khổ, hắn sao không hiểu ý của Mạc Ngân. Âm thanh Dược Lão già rồi mà còn không nên nết vang lên: “Sách, sách… tiểu nữ oa này xem ra đối vớ ngươi cũng có ý tứ đó nha Tiểu Viêm tử!”

Tiêu Viêm nhìn về phía Mạc Ngân sau đó lên tiếng nói: “Ngươi bây giờ nhìn ta tu luyện công pháp hoang giai sơ cấp mới có ý nghĩ này đúng không. Ta chẳng lẽ không biết công pháp của ta tu luyện hay sao!? Ngươi nên tin tưởng ta một chút…” Hắn đưa cuốn công pháp về phía Mac Ngân nói: “Ngươi cầm lấy đi!”

Đôi mắt của Mạc Ngân nhìn về phía Tiêu Viêm chăm chú, trong ánh mắt của hắn là sự cương quyết. Nữ nhân khe khẽ thở dài sau đó thu lại cuốn công pháp. Tiêu Viêm lúc này sờ sờ mũi mình nhìn nàng cười.

Âm thanh Dược Lão than phiền: “Tiểu Viêm tử, ngươi không có cốt khí a! Còn không mau đè nàng xuống mà làm thịt. Chỉ cần ngươi làm thịt nàng như vậy đối với ngươi có rất nhiều chỗ tốt a!”

Tiêu Viêm cười khổ, đầu hắn lắc lắc, hắn không phải là không muốn. Thật ra thì hắn không biết phải làm gì thôi. Dù sao kiếp trước của hắn là một xử nam, đến kiếp này hắn còn chưa có đụng qua phụ nữ một lần, mấy ngày trước là ngoại lệ. Hắn không biết mở miệng thế nào đây? Chẳng lẽ hắn nói: “Mạc Ngân ngoan ngoãn nằm xuống để ta làm thịt nàng nào!”

Một bóng đen mặc y phục màu đen đứng trên một đỉnh núi nhìn về phía thiếu niên mặc hắc y cùng với thiếu nữ ở bên đống lửa, người này khe khẽ thở dài. Hắn cứ nghĩ được rằng tiểu thư cùng với Tiêu Viêm sẽ thành một đôi ai ngờ…

Người này chính là Lăng Sư, hộ vệ theo lệnh của Tiêu Huân Nhi để đảm bảo an toàn cho Tiêu Viêm. Tại sao Lăng Sư lại nghĩ rằng Tiêu Viêm và Huân Nhi sẽ thành một đôi đây. Chuyện này nói ra có chút dài dòng và phức tạp.

Tiêu Huân Nhi vốn không phải là người của Tiêu gia. Nàng là con của một tộc trưởng. Mà tộc trưởng này nắm giữ là một trong những tộc lớn nhất của viễn cổ bát tộc. Năm xưa Tiêu gia cũng là một thành viên trong viễn cổ bát tộc chẳng qua bây giờ luân lạc lụn bại mà thôi. Thê tử của Tiêu Chiến cũng là mẫu thân của Tiêu Viêm chính là người trong gia tộc của Tiêu Huân Nhi.

Mẫu thân của Tiêu Viêm được cử đến ở Tiêu gia nhằm hai mục đích, mục đích thứ nhất chính là bảo hộ Tiêu gia. Năm xưa gia tộc của Tiêu Huân Nhi nhận lời hứa đối với tổ tiên của Tiêu gia tiến hành bảo vệ huyết mạch cuối cùng của Tiêu gia. Mục đích thứ hai đó chính là tìm về một mảnh có liên quan tới sự kiện đá xà cổ đế ngọc.

Qua nhiều đời, huyết mạch đấu đế của Tiêu gia càng ngày càng loãng. Tại đời thứ của Tiêu Viêm không ngờ lại xuất hiện một người như Tiêu Viêm có hiện tượng phản tổ. Huyết mạch đến sát gần đấu đế, nó chính xác được gọi với cái tên khác thần phẩm huyết mạch. Không ngờ Tiêu gia lại xuất hiện một thần phẩm huyết mạch.

Gia chủ của gia tộc Tiêu Huân Nhi cũng là phụ thân của nàng đánh chủ ý lên người của Tiêu Viêm. Bất kể thế nào đây cũng là thần phẩm huyết mạch nhưng dù sao làm một người phụ thân cũng hy vọng cho nữ nhi của mình một nơi yên ấm. Phụ thân của nàng gửi nàng đến Tiêu gia hy vọng điều tra về mảnh đá xà cổ đế ngọc đồng thời đồng ý tác hợp Tiêu Huân Nhi cùng với Tiêu Viêm. Dù sao mà nói hai loại huyết mạch cấp thần phẩm nếu như kết hôn thì đời sau có chín thành có thể tạo ra hậu đại có thần phẩm huyết mạch. Thế nên phụ thân nàng mới sai người ngấm ngầm đưa Tiêu Huân Nhi đến Tiêu gia đồng thời an bài người bảo hộ.

Lúc Tiêu Viêm hồi nhỏ khi Tiêu Huân Nhi đến Tiêu gia, ai ngờ sau khi đến Tiêu gia, Huân Nhi thức tỉnh huyết mạch khiến toàn thân cơ thể rơi vào trạng thái suy yếu. Khi đó Tiêu Viêm tiến vào trong phòng của nàng, sau đó hắn dùng đấu khí đối với nàng tiến hành an dưỡng. Lăng Sư cùng với mấy người bảo hộ nàng thấy được Tiêu Viêm cũng không có ác ý. Ai ngờ sau khi Lăng Sư cùng với mấy bảo hộ khác không để ý đến hai người thì Tiêu Viêm lại đem thân thể của nữ hài tử sờ loạn a.

Huân Nhi lúc đó còn nhỏ cũng không quá ràng sự đời sao biết được việc này có liên lụy to lớn như thế nào. Nàng còn bé chỉ cảm thấy được có người vuốt ve như vậy thực sự rất thoải mái thế nên cũng không nói ra chuyện này. Khi mấy người Lăng lão biết được chuyện này thì hoàn toàn đã muộn. Hơn nữa, mấy người đều thấy tiểu thư thực sự thích Tiêu Viêm lên cũng không có phản đối. Dù sao chuyện này cũng có phân phó của gia chủ, Tiêu Viêm lại còn là thần phẩm huyết mạch.

Đáng tiếc… Nếu như không có sự xuất hiện của Tiêu Sơn, mọi việc đã khác!